Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 68 - C68

C68 C68C68

chương 68: Nô lệ hoa

Editor: Cô Rùa



Cánh cửa đen nặng nề từ từ đóng lại, ánh sáng ngoài cửa chỉ chiếu vào được một chốc, trong đại sảnh lặng thỉnh không có bất kỳ một âm thanh nào.

“Cậu ta bị đưa đi đâu vậy?” Ninh Trường Phong vừa hỏi xong đã tự mình phân tích, “Người mặc đồ trắng nói hoa thánh trong cơ thể cậu ta đã hết cứu được, có lẽ hoa thánh đã chết trong người cậu ta rồi, mà cơ thể có hoa thánh chết như cậu ta sẽ không chịu được lần gieo trồng thứ hai, cậu ta đã trở nên vô dụng.”

“Cậu ta sẽ bị bán cho những ông chủ nô lệ hoa, giống như người hầu hoa thất bại ở chỗ ông chủ Tề.”

Ninh Trường Phong lạnh giọng nói: “Nhịn qua đêm đầu tiên cũng không có nghĩa là an toàn, mà còn phải sống để nuôi hoa thánh nữa, có điều nuôi nó là cả một quá trình dày vò.”

Đây là nỗi khổ của người hầu hoa.

Mổ ngực khoét tim, còn phải cẩn thận nuôi hoa thánh. Mà nuôi ở đây chính là hiến tế thân mình cho hoa thánh làm bình nuôi dưỡng.

Nếu không nuôi được sẽ bị tra tấn bị bức điên. Còn nếu nuôi chết thì sẽ bị bán cho các ông chủ nô lệ hoa, lại trở thành những tế phẩm hình hoa, quay về lúc ban đầu. Chịu khổ một lần vô ích, không bằng dứt khoát trở thành vật tế phẩm ngay từ đầu.

Chúc Song Song ngơ ngác nói: “Anh ấy là bị bọn họ tra tấn đến phát điên, vậy điện thờ Thần Hoa muốn tra tấn chúng ta, khiến chúng ta phải đau khổ sao?”

“Không phải.” Phương Kỳ nói: “Mọi người nhìn hai cô gái ngồi ở hàng trước của giường Mạnh Lâm Gia đi.”

Ninh Túc thu hồi ánh mắt khỏi Mạnh Lâm Gia, nhìn hai cô gái mà Phương Kỳ nói.

Mỗi giường trong đại sảnh chỉ có một vách ngăn đơn giản, trên mỗi giường đều có một người hầu hoa, hoặc hai đến ba người tụ bên nhau. Trước chiếc giường trống không của Mạnh Lâm Gia, có hai cô gái đang ngồi trên cùng một chiếc giường tựa vào nhau, đặt tay lên trái tim của nhau, nơi những bông hoa thánh được cấy ghép.

Nơi đó nhất định có miệng vết thương đáng sợ, còn rất đau, nhưng ở nơi tăm tối này, trên khuôn mặt cả hai lại lộ ra nụ cười hạnh phúc mong manh.

Phương Kỳ nói nhỏ: “Lúc đầu tôi cũng cho rằng vào điện thờ Thần Hoa là sẽ bị bọn họ tra tấn, sau đó tôi mới phát hiện không phải vậy, nơi này có rất nhiều người đều không giống như thế, hai cô ấy là một trong số họ.”

“Bọn họ là chị em sao?”

“Không phải, họ là người yêu.” Có thể thấy mấy ngày nay Phương Kỳ đã thăm dò rất kỹ khi vào điện thờ Thần Hoa, hắn nói: “Đồng tính luyến ái ở quận Phù Nhân là dị đoan, ngay cả Thần Hoa cũng không cho phép điều này.”

Ninh Túc đột nhiên quay đầu lại, “Thần Hoa có biết là ngài ấy không cho phép không?”

“Chắc là không.” Phương Kỳ nói: “Nếu không thì điện thờ Thần Hoa đã không chứa chấp hai cô ấy rồi.”

“Bị đối xử như một kẻ dị giáo trong một thành phố đầy rẫy những tín đồ điên rồ, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ biết nỗi đau mà bọn họ phải gánh chịu, một trong hai cô ấy còn từng bị ép kết hôn với một lão già, bị bọn họ... Bẻ thẳng lại.”

