C 69
C 69C 69
chương 69: Nô lệ hoa
Editor: Cô Rùa
米
Ninh Túc xé một cái đùi gà, từ từ nhai nó trong miệng. Cậu vui vẻ nghĩ thầm, đúng là không uổng công nuôi hai tiểu quỷ kia, chờ chúng lớn lên là cậu có thể làm một lão cá mặn chỉ cần nằm dài thôi.
Thánh Nữ không cho người hầu hoa ăn thịt, nhưng mỗi khi không có cô ở đây, những người mặc đồ trắng cũng không quan tâm đến họ cho lắm. Lúc Ninh Túc đang ăn gà quay, người mặc đồ trắng đang quét dọn đại sảnh.
Sau một đêm, đại sảnh thảm đến không nỡ nhìn, đủ loại chất lỗng nhớp nháp và máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Các vách ngăn phải được lau chùi sạch sẽ, ga giường cũng phải đổi mới, còn có xác chết phải khiêng đi.
Trong cuộc tra tấn vào ngày hôm qua của hoa thánh, có ba người hầu hoa đã không qua khỏi.
Hầu hết những người hầu hoa sau khi bị tra tấn cả đêm vẫn còn đang ngủ say, chỉ có một số ít là tỉnh dậy.
Lúc người mặc đồ trắng đang dọn chất lỏng bên cạnh mép giường của một người hầu hoa, người hầu hoa đó nằm trên giường vươn tay muốn nắm lấy nó, giọng nói khan đục khô cằn, “Đừng mà, làm ơn, đừng mang nó đi.”
Có vệt máu hòa lẫn trong chất lỏng dính nhớp đó.
Sắc mặt của người hầu hoa đó tái mét, mạch máu lộ ra ngoài có màu bạc, màu bạc rất lợt không thể che đi màu máu, nếu mạch máu có màu này thì chứng tỏ mạch máu đó đã không còn máu nữa.
Khi máu vẫn còn vẹn nguyên trong cơ thể, thì mọi người sẽ không có cách nào cảm nhận được tầm quan trọng của nó. Nhưng đến một lúc nào đó dòng máu tượng trưng cho sự sống còn này dần cạn kiệt đi, bên trong mạch máu không còn lại bao nhiêu máu nữa, thì họ sẽ nâng niu quý trọng từng giọt máu gần như khủng hoảng.
Bàn tay xương xẩu với những mạch máu gồ lên, cứng ngắc cố gắng bắt lấy vệt máu dài hòa trong chất lỏng màu bạc đặc sệt như nước mũi. Ninh Túc nghĩ đến cánh tay hoa của anh trai Hoa Phong.
Đó là một người hầu hoa phong nhã, nhưng chấp niệm của hắn sau khi chết chính là máu, không màng tất cả mà chỉ muốn cảm nhận được sự tồn tại của máu, nếu không có máu thì sẽ phát điên muốn đập phá, còn nếu đã cảm nhận được máu thì sẽ yên tĩnh trở lại.
Ninh Túc đang định nhìn sang Hoa Phong ở bên trái, thì thấy Chúc Song Song ôm ba cái chăn mỏng từ trong kho đi ra, đầu tiên là đắp cho Hoa Phong, sau đó lại đưa cho cậu một cái.
“Túc Túc, cậu có ổn không?”
Vẻ mặt cô xanh xao, đôi mắt ửng đỏ thấy rõ cả tơ máu, quầng thâm không tính là nghiêm trọng cũng xuất hiện dưới đáy mắt. Nhớ lại tối qua, bên Tô Vãng Sinh cũng không dễ chịu cho lắm.
Phương Kỳ nói đêm đầu tiên rất nguy hiểm, cũng là lúc đau đớn nhất. Ninh Túc nói: “Tôi không sao, cũng không đau gì lắm, cô không cần lo lắng đâu.”
Tối qua cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Tô Vãng Sinh đau đến nhường nào, cho nên cô cảm thấy Ninh Túc không thể nào không đau được, cô chỉ cho rằng Ninh Túc nói vậy là không muốn để cô lo lắng thôi.
Cô mm một tiếng, đắp chiếc chăn mỏng lên người Tô Vãng Sinh, phờ phạc ngồi bên vách ngăn nhìn Tô Vãng Sinh.
Sau khi được khiêng xuống, Tô Vãng Sinh và Hoa Phong đã kiệt sức cả đêm về thể xác lẫn tỉnh thần lại chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau Phương Kỳ đã tỉnh lại.
Ninh Túc hỏi hắn: “Hoa thánh của cậu mọc đến đâu rồi?”
Phương Kỳ xốc ống tay áo rộng của hắn lên, ấn ngón áp út lên cánh tay, “Đến chỗ này rồi.”
