C67
C67C67
chương 67: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Trong phòng có một sự im lặng khó mà diễn ta được.
Ninh Trường Phong thở mấy hơi liên tiếp, còn Ninh Túc nằm trên giường làm như không nghe thấy.
Cậu rất hiểu cho Ninh Trường Phong, dù sao đó cũng là 100 triệu điểm, nếu đổi là cậu thì cậu cũng không muốn để người khác chém, cậu sẽ tự chém mình, sau đó bí mật đổi một thân phận khác đi nhận 100 triệu điểm.
“Cậu muốn 100 triệu điểm kia đến vậy hả?”
“Đúng vậy.” Ninh Túc nói, “Một trăm triệu điểm đủ để nằm yên cả đời, trước kia muốn, giờ càng muốn hơn.”
Ninh Trường Phong: “Tại sao? Mắc gì bây giờ càng muốn hơn?”
“A.” Ninh Túc nằm trên giường, nhìn đám rêu xanh đen đang liều mạng mọc bên trong những kẽ hở tối tăm ẩm ướt của trần nhà đen thui, cậu nói, “Mấy ngày trước A Phi kiếm được gần cả 100 vạn điểm, nó mới có tí tuổi, không nên gánh vác những thứ này. Dù sao nó cũng gọi tôi một tiếng... Hmm, nó coi tôi là ba nó, cho nên tôi cũng phải ra dáng người ba một chút chứ.” Không biết những lời này đã đâm thủng lòng của người nào, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Ninh Trường Phong nói: “Không phải chỉ là 100 triệu điểm sao? Tôi cũng có.”
Ninh Túc quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt như kiểu không muốn vạch trần hắn cho lắm.
Mới là lạ.
“Một tháng anh tham gia bốn phó bản, cứ cho mỗi tháng anh có 200 vạn điểm đi, vậy thì một năm cũng chỉ được 2.400 vạn điểm, bắt buộc phải bốn năm mới đủ 100 triệu điểm, anh vào căn cứ cũng chưa lâu đúng không, còn phải mua nhà ăn cơm uống nước, nói không chừng còn nuôi cả sở thích kỳ lạ nào đó nữa.”
“Này anh bạn, đừng cố tỏ vẻ người giàu nữa, bỏ một cái đầu cũng không có gì xấu hổ cả.”
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Túc nhỏ giọng lam bẩm, “Rõ ràng là xếp hạng trên hội trưởng Sư, sao lại chênh lệch lớn dữ vậy trời.”
Không một người đàn ông nào vừa lên chức ba lại có thể chấp nhận sự khinh thường đến từ con trai của mình như vậy.
“Sao có thể so sánh như vậy chứ?” Ninh Trường Phong lập tức nói, “Cô ấy ở căn cứ bao nhiêu năm rồi, cô ấy đã sớm độc chiếm bất động sản của căn cứ, hàng năm có rất nhiều người nộp điểm cho cô ấy, cô ấy chính là một tư bản bóc lột...” Ninh Trường Phong đang nói đến vô cùng hăng, đột nhiên nghẹn một cái.
Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, một vấn đề vô cùng quan trọng.
Vừa rồi hắn vẫn luôn đắm chìm trong cú sốc có một đứa con trai lớn như vậy, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật đã là nỗi đau đớn khi mổ lồng ngực đứa con trai tội nghiệp, mặc dù đã qua một hồi lâu nhưng hắn vẫn chưa thoát ra được mớ cảm xúc ấy, cho nên mới không nghĩ đến vấn đề này.
Hắn có một đứa con trai lớn như vậy, thế mẹ nó là ai?
Ninh Trường Phong trông bề ngoài thì như một lãng tử, nhưng thật ra tiêu chuẩn của hắn khá là cao.
Hắn sẽ thua trên tay cô nào chứ?
Hắn lại nhìn Ninh Túc, lúc này hắn mới biết tại sao lần đầu nhìn thấy Ninh Túc, hắn đã cảm thấy cậu đáng yêu muốn xỉu.
Điểm giống hắn nhất trên khuôn mặt của Ninh Túc chính là chiếc mũi, nhưng điểm không giống nhất chính là đôi mắt.
Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp này có thể là do di truyền từ mẹ.
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Trường Phong: “......”
Không ai có thể diễn tả được vẻ mặt của Ninh Trường Phong lúc này. Nếu nhất định phải mô tả nó bằng một từ, đó sẽ là “trời sập”. Ngày tháng sau này phải sống thế nào đây?
