Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 85 - C85

C85 C85C85

chương 85: Giả quỷ

Editor: Cô Rùa



Một số người chơi dần nhận ra được điều gì đó, trong lòng họ cảm thấy như sụp đổ, khuôn mặt ai ai cũng cứng đờ ra. Trong bầu không khí lắng đọng này không chỉ có mỗi nỗi sợ hãi sâu thắm, mà còn có cả nỗi tuyệt vọng tột cùng.

Vài người đứng yên như khúc gỗ, không dám cục cựa một xí nào chỉ vì lo sợ Lâm Lâm sẽ phát hiện ra họ là người chơi.

Song trên thực tế, biểu hiện vừa rồi của họ cũng đã “toát lên dáng vẻ của người chơi rồi.

Có lẽ Lâm Lâm đã nhận ra từ lâu, huống hồ cô ấy vốn còn là người chơi nữa, đã vậy còn từng nhìn thấy phần giới thiệu bản thân của họ trên notebook.

Từng giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán của người chơi.

Trong số những người chơi đang đứng đơ như cây cơ đã có người bắt đầu run rẩy.

Đầu tiên là chân, sau đó là tới bàn tay, cuối cùng lan dần lên trên từng chút một.

Sự run ray dường như có thể lây lan, cũng giống như đổ mồ hôi vậy, có hai người chơi chỉ ước sao họ có thể ngất ngay tại chỗ. Lâm Lâm chỉ ngồi trên giường tầng và quan sát họ, không biết đã trôi qua bao lâu, cô mới nhảy xuống khỏi giường, xắn tay áo sơ mi vàng lên. Ninh Túc hơi nheo nheo mắt lại, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy mạch máu trên làn da tái nhợt của cô.

Không giống như những người hầu hoa đã trải qua cải tạo thân thể, đó vẫn là mạch máu của một người bình thường, chẳng qua bên trong không có máu mà thôi.

Sau khi một người bình thường chết đi, một phần máu sẽ biến đổi thành những vết hoen tử thi, một phần sẽ đọng lại trong nội tạng, tại vị trí khác nhau thì sẽ cho ra những biểu hiện khác nhau trên cơ thể.

Về phần Lâm Lâm, cô không có những biểu hiện này, bởi vì khi chết cô đã bị xác chết treo ngược lên trên cây, máu của cô ấy đã cạn sạch.

Do đó, trên người cô có rất ít vết hoen tử thi.

Tên của cô đúng là Lâm Lâm, cô không phải là xác chết giả dạng, cô vẫn còn nhớ những điều ghi trong notebook. Cô vào phó bản cùng bọn họ và bị một xác chết giết hại vào hai ngày trước.

Những người chết cách đây mấy ngày trước chỉ có vài người chơi đầu tiên nhìn thấy được, còn những người chơi chết sau đó, bởi vì xác chết xử lý ngày càng thành thạo cho nên tốc độ cũng rất nhanh, hơn nữa còn tiến hành trong đêm tối, rất nhiều người chơi đều không nhìn thấy rõ. Chắc cũng chỉ có những người trong xe của họ mới biết được.

Bởi vậy, những người chơi khác cũng không biết chuyện Lâm Lâm đã không còn là người chơi nữa. Lâm Lâm đi tới trước mặt Huyết Vi, cúi đầu nhìn cô, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt cô, khiến mặt cô lưu lại một dấu tay toàn máu của Đổng Kính Hiên, “Về mặt vừa rồi của cô là muốn chửi tôi sao?”

Hành động vỗ vào mặt này rất không tôn trọng người bình thường chứ đừng nói là người nhộng sư.

Đoán chắc trong trò chơi này cũng chưa từng có ai dám đối xử với cô ấy như vậy.

Nhưng Lâm Lâm đã không còn là người chơi nữa rồi, mà là xác sống có thể điều khiển sự sống chết của bọn họ.

Nhiều người chơi không dám nhìn cảnh này, chỉ có Ninh Túc và Bàng Dương là vẫn còn nhìn.

Bắp thịt trên má người nhộng sư gồ lên, giống như đang cắn chặt răng hàm sau của mình một cách dữ tợn, cô đảo mắt về phía Lâm Lâm, giọt máu rơi vào trong con ngươi của cô trước đó ánh lên một tia sáng đáng Sợ.

“Đổng Kính Hiên là do cô giết?”