Hôm qua bọn họ nhìn thấy là ở chỗ tiếp giáp của cánh tay và bả vai, sau một đêm nó đã phát triển đến dã man, hiện tại đã lan đến cánh tay. Ninh Túc “ừ” một tiếng, lớn nhanh thật.
Cậu chỉ nhìn lướt qua, Phương Kỳ nói nơi này đại biểu cho các người hầu hoa ưu tú nhất, của hai cô gái kia đã mọc dài đến cổ tay và trên cổ. Không biết phải mọc đến khi nào mới tính là thành công. Ninh Tuc cúi đầu cắn thêm một miếng gà quay, lúc này lại nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” nặng nề phát ra từ cánh cửa màu đen, cậu vừa nhai đùi gà mềm mềm vừa nhìn về phía cửa.
Là người đứng đầu gia tộc Hạo Hắc dẫn người hầu hoa của gia tộc Hạo Bắc tới.
Rất nhiều người hầu hoa trong đại sảnh đều quay đầu nhìn những người mới xuất hiện, người đứng đầu gia tộc Hạo Bắc cũng giống như Dã Vọng Nam, trên người họ đều toát lên một cảm giác mâu thuẫn. Bước đi của bà ta uyển chuyển, trên mặt không có một nếp nhăn, trông chỉ như một cô gái trẻ tuổi. Nhưng ở bà ta lại không có khí chất và sức sống của lớp trẻ, mà là hơi thở già nua chỉ thuộc về người lớn tuổi mới có.
Phía sau bà ta là mười người hầu hoa rất trẻ trung.
Khi lễ tế Thần Hoa ngày càng đến gần, các gia tộc lớn đều sẽ đưa người hầu hoa của gia tộc mình vào điện thờ Thần Hoa để nuôi dưỡng hoa thánh.
Gia tộc Hạo Bắc đã đưa vào trước một cặp yêu nhau, chính là Mạnh Lâm Gia và bạn trai của hắn, hiện tại đã tuyên bố là thất bại, bị đưa ra khỏi điện thờ Thần Hoa.
Hôm nay là những người hầu hoa còn lại của gia tộc bọn họ, nhóm của Giả Thần Thăng và bốn người hầu hoa đến từ thế giới này.
Khi bọn họ bước vào đại sảnh, họ hồi hộp giống như người hầu hoa ở gia tộc Dã Nam vào ngày hôm qua. Tuy nhiên sự khẩn trương này đã được giải tỏa rất nhiều khi nhìn thấy Ninh Túc đang ngồi bên mép giường ăn gà quay. Lúc đi ngang qua, Giả Thần Thăng dùng khẩu hình miệng hỏi cậu: “Sao rồi?”
Ninh Túc giơ tay ra, tạo thành một động tác “OK' thật duyên dáng.
Bọn họ lại nhìn thấy Tô Vãng Sinh đang ngủ nướng ở trên giường, cùng với Ninh Trường Phong và Chúc Song Song lành lặn không sứt mẻ đứng ở một bên, cho rằng mọi chuyện đúng là OK thật.
Sau khi Ninh Túc ăn gà quay xong, Ninh Trường Phong đi đổ rác cho cậu, sẵn tiện tìm khăn ướt lau tay cho cậu.
Hai người chơi khác trong đình viện của họ nhân cơ hội đi đến giường của Ninh Túc. Một người trong số họ còn từng giới thiệu tên cho Ninh Túc, là Lãnh Xương.
Trước tiên Lãnh Xương giới thiệu người bên cạnh hắn một chút, “Đây là bạn đồng hành của tôi, tên là Đống Hỉ.”
Thấy bọn họ lại im lặng, Ninh Túc lên tiếng trước: “Các cậu đến từ guild Vĩnh Minh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ninh Túc: “Cổ bà phái các cậu đến đây à?”
“... Đúng vậy.”
Ninh Túc “ò' một tiếng, tối qua cậu đã đoán được điều đó ngay khi nhìn thấy bàn tay của Lãnh Xương.
Sư Thiên Xu nói với cậu là cổ bà đã hạ cổ tình lên người cậu, con cổ trùng này kết nối hai người lại với nhau, giống hệt như quan hệ giữa người chơi và bạn quỷ. Điều khác biệt chính là giữa người chơi và bạn quỷ chỉ có tình bạn và tình thân, trong khi cổ tình lại tạo nên tình yêu.
Mới đầu Ninh Túc cũng thắc mắc, làm sao mà cổ bà có thể yên tâm để cậu một mình vào phó bản cấp năm được, cậu ở trong lòng cổ bà hẳn là không mạnh đến vậy, không lẽ cổ bà không sợ cậu chết trong phó bản thì hắn cũng sẽ chất ở bên ngoài sao?