Chẳng lẽ mỗi tháng hắn phải vào mười tám cái phó bản hả?
Ninh Trường Phong đang trong cơn mê man sau khi bị một cú bom oanh tạc, chờ hắn hoàn hồn lại, thiếu niên trên giường đã ngủ say.
Có hai mạch máu nhỏ màu đen lan tràn trên vầng trán tái nhợt, lông mi dài rũ xuống, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Ninh Trường Phong cứng ngắc đứng dậy, bước lên nửa bước, tựa vào mép giường nhìn cậu.
Ngón tay hắn tiến lại gần, vỗ về những mạch máu đen căng phồng trên trán cậu.
Lúc mới gặp, hắn đã trông thấy những mạch máu đen li tỉ trên cổ cậu, nhưng khi đó hắn chỉ có tò mò, chỉ có suy đoán.
Bây giờ hắn không dám nhớ lại cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trong lồng ngực của cậu nữa. Hắn không biết con trai của hắn bị làm sao, hay cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Ninh Trường Phong lại đưa tay ra, dùng lòng bàn tay đo kích thước khuôn mặt cậu.
Ninh Trường Phong dùng hai ngón tay đo độ dài ngón tay cậu.
Ninh Trường Phong thậm chí còn muốn nằm xuống để xem cậu cao bao nhiêu, đến đâu của hắn.
Trông cậu chỉ mới mười sáu hay mười bảy tuổi, quá gầy, xanh xao, nội tạng đều hoại tử. Những cảm xúc khác thường lướt qua Ninh Trường Phong, hắn như một tên ngốc mà ước lượng cơ thể của thiếu niên, tưởng tượng cậu đã lớn như thế nào, trái tim mềm nhũn, lại đau đến không thể thở ra hơi. Hóa ra làm cha là cảm giác như vậy.
2101: [ Xin hỏi ngài đã biết cách nhìn thấy thần chưa? Nếu ngài biết, xin hãy nói phương thức đó cho hệ thống, nếu chính xác, ngài sẽ được dịch chuyển ra khỏi phó bản này ngay lập tức.]
Ninh Trường Phong nhìn thiếu niên, suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng hắn chỉ nói: [Không biết.]
2101 còn muốn nói điều gì đó, nhưng nó không dám quấy rầy hắn, lặng lẽ rời đi.
Sau khi hoạt động tế bái kết thúc thì cũng là lúc hoàng hôn đã bị nắng chiều tà nhuộm đỏ hồng, chìm vào màn đêm đỏ rực.
Thánh Nữ đứng bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn cảnh hoàng hôn tráng lệ ở bên ngoài.
Dã Nam Vọng vội vàng di tới, “Ninh Trường Phong thật sự là ba của Ninh Túc ư? Sao bây giờ ngài lại nói cho Ninh Trường Phong biết? Đáng lẽ ngài nên đợi năm ngày sau, khi Ninh Túc gieo hoa thánh cho Ninh Trường Phong rồi hằng nói cho hắn biết chứ!”
Thánh Nữ: “Ông biết nhanh thật đấy, ngay cả những lời tôi nói trong điện thờ Thần Hoa đều có thể truyền tới tai ông rồi.”
Dã Nam Vọng không trả lời vấn đề này, ông ta tiếp tục nói: “Tôi không hiểu, ngài đưa ra rất nhiều quyết định kỳ quái đối với những người hầu hoa của gia tộc Dã Nam bọn tôi.” “Không chỉ Ninh Trường Phong, mà cả Hoa Phong cũng vậy.”
“Hoa của hắn bị ô nhiễm, không thể chăm ra cái gì cả, vậy mà ngài còn muốn giúp hắn trồng! Đáng lẽ ngài nên trồng hoa thánh cho hắn mới đúng!”
Thánh Nữ hờ hững quay đầu nhìn ông ta, “Chuyện của điện thờ Thần Hoa, ông không cần phải xen vào.”
Dã Nam Vọng không bị đẩy lùi bởi sự lạnh nhạt của cô, “Nếu Thánh Nữ không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ bẩm báo lên quốc vương!”
Đây là hy vọng lớn nhất mà ông ta đã chờ đợi trong suốt 5 năm, ông ta không thể chấp nhận những người hầu hoa của ông ta xảy ra vấn đề. Ông ta cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Quốc vương cũng biết người hầu hoa thế nào là giá trị nhất, khi nào gieo trồng nuôi dưỡng hoa thánh là tốt nhất!”