Lâm Lâm nghiêng đầu, chiếc khăn lụa trên cổ tuột xuống, hai lỗ máu lộ ra trước mặt Huyết Vi.

Huyết Vi như nhận ra cái gì đó, bỗng nhiên bật cười.

Cô thè chiếc lưỡi đỏ mọng ướt át của mình ra, liếm một vòng máu tươi trên mặt của Đổng Kính Hiên, thưởng thức ở trong miệng.

Lâm Lâm: “Đúng v...”

“Xoẹt.” Bàng Dương còn chưa kịp nhìn rõ thì Lâm Lâm đứng trước mặt hắn đã trở thành một cái xác không đầu.

Đầu của cô ta nằm trong tay của người nhộng sư mặt đầy máu, đôi mắt của cô ta vẫn còn mở to vì ngạc nhiên.

Một cơ thể người thon dài quấn quanh lấy cánh tay người nhộng sư, bên trên vẫn còn dính chút thịt người vì chuyện vừa rồi.

Nó xuất phát từ cổ Lâm Lâm, nơi đó có một vòng khoảng trống hình răng.

Ninh Tuc mím môi, lại nhìn về phía người nhộng sư hung tợn này.

Vết máu trên má phải do Lâm Lâm vỗ lên đã bị cô liếm đi một phần lớn, dường như cô rất thích mùi vị của máu, nụ cười trên khóe miệng đều toát lên mùi máu quanh năm.

Lúc Ninh Túc nhìn cô, cô cũng nhìn sang, nụ cười trên mặt càng lớn hơn.

Cái đầu trong tay cô bắt đầu nhảy lên, cô không chút do dự mà mở cửa sổ ra ném cái đầu đó xuống dòng sông tăm tối huyền bí.

Cái xác không đầu cũng được xử lý theo cách tương tự.

Không chỉ diệt khẩu mà còn phải hủy thi diệt tích một cách gọn gàng bình tĩnh.

Trên mặt sông đen thăm thẳm, con tàu lặng lẽ lướt nhanh về phía vô định.

Cái đầu và cái xác chìm dần trong con sông đen ngòm, càng lúc càng xa. Lúc này Ninh Túc mới đột nhiên hiểu được vì sao người nhộng sư trông không được thông minh này, lại có thể vững vàng ngồi vào vị trí top 10 người đứng đầu, trở thành cơn ác mộng của người trong căn cứ.

Cô trời sinh khát máu, cùng với tính cách mạnh mẽ chẳng ngán ai kiểu này là đã đủ rồi.

Ở chỗ này của bọn họ, sau khi thi thể của Đổng Kính Hiên được mang đi thì cũng không còn xuất hiện bất cứ động tĩnh lớn nào nữa.

Các người chơi đến xem tình huống xảy ra, trùng hợp đứng giữa hai cái giường, chặn lại động tĩnh bên trong, phần lớn xác chết bên ngoài đều không biết chuyện gì xảy ra ở đây.

Nơi đây càng yên tĩnh, yên tĩnh đến không ai chớp mắt.

Vân Hương Ninh và người chơi nam ở giường trên từ từ ngừng run rẩy, nhưng họ cũng không dám ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, khỏi trong chăn. Cốc Hưng Hoa túm lấy chân người đàn ông giường trên, kéo hắn ta xuống, hạ giọng hỏi một cách tàn nhẫn: “Rốt cuộc là sao hả? Nói cho rõ ràng!”

Ninh Túc nhớ người đàn ông kia tên là Vạn Ba, một người chơi đến từ guild vô danh.

Hắn run run rẩy rẩy nói: “Lâm Lâm là xác chết!”

“Tôi nhìn thấy cô ta giết Đổng Kính Hiên thì mới biết được chuyện này!” Một số người chơi đã đoán ra chuyện này từ lâu, nghe hắn nói vậy thì vẫn hết sức tuyệt vọng.

Lại là một cái chết vượt ngoài sức tưởng tượng. Xác chết giả bộ là người chơi ngoài dự đoán, người chơi bị xem là xác chết ngoài dự đoán, người chơi biến thành xác chết lại ngoài dự đoán. Trong trò chơi khốn kiếp này luôn có những cách chết mà họ không thể nào ngờ trước được, càng khó lòng phòng bị.

Nếu những người chơi đã chết đều biến thành xác chết và đi tìm dị loại thì bọn họ biết sống làm sao đây.