Thì ra là cử người khác đến bảo vệ cậu.
Ninh Túc: “Tổng cộng có mấy người vậy?”
Lãnh Xương: “Có tất cả năm người, nhưng đã có hai người trở thành tế phẩm.”
Hắn nói: “Sắp đến giữa trưa rồi, hai người bọn tôi cũng sẽ bị Thánh Nữ đưa lên lầu, sống chết chưa rõ, mà phó bản cũng sắp đến hồi kết, cho nên đến đây ra mắt với cậu một chút, nếu cậu có yêu cầu gì thì có thể dặn dò bọn tôi bất cứ lúc nào.”
Buổi trưa hôm qua Thánh Nữ chỉ kịp gọi ba nhóm lên lầu, hai người họ vẫn còn chưa trồng hoa thánh, cho nên trưa hôm nay nhóm của họ nhất định sẽ là nhóm đầu tiên.
Cổ bà yêu cầu họ phải bảo vệ Ninh Túc, mới đầu bọn họ cho rằng thiếu niên xinh đẹp có hơi chậm chạp này là một mỹ nam ngốc nghếch, nên dựa theo cách của bọn họ để bảo vệ cậu.
Nhưng trong quá trình âm thầm quan sát lâu dài, bọn họ phát hiện thiếu niên này chẳng kém cạnh gì với họ.
Sự nguy hiểm của phó bản này đang dần được hé lộ, sắp bước vào giai đoạn mấu chốt, cho nên bọn họ quyết định trở nên hữu ích với Ninh Túc, để cậu trực tiếp sai khiến bọn họ. Lãnh Xương nói thật với cậu: “Cậu không cần phải ngại đâu, nếu cậu chết thì bọn tôi cũng không sống được, nhiệm vụ duy nhất của bọn tôi trong phó bản này chính là bảo vệ cậu.”
Ninh Túc lại nghĩ đến những con cổ trùng bò lúc nhúc dưới móng tay hắn.
Cậu hỏi, “Các cậu có biết tại sao cổ bà lại muốn các cậu bảo vệ tôi không?”
Hai người hơi do dự một chút rồi mới gật đầu.
Ninh Túc: “Cổ tình thật sự ghê gớm đến vậy sao, thật sự có thể làm tôi biết yêu ư?”
Lãnh Xương nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Chỉ một con cổ trùng bình thường của cổ bà cũng đã đủ để kiểm soát cuộc sống của bọn tôi rồi, mà trong cơ thể cậu chính là cổ tình mạnh nhất cũng như quý giá nhất của cô ấy, muốn để cậu yêu một người thật sự rất dễ dàng.”
Ninh Túc “ò” một tiếng, “Thế nhưng nó làm phản rồi, vậy nó phát huy công hiệu kiểu gì nữa?”
“Sao cơ?”
Hai người đang định hỏi lại, nhưng chợt thấy Ninh Trường Phong đi tới, bọn họ hiển nhiên rất sợ Ninh Trường Phong cho nên lập tức rời đi ngay.
“Bọn họ tới đây làm gì vậy?” Ninh Trường Phong hỏi.
Ninh Túc: “Bọn họ sắp đi trồng hoa thánh, cho nên đến đây trăn trối.” Ninh Trường Phong đưa khăn ướt lau tay cho cậu, “Bây giờ tôi cảm thấy đáng lẽ tôi nên trồng hoa thánh trước mới đúng, lúc tôi nằm trên giường cậu cũng sẽ chăm sóc cho tôi mà nhỉ.”
Vẻ mặt Ninh Tô kiểu “thì ra đây là quyết định của anh cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Anh cứ ngẫm lại đi.”
Ninh Trường Phong: “...”
Hoạt động dâng lễ kết thúc, Thánh Nữ bắt đầu “nghỉ trưa'.
Sau khi vào cửa, cô đi tới bên cạnh Ninh Túc trước, nói với người mặc đồ trắng, “Để ý cậu ta, một khi hoa thánh của cậu ta xuất hiện điều gì bất thường thì lập tức giết cậu ta ngay.”
Vẻ mặt Ninh Trường Phong vô cùng khó coi, hắn cười khẩy một tiếng, “Cái gì gọi là bất thường chứ, theo tôi thấy hoa thánh trong điện thờ Thần Hoa này chẳng có cái nào là bình thường thì có.”
Sự không tôn trọng của hắn đối với điện thờ Thần Hoa và hoa thánh bộc lộ rõ ra bên ngoài.