Khóe miệng của Thánh Nữ nhấch lên tạo thành một nụ cười nhạt, “Ông cứ đi nói thử xem.”
“Ngu dốt.” Cô trào phúng không chút giấu giếm, “Ông không hiểu ư? Tôi đang bảo vệ ít nhất một người, không phải ông cũng từng dùng cách này rồi à? Sao lại không hiểu chứ?”
Dã Nam Vọng sững sờ một lúc, nhìn cô một cách cẩn thận.
Hoàng hôn đỏ rực cuối cùng cũng biến mất dưới đường chân trời, toàn bộ quận Phù Nhân đón chào bóng đêm tới.
Khi các tín đồ đều rời đi, một bầu không khí hoang mang và lo lắng dần hiện lên trong điện thờ Thần Hoa. Lúc Ninh Trường Phong đi xuống, một số người chơi đang tập trung quanh chỗ Phương Kỳ.
Giữa trưa hôm nay có ba người chơi đã gieo trồng hoa thánh, trong đó có hai người vẫn còn hôn mê, một người nằm vài phút đã ngủ rồi.
Trong đình viện của họ vẫn còn hai người chơi chưa rõ lai lịch cụ thể, lúc này cả hai cũng đang vây quanh bên mép giường Phương Kỳ cùng với Chúc Song Song.
Ninh Trường Phong nghe thấy Chúc Song Song hỏi Phương Kỳ: “Thánh Nữ bảo bọn họ phải tiếp tục nằm trên giường nước, có phải đêm nay rất nguy hiểm hay không?”
Nghe thấy câu nói này, Ninh Trường Phong sải bước tới.
Một số người chơi hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đến, đây là lần đầu tiên người chơi hệ solo Ninh Trường Phong chủ động bước tới bên cạnh họ như vậy.
Phương Kỳ nhìn hắn một cái, trả lời vấn đề của Chúc Song Song: “Đúng vậy, đêm nay là đêm quan trọng nhất, bọn họ có 50% khả năng sẽ chết, nếu họ sống qua đêm nay thì sẽ coi như qua được một màn.”
Ninh Trường Phong hỏi: “Phải qua đêm nay mới biết được sao? Vậy mới vừa trồng xong đã tỉnh lại thì có được tính là vượt qua không?”
Phương Kỳ: “... Tôi ở điện thờ Thần Hoa lâu như vậy, chưa từng thấy qua tình huống này bao giờ.”
“Chắc là cũng phải qua hết đêm nay mới biết được.” Phương Kỳ nói, “Không biết mọi người có biết chuyện này không, hoa thánh vào lúc ban ngày không có ý thức, nhưng đến tối sẽ dần dần thức tỉnh, đến nửa đêm sẽ hoạt động mạnh nhất.”
Một học sinh cấp ba cuối cấp như hắn ở phó bản biến thái này nói về kiến thức sinh học vô lý, “Vào buổi tối, hệ thống miễn dịch của chúng ta sẽ chiến đấu với hoa thánh, rất có thể sẽ xảy ra phản ứng bài xích nghiêm trọng nào đó chẳng hạn?”
“Thôi bỏ qua cái này, nói thẳng ra là tùy thuộc vào cơ thể của mọi người có chịu được sự tra tấn từ hoa thánh sinh trưởng hay không.”
Một số người chơi đều im lặng.
Họ lập tức hiểu được sự âu lo khủng hoảng trong điện thờ Thần Hoa ngay lúc này.
Đâu phải chỉ có những người chơi mới trồng hoa thánh là khổ chứ.
Chúc Song Song hỏi: “Hoa thánh trong cơ thể các cậu cũng sẽ hoạt động mạnh vào đêm khuya đúng không?”
Phương Kỳ cứng ngắc gật đầu, đôi môi hắn đã không còn màu đỏ nữa, bên trong sự tái nhợt đó lộ ra một màu xanh quỷ dị.
Chúc Song Song không dám tưởng tượng điện thờ Thần Hoa vào buổi tối sẽ biến thành cái gì.
Bọn họ đều đã gặp qua một số loài hoa hoạt động vào lúc nửa đêm, có điều mới đó mà chúng đã rất đáng sợ rồi, nhưng càng đáng sợ hơn nữa là chúng hoạt động trong cơ thể của một người sống sờ sờ.