Những người chơi đó rất có thể nhận biết họ, biết họ là dị loại, càng không có cách nào phòng bị được.

Có một cách duy nhất, cũng chính là cách mà người nhộng sư vừa rồi đã chứng minh cho họ thấy. Nhưng không phải người chơi nào cũng lợi hại như cô ấy, có thể giải quyết xác chết một cách dứt khoát không một tiếng động như vậy.

Huyết Vi lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết cụ thể về quá trình.”

Vạn Ba nói: “Lúc đó tôi đang nằm trên giường, đầu, đầu tiên tôi nghe thấy Đổng Kính Hiên nói vài ba câu với Vân Hương Ninh, nhưng Vân Hương Ninh dường như không muốn nói chuyện cho lắm, đúng lúc này, Lâm Lâm bước từ giường trên xuống.”

“Tôi chỉ nghe thấy chứ cũng không có nhìn họ, sau đó Đổng Kính Hiên và Lâm Lâm nói chuyện với nhau, bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ nữa.”

Giờ nghe thấy cái câu trò chuyện vui vẻ này thì có hơi quỷ dị nha. Phương Kỳ hỏi, “Trong cuộc trò chuyện của họ có nói cái gì quan trọng không?” Van Ba suy nghĩ một lúc, “Nói về một vài người gì đó hay cuộc thi cá nhân gì đó, chủ yếu là khích lệ lẫn nhau.”

Không thể bắt được trọng điểm.

Đôi mắt của Vạn Ba bỗng trợn to, hắn nói, “Đổng Kính Hiên chủ yếu nói về cuộc thi giữa các guild và cá nhân, còn Lâm Lâm thì nói những thứ không liên quan.”

Bàng Dương: “Không lẽ cô ấy cũng trải qua quá trình tiến hóa, hiện tại còn chưa nhớ hết mọi chuyện ư?”

Vạn Ba nhìn thoáng qua người nhộng sư, tiếp tục nói: “Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện, sự cố xảy ra khi Lâm Lâm muốn leo lên giường lại.”

“Cô ấy vừa bước lên cầu thang một bước thì không biết đã xảy chuyện gì, Đổng Kính Hiên muốn giúp cô ấy.”

Cũng chính vào lúc đó Vạn Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua, một cái nhìn đó rất có thể sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời này của hắn.

Chính là kiểu nếu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt xác chết sẽ bị bất ngờ, sẽ bị giật mình một cái, giống như trong một bộ phim kinh dị tự dưng nhảy ở đâu ra một cái mặt quỷ vậy.

Đến dữ dội mà đi cũng nhanh chóng.

Phát hiện ra người bên cạnh, người mà mình tin tưởng hoá ra chính là một con quỷ thì loại khủng bố này còn kéo dài hơn, nó ùa vào từng lỗ chân lông, vừa nghĩ đến thì sống lưng đã lạnh toát.

“Tóc cô ấy xõa xuống, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của cô ấy khi nhìn Đổng Kính Hiên, chỉ nhìn thấy cô ấy cắm tay vào cổ họng Đổng Kính Hiên, ngoáy nát miệng Đổng Kính Hiên, như thể muốn móc cái gì đó ra khỏi cơ thể của anh ta vậy.”

Một số người chơi nghe xong đều cảm thấy da đầu tê rần.

Sắc mặt của Huyết Vi không quá đẹp, không phải do những điều mà Vạn Ba miêu tả, mà là vì cô cảm thấy phó bản này làm cô rất bực bội.

Cô có xúc động muốn xử hết toàn bộ xác chết ở trong xe, chơi lớn một trận rồi kết thúc luôn.

Nếu là phó bản khác thì cô thật sự sẽ làm vậy, mặc kệ xác chết hay là người chơi. Nhưng ngặt nỗi phó bản này lại cố tình nhắc nhở phải làm chuyện tốt, trước khi giết chúng, cô phẩi tìm ra đâu là người chơi.

Khi Huyết Vi bực bội thì sắc mặt sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.

Cốc Hưng Hoa nói, “Vậy đêm nay chúng ta đừng, đừng tin tưởng ai cả.” Có như vậy thì mới an toàn được.

Huyết Vi xanh mặt đi về, Cốc Hưng Hoa vội đuổi theo sau.

Hắn biết đề nghị của hắn là đúng đắn, nhưng không chắc người nhộng sư có hài lòng hay không.