Thánh Nữ liếc hắn một cái, quay đầu nói với Ninh Túc: “Về chuyện hôm qua tượng thần rung chuyển, điện thờ Thần Hoa nói với bên ngoài là do Thần Hoa hiến linh, cậu đừng cho rằng đây là sự thật.”
“Cũng có khả năng là do Thần Hoa tức giận. Về phần tại sao lại tức giận, dựa theo thời gian suy đoán đó là vào lúc cấy thứ ma vật kia vào cơ thể cậu, mà ma vật tiến vào cơ thể người hầu hoa còn được người hầu hoa nuôi dưỡng, Thần Hoa có thể không tức giận sao?”
Thiếu niên yên lặng nhìn cô với ve mặt có chút do đẫn, “Ò.”
Thánh Nữ: “...” Thánh Nữ bị sự bình tĩnh và cái mặt tro trơ của cậu chặn họng đến nỗi không nói được lời nào, cô im lặng hai giây rồi đi lên lầu.
Hoa Phong ở bên trái gõ vách ngăn, chậm rãi di chuyển đến cuối giường nói với Ninh Túc: “Thánh Nữ nói hồi đó cô ấy và anh trai tôi ở chung một phòng, cô ấy còn trồng hoa thánh cho anh tôi.”
Mấy người chơi đều sửng sốt.
Phương Kỳ vịn mép giường, khó khăn đi tới.
Tô Vãng Sinh cũng di chuyển đến cuối giường, nhìn qua chỗ họ cùng với Chúc Song Song.
Phương Kỳ hỏi: “Tức là sao? Thánh Nữ cũng là người hầu hoa ư?”
Hắn không ở chung đình viện của họ nên không biết các gia tộc lớn chia chỗ ở như thế nào.
Hoa Phong gật đầu, “Cô ấy và anh trai tôi đều là người hầu hoa đời đầu.”
Điều mà Chúc Song Song quan tâm nhất chính là: “Người hầu hoa đời đầu cũng giống như chúng ta, đều là quan hệ tốt ở chung với nhau sao?”
Hoa Phong không biết điều này.
Tô Vãng Sinh nói: “Có thể những người hầu hoa đời đầu đều đã như vậy sẵn, hoặc cũng có một khả năng đó là người hầu hoa đời đầu không phải như vậy, mà là dựa theo kinh nghiệm được đúc kết ra từ bọn họ, mới có quy luật để những người hầu hoa đời sau có quan hệ tốt ở chung với nhau.” Một số người chơi chìm vào suy tư.
Ninh Trường Phong nhướng mày nói: “Thánh Nữ nói hoa thánh của Hoa Phong bị ô nhiễm, không thể chăm sóc được, thế nhưng Thánh Nữ lại giúp Hoa Phong trồng nó.”
Loại hành vi tiêu chuẩn kép này quả thực rất kỳ quái, đáng để suy ngẫm.
Ninh Túc nói: “Đó là hoa bàn tay của anh trai Hoa Phong.”
Có lẽ đây mới là trọng điểm.
Thánh Nữ và anh trai của Hoa Phong ở chung một chỗ, như vậy quan hệ của họ nhất định không chỉ đơn giản dừng lại ở mức độ quen biết.
So sánh với các người hầu hoa khác, hoặc là quan hệ của họ tương đối tốt, hoặc xác suất nhỏ hơn một chút, quan hệ của họ không được tốt cho lắm.
Chuyện bạn cùng phòng ở chung không mấy vui ve cũng không phải không có.
Nếu cô ấy và anh trai Hoa Phong chỉ là mối quan hệ tương đối tốt, cho nên mới châm chước cho Hoa Phong, để hắn trồng hoa thánh bị ô nhiễm là muốn làm gì?
Còn nếu quan hệ của cô ấy và anh trai Hoa Phong không tốt, trồng hoa thánh bị ô nhiễm cho em trai đối phương thì đó hẳn là để trả thù.
Chúc Song Song nói: “Tôi có cảm giác quan hệ giữa Thánh Nữ và anh trai Hoa Phong rất tốt.” Tô Vãng Sinh nói: “Dựa vào mối quan hệ của chúng ta hiện tại, thì khả năng cao là quan hệ giữa họ rất tốt.”
Ninh Túc nhìn về phía Hoa Phong.
Hoa Phong lắc đầu, “Tôi không rõ chuyện này, trước khi anh tôi vào điện thờ Thần Hoa, hẳn là chưa từng gặp qua Thánh Nữ.”
“Nhưng mà.” Hắn nói, “Tôi cảm thấy quan hệ của họ có lẽ không xấu.” Không xấu tức là tốt.
Nếu vậy tại sao cô ấy lại trồng hoa thánh bị ô nhiễm cho Hoa Phong chứ?