Sắc mặt Ninh Trường Phong xấu đi, hắn lại bước đến trước mặt một người mặc đồ trắng, dừng lại hỏi: “Này anh bạn, có đùi gà không?” Mấy người chơi đều nghe được. Họ không thể tin đây là những lời mà người chơi hệ solo, thần bí như Ninh Trường Phong có thể nói ra.
Người mặc đồ trắng thờ ơ nói: “Một khi đã bước vào điện thờ Thần Hoa, người hầu hoa chỉ có thể uống nước thánh để thân thể được thuần khiết.”
Ninh Trường Phong hơi cứng ngắc nói: “Có thể châm chước một chút không?”
Vẻ mặt người mặc đồ trắng kiểu “anh đoán xem.
Con ngươi của Ninh Trường Phong dựng đứng lên, “Nếu tôi dùng mạng của cậu để uy hiếp thì sao?”
Khi Ninh Trường Phong bưng hai miếng đùi gà lên lầu, Ninh Túc vẫn còn đang ngủ.
Hắn không biết đoạn thời gian Ninh Túc biến mất là đi đâu hay làm gì, cho rằng lúc này Ninh Túc hẳn là rất mệt, có lẽ sẽ phải ngủ một giấc dài mới tỉnh lại.
Nào biết hắn vừa bước vào cùng với dĩa đùi gà, mũi của Ninh Túc giật hai cái, sau đó mở choàng mắt ra, chính xác mà nhìn về phía hắn.
Ninh Trường Phong: “...”
Bởi vì quá đột ngột không có sự chuẩn bị trước nên đôi tay đang cầm dĩa đùi gà của hắn chợt căng chặt, nhất thời không biết nên nói gì. Ninh Tuc háo hức nhìn hai miếng đùi gà, chớp mắt một cái, “Lúc đó không phải là tôi cố ý giấu đồ ăn trong phòng trà đâu.”
Ninh Trường Phong: “Cho nên tôi chia cho cậu một cái đùi gà nhé.” Ninh Túc nghi ngờ nhìn hắn, “Anh có cho tôi đùi gà thì cũng không thể lật lọng được, đã hứa là để tôi chặt đầu thì phải cho tôi chặt, tôi sẽ không khuất phục dưới một cái đùi gà đâu.”
Ninh Trường Phong: “...”
Hắn dứt khoát không đề cập đến đùi gà nữa, đặt nó lên trên bàn, sau đó nói một cách không rõ ràng, “Đây là của cậu.”
Ninh Túc đương nhiên không nói gì, cả ngày nay cậu chưa có gì vào bụng rồi, lúc này đã đói mức không nghĩ ngợi được gì, chỉ muốn gặm đùi gà.
Cậu lập tức đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy Thánh Nữ mới vui ve cầm đĩa đi xuống lầu.
Cậu thích ăn ở những nơi đông người.
Đặc biệt là ăn những món cực ngon.
Ninh Trường Phong: “...”
Khi Ninh Túc bưng dĩa đùi gà xuống đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Có điều mọi người lại nhìn đĩa đùi gà của cậu với ánh mắt quái dị.
Tất cả người chơi đều đã thay đồng phục màu đen của điện thờ Thần Hoa, lúc Ninh Túc xuống dưới cũng khoác một chiếc áo choàng đen bên ngoài. Cậu ngồi bệt dưới cửa sổ hình tròn nhỏ, áo choàng bằng gấm đen trải rộng trên mặt đất, một bên tóc xõa ở phía trước, ở dưới ánh trăng lóe lên tia sáng nhẹ nhè.
Người đẹp ánh trăng yếu ớt trắng bệch cắn một miếng đùi gà, chậm rãi nhai nhai.
Cậu nhìn thấy nhiều người đang nuốt nước bọt, tự giác hiểu ra ánh mắt của bọn họ.
Ăn càng ngon hơn.
Chúc Song Song đi đến bên cạnh cậu, “Túc Túc, cậu sao rồi, có đau không?”
Ninh Túc lắc đầu, trả lời cô: “Không đau.”
Phương Kỳ cứng ngắc bước tới gần cậu, khiếp sợ nhìn cậu, “Cậu mới trồng hoa thánh xong mà đã có thể rời giường, thậm chí còn ăn được nữa sao?”
Nói xong hắn còn nuốt một ngụm nước miếng.
Từ khi bước vào điện thờ Thần Hoa đến giờ, hắn chưa ăn một miếng thịt nào hết. Dù gì hắn cũng là thiếu niên mười tám tuổi, đang ở độ tuổi ăn sung nhất.