Tại sao cô ấy lại tức giận, là bởi vì lại có thêm một người chơi nữa mất mạng ư?

Nực cười.

Cô ấy tức giận là vì những quyết định sai lầm mang tính lãnh đạo của mình thôi, cũng tức giận vì bị quy tắc của phó bản cười nhạo và vả mặt lần nữa. Sức mạnh của người nhộng sư là số một số hai ở trong guild, nhưng mỗi lần bầu cử hội phó lại không hề có cô ấy, bởi vì những người khác cho rằng cô ấy hữu dũng vô mưu, thích giết chóc vô độ.

Song cô ấy như có chấp niệm với việc trở thành hội phó, cuối cùng hết cách, guild đành đẩy ra chế độ có 4 hội phó, lúc này cô ấy mới có một vị trí.

Vốn dĩ cô ấy sẽ nghỉ ngơi một thời gian, nhưng đối với cuộc thi đấu giữa các guild lần này, hội trưởng đã chuẩn bị năm team dự bị thế mà lại không có team nào do cô ấy dẫn dắt.

Điều này không được.

Cốc Hưng Hoa có thể cảm nhận được việc cô ấy đang có suy nghĩ sẽ dẫn dắt người chơi vượt qua phó bản để chứng tỏ bản thân mình, nhưng cái phó bản chết tiệt này đã nhiều lần chứng minh cho cô ấy thấy rằng cô ấy không làm được.

Phương pháp tạm thời không tin tưởng bất kỳ ai trong lúc này, một mình đơn độc là có ích trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng cô ấy không thích điều đó, điều cô ấy muốn là cô ấy phải lãnh đạo thành công.

Sau khi Huyết Vi giận đùng đùng bỏ đi, nhóm ba người Ninh Túc vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

Bàng Dương vỗ bả vai Vạn Ba, còn Ninh Túc thì trầm ngâm nhìn Vân Hương Ninh đang co ro ở góc giường.

Vân Hương Ninh như cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của Ninh Túc, chậm chap ngẩng đầu lên, ánh mắt không sáng lắm, nhưng lại rất rõ ràng trong bóng tối, nó bắt đầu run lên khi nhìn thấy ánh mắt khóa chặt của Ninh Túc.

“Cậu nhìn cái gì!” Cô hốt hoảng nói, thái độ không tốt lắm.

Phương Kỳ nhíu mày, “Rồi mắc gì cô nổi khùng?”

Vân Hương Ninh khựng lại một chút, có hơi hoảng loạn nhìn Ninh Túc. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp trong trẻo của thiếu niên đang lặng lẽ nhìn cô, sáng tổ và tĩnh lặng đến mức giống như nhìn thấu được tất cả.

Nó càng khiến cô càng luống cuống hơn, nhưng đúng lúc này thiếu niên lại bo đi.

Ninh Túc rời đi, Phương Kỳ và Bàng Dương cũng không ở lại nữa. Cả ba người trở về, lần lượt ngồi xuống bên mép giường, im lặng một hồi lâu. Bàng Dương thở dài, “Sao ngay cả người chơi cũng biến thành xác chết rồi? Sau này biết tính sao đây trời?”

Ninh Tuc nói: “Việc người chơi sẽ biến thành xác chết đã được hệ thống nhắc nhở qua trước đó rồi.”

“Khi nào chứ?” Bàng Dương mờ mịt nói.

Phương Kỳ sực nhớ ra, “Đúng là từng nhắc nhở rồi, chính là lúc mới vừa bước vào phó bản đó, hệ thống đã nói “Cầu đồng không tồn dị!”

Bàng Dương bừng tỉnh.

Lúc mới bước vào phó bản, hệ thống đã đề cập qua một khi bị phát hiện, những thứ đó sẽ “cầu đồng không tồn dị”, hắn nghe bằng tai chứ không phải bằng đầu. Sau khi xác chết giết người chơi, hắn chỉ tập trung vào vấn đề tử vong, chỉ thấy mỗi “không tồn dị”, mà quên mất xác chết còn sẽ “cầu đồng”, cũng tức là nó có thể biến người chơi thành đồng loại, thành xác chết giống như chúng nó.

Các tiền bối trong guild đã nói với hắn hết lần này đến lần khác là phải chú ý kỹ đề mục, nhất định phải để ý kỹ nhắc nhở của hệ thống, vậy mà hắn vẫn không khôn ra nổi sau từng đó lần.