Theo những gì Dã Nam Vọng nói cùng với những gì Thánh Nữ nói vào lúc ban đầu, điều này không phải là vô nghĩa và rất nguy hiểm sao? Không đúng, nếu quan hệ của họ tốt thật, thì điều này nhất định có một số ý nghĩ nào đó.
Chúc Song Song nói: “Có khi nào Thánh Nữ cũng giống như Hoa Phong, cũng muốn để anh trai Hoa Phong cảm nhận được máu? Muốn có một người nuôi anh ấy không?”
Rất có khả năng này.
Ninh Túc và Ninh Trường Phong không nói chuyện, khi bọn họ ngẩng đầu lên thì bắt gặp đối phương cũng đang nhìn mình.
Người mặc đồ trắng bắt đầu gọi những người trong phòng đen lên lầu, Ninh Túc trông thấy Giả Thần Thăng đứng trên cầu thang nhìn mình, dùng khẩu hình miệng nói gì đó với bọn họ, sau đó giơ tay làm một cái OK. “OK không?”
Ninh Tuc trả lại cho hắn một cái OK.
“OK.>”
Động tác này trông cực kỳ đẹp mắt khi được thực hiện từ các khớp xương ngón tay thon dài của cậu, đặc biệt là khi để cạnh mặt cậu, hiệu quả còn tăng lên gấp bội.
Giả Thần Thăng cùng với nhóm người của hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ mới vào điện thờ Thần Hoa nên rất căng thẳng, chính cái 'OK này của Ninh Túc đã làm cho bọn nhẹ nhõm hơn, sau đó bọn họ lại thấy những người hầu hoa rất chỉ là quỷ dị khủng bố, ở phòng đen càng nghĩ càng sợ, lúc bị gọi lên lầu lại bất an đến đỉnh điểm.
Lúc bấy giờ Ninh Túc lại cho họ một động tác “OK” khiến họ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau đó, họ nghe lời Thánh Nữ giới thiệu qua.
Cậu gọi cái này là OK đó hả?
Đến giờ trồng hoa thánh, đại sảnh lại trở nên yên ắng lạ kỳ.
Sau khi Tô Vãng Sinh và Hoa Phong đều cùng nằm xuống giường, Ninh Trường Phong nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Ninh Túc cho nên hỏi cậu: “Cậu biết cách thấy thần chưa?”
Ninh Túc chỉ hỏi lại: “Còn anh thì sao?” Hai người không ai nói chuyện.
Ninh Túc lại hỏi: “Không phải anh là tín đồ thành kính của Thần Hoa à? Vừa rồi sao lại nói chuyện với Thánh Nữ như vậy? Còn rất không tôn trọng hoa thánh nữa chứ.”
Ninh Trường Phong cười khẩy một tiếng, vẻ mặt kiểu 'ông đây không bao giờ tín ngưỡng tên kia'.
Tín ngưỡng Thần Hoa là một trong những điều kiện nhìn thấy Thần Hoa.
Cậu không hiếu tại sao, nhưng hắn rõ ràng không muốn tín ngưỡng Thần Hoa, nếu vậy chẳng khác nào từ bỏ việc nhìn thấy thần.
Nhiệm vụ chính là nhìn thấy thần hoặc tìm cách nhìn thấy thần, chọn một trong hai.
Ninh Túc chỉ biết, xem ra hắn đã biết cách để nhìn thấy thần. Nếu đã biết cách nhìn thấy thần thì tại sao còn không gửi đáp án, rời khỏi phó bản đi?
Ninh Túc: “Tôi là tín đồ của Thần Hoa, tôi không cho phép anh ở trước mặt tôi bất kính với Thần Hoa, cũng không cho anh khinh nhờn hoa thánh.”
Ninh Trường Phong: “...”
Ninh Tuc bò đến cuối giường, thăm dò Hoa Phong: “Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, Hoa Phong à, cậu nhất định phải ráng lên.”
Hứa Phong nở một nụ cười nhợt nhạt lại kiên định, “Ừm! Ninh Túc, hiện tại tôi rất hạnh phúc và mãn nguyện.” Hắn ôm ngực, nói: “Đây là thời khắc tôi an tâm nhất trong suốt năm năm qua.”
Ninh Túc cũng ôm ngực, nở một nụ cười tươi tắn sạch sẽ, “Cậu nói vậy làm tôi cũng cảm thấy rất vui ve an tâm.”
Ninh Trường Phong nhìn nụ cười tái nhợt sạch sẽ của hai người thiếu niên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bàn tay chết đó là anh trai của Hoa Phong, một người hầu hoa thành công được lưu lại tên tuổi trên điện thờ Thần Hoa.