“Cô gái còn lại suýt chút nữa đã sống không nổi, chính người mặc đồ trắng đã đưa bọn họ về điện thờ Thần Hoa, Thánh Nữ nói chỉ cần các cô ấy chăm sóc tốt cho hoa thánh thì ở đây các cô ấy sẽ được chúc phúc.” Trên chiếc giường chật hẹp, hai cô gái dụi mặt vào nhau, đặt tay lên vết sẹo của nhau, như thể hai con thú nhỏ đang liếm vết thương cho nhau sau khi thoát khỏi miệng của ác quỷ.

Người xem đều cảm thấy chua xót, đồng thời có thể hiểu được niềm hạnh phúc của họ vào lúc này.

Sau khi bị tra tấn bằng đủ thể loại trong thành phố ma quỷ này, cuối cùng bọn họ cũng đã tìm được bến đỗ cho riêng mình.

Mặc dù phải ở một nơi lạnh lẽo tối tăm, mặc dù chỉ có một chiếc giường nhỏ xíu, mặc dù bọn họ sẽ bị hoa thánh trong cơ thể hành hạ.

Miễn bọn họ có thể ở bên nhau là được. Phương Kỳ nói: “Điện thờ Thần Hoa chưa bao giờ tra tấn họ, và họ cũng hiện là hai trong số những người hầu hoa thành công nhất.”

Điều này càng làm cho mọi người khó hiểu hơn.

“Nhưng họ đã tra tấn Mạnh Lâm Gia mà, rốt cuộc thì điện thờ Thần Hoa tính làm gì đây?” Một người chơi hỏi.

Phương Kỳ nhìn Ninh Túc, “Trước khi cậu gieo hoa thánh, Thánh Nữ có nói gì với cậu không?”

Ninh Trường Phong đang dựa tường lập tức đứng thẳng người.

Ninh Túc quay đầu nhìn Phương Kỳ, hai thiếu niên nhìn nhau.

Ninh Tuc không trực tiếp trả lời câu hỏi này, cậu chỉ nói: “Cách họ cứu hoa thánh của Mạnh Lâm Gia chính là kích thích Mạnh Lâm Gia, khiến Mạnh Lâm Gia có những cảm xúc dao động mãnh liệt.”

“Chờ đến khi Mạnh Lâm Gia bị điên rồi, không còn cảm xúc nữa, bọn họ sẽ bỏ cuộc.”

Tất nhiên cậu cũng biết Mạnh Lâm Gia không bị điên, hắn chỉ muốn chấm dứt chuyện này thôi.

Chấm dứt chuỗi thương tích mà những tên mặc đồ trắng gây ra với thân xác của bạn trai hắn, chấm dứt sự tra tấn không có hồi kết này, chấm dứt tất cả mọi thứ.

Bắt đầu từ cách giả điên và lấy cái chết để kết thúc.

Ninh Túc: “Thánh Nữ cũng nói hoa thánh phải sinh trưởng trong cơ thể có linh tính, cảm nhận linh hồn từ nơi tim, nảy mầm và lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của linh hồn.” “Vì vậy cơ thể chăm sóc hoa thánh là vật dẫn, linh hồn mới là điểm mấu chốt, chỉ có linh hồn đồi dào mới có thể nuôi dưỡng hoa thánh, định nghĩa của họ về một linh hồn dồi dào chính là những cảm xúc thăng trầm, như đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, sợ hãi đúng không?”

Phương Kỳ kinh ngạc nhìn cậu, không ngờ chỉ xem một hồi mà cậu đã kết luận rõ ràng hơn hắn nghĩ.

Chúc Song Song cũng kinh ngạc nhìn Ninh Túc.

Tại sao cậu lại đột nhiên nghiêm túc mà nói một tràng dài như vậy?

Cô ngẫm lại, là bởi vì không muốn trả lời vấn đề kia của Phương Kỳ sao? Để tránh câu hỏi mang tính dẫn đường đó, nên dứt khoát nói tất cả đáp án mà Phương Kỳ muốn nói ư?

Chúc Song Song lại càng tò mò hơn, không biết Thánh Nữ đã nói gì với cậu.