Khi ba người họ đang nói về điều này, họ chợt nghe thấy có người đến gần, lúc quay lại thì không ngờ đó lại là Vân Hương Ninh.

Vân Hương Ninh là một người phụ nữ trung niên, trông khoảng tầm 40 tuổi, cô ấy mặc một chiếc quần dài hoa trơn một màu sẫm, đôi chân nhìn qua có hơi cong, có chút đứng không thẳng, ngay cả lưng cũng vậy, nó hơi cong nhưng cũng không phải rất rõ ràng.

Lúc này tóc tai của cô bù xù, ve mặt phờ phạc.

Cả Phương Kỳ và Bàng Dương đều không biết cô đến đây để làm gì, hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Ninh Túc cũng ngẩng đầu nhìn cô.

Cô nhìn chằm chằm Ninh Túc, muốn nói lại thôi.

Ninh Túc giương mắt nhìn về phía cô, “Không cần thử, quả thật tôi đã đoán ra được chuyện cô biết Lâm Lâm là xác chết từ lâu nhưng cô lại không có nhắc nhở ai hết.”

“Cái gì?” Bàng Dương đứng lên, kinh ngạc nhìn Vân Hương Ninh, “Thật sao?” Vân Hương Ninh nhìn chằm chằm Ninh Túc, há miệng mấy lần, giữa hai hàng lông mày tiều tụy lộ ra hai nếp nhăn.

Ninh Túc nói: “Chắc cô đi chuyến xe 05 nhỉ, Lâm Lâm cũng vậy.”

Người nhộng sư yêu cầu mọi người viết ti mỉ mọi thứ vào notebook, khi Ninh Túc nhận được sổ tay thì trên đó đã có ba người chơi viết rất nhiều.

Ninh Túc có rất nhiều chuyện không thể nói, vì vậy cậu đã copy một nửa số người chơi trước đó, lại thêm mắm thêm muối chút chút.

Mục đầu tiên cậu copy chính là số xe, ba người chơi đầu tiên đều ghi số xe, bao gồm cả Lâm Lâm, cô đi chuyến xe 05, viết ở đằng trước.

Cậu viết xong thì truyền cho Vân Hương Ninh.

Lúc viết, tay của Vân Hương Ninh cứ run mãi, hơn nữa còn không viết số xe, khi đó Ninh Túc đã cảm thấy có gì đó hơi là lạ.

Chỉ đến khi nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Vân Hương Ninh, cậu mới thật sự hiểu ra.

Vân Hương Ninh vẫn luôn giữ im lặng, Phương Kỳ và Bàng Dương lập tức biết những gì Ninh Túc nói là sự thật.

Bàng Dương khiếp sợ chất vấn cô, “Sao cô không nói cho chúng tôi biết, nếu cô nhắc chúng tôi thì nói không chừng Đống Kính Hiên đã không chết!”

“Không, không phải chỉ có anh ta.” Bàng Dương càng nghĩ càng giận, “Nếu không phải Lâm Lâm bị người nhộng sự ném ra khỏi tàu thì người chết không chỉ có mỗi Đổng Kính Hiên thôi đâu, cô có từng nghĩ đến việc sẽ hại chết bọn tôi chưa!” Phương Kỳ cũng vì sự ích kỷ của cô mà tức giận, “Cô cảm thấy thế nào khi tận mắt nhìn thấy Đổng Kính Hiên chết thảm ngay trước mặt mình hả?”

Vân Hương Ninh cuối cùng cũng sụp đổ vì những lời này.

Hình ảnh Đổng Kính Hiên bị Lâm Lâm giết chết lại hiện trong đầu cô lần nữa.

Tròng mắt hoảng sợ, miệng căng nứt, phun ra máu tươi.

Cô suýt chút nữa đã không thể kiểm soát được âm lượng của giọng nói, “Các cậu nghĩ tôi không muốn nhắc à? Các cậu cho rằng lòng tôi cảm thấy dễ chịu sao!”

Cô dùng tay áo lau nước mắt, “Nhưng tôi phải nhắc kiểu gì đây, cô ta luôn nhìn tôi chằm chằm, cô ta ghi rõ chuyến xe 05 trên notebook chính là đang dẫn mặt tôi, nếu tôi mà hé miệng nói ra nửa lời thì cô ta nhất định sẽ giết tôi ngay.”