Ninh Túc kéo đĩa đùi gà ra sau, “Dù cậu có là con nít đi nữa thì cũng không thể.... À đâu, cậu đã thành niên rồi, đừng hòng tôi cho cậu ăn.” Chúc Song Song kinh ngạc nói: “Hóa ra tiền bối Ninh Trường Phong xin đùi gà cho cậu ăn, không lẽ anh ấy cảm thấy áy náy khi để cậu trồng hoa trước sao?”
Ninh Trường Phong mới vừa xuống lầu nghe thấy câu này, hận không thể lập tức xoay người đi lên lại.
Ninh Túc không quan tâm, cứ ngồi đó gặm đùi gà.
Sắc mặt cậu vẫn tái mét, giống như bao người chơi khác, mạch máu của cậu cũng đã lộ rõ trên gương mặt, hiện lên những đường màu đen quỷ dị, chỉ khi cậu nhai đùi gà, mới cảm thấy cậu vẫn còn sống.
Hai má phình ra, giống như chú sóc nhỏ, xua tan đi một phần khủng hoảng lo âu trong điện thờ Thần Hoa.
Trong đại sảnh vô cùng áp lực vào mỗi đêm này, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện một cảnh tượng như vậy, phong cách kỳ lạ xé toạc một góc của tấm rèm đen áp lực.
Có điều mùi đùi gà kia lại vô cùng gây bức bối.
Một số người chơi đều tới đây ngồi, đây là nơi duy nhất có ánh sáng chiếu vào qua ô cửa sổ.
Chúc Song Song nói: “Phương Kỳ nói khi màn đêm buông xuống, hoa thánh trong cơ thể sẽ hoạt động, nên cậu phải chú ý một chút nha Túc Túc.”
Ai ngờ hai mắt Ninh Túc lại sáng rực lên, cái tay không cầm đùi gà che ngực lại, “Nó sắp bắt đầu sinh trưởng rồi sao?”
Không có cách nào tiếp được câu này. Cũng may có một Phương Kỳ rất nghiêm túc trong phó bản này, một lòng vì sự nghiệp ở đây, hắn nói: “Thừa dịp không có Thánh Nữ ở đây và giờ vẫn còn chưa tối lắm, chúng ta trao đổi thông tin đi.”
“Mấy ngày nay mọi người ở bên ngoài có thu thập được manh mối gì không?”
Chúc Song Song nói với họ những gì họ biết, tập trung vào Đầm Đen và tín ngưỡng.
Sau khi nghe xong, Phương Kỳ tiêu hóa một lúc, hắn uống một nửa cốc nước thánh, bắt đầu kể về những phát hiện của mình trong điện thờ Thần Hoa.
“Chắc mọi cũng đã biết khi bước vào điện thờ Thần Hoa thì sẽ phải cấy một bộ phận của hoa thánh vào trong tim, loài hoa quỷ dị này sẽ nảy mầm bên trong, sau đó lần theo máu, phát triển trong mạch máu.”
Hắn được đưa trực tiếp từ chỗ ông chủ Tề vào điện thờ Thần Hoa nên hắn chưa có đến Đầm Đen, Đới Đông chỉ ngẩn ngơ nói với hắn một chút, sau đó hắn lại hỏi thăm thêm từ các người hầu hoa của thế giới này, đám người hầu hoa đó lầm bẩm nói với hắn về “nơi thần sinh ra'.
Sau khi nghe Chúc Song Song nói cặn kẽ, hắn đã hiểu về loài hoa này hơn.
Phương Kỳ kéo một bên bả vai xuống, chỉ cho họ xem: “Dây leo trong cơ thể tôi đã mọc đến đây rồi.”
Trên làn da màu lúa mì, có những mạch máu xanh biếc lượn lờ xung quanh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Chỗ mạch máu có dây leo và chỗ không có dây leo thật sự rất khác biệt. Các mạch máu có dây leo hoa phinh to khủng khiếp, khiến làn da hơi mỏng căng lên một lớp, gần như muốn nứt ra.
Cơ thể của họ đã được cải tạo, trong khi mạch máu của họ trở nên cứng hơn thì độ dẻo dai của họ cũng tăng theo.
Trong quá trình sinh trưởng, dây leo không thể lúc nào cũng nhỏ mãi được, nó cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ trở nên thô dày hơn, vì vậy sẽ khiến các mạch máu bị kéo căng tạo thành những đường gập ghềnh gồ lên. Màu xanh đậm lan từ tim của Phương Kỳ đến tận phần nối giữa cánh tay và vai, sau đó nó mọc dọc theo cánh tay, có thể sẽ vẫn tiếp tục phát triển, đâm thủng đầu ngón tay.
Thật ra các mạch máu trên đầu ngón tay đã chuyển sang màu xanh lam, nhưng dây leo vẫn chưa dài tới đó.
Cảnh tượng chấn động này khiến mạch máu của người nhìn đều nhói lên theo, đầu ngón tay run bần bật. Đặc biệt là nhìn thấy chỗ mạch máu gập ghềnh nhất.
Các mạch máu quá ngoan cường, và thân thể này cũng vậy.
Những người chơi mới vào điện thờ Thần Hoa nhìn về phía cậu học sinh cấp ba này, bao gồm cả Ninh Túc.
Nó đã như thế này rồi mà cơ thể của hắn chỉ cứng lại một chút, hơi thở cũng không ổn định, nhưng hắn còn có thể bước xuống giường.
Hắn nhìn Ninh Túc, hơi thở nặng nề chậm rãi, như thể từng hơi thở đều đang lôi kéo vết thương chồng chất nơi tim hắn, “Bây giờ tôi còn tốt phết đấy, chứ thốn nhất chính là ngay vào đêm đầu tiên cơ, trái tim như muốn bị đâm thủng rách toạc ra vậy.” Ninh Túc “ò” một tiếng.
Hắn tiếp tục nói: “Ngoài tôi ra, ở điện thờ Thần Hoa vẫn còn ba người chơi khác nữa, một người là Đới Đông, hai người còn lại một cặp người yêu.”
Cặp người yêu đó bọn họ cũng biết, Giả Thần Thăng đã từng nói với bọn họ, hai người đó thuộc đình viện của hắn.
“Một trong hai người đó đã chết, người còn lại cũng không khác gì cho lắm.”
Mấy người chơi sửng sốt.
Phương Kỳ khó khăn nâng cánh tay lên, run rẩy chỉ về một hướng, “Chính là người đang ôm chân kia kìa, anh ta tên là Mạnh Lâm Gia.” Năm người chơi nhìn theo hướng ngón tay của hắn.
Quả thật nhìn thấy một người đàn ông đang ôm chân ngồi một góc ở trên giường.
Hắn co chân ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, nửa thân trên khẽ lắc lư, đầu tóc bù xù rải rác hai bên vai, ánh mắt lờ đờ không có tiêu cự. Ninh Trường Phong nói: “Trạng thái cơ thể của cậu ta không tệ lắm, tại sao cậu lại nói cậu ta cũng giống như người chết?”
Vài người chơi nhìn về phía Ninh Trường Phong, ngạc nhiên khi hắn chủ động đặt câu hỏi. Tất nhiên bọn họ cũng tò mò về lý do tại sao Phương Kỳ lại nói vậy.
Phương Kỳ nặng nề nói: “Bởi vì anh ta có thể bị điên rồi, sắp mất hẳn ý thức.” Không đợi những người khác tiếp tục hỏi, Phương Kỳ ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, “Chắc cũng sắp tới rồi.”
Cái gì sắp tới?
Không biết tại sao Phương Kỳ không nói hết, hắn chỉ tranh thủ thời gian nói chuyện khác, “Bọn họ đều bị Thánh Nữ đưa lên lầu, không biết đến cùng đã nói gì, Mạnh Lâm Gia đã trồng hoa vào trong cơ thể bạn trai mình, nhưng cũng vào đêm đó, bạn trai anh ta không kiên trì được, cuối cùng đã chết.”
Phương Kỳ vẫn còn nhớ như in tiếng khóc thẩm thiết đêm hôm đó.
Một số người biết đều biết chuyện của hai người họ qua Giả Thần Thăng.
Hai người họ thích thầm nhau rất nhiều năm, cuối cùng mới biết đối phương cũng thích mình, chỉ vài ngày sau khi ở bên nhau, bọn họ lại gặp phải chuyện như vậy.
Một người cầm dao xẻ lồng ngực người còn lại, khoét một đường lên trái tìm. Mà người đó đã không còn sống nữa, chẳng khác nào là tự tay giết chết đối phương.
Người đó phải tuyệt vọng đến cỡ nào.
Chỉ cần tưởng tượng ra thôi đã có thể cảm nhận được vài phần.
Ninh Túc đè ngực lại, không biết là vì nghe xong chuyện này hay là do vết thương mà chỗ tim của cậu bỗng dưng có hơi đau.
Phương Kỳ tiếp tục nói: “Bạn trai anh ta được xác nhận là chết vào sáng hôm đó, cho nên Thánh Nữ lập tức trồng hoa vào tim anh ta luôn.” “Gượm đã.” Sắc mặt Ninh Trường Phong khó coi, “Chẳng phải năm ngày sau mới bắt đầu trồng hoa cho người đồng hành còn lại sao?”
Phương Kỳ lại rót thêm một nửa ly nước thánh, “Đó là trên tiền đề người đầu tiên trồng hoa thánh vẫn còn sống, cần năm ngày là bởi vì người đó cần thời gian hồi phục trong năm ngày, chờ hồi phục xong là có thể đứng dậy, tiếp tục giúp người còn lại trồng hoa. Nếu không thể sống, chẳng lẽ vẫn muốn năm ngày hồi phục sao?”
Rất hợp lý, nhưng họ vẫn muốn chửi một câu.
Nội quy kinh khủng.
Quy tắc thật vờ lờ.
“Cuộc gieo trông của Mạnh Lâm Gia rất thành công, hai ngày trước chủ nhân của gia tộc Hạo Bắc, chính là gia tộc Hạo Bắc đã mua họ làm người hầu hoa, bà ta ngày nào cũng tới thăm anh ta hết, nhưng mấy ngày nay lại không thấy bà ta đến nữa.”
“Những người trong điện thờ Thần Hoa đang cố gắng cứu lại.”
Cứu lại cái gì?
Phương Kỳ không nói, hắn không cần phải nói.
Hai người mặc đồ trắng đẩy cánh cửa màu đen bước vào, một người trong số họ khiêng theo một bao tải. Họ bước đến giường của Mạnh Lâm Gia, mở miệng của bao tải ra, để lộ khuôn mặt đẫm máu của một người ở bên trong.
Hàng trăm người hầu hoa trong đại sảnh, trừ hơn mấy chục người đang khiếp sợ, số còn lại đều lặng lẳng nhìn sang. Phương Kỳ nói nhỏ, trong giọng có hơi run run: “Đó là bạn trai của anh ấy.”
Ninh Túc bắt được sự run rẩy trong giọng nói của hắn, nhìn hắn một cái rồi lại nhìn người đàn ông trong bao tải.
Trong đại sảnh 5-600 mét vuông, bên cạnh bọn họ chỉ có một cửa sổ tròn nhỏ này, ánh trăng cũng chỉ có thể chiếu sáng nơi này.
Để duy trì môi trường tối tăm ẩm ướt thích hợp cho sự phát triển của hoa thánh, trong sảnh tối chỉ thắp vài ngọn nến mờ ảo, ráng lắm mới có thể nhìn thấy đường và người dưới ánh sáng lờ mờ.
Trong chiếc bao tải màu đen, người đó đã chết rất nhiều ngày.
Trong máu thịt mơ hồ có thể thấy nhìn thấy những đốm tử thi màu đen tím, hốc mắt là hai cái hố đen như mực, hoàn toàn không còn thấy được khuôn mặt lúc ban đầu.
Nấu không phải mọi người đều trải qua nhiều phó bản, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt như vậy trong bóng tối đảm bảo sẽ kinh hãi không nhẹ. Có điều cơ thể của đối phương có chỗ không đúng lắm, quá lùn, giống như không có hai chân.
Một người chơi ấp úng hỏi: “Tại sao Mạnh Lâm Gia không có phản ứng gì hết vậy?”
Phương Kỳ nói: “Mới đầu thì có.”
“Lần đầu tiên, anh ta hét lên một cách điên cuồng khi nhìn thấy thi thể của bạn trai mình.” “Lần thứ hai, bọn họ cho anh ta xem lồng ngực mục nát nứt ne của bạn trai anh ta, anh ta ôm đầu gào khóc nức nở.”
“Lần thứ ba, bọn họ cầm tay anh ta, rạch lên ngực bạn trai anh ta một lần nữa, khiến anh ta suy sụp giãy dụa không ngừng.”
“Lần thứ tư, bọn họ ném chân của bạn trai anh ta lên người anh ta...” Phương Kỳ dùng giọng trầm chỉ đủ quanh quấn trong thế giới nhỏ bé dưới ánh trăng, nói về những gì mà hắn đã thấy và nghe được trong điện thờ Thần Hoa.
“Trong vài lần đó, chủ nhân Hạo Hắc đứng ở một bên cười rất thích thú, sau đó bà ta lại ngừng cười, cũng không còn tới gặp anh ta nữa.”
Tại sao không cười, bọn họ đều biết.
Vừa rồi Phương Kỳ đã nói.
Trong góc tối, người mặc đồ trắng rút một cánh tay từ trong bao tải ra, ném lên người Mạnh Lâm Gia.
Mạnh Lâm Gia vẫn ôm chân, đong đưa phần thân trên, không có bất kỳ phần ứng nào trước cánh tay của bạn trai.
Người mặc đồ trắng thô bạo kéo tay hắn, đâm xuyên vào trong lồng ngực đang rộng mở của người đã chết mấy hôm nay.
Cánh tay còn lại của Mạnh Lâm Gia vẫn ôm chặt lấy chân, nửa thân trên vẫn lắc lu như cũ, không có chút phản ứng gì.
Hắn điên rồi.
Chúc Song Song nức nở nói: “Bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?” Cô vô cùng khó chịu, lại hoảng sợ không thôi.
Phương Kỳ tạm thời không thể trả lời cô.
Hai người mặc đồ trắng lặng lẽ đứng bên cạnh giường của Mạnh Lâm Gia, nhìn hắn một lúc lâu.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Lâm Gia cũng không phải là không có phản ứng với bọn họ, thỉnh thoảng hắn sẽ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, sau đó nở một nụ cười ngốc nghếch, nước mũi tèm lem chảy tới bên miệng, cuối cùng chảy vào trong miệng theo khe hở nơi nụ cười lộ ra. Người mặc đồ trắng kéo vạt áo đen trước ngực của hắn ra, đè xuống bốn phía.
Một người mặc đồ trắng lắc đầu, “Không cứu được, mang đi đi.”
“Không cứu được? Đây là bảo anh ta sắp chết sao?” Một người chơi khàn khàn mở miệng.
Phương Kỳ nói: “Ý của hắn có lẽ là hoa thánh không cứu được, sắp chết rồi.”
Vài người sửng sốt.
Người chơi bị điên, hoa thánh sẽ không cứu được.
Điều này khiến họ nhớ đến người hầu hoa thất bại mà họ đã thấy trong nhà giam nước của ông chủ Tề trước đây.
Cô ấy vẫn luôn an tĩnh nhưng bỗng nhiên lại cười như điên, bị người mặc đồ trắng lôi ra khỏi nhà giam nước. Có lẽ cô ấy không phải cười như điên, mà là cô ấy thật sự đã điên rồi. Có một sự im lặng nặng nề trong đại sảnh.
Mọi người yên lặng nhìn người mặc đồ trắng vác Mạnh Lâm Gia trên vai, đưa một người hầu hoa thất bại đã không còn ý thức đi qua rất nhiều người hầu hoa đang nuôi hoa thánh trong đại sảnh.
Mạnh Lâm Gia bị người mặc áo trắng vác lên đi về phía cánh cửa màu đen.
Đầu hắn rũ ở phía sau người mặc đồ trắng, mái tóc dài của hắn khẽ đung đưa khi người mặc đồ trắng sải bước.
Trong bóng tối, khi tóc hắn bị lắc sang một bên, Ninh Túc bắt giữ được ánh mắt của hắn.
Một đôi mắt sáng tỏ đến dị thường.
Đêm nay, hoặc không chỉ có đêm nay, lần đầu tiên hắn nhìn người đàn ông đã chết từ lâu trong bao tải. Đôi mắt của hắn trầm mặc thật lâu, mang ánh sáng duy nhất đặt lên trên khuôn mặt máu me đầm đìa kia. Đôi giày của người mặc áo trắng phát ra tiếng “lộp bộp” trên nền đá phiến đen, vang vọng trong đại sảnh yên tĩnh.
“Kẽo —— Kẹt———”
Một tiếng mở cửa nặng nề vang lên, kế đó bước chân của người mặc đồ trắng đáp xuống bên ngoài điện thờ.
Ánh sáng trong mắt đã biến mất.
Trái tìm Ninh Túc lỡ mất một nhịp, nơi đó bỗng dưng lại nhói lên lần nữa. Hắn không có điên. Chỉ là hoa thánh khô héo thôi.