Ninh Trường Phong nhìn Ninh Túc một chập, sau đó lại dựa tường lần nữa, không rõ cảm giác kỳ quái trong lòng là nhẹ nhõm hay thất vọng. Hắn mơ hồ cảm thấy Ninh Túc dường như cũng không muốn nhận người ba này. Nghĩ đến khả năng này, Ninh Trường Phong bỗng thấy ngột ngạt.

Một người chơi mất một lúc mới phản ứng lại, nói: “Đúng vậy! Mạnh Lâm Gia bị điên rồi, bất kể bọn họ kích thích hắn như thế nào thì linh hồn của hắn cũng sẽ không dao động, cho nên hoa thánh héo úa, tựa như linh hồn của hắn vậy.”

“Hai cô gái kia đã cùng nhau trải qua gian khổ, là lúc linh hồn hạnh phúc viên mãn nhất, nên bọn họ nuôi hoa thánh lại càng tốt.” “Đới Đông cũng bị Thánh Nữ đưa đi lúc đau đớn nhất!”

“Thì ra những người có quan hệ tốt được chia thành một nhóm không chỉ có ích trong lúc trồng hoa thánh, mà sau khi nuôi dưỡng hoa thánh cũng có lợi, dùng để kích thích cảm xúc của chúng ta.”

Phương Kỳ nói, “Ừm, song điều quan trọng nhất vẫn là lúc trồng hoa thánh.”

“Hoa thánh và người hầu hoa có thể vượt qua đêm nay hay không còn phải tùy thuộc vào cảm xúc của người hầu hoa khi trồng hoa thánh, điều đó rất quan trọng, Thánh Nữ sẽ tìm mọi cách để kích thích mọi người, khiến mọi người rơi vào đau khổ, buồn bã, hay vui vẻ hạnh phúc, như vậy sẽ thúc đẩy và cung cấp dinh dưỡng nhiều nhất cho hoa thánh khi mới xâm nhập vào cơ thể.”

Chúc Song Song sửng sốt, cô không ngờ lại có chuyện như vậy. Nếu thế Thánh Nữ đã kích thích Tô Vãng Sinh bằng cách nào?

Phương Kỳ nhìn Ninh Túc lần nữa, hắn muốn chứng thực lại những chuyện này: “Mấy thứ này đều là do tôi khai thác từ các cuộc tán gẫu với những người hầu hoa khác, bọn họ nói rất mơ hồ nên tôi cũng không rõ lắm, vậy Thánh Nữ có nói gì để kích thích cậu không?”

Ninh Trường Phong và Chúc Song Song lại nhìn về phía Ninh Túc.

“À.” Ninh Túc gật đầu, “Cô ấy nói với tôi, một khi đã vào điện thờ Thần Hoa thì tôi không thể ăn thịt được nữa.”

Cậu lật đật cắn một miếng đùi gà cho đỡ sợ, “Thật khủng khiếp.”

Chúc Song Song tin điều này, “Thánh Nữ bắt đúng trọng điểm ghê.” Ninh Trường Phong: “?”

Ninh Túc nhanh chóng ăn nốt phần thịt gà còn lại.

Chúc Song Song lại hỏi Phương Kỳ: “Thế Đới Đông đã xảy ra chuyện gì vậy? Túc Túc nói tiếng hét thảm thiết mà bọn tôi nghe thấy trong phòng đen là của anh ta.”

Phương Kỳ nói: “Hoa thánh của anh ta mọc sai chỗ.”

“Mọc sai á?”

Phương Kỳ nói: “Tất cả hoa thánh đều sẽ lần theo máu và mọc trong mạch máu, nhưng cũng có một số trường hợp cành cây và dây leo của nó không mọc đúng chỗ, cho nên phải cắt bổ hoặc di chuyển chúng vào mạch máu tùy theo tình huống.”

Không ai lên tiếng nữa, tiếng hét sáng nay mà họ nghe thấy đã nói cho họ biết nó đau đớn đến cỡ nào.

Họ nhìn hàng trăm người hầu hoa với những vẻ mặt khác nhau trong đại sảnh, như thể nhìn thấy muôn hình vạn trạng cuộc sống trên thế giới, nếm đủ mọi cảm nhận.

Những người hầu hoa đáng thương tôn quý này không biết có bao nhiêu đau buồn hay vui sướng ẩn chứa trong bóng tối, kích thích trái tim tan nát của bọn họ hết lần này đến lần khác, cuối cùng dâng hiến cho hoa thánh trong người họ.

Không lâu sau, Phương Kỳ liếc nhìn cửa sổ tròn nhỏ nói: “Sắp bắt đầu rồi.”

Lần này tất cả mọi người đều biết hắn muốn nói cái gì. Càng về khuya, hoa thánh sẽ thức dậy.

Phương Kỳ khó khăn đứng lên, “Tôi phải về giường nằm cái đã.”

Hắn nhìn thoáng qua Ninh Túc, “Cậu cũng về giường nước nằm đi.” Chúc Song Song cũng muốn trở về chăm sóc cho Tô Vãng Sinh.

Khi Ninh Tuc đứng dậy, trái tỉm cậu đột nhiên run lên kịch liệt. Cậu cảm thấy trái tìm mình đập bình bịch dữ dội, dường như mỗi lúc lại càng nặng càng lớn hơn, nhịp đập dữ dội khiến huyết quản toàn thân đều rung động.

Cậu rên khẽ một tiếng, thân thể run bần bật, lảo đảo sang bên phải, đúng lúc này có một đôi tay lập tức vươn ra đỡ lấy cậu.

Ninh Túc quay đầu lại, nhìn thấy đó là một trong hai người chơi không rõ lai lịch trong đình viện của họ.

Cậu lại nhìn đôi tay đang đỡ mình, móng tay đen kịt, như có thứ gì đó đang bò lúc nhúc bên dưới.

“Cảm ơn.” Ninh Túc nói.

“Không có gì.” Người nọ thấy cậu đã đứng vững, lập tức thu tay về, giống như trên người cậu có thứ gì đó đáng sợ vậy.

Vậy tại sao lại còn muốn dìu cậu.

Ninh Túc hỏi: “Tôi tên là Ninh Túc, còn cậu?”

“Tôi là Lãnh Xương.” Ninh Trường Phong nghe xong mấy lời Phương Kỳ nói thì vô cùng bất an, lại thấy Ninh Túc còn đang trò chuyện với người nào đó, sốt ruột thúc giục cậu: “Chúng ta mau lên lầu thôi.”

“...” Ninh Tuc “Anh bạn, anh bình thường chút đi.”

“Một cái đầu có thể khiến anh trở thành như vậy à?”

Ninh Trường Phong: “...”

Ninh Tuc lại nhìn Lãnh Xương một cái, sau đó cùng Ninh Trường Phong và Chúc Song Song lên lầu.

Tầng trên khác với tầng dưới, mỗi phòng đều có cửa sổ, vừa vặn hướng về phía đại sảnh bên dưới.

Sau khi Ninh Túc trở về phòng cũng không có nằm xuống giường nước, mà là đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống.

Ninh Trường Phong cũng rất bất đắc dĩ. Người hầu hoa khác sau khi trông hoa thánh xong thì đều hôn mê bất tỉnh trên giường nước. Còn vị này thì hết trốn rồi ăn, lúc về còn không chịu ngủ.

Ninh Trường Phong không biết nên vui hay nên sầu nữa.

Hắn kéo một cái ghế dựa qua cho Ninh Túc, “Ngồi đi.”

Hành vi kỳ quái quá nhiều nên không còn cảm thấy kỳ quái nữa.

Ninh Túc nói cảm ơn rồi ngồi lên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời càng lúc càng tối, còn chưa tới nửa đêm mà phía dưới đã có người hầu hoa xuất hiện phản ứng. Một người hầu hoa nằm co quắp trên giường, dùng mắt thường có thể thấy các mạch máu màu tím trên trán hắn đang phồng lên, càng ngày càng thô, càng ngày càng gồ.

Hắn đau đớn ôm chặt lồng ngực, há miệng rên một tiếng nghẹn ngào. Đồng phục màu đen chỗ ngực bị hắn vò nát, trên xương quai xanh là các mạch máu màu tím bầm gập ghềnh, giống như nhịp đập của trái tim mà nảy lên.

Lúc này Ninh Túc cũng nghe thấy nhịp tim của mình vang lên, lại nhìn mạch máu mình đang run run, hai thứ này dần dần hợp lại với nhau. “Thình thịch — Thình thịch — Thịch thịch 一”

«AI —_”

Các mạch máu đột ngột phình to bằng hai ngón tay, đẩy phần da lên thành một lớp gờ mồng, gần như muốn nổ tung như một quả bóng. Mạch máu sưng phồng dần lan ra, cứng rắn kéo căng phần da đến mỏng te, thậm chí còn có thể thấy được dây leo bên trong đang càng ngày càng dày và dài ra.

Ninh Trường Phong “shhh” một tiếng.

Mạch máu của Ninh Túc đã bị biến đen nhiều năm, nhìn cảnh tượng này, cậu cảm thấy mạch máu ở tất cả bộ phận trên cơ thể đều bắt đầu đau nhức.

Khi dây leo lan rộng thì cơn đau lại càng gia tăng, mỗi khi dây leo phát triển đến chỗ các mạch máu mồng hơn thì mức độ căng nứt ở chỗ đó sẽ càng nghiêm trọng. Ninh Tuc quay đầu lại thấy mạch máu trên người Phương Kỳ cũng bắt đầu phồng lên.

Hắn vừa cho họ thấy hoa thánh của hắn đã mọc đến chỗ bả vai và cánh tay, lúc này hoa thánh đã thức giấc vào nửa đêm, nó bắt đầu phát triển dã man ở nơi đó, lan xuống các mạch máu theo cánh tay.

Hắn dùng hết sức nắm lấy dây leo ở khuỷu tay mình, như thể đang giữ chặt dây leo ở đó, ngăn không cho nó mọc lên một cách bừa bãi.

Động tác này có một chút tác dụng, nhưng mạch máu quá cứng, không gian để hắn ấn vào có hạn, dây leo vẫn duỗi xuống.

Chờ hắn muốn đè xuống lần nữa, dây leo trên cánh tay cũng bắt đầu va chạm vào mạch máu, cánh tay còn đang co quắp đau đớn, huống chỉ là dùng lực.

Hắn đau đến mức nước da màu lúa mạch của hắn cũng tái đi, mồ hôi túa ra trên mặt, nhỏ xuống như mưa.

Lúc này trong đại sảnh lần lượt vang lên tiếng la hét, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng kêu trong vô vọng và tiếng đầu đập xuống đất và mặt tường. Nhưng Phương Kỳ lại không rên tiếng nào.

Hắn cứng còng nằm trên giường, hai tay bám chặt lấy thành giường, cứng hệt như một cục đá.

Đồng phục đen trên người hắn trông càng đậm hơn một chút, đó là vì bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Ninh Túc chớp chớp mắt, cảm xúc trong mắt không thể giải thích được. Ninh Trường Phong nói: “Kỹ năng của cậu ta có lẽ có liên quan đến cường hóa thân thể.”

“Nhưng dù là vậy thì nghị lực của cậu ta cũng rất mạnh.”

Ninh Túc “ừm” một tiếng, không hiểu sao cậu lại nhớ đến ánh sáng kiên định trong mắt Phương kỳ khi hắn nói hắn muốn di tìm người nọ.

Cũng tương tự như lần này, bây giờ hai mắt hắn đã sóng sánh ánh nước, Ninh Túc có thể khẳng định bên trong có mồ hôi chảy vào, chúng rửa sạch ánh sáng trong mắt hắn, càng khiến nó trở nên sáng ngời hơn. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Là người như thế nào hay hình ảnh như thế nào đã cổ vũ cho hắn.

Bàn tay Ninh Túc chậm rãi chạm lên ngực mình, cậu cũng cảm nhận được đóa hoa trong lòng mình đang nảy mầm.

Khi nó nảy mầm, tim cậu càng đập kịch liệt hơn.

Từng nhịp từng nhịp, dồn dập đến khiến cậu có chút khó thở.

Đây là một cảm giác rất thần kỳ.

Từ sau khi cậu biến thành zombie, đã lâu lắm rồi trái tìm cứng do chết héo của cậu mới đập dữ dội như vậy.

Nhịp tim mãnh liệt là đại diện cho sức sống đồi dào.

Ngón tay tái nhợt chìm sâu trong bộ đồ gấm đen, thiếu niên cúi đầu nhìn ngực của chính mình, lặng lẽ cảm nhận sức mạnh đang điều khiển nhịp tim từ sâu trong trái tim. Tiếng hét bên ngoài càng lúc càng chói tai, tiếng khóc than bị đè nén mà nặng nề.