Vân Hương Ninh và Lâm Lâm quả thật là đi cùng một xe.

Hai người bọn họ đều là những người tương đối thận trọng, ngày đầu tiên đã trốn ở trên xe không dám xuống.

Ngày hôm sau mới xác nhận cả hai là người chơi, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng sau khi nói giúp đỡ nhau xong thì Lâm Lâm đã bị một xác chết giết chết.

Lúc ấy cô vô cùng bối rối và sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi còn kém xa khi nhìn thấy Lâm Lâm đã chết bước tới con tàu.

Không ai có thể hiểu được loại sợ hãi đó, không phải một quần thể cùng đối mặt, mà chỉ có một mình cô phải đối mặt. Khi Cốc Hưng Hoa nói Lâm Lâm là người chơi, Lâm Lâm nhìn sang cô, cô đã bắt đầu phát run.

Nhìn thấy “Xe 05” do Lâm Lâm viết trên notebook, cô lại nhớ đến trên xe 05, bọn họ đã âm thầm nắm tay nhau sau lưng những xác chết, cổ vũ nhau, nói sẽ giúp đỡ lẫn nhau.

Không biết có phải là vì động tác khác biệt duy nhất ấy đã khiến xác chết để ý tới hay không, Lâm Lâm đã chết trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ sau đó.

Cô cảm thấy ” xe 05” là lời cảnh báo của Lâm Lâm đối với cô.

Ở trước mặt cô ta, cô làm sao dám nhắc nhở.

Nhưng sau đó Lâm Lâm lại chọn chiếc giường nằm chéo phía trên cô, cô cảm thấy đó là lời cảnh báo của Lâm Lâm dành cho cô.

Lâm Lâm nhất định ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn cô.

Cô không dám nói một lời nào.

Khi Lâm Lâm nói chuyện với Đổng Kính Hiên thì ngồi trên giường cô, cô cảm thấy đó cũng là một lời cảnh cáo đối với cô.

“Tôi nhắc kiểu gì bây giờ?” Nói đoạn cô bật khóc.

Ninh Túc: “Khi cô ấy nói chuyện với Đổng Kính Hiên thì ngồi trên giường cô, còn là ngồi quay lưng về phía cô, mà cô và Đổng Kính Hiên lại ngồi đối mặt nhau, bọn họ nói chuyện gần cả tiếng đồng hồ, nếu cô thật sự muốn nhắc nhở Đổng Kính Hiên thì chắc chắn vẫn có cơ hội.” Vân Hương Ninh dừng một chút, lập tức nói: “Thế nhưng, lỡ như cô ấy nhận ra thì sao, ai biết được sau khi biến thành xác chết cô ấy có trở nên nhạy bén hơn không, nếu cô ấy phát hiện ra tôi thì sao đây?”

“Tôi nhất định phải cẩn thận, tôi còn có một cô con gái nhỏ đang đợi tôi ở căn cứ, các cậu nhất định có thể hiểu cho tôi.”

Cô như phát điên nói: “Tôi cầu xin các cậu, đừng nói cho người khác biết, người nhộng sư nhất định sẽ không để yên cho tôi nếu như biết được chuyện này, những người khác mà biết thì sẽ nói xấu tôi trong căn cứ, các cậu làm ơn hãy giữ bí mật giúp tôi chuyện này đi.”

Ba người im lặng.

Vân Hương Ninh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhìn thấy Ninh Túc là người đáng tin cậy, lại là người đầu tiên biết chuyện này, vì vậy cô bước tới nắm lấy cánh tay Ninh Túc, “Cậu chắc chắn hiểu cho tôi mà đúng không?”

Cô chỉ vào Mạn Mạn nói: “Con gái nhà tôi cũng chỉ lớn bằng cô bé này.” Ninh Túc đã dùng dây leo lăng tiêu cải thiện lại giường ngủ lần nữa, cũng sử dụng hoa và dây leo lăng tiêu để đan ra hai chiếc đèn ngủ hình đầu lâu, một trong số đó được treo ở đầu giường nơi Mạn Mạn đang ngồi.

Ánh sáng ấm áp và rực rỡ chiếu vào chiếc váy công chúa màu trắng của cô bé, cũng như trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến kinh ngạc của cô, hệt như một tiểu công chúa, ở trong phó bản kinh dị này không ngờ còn có thể sạch sẽ và đẹp đẽ như thế.