Còn về kết cục của hắn, từ cảnh tượng đêm qua đều có thể suy đoán ra được. Ban đầu thì bị hoa thánh hút máu, cuối cùng cơ thể rất có thể sẽ trở thành phân bón cho hoa thánh.
Bọn họ nhất định đều biết kết thúc này.
Nhưng dù vậy, họ vẫn rất quyết tâm và hạnh phúc.
Ninh Trường Phong thầm nghĩ, hắn thật sự không có tín ngưỡng, dù hắn có chia thần thức thành nhiều phần thì cũng vô dụng.
Đồng thời, hắn cũng rất tò mò tại sao Ninh Túc lại có thể tín ngưỡng vào Thần Hoa một cách thành kính vững chắc như vậy.
Tại sao biết rõ kết cục trở thành phân bón cho hoa thánh mà vẫn muốn nuôi loài hoa này cơ chứ.
Nhìn thì thấy quá trình trồng hoa thánh rất dài, nhưng thực ra nó được tiến hành rất nhanh chóng.
Vào giữa trưa ngày hôm đó, Lãnh Xương đã trồng hoa thánh vào người của Đổng Hỉ, còn Giả Thần Thăng thì trồng hoa thánh vào tim của thành viên guild mình.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của Ninh Túc.
Thánh Nữ còn chưa ra thì Ninh Túc đã bỏ trốn.
Ninh - tín đồ thành kính - Túc mỗi ngày đều chăm tham gia hoạt động tế bái.
Họ không cho cậu tham gia, nên cậu chạy lên trên tượng thần, tế bái cạnh tượng thần.
Hôm qua thân thể cậu còn suy yếu, chỉ lo đi về phía tượng thần, hôm nay đã khỏe hơn rất nhiều, có sức để đi nhìn những nơi khác trong điện thờ.
Điện thờ cao chín tầng, tầng tối cao nhất cũng như lớn nhất chính là tầng một, ở nơi đó chỉ có một bức tượng thần khổng lồ.
Trên lầu hai có mùi ở Đầm Đen quen thuộc, Ninh Túc nhìn thoáng qua khe cửa lập tức nhìn thấy sình lầy đen thui cực kỳ quen, ở đây có một ít hoa thánh dự phòng.
Giống như Phương Kỳ, người không thuộc gia tộc lớn nào, được trực tiếp đưa vào điện thờ Thần Hoa bởi ông chủ nô lệ hoa, hoa thánh trồng vào cơ thể chính là lấy từ nơi này.
Lầu ba là đại sảnh, nơi có nhiều người hầu hoa nhất.
Còn lầu bốn có ba căn phòng trồng hoa thánh, cũng như ba căn phòng trà.
Điện thờ Thần Hoa có hình kim tự tháp, càng lên cao thì càng nhỏ, Ninh Túc đoán phía trên là nơi ở của người mặc đồ trắng và Thánh Nữ. Cậu lại nhớ đến lối đi bí mật của gia tộc Dã Nam, nói không chừng bên trên còn có phòng riêng cho khách quý.
Ninh Túc nhìn xong tầng hai thì bò xuống tượng thần.
Chiều hôm qua Ninh Túc vô cùng mệt mỗi, vừa trèo lên lòng bàn tay tượng thần thì ngủ thiếp đi, hôm nay cậu vẫn nằm trên lòng bàn tay tượng thần, nhìn chằm chằm mặt tượng thần không chớp mắt.
Phía dưới lại vang lên bài thánh ca, cậu rất thuần thục mà mở miệng hát theo.
Đôi mắt đào hoa của thiếu niên trong trẻo xinh đẹp, bên trong lóe lên ánh sáng chói lọi, cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của tượng thần, bên tai là thánh ca bằng giọng trong trẻo dễ chịu.
“Thần, ngài là thần minh tối cao trong lòng tôi, là tình cảm chân thành duy nhất trong lòng tôi.”
“Thần, tôi nguyện hiến dâng trái tim đang đập thình thịch này, lấy máu tươi vẽ nên khuôn mặt ngài.”
Bức tượng thần u tối vĩnh viễn im lặng, đôi mắt rũ xuống nơi nào đó không rõ.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên ngày càng trầm, chất giọng trầm thấp, rung động lòng người nhất.
Ánh mắt thiếu niên ngày càng tập trung, khi chúng tụ lại một điểm, như ánh sáng tụ lại rồi ngưng ra nhiệt độ.
Ngón tay mảnh khanh của cậu vuốt ve nơi tim, ngón tay tái nhợt chìm vào trong áo choàng gấm đen, đè xuống trái tim càng ngày càng nóng cháy, có cảm giác nhức nhối. Một thứ gì đó đang rung động trong tim, sự rung động mà trái tim của một người không thể chạm tới được.
Cùng lúc đó cậu cảm thấy lòng bàn tay của tượng thần dưới thân càng lúc càng trở nên căng cứng.
Ninh Túc từ từ khép cánh môi lại, ngừng hát, chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của tượng thần.
Thánh ca từ bên ngoài vẫn đang truyền vào đại sảnh, nhưng ở đây lại đột nhiên trở nên yên lặng.
Ninh Túc cẩm thấy trái tìm ngày càng nóng, máu chảy qua tim đều nóng theo, mỗi lần hô hấp đều kéo theo đau đớn.
Vì một lý do nào đó, màu đỏ tươi ở đuôi mắt tượng thần đang chảy. Ninh Tuc cứ vậy mà nhìn, không hát cũng không phát ra tiếng động. Ngay sau khi hoạt động tế bái kết thúc, cậu nhanh chóng nhảy xuống. Xuôi theo vạt áo đen trượt từ giữa ngón tay của tượng thần trượt xuống, càng ngày càng xa, ngay sau đó thiếu niên biến mất trong hành lang tối tăm.
Hàng vạn tín đồ đang thành tâm cầu nguyện, bỗng vành tai tượng thần khẽ nhúc nhích, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Sau khi Ninh Túc trở về, cậu nằm trên giường, lấy tay ấn vào ngực để cảm nhận hoa lăng tiêu ở bên trong.
Mãi đến khi Ninh Trường Phong mang một cái chân dê nướng siêu to khổng lồ đến cho cậu thì cậu mới ngồi dậy, có chân dê nướng thì không còn nghĩ ngợi gì nữa. Ninh Trường Phong hỏi cậu: “Chiều nay cậu di đâu vậy?”
Ninh Túc: “Đi tế bái Thần Hoa.”
Ninh Trường Phong: “...”
“Hoa thánh sẽ phát triển vào ban đêm, cậu còn di tế bái cái gì chứ? Đáng lẽ cậu nên nghỉ ngơi lấy sức mới đúng.”
Nghe thấy từ “phát triển”, Ninh Túc ngừng ăn.
“Vậy nó sẽ phát triển như thế nào?”
Không phải tối qua bọn họ đều nhìn thấy sao?
Ninh Trường Phong cho rằng cái mà cậu muốn hỏi chính là nó sẽ phát triển đến mức nào sau đêm đầu gieo trồng, cái này hắn cũng không rõ cho nên quay sang hỏi Phương Kỳ: “Hoa Thánh cũng sẽ mọc ra từ trong thân thể vào đêm đầu tiên sao?”
“Đúng vậy.”
Mấy người sửng sốt, không ngờ lại nhận được một câu trả lời chắc nịch như vậy.
Tô Vãng Sinh nuốt một ngụm nước miếng, “Chúng mới nảy mầm trong tim mà đã có thể lớn lên rồi sao?”
Phương Kỳ nói: “Khi chúng hoạt động mạnh nhất, ít nhất cũng phải dài cỡ hai đến ba mét, mà con người có thể cao bao nhiêu chứ?”
Sắc mặt của Tô Vãng Sinh trắng bệch. Hắn còn chưa trải qua điều đó, nên không có cách nào tưởng tượng nó sẽ kinh hoàng và đau đớn đến cỡ nào. Hoa Phong nằm ở cuối giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Ninh Túc vừa nhìn hắn vừa gặm chân dê.
Trong thế giới quỷ dị này, nơi nơi đều tràn ngập máu tươi và mùi hôi thối, nhưng cũng có một cái gì đó đáng mong đợi.
Anh trai của Hoa Phong, người thanh niên tuyệt vời trong miệng Hoa Phong đã trở thành một người hầu hoa được kính trọng, dùng chính cơ thể mình để nuôi dưỡng hoa thánh, cuối cùng lại trở thành phân bón của hoa thánh, thối rữa trong đầm lầy đen, chỉ còn lại một bàn tay mục nát.
Sau đó, em trai của hắn tiếp bước theo hắn trở thành lứa người hầu hoa mới nhất, mà hắn lại lấy thân phận là hoa thánh, được em trai nuôi dưỡng trong cơ thể.
Không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào đây.
Sau khi Ninh Túc gặm xong chân dê thì trời cũng đã tối. Cậu định xuống giường vào phòng tắm để tắm rửa.
Nhớ lại lúc trông hoa thánh, Ninh Trường Phong hết sửa quần áo lại sửa tóc cho Ninh Túc: “...”
Tín ngưỡng đến mức này luôn sao?
Không biết còn tưởng là đi hẹn hò không á.