Tay của Phương Kỳ đột nhiên duỗi thẳng ra.

Không phải hắn tự mình duỗi, mà là dây leo trong mạch máu chỗ ngón tay banh thẳng ra.

Dây leo hoa màu xanh biếc mọc trên ngón tay hắn, chống lên một lớp mạch máu dày đặc, không rõ là ngón tay dày hơn hay là huyết mạch dày hơn.

“A _—_?”

Tiếng hét đau đớn cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng hắn, đồng thời sợi dây leo màu xanh cũng chui ra từ dưới móng tay hắn.

Ninh Túc hơi trợn mắt lên, ngay cả Ninh Trường Phong cũng tiến về phía trước nửa bước.

Sau khi dây leo màu xanh trồi lên khỏi móng, nó tiếp tục phát triển, kéo dài theo chiều thẳng đứng lên trên, máu đỏ hòa với chất lỏng dính dính màu xanh lam rồi trượt xuống.

Bây giờ bọn họ đều biết chất lỏng dính dớp mà hồi sáng họ nhìn thấy trên móng tay của Phương Kỳ là đến từ đâu rồi.

Trong đại sảnh không chỉ có một mình hắn như vậy, một số người hầu hoa khác đều mọc ra dây leo ở trên người.

Những dây leo với nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau mọc ra từ ngón tay, tai và thậm chí là cả mắt, chúng mọc hoang dại hướng lên trên trong đại sảnh tăm tối, đong đưa trong không trung như những chiếc xúc tu mỏng dài. Thân người nối với gốc cây tựa như là đất trồng hoa.

Chất lỏng tí tách nhỏ xuống giường, chảy vào các kẽ hở trên sàn đá phiến, nuôi dưỡng lớp rêu ở bên trong.

Trong bầu không khí toát ra một luồng khí se lạnh tanh tưởi, luồng khí kia như thể đến từ biển sâu, từ mặt đất, từ không gian, lên men ở nơi ẩm ướt lạnh giá này thành một luồng hơi thở u ám của sinh vật không xác định.

Ninh Túc hít một hơi thật nặng nề, chầm chậm đứng dậy.

Bên trong đôi mắt đào hoa tỉnh khiết phản chiếu một bức tranh như địa ngục.

Những xúc tu dây leo lắc lư điên cuồng, sắp vươn tới cửa sổ.

Những sợi dây leo nối với những thân thể vặn vẹo, khuôn mặt đau đớn méo mó.

Bên tai cậu đều là tiếng than khóc, đều là tiếng dây leo lách tách sinh trưởng.

Tim cậu đập càng lúc càng nhanh.

“Thình thịch — Thình thịch — Thình thich thình thịch! 一”

Một thứ gì đó đã nảy mầm.

Hệt như mùa xuân đã đến.

Ninh Túc ngơ ngác mà nhìn ngực của mình.

Là đóa hoa trong tim đang nảy mầm. “Đừng nhìn nữa.” Không hiểu vì sao sắc mặt Ninh Trường Phong lại tái mét, dùng sức đóng cửa sổ lại, sau đó lại lôi Ninh Túc đến bên giường nước đè cậu nằm xuống, “Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa.”

Hắn không ngừng lặp đi lặp lại, giọng nói khản đặc nặng nề.

Hắn nói: “Đừng nhìn nữa, ngủ đi, chỉ cần ngủ một giấc thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Ninh Tuc chỉ thở hổn hến, im lặng nhìn hắn.

Ninh Trường Phong ngồi trên ghế cạnh giường nước, bịt kín lỗ tai cậu, bàn tay hắn thật dài, thậm chí lòng bàn tay còn có thể che kín mắt cậu. Hàng mi Ninh Túc run lên, nhắm mắt lại một cách chậm rãi.

Đây là một cảm giác thật thần kỳ.

Cơ thể cậu đang ở trong một nơi giống như địa ngục, bên ngoài có những tiếng la hét thảm thiết, tiếng vật lộn đau đớn.

Nhưng bên tai cậu lại rất yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ mà có người trông coi ở bên.

Người trông coi cậu là người chơi top một ở căn cứ trò chơi, hắn cũng đã vượt qua phó bản cấp mười, ở chỗ này hắn hoàn toàn có thể bảo vệ một người an toàn, cho dù bất luận xảy ra chuyện gì cũng có thể đứng trên đỉnh.

Trong không gian tĩnh lặng, cậu cũng có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.

Chầm chậm, chầm chậm, kịch liệt, chầm chậm, chầm chậm. Trong nhịp đập nhịp nhàng, cậu có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm trong trái tim cứng do chết lặng của mình.

Mang sức sống mùa xuân đến trái tim đã chết của cậu.

Cuộc sống mà một con zombie khao khát nhất.

Cậu có chút không nỡ ngủ, sức sống ngày xuân mang theo đau đớn, càng thêm ẩm ướt ấm áp.

Cậu từ từ đặt tay lên trái tìm mình, bảo vệ mầm sống này.

Cậu có chút lo lắng bởi vì nội tâm lẳng lặng như mặt hồ của cậu sẽ không có cách nào khiến nó ra đời, giống như Mạnh Lâm Gia vậy.

Cũng may con cổ trùng kia đã trợ giúp cậu.

Cậu có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ngưng tụ lại thành dòng suối, nuôi dưỡng trái tim vỡ nát của cậu và nó.

Nó đang chớm nở, đang dần lớn lên, quấn quanh lấy trái tim cậu.

Hơi thở của Ninh Túc càng ngày càng chậm, sắc mặt ngày càng tái, cuối cùng yên ổn chìm vào giấc ngủ trong cơn đau tràn đầy sức sống này. Ninh Trường Phong mở miệng nói gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng nào, bởi vì bị hệ thống chặn lại.

Hắn rất muốn Ninh Túc rời khỏi phó bản này, một giây cũng không muốn cậu ở lại nơi đây.

Nhìn những người bị tra tấn bên dưới, lại nghĩ Ninh Túc sẽ phải trải qua tất cả những chuyện này, hắn gắt gong đến muốn mắng người. Hắn lặp lại lần nữa, nhưng chỉ có câu chửi thề cuối cùng là được hệ thống thả ra.

2101: [Xin hỏi ngài đã biết cách nhìn thấy thần chưa, ngài có thể gửi đáp án cho hệ thống bất cứ lúc nào.]

Ninh Trường Phong: [Không biết!]

2101: [... Được rồi, thật xin lỗi vì đã làm phiền.]

Tiếng la hét bên ngoài vẫn không hề dừng lại, mãi đến sau nửa đêm nó mới từ từ yếu đi.

Ninh Trường Phong ngồi trên ghế cả đêm, hoảng loạn nhìn Ninh Túc, Ninh Túc chỉ trở mình một cái thì tim hắn đã giật thót lên.

Hắn lại muốn chửi người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, một lãng tử như hắn đều sắp biến thành nô lệ của trẻ em mất.

Ninh Túc nhấp môi, hai mắt đầy tơ máu của Ninh Trường Phong nhìn trừng trừng cậu, sắc trời vừa hừng đông đã đi tìm người mặc đồ trắng xin đùi gà.

Ai bảo hắn nợ cậu chứ.

Hắn nói đi nói lại với bản thân đó là do hắn nợ cậu suốt bao năm qua, chứ không phải do hắn là tên cuồng con trai hay nô lệ của trẻ em gì đó. Khi Ninh Túc tỉnh dậy, trời đã sáng.

Cậu ngồi dậy, mở vạt áo trước ngực ra xem. Trong đình viện gia tộc Dã Nam, thân thể bọn họ gần như đã được cải tạo đủ, trên người hay trên mặt ai cũng đều lộ rõ các mạch máu, ngay cả Ninh Túc cũng không ngoại lệ.

Tất nhiên các mạch máu của cậu đều là màu đen.

Lúc này, các mạch máu gần tim đều chuyển sang màu đỏ, một màu đỏ đã lâu rồi mới thấy.

Ninh Túc ngẩn ra nhìn hồi lâu.

Có rất nhiều người hầu hoa bên dưới cũng như vậy, các mạch máu được nhuộm nhiều màu bởi hoa thánh, không có cái nào là màu đỏ bình thường khỏe mạnh lúc ban đầu.

Một zombie như cậu ấy vậy mà mạch máu lại hiện lên màu đỏ.