“Giá mà con gái nhà tôi cũng sung sướng bằng một nửa cô bé này thì tốt quá, các cậu có biết mẹ con tôi đã khổ sở đến nhường nào không?”

Ninh Túc cau mày, kéo tay cô ra, “Vừa rồi tôi không nói gì thì cũng đã tính là sẽ không xen vào rồi, cô không cần phải tới đây đâu.” Vân Hương Ninh vội vàng gật đầu, sau đó nhìn Phương Kỳ và Bàng Dương.

Sắc mặt hai người nặng nề gật đầu một cái.

Vân Hương Ninh vui vẻ lau nước mắt, liên tục nói cảm ơn rồi rời đi. Bàng Dương vuốt mặt một phen, khàn giọng nói: “Khó ghê ta.”

Còn khó chỗ nào thì hắn không nói, nhưng ba chữ này lại rất làm người ta đồng cảm như thể bản thân cũng vậy.

“Mẹ ơi.” Mạn Mạn kéo nhẹ góc quần áo Ninh Túc một cái, Ninh Túc im lặng quay đầu nhìn cô bé, “Sao vậy?”

Cô bé nói: “Hiện tại con thật sự rất hạnh phúc, nhưng con cũng không thích việc bà ta nói con của bà ta không được hạnh phúc bằng một nửa con.”

Ninh Túc xoa nhẹ cái đầu tròn vo của con bé.

Khi Phương Kỳ nằm lên giường trên, người ở giường trên đối diện chợt bước xuống.

“Ở?” Sau khi Quỷ Sinh nhìn thấy Lăng Tiêu, lập tức đứng lên vỗ chỗ mà nó vừa ngồi qua, “Ngồi nè!”

Rồi nhanh nhảu chạy đến chỗ Mạn Mạn, vị trí bên tay trái của Ninh Túc, chen chúc cạnh Mạn Mạn, nhìn trộm cùng cô bé.

Lăng Tiêu ngồi ở chỗ mà Quỷ Sinh mới vừa nhường.

Ninh Túc quay đầu nhìn hắn: “Sao anh lại xuống đây? Đói hả?” Tầm mắt của Lăng Tiêu rơi trên lồng ngực Ninh Túc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Dù rất nhanh nhưng Ninh Túc vẫn nhận ra, cậu cúi đầu nhìn chỗ ngực mình, lúc này mới phát hiện trái tim mình nặng trĩu, đập rất chậm, tựa như đang tụt cẩm xúc và ngột ngạt.

Cậu mím môi, không nói lời nào.

Bàng Dương cũng nằm lên giường, hai đứa nhỏ cũng lặng lẽ bò vào trong giường.

Không gian giữa hai chiếc giường bỗng trở nên yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu Lăng Tiêu chợt hỏi, “Kỹ năng của cậu là gì?” Ninh Túc: “Cắn nuốt toàn bộ sức mạnh bóng tối, cũng xịn lắm.”

Lăng Tiêu “ừ một tiếng, ánh mắt rơi vào tay thiếu niên đang đặt trên mép giường.

Các ngón tay rất dài, các khớp xương lộ rõ, có thể nhìn thấy các mạch máu mỏng bên trong.

“Sức mạnh cắn nuốt bóng tối, các mạch máu có màu đen.” Hắn nói. Ninh Túc quay đầu nhìn về phía hắn, trông có vẻ rất không vui.

Lăng Tiêu rũ mắt nhìn đôi mắt của cậu ở khoảng cách rất gần, nối tiếp câu vừa rồi: “Vậy sao đôi mắt vẫn sáng tỏ như vậy?”

Ninh Túc sửng sốt một chút, con ngươi run lên chẳng biết tại sao.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Tiêu sinh ra sự tò mò. Hắn mơ hồ đoán được dị năng của Ninh Tuc là cắn nuốt sức mạnh bóng tối để chuyển hóa thành năng lượng cho riêng mình.

Trong một số hình ảnh rời rạc không rõ, hắn dường như đã nhìn thấy thiếu niên hấp thụ sức mạnh bóng tối vô hạn. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, đôi mắt hơi đờ đẫn lại trong trẻo, sạch sẽ không giống như thuộc về nhân gian.

Trái tim cũng tỉnh khiết, bởi vì một chút nhân tính âm u đập lên đều sẽ chậm hơn rất nhiều.