Càng về khuya, bóng đêm dày đặc bao phủ lấy toàn bộ quận Phù Nhân. Ánh nến mờ ảo trong đại sảnh phập phồng phập phồng, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ bé, rất nhiều người hầu hoa vẫn đang bị bóng tối bủa vây. Lúc đầu còn có tiếng nói chuyện, nhưng dần dà, không biết là lúc nào, tiếng nói chuyện ấy tự động biến mất.
Trong đại sảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đến từ hàng trăm người hầu hoa đang trở nên căng thẳng.
Các nhịp tim đồng bộ với nhau một cách kỳ lạ.
Âm thanh của nhịp tim là một sự tồn tại mâu thuẫn đối với họ.
Nhịp tim của họ to hơn và nặng hơn nhiều so với người bình thường. Điều này biểu hiện cho một điều gì đó đang chuẩn bị thức tỉnh, góp phần thúc đẩy tiếng nhịp tim càng vang dội hơn.
Bọn họ ghét nhịp tim nặng nề này, lại sợ vào một đêm nào đó, bọn họ không thể vượt qua được mà mất đi nhịp tim này vĩnh viễn.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch, thình thịch 一”
Ninh Túc đột nhiên che ngực, thân thể run lên.
Tiếng kêu sợ hãi của Chúc Song Song từ vách bên cạnh truyền tới: “Đạo sĩ, anh ráng nhịn đi!”
Như thể vén lên tấm màn, đại sảnh bắt đầu vang lên từng đợt tiếng đau xé gan thảm thiết hết lần này đến lần khác.
Ninh Trường Phong khẩn trương đỡ Ninh Túc nằm xuống giường, giọng nói căng thẳng khô khốc, “Sao vậy? Có đau không?”
Vừa hỏi xong hắn đã nói: “Đừng trả lời tôi, hãy tiết kiệm sức lực.”
Thật ra nó cũng không đau lắm. Có thể là độ nhạy cảm với đau đớn của Ninh Túc tương đối chậm, cậu có thể cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng, có thứ gì đó đang nảy mầm trong đó, nhưng cậu không cảm thấy đau nhiều như vậy.
Ít nhất vẫn có thể chịu đựng.
Có một số cơn đau có thể chịu đựng được, ngay khi biết cơn đau này sẽ được báo đáp thì cảm thấy nó xứng đáng.
Tiếng la hét thảm thiết trong đại sảnh còn chói tai hơn cả đêm qua, nó xuyên qua ô cửa sổ vọt vào màn đêm tối đen.
Nếu ai đó đang ở bên ngoài điện thờ Thần Hoa vào lúc này mà nghe thấy tiếng động bên trong, chắc chắn họ sẽ không nghĩ đây là điện thờ, mà sẽ suy đoán đây là tầng nào trong mười tám tầng địa ngục, là tội nhân nào đang phải hứng chịu hình phạt từ địa ngục.
Ninh Túc yên lặng nằm trên giường, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hô hấp càng ngày càng chậm mà nặng nề.
Cậu thở phì phò, cảm nhận mạch máu trong cơ thể nhô lên.
Cậu nhìn thấy hoa thánh màu xanh trong cơ thể Phương Kỳ lại lao ra từ dưới móng tay của hắn, nhỏ chất long màu xanh đỏ xuống.
Cậu nghe thấy tiếng Tô Vãng Sinh va chạm vào ván giường, cùng với giọng nói xoa dịu run rẩy của Chúc Song Song.
Cậu nghe thấy tiếng Hoa Phong ngã xuống giường.
Không lâu sau, một bàn tay từ dưới giường vươn ra, bàn tay gầy trơ xương đó nắm lấy mép giường, một cái móng tay lao ra từ ngón giữa, như thể một bàn tay tay nắm lấy một bàn tay khác. “Anh hai...” Ninh Túc nhắm mắt, hàng mi dài không tự chủ được mà run lên. “Ha, ha, ha...” “Ầm uỳnh ——” Điện thờ Thần Hoa chấn động. Cùng với hơi thở nặng nề, Ninh Túc nghe thấy nhịp tim ngày càng dữ đội, nhanh đến mức trái tìm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Dòng máu nóng hổi sôi sùng sục, các mạch máu phồng lên lan ra nhanh chóng hết lớp này đến lớp khác, mang theo nhiệt độ thiêu đốt. Từ trái tim đến lồng ngực, đến xương đòn, đến bả vai, đến cánh tay, đến cổ tay, đến các ngón tay, đến các đầu ngón tay. Ninh Túc đột nhiên mở choàng hai mắt. Một đóa hoa bốn cánh đỏ thắm lặng lẽ nở rộ trên đầu ngón tay cậu. + GQ *#