Ninh Túc mở cửa phòng ra, đúng lúc nhìn thấy người mặc đồ trắng đang khiêng Tô Vẫng Sinh ra ngoài.

Ninh Túc chớp mắt, “Anh còn chưa chết.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Vãng Sinh lộ ra nụ cười, “Cậu cũng chưa chết.”

Cậu lại nhìn thấy người mặc đồ trắng khiêng Hoa Phong ra khỏi phòng, Hoa Phong khó khăn gập ngón tay lại, chỉ chỉ ngực hắn, đôi mắt cười cong cong.

Ninh Túc biết hắn muốn bày tỏ điều gì.

Anh trai hắn đang ở trong lòng hắn.

Ninh Túc cũng cười, cũng chỉ vào ngực mình. Người đó cũng đang ở trong lòng cậu.

Hai người mặc đồ trắng khác nhìn cậu có hơi do dự, lẽ ra bọn họ tới đây để khiêng người đi, nhưng nhìn Ninh Túc có vẻ không cần tới bọn họ cho lắm.

Đúng lúc này Ninh Túc đột nhiên che ngực lại, chậm rãi dựa tường trượt xuống, “Đau quá, đi không nổi nữa.”

Cuối cùng Ninh Túc cũng được người mặc đồ trắng khiêng cáng xuống. NÑinh Trường Phong xách một túi gà quay đi theo cậu, một lời khó nói hết.

Người mặc đồ trắng đặt cậu lên một chiếc giường, nói với cậu: “Đây là giường của cậu, từ nay về sau cậu sẽ ở đây để chăm sóc hoa thánh.”

Bên trái là Tô Vãng Sinh, bên phải là Hoa Phong.

Ba người đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm và được chuyển vào đại sảnh.

“Cần gì thì cứ gọi bọn tôi.”

Người mặc đồ trắng nói xong thì cũng rời đi, Ninh Trường Phong đưa gà quay cho Ninh Túc, Ninh Túc mở giấy thấm dầu ra, kinh ngạc nhìn món gà quay thơm phức, “Anh bạn, anh thật tuyệt.”

Đôi mắt đen láy của Ninh Trường Phong tỏ vẻ bất mãn, “Sao cậu cứ gọi tôi là anh bạn này anh bạn nọ vậy?” Ninh Túc: “Chẳng phải từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã mở miệng gọi tôi là anh em sao? Tôi không thể gọi như vậy à? Thế gọi anh hai nha?”

Ninh Trường Phong: “...”

Ninh Túc ngửi mùi thịt gà nướng thơm ngào ngạt, hỏi hắn: “Anh hai, anh lấy cái này ở đâu vậy?”

Ninh Trường Phong lạnh lùng nói: “Từ trong tay của hai đứa nhỏ.”

Hắn có thể dọa người mặc đồ trắng một lần, nhưng làm điều tương tự lân hai thì không dễ dàng như vậy.

Hắn muốn chạy di tìm chút đồ ăn cho Ninh Túc, thì đúng lúc gặp được hai đứa nhỏ đang đứng trước điện thờ Thần Hoa nhìn về phía điện thờ bằng ánh mắt trông mong.

Vừa nhìn thấy hắn, bọn chúng đã lập tức chạy tới, thằng bé ôm một túi gà quay nóng hổi, nhờ hắn đưa cho Ninh Túc.

Còn bé gái thì nói: “Buổi tối bọn tôi sẽ còn tới đưa cơm cho mẹ, anh có thể lại lên ra ngoài được không?”

Ninh Trường Phong cảm thấy mình còn không bằng hai đứa con nít. Ninh Túc sửng sốt: “Không ngờ tay nghề ăn xin của tụi nó còn có thể kiếm được gà quay!”

Trong một nhà hàng tối ở quận Phù Nhân, một cô bé xinh xắn với mái tóc đen mượt đang đứng trên sân khấu hát.

“Ba ngày càng cao, mẹ ngày lùn.” “Ba phát tài, còn lòng mẹ thì bé đi.”

Ở phòng bếp phía sau, một thằng bé đội mũ đang giẫm lên ghế rửa chén, “Ỏ, 78, 69, 60...”

“Một trăm, chân dê siêu lớn!”
Bình Luận (0)
Comment