Rõ ràng hắn đã đi qua núi xác biển xác.

Nhưng trái tim của hắn lại vẫn đập lên liên hồi vừa nặng nề vừa vui sướng một lần nữa.

Cảm giác bức bối trong lòng Ninh Túc vì Vân Hương Ninh khi nãy cũng đột nhiên tan biến.

Cậu thầm nghĩ, đường đường là Thần Hoa mà cũng biết đi nịnh nọt người khác chỉ vì miếng ăn, đúng thật là không dễ dàng chút nào.

Vì vậy cậu hào phóng lôi cái rổ từ dưới giường ra, chỉ vào khoai lang và hoa quả đại ở trong đó, “Anh thích ăn gì thì cứ lấy!”

Lăng Tiêu: “...”

Hai lớn hai nhỏ gặm một củ khoai lang rồi mới đi ngủ.

Không có gì xảy ra vào đêm đầu tiên trên tàu.

Khi tỉnh dậy, trời còn chưa sáng lắm. Không phải là do còn sớm, mà là dòng sông đen kit được bao quanh bởi màu đen dày đặc và màu đỏ kỳ lạ, thậm chí bầu trời trông cũng không được sáng cho lắm ngay cả khi vào buổi trưa.

Bóng tối kiểu này khiến họ không thể nhận rõ được chính xác thời gian. Một đêm trôi qua, sự ngột ngạt và bực dọc đêm qua đã biến mất không ít.

Ninh Túc thò đầu ra khỏi rèm giường, nhìn thấy người nhộng sư mặt mày khó ở lại bắt đầu hành động.

Cô ta vẫn bám theo ý tưởng của mình, muốn tìm ra tất cả những người chơi trong con tàu.

Không biết cô đã bận bao lâu hay đã dùng biện pháp gì, đến khi Ninh Túc bước xuống giường thì đã có rất nhiều người tụ tập quanh cô.

Trên con tàu vắng lặng hơn nhiều so với lúc đêm khuya, rất nhiều xác chết không còn hăng hái đi lại, điều này rất thuận tiện cho việc cô muốn làm.

Bàng Dương đứng đối diện với Ninh Túc nói: “Cậu dậy rồi à, mấy người kia lại bảo chúng ta qua đó đấy, mau chuẩn bị một chút đi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua giường trên, “Họ nói Lăng Tiêu cũng phải qua, lần này không được vắng mặt một ai hết, vậy có gọi anh ta dậy luôn không?”

Ninh Túc còn chưa kịp nói gì thì người bên trên đã nhảy xuống.

Ninh Túc: “Hai ngày nay không bận đi làm thêm à?” Lăng Tiêu đang chỉnh lại viền cổ áo gió thì dừng lại, áo gió màu sam tôn lên đôi tay cực kỳ trắng của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Túc, “Không phải làm thêm, cũng không phải đi làm.”

Ninh Tuc còn chưa kịp nói chuyện, lại bị bên kia thúc giục.

Bốn người đi qua.

Huyết Vi đưa cho mỗi người một cây bút và một mảnh giấy, “Họ tên, tuổi tác, tình trạng guild, nhóm máu, số xe, số lần vào phó bản, địa chỉ trong căn cứ, mỗi người lần lượt viết hết ra đi.”

Ninh Túc: “...”

Đây là đang sỉ nhục ai vậy.

Cậu vừa viết vừa nhìn lén Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu viết số “1” sau tuổi mình, đầu bút của cậu khẽ dừng lại một chút.

Ninh Túc: “?”

Huyết Vi: “Không cho nhìn lén! Lo viết của mình đi!”

Ninh Tuc thu hồi tầm mắt, thành thật viết của mình.

Chưa tới vài phút, mọi người đều đã viết xong và giao nó lại cho cô. Huyết Vi lật tờ giấy ra xem, tia sáng kỳ dị lộ ra trên mặt.

Cô im lặng một lúc, vẻ mặt không rõ mà ngẩng đầu lên, đôi mắt lướt qua một vài người chơi, điều này vô thức khiến cho người ta cảm thấy bất an. “Hồ Lệ, Xa Ngọc Điền, Củng Lập Bình, Mễ Hân Giai, cho hỏi số xe của các người là bao nhiêu.”

Cả bốn người đồng thanh trả lời: “Xe 07.”

Con tàu yên lặng đến đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment