Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi (Dịch Full)

Chương 86 - C86

C86 C86C86

chương 86: Giả quỷ

Editor: Cô Rùa



Nếu là hai ngày trước nghe được tin xe 07 có bốn người thì chắc hẳn Ninh Túc và Bàng Dương đã rất vui mừng. Trên xe của họ có hai người, còn xe 07 thì có bốn người, thế là vừa đủ.

Nhưng bây giờ, về cơ bản bọn họ đã có thể chắc chắn rằng trên mỗi xe ban đầu đều sẽ có ba người chơi, nhưng xe 07 lại có đến tận bốn người chơi.

Thế thứ bị dư ra là cái gì?

Xung quanh yên lặng như tờ, không có một người chơi nào lên tiếng. Các người chơi vừa mới tụ tập lại cùng nhau chỉ ước sao có thể đánh chết bản thân mình, ai ai cũng hối hận vô cùng.

Huyết Vi xanh mặt.

Cô muốn chửi ầm lên, từ khi cô bước vào phó bản này đến giờ đều chưa có lấy lần nào hài lòng cả.

Mọi người chỉ biết đứng yên ở đó, phần lớn đều cúi đầu không dám nhìn người khác, cũng không muốn để người khác nhìn thấy mình.

Một sự ngột ngạt bủa vây lấy nơi đây. Không biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Túc đứng lẫn trong đám đông một hồi bỗng 'ờ' một tiếng, gãi gãi đầu rời đi.

Cậu là người tiên phong đi trước, những người chơi khác đều nhìn theo cậu, thấy cậu không bị sao thì hết người này đến người khác đều cứng ngắc giả vờ như xác chết mà tản ra.

Mặt Huyết Vi chuyển sang màu đen.

Phương Kỳ ngồi trên mép giường của Bàng Dương, Lăng Tiêu ngồi trên mép giường của Ninh Túc, lặng thỉnh nhìn về phía người nhộng sư. Bàng Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán, “Bà mẹ nó, đáng sợ vãi, làm tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh luôn này.”

Phương Kỳ vẫn còn dư âm sợ hãi, “Tôi không muốn đi đâu hết, chúng ta cứ ở lì chỗ này đừng ra ngoài nữa.”

Lúc này cả hai đều đã cảm nhận được sự khủng bố mà Vân Hương Ninh và Vạn Ba trải qua trong đêm trước.

Thử nghĩ có một con quỷ nằm lẫn trong số bọn họ thì sẽ đáng sợ đến nhường nào.

Bây giờ so với việc nói chúng là xác chết thì nói chúng là quỷ lại càng chính xác hơn. Chúng đã không còn giống như những xác chết cứng đơ đơ nữa, mà đã trở thành những con quỷ rất thông minh rồi.

Cả hai người họ đều cảm thấy không gian nhỏ bé này của bọn họ là nơi an toàn, có thể bảo vệ được tính mạng của bọn họ, mà bên ngoài thì luôn có đầy rẫy những con quỷ đang rình rập bọn họ.

Ninh Túc “ừm” một tiếng, nhìn thoáng qua tình hình bên đó, rồi lại nhìn Lăng Tiêu, vừa định hỏi tuổi của hắn thì bên đó lại có động tĩnh khác.

Những người bên đó thay đổi địa điểm tập trung khác, thông báo cho từng người chơi một, nhưng lại né bốn người trên xe 07 ra.

Có một người chơi nữ trên xe 07 cũng thấy được điều này, nhận ra bọn họ bị xa lánh, về mặt lộ ra sự hoảng loạn, sốt ruột muốn đi về phía đám đông.

Nhưng vào thời điểm này, hầu hết các người chơi đều không muốn mạo hiểm, khuôn mặt của họ thờ ơ và tỏ ra thù địch, dùng vẻ lạnh nhạt buộc người chơi nữ đó phải lùi lại.

Không tin bất kỳ ai trong số bốn người đó là điều an toàn nhất.

Huyết Vi tiếp tục nhìn vào tờ giấy mà người chơi đưa cho cô, cô lấy ra bốn tờ giấy của xe 07 đặt sang một bên, nhưng tờ tiếp theo vẫn khiến khuôn mặt cô khó diễn tả nên lời.

“Bao Vũ?” Huyết Vi nhìn một người chơi nữ mặc áo đen.

Các người chơi đều rùng mình khi nghe đến cái tên này, họ lập tức nghĩ ngay đến nỗi sợ hãi khi bị xác chết Bao Vũ kia chỉ phối.

Những người xung quanh người chơi nữ đó vô thức tránh xa một bước. Bao Vũ sững sờ lẫn hoảng loạn, “Sao vậy? Có vấn đề gì sao, tôi thề là tôi không giả người chơi mà!”

“Đừng thề thốt là không giả người chơi, cụm từ này khủng bố lắm.” Người chơi nam bên cạnh Bao Vũ lên tiếng: “Tôi đảm bảo cô ấy là người chơi, bọn tôi đã xác nhận điều này ở trên xe vào ngày đầu tiên rồi.” Bàng Dương nhìn Ninh Túc một cái, càng ngày càng cảm thấy cái tên ân nhân trông cà lơ phất phơ không chịu phấn đấu trong phó bản này là một tên rất thông minh, có lẽ lại bị cậu nói trúng nữa rồi.

Xác chết tóc dài kia không phải tên Bao Vũ, cái tên này hẳn là được nó nghe thấy từ đâu đó. Có thể là được nghe từ miệng của người chơi Bao Vũ này.

Bàng Dương kể lại chuyện kia cho Bao Vũ, vẻ mặt Bao Vũ vô cùng đặc sắc, cô lại nói: “Tôi thật sự là người chơi mà, nếu không tin thì mọi người có thể sờ thử đi, tôi có nhiệt độ cơ thể.”

Cô xắn tay áo lên, đồng thời duỗi cánh tay ra, bộ dáng như thể cứ thoải mái kiểm tra, thế nhưng lại không có người chơi nào dám chạm vào cô. Vẫn là người chơi nam bên cạnh nắm lấy cổ tay của cô, “Là bình thường, có thân nhiệt.”

Cánh tay của cô trông rất bình thường, cũng có một số người chơi đã chạm qua và không bị làm sao hết, về cơ bản, mọi người đều đã tin cô. Huyết Vi cũng vậy, cô đọc qua trang giấy giới thiệu bản thân của Bao Vũ, nếu cô nghỉ ngờ thì cũng sẽ không để người khác gọi cô ấy qua đây. “Còn có hai người viết chẳng ra sao cả.” Cô lấy ra hai tờ giấy nhìn Ninh Túc và Lăng Tiêu, “Hai người không hiểu nhóm máu là gì hả? Một tên thì ghi máu đen, một tên thì ghi máu đỏ?”

Ninh Túc: “.” Ninh Túc giống như một cậu học sinh cấp hai bị hiệu trưởng xử phạt công khai ngay tại chỗ, nghiêm mặt đứng nghe, một bộ dáng rất ngoan lại hờ hững.

Về phần người còn lại, hắn là thật sự thờ ơ, giống như tượng thần không thèm nhìn đến con người.

Huyết Vi ráng nhịn, vốn muốn nổi khùng nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Lăng Tiêu, giọng cô lại dịu xuống, “Với cả, anh ghi chiều cao sau tuổi của mình là có ý gì, cố ý nói cho tôi biết anh cao 188 à?”

Ninh Túc: “...”

Lăng Tiêu: “Chiều cao không phải 188, mà là 189.”

Ninh Túc: “...”

Huyết Vi: “Anh không có nhà thì nói không có nhà đi, chỗ bất động sản căn cứ viết sảnh trò chơi là con khỉ gì hả, ai mà chẳng biết phòng trong đại sảnh bị cấm bán chứ?”

Ninh Túc: “...”

Huyết Vi: “Nếu tôi mà chưa xác nhận anh là người chơi thì phần giới thiệu này của anh thật sự có vấn đề đó.”

Lăng Tiêu vẫn giữ phong thái pho tượng.

Huyết Vi: “...”

Phó bản khốn kiếp này là muốn chọc tức ai đây.

Quy tắc rác rưởi, những người chơi bên trong cũng thật là đáng ghét. “Bước đầu sàng lọc không có vấn đề gì hết, mọi người lại bổ sung thêm tình huống của người chơi trên cùng một xe đi, cố gắng ghi rõ về những người chơi đã chết trong xe càng chỉ tiết càng tốt, vậy là coi như đủ rồi.” Cô trả lại tờ giấy cho từng người chơi, khi họ bổ sung, cô nói với họ: “Hãy nhớ kỹ chúng ta là những người đáng tin cậy, không thể giết hại lẫn nhau, còn mấy xác chết khác thì không cần phải nhẹ tay, có như vậy chúng ta mới có thể bình an vô sự được.”

“Còn bốn người trên xe 07 tính sao đây?” Một người chơi hỏi.

Theo kế hoạch của Huyết Vi, không phải là muốn tìm hết tất cả người chơi sao, tóm lại bốn người đó vẫn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Huyết Vi liếc nhìn họ, “Tạm thời đừng tin bất kỳ ai trong số họ, tôi sẽ nghĩ cách kiểm tra họ.”

Các người chơi đều thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ cần đêm nay bọn họ không tới gần, chúng ta tụm năm tụm ba như này hẳn sẽ an toàn nhỉ.” Sự an toàn mà họ nói là dựa trên thực tế nếu có một xác chết tìm đến chỗ họ, thì họ sẽ hợp tác với nhau để xử lý xác chết giống như người nhộng sư.

“Chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?” Sau khi trở về, Bàng Dương ngập ngừng nói, “Nếu có xác chết nào nghỉ ngờ chúng ta, đến chỗ của chúng ta thì chỗ chúng ta vừa hay lại có một cái cửa sổ, bốn người cùng hợp lực xử lý xác chết thì chắc hẳn sẽ không thành vấn đề, có điều, tôi luôn cảm thấy...”

Hắn không nói rõ được nguyên do.

Ninh Túc nói: “Đương nhiên là chúng ta không thể làm như vậy, khi tính mạng không bị nguy hiểm, không cần phải chủ động khiến chúng bị thương.”

Phương Kỳ hỏi thẳng: “Tại sao cậu lại nói vậy, cậu đoán ra được cái gì rồi sao?”

Ninh Túc không chút do dự nói: “Tại sao bọn họ lại muốn xác nhận người chơi, đó là vì khi có xác chết tìm tới, họ muốn xác nhận thử xem đó có phải là xác chết hay không để mà còn xử lý.”

“Bọn họ cho rằng chỉ có thể xử lý xác chết, không thể giết người chơi, bởi vì hệ thống nhắc nhở [làm việc tốt, đừng đòi hỏi phần thưởng], bọn họ cảm thấy giết người chơi là chuyện xấu, còn giết xác chất thì không có sao cả.”

Bàng Dương: “Bộ sai hả, tôi cảm thấy nó đúng mà?”

Ninh Túc: “Đây là đứng ở góc độ con người.”

532

Đứng ở góc độ con người thì có chỗ nào sai?

Bọn họ chính là con người mà.

Ninh Túc liếc bọn họ một cái, lẩm bẩm nói: “Con người ích kỷ.”

Cậu mắng bọn tôi, còn mắng luôn cả cậu?

Thiếu niên xoay người đi, có vẻ như không quá muốn nói chuyện với bọn họ, cậu nhìn về phía hai đứa nhỏ không phải con người dễ thương và đáng yêu kia. Cả Phương Kỳ và Bàng Dương đều đực cái mặt ra.

Bàng Dương nhìn cậu một cái, lại nói với Phương Kỳ: “Tôi cảm thấy cậu ta là một tên trứng thông minh, chúng ta phải ngẫm kỹ những gì cậu ta nói.”

Phương Kỳ gật đầu, “Tôi biết, cậu ấy không chỉ thông minh mà còn được nữ tài xế có địa vị cao ở đây yêu mến nữa, nói không chừng cậu ấy đã biết cái gì đó, chúng ta cứ ngẫm lại xem cậu ấy có ý gì đi.”

Ninh Túc: “.”

Cậu lập tức nhìn thoáng qua Lăng Tiêu.

Lúc cậu nhìn qua cũng là lúc Lăng Tiêu đang vuốt dây lăng tiêu trong tay liếc mắt sang, ánh mắt hắn thâm thúy, không rõ cảm xúc.

Tuy nhiên, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ninh Túc lại phát hiện trong đôi mắt mà cậu đang nhìn lúc này có một tia sáng ngưng tụ từ nơi tối tăm ấy.

Hàng mi Ninh Túc run lên, giương mắt nhìn kỹ.

Không biết vì sao Lăng Tiêu lại quay đầu đi, xoay người đi lên giường trên.

Ninh Túc nhìn chằm chằm góc áo gió màu đen bị hất lên của hắn, nhất thời cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thảo luận của hai người kia, xì xầm xì xầm chui vào lỗ tai.

Bàng Dương: “Nếu không đứng trên góc độ con người, thì trong phó bản này cũng chỉ có thể đứng trên góc độ của xác chết?” Phương Kỳ: “Từ góc độ của xác chết, giết xác chết là một tội ác tay trời, là chuyện xấu xa nhất...”

Hai người chợt run lên.

Đột nhiên họ cảm thấy mình đã bắt được chân tướng.

Đúng vậy, tại sao phải đứng trên góc độ của con người chứ.

Hơn nữa đây còn vốn là một phó bản cõi âm cơ mà.

Bọn họ mới là qi loại!

Ý thức được điều này, hai người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Bọn họ suýt chút nữa đã bị dẫn vào đường chết bởi người nhộng sư rồi. Dù có thừa nhận hay không thì con người ít nhiều gì cũng sẽ có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, nhất là trong hoàn cảnh khủng bố căng như dây đàn kiểu này, não bộ không thể suy nghĩ bình tĩnh được, rất dễ bị tư duy của ke mạnh chỉ phối, rơi vào phán đoán sai lầm mà quên mất rằng liệu suy đoán của cô ta có thực sự là đúng hay không.

Sau khi ý thức được việc này, Bàng Dương lại nói: “[Chỉ làm chuyện tốt, đừng đòi hỏi phần thưởng], chuyện tốt mà chúng ta làm cũng phải dựa trên góc độ của xác chết.”

Phương Kỳ: “... Đúng vậy.”

Đứng ở góc độ của xác chết làm chuyện tốt 一一

Hai người lập tức nghĩ ngay đến chuyện sau khi vào phó bản được một ngày, thằng nhóc cá mặn này đã cho ông lão kia củ khoai lang nướng! Còn có rau rừng và quả dại gì đó nữa!

Cái tên cá mặn điếm thúi này!

“Mà tôi thì...” Bàng Dương chỉ chỉ chính mình với vẻ mặt tuyệt vọng, “Tôi đã giết con gà trống của ông lão đó.”

Phương Kỳ: “...”

Phương Kỳ khô khan an ủi hắn: “Làm việc tốt cũng đâu có nghĩa là không được làm việc xấu.”

Bàng Dương muốn khóc.

Bàng Dương: “Ò, người chơi chúng ta phải bị xác chết giết chết, còn phải làm chuyện tốt cho chúng, chúng ta đây là loài oan ức sao?”

Phương Kỳ: “... Ở phó bản này chúng ta có quyền con người hồi nào, làm loài oan ức mà có thể sống đã là rất tốt rồi.”

Bàng Dương càng muốn khóc.

Bàng Dương: “Vậy nhỡ chúng ta bị xác chết tìm đến thì phải làm sao đây?”

Phương Kỳ nói: “Cái này phải trở lại vấn đề ban đầu, chúng ta phải làm thế nào để tránh bại lộ bản thân, bao gồm cả việc làm thế nào để không bị xác chết nghi ngờ và khi bị xác chết thăm dò thì cần làm gì để không bị xác nhận.”

Lúc mới vào phó bản, Triệu Kha Hàn đã dẫn dắt bọn họ phân tích điều này, nhưng những gì được thảo luận vào thời điểm đó lại hoàn toàn không thể áp dụng cho hiện tại. Bọn họ đã xác nhận rằng chúng có thể nói chuyện, rằng xác chết đã chạm vào Phương Kỳ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn nhưng đến cuối vẫn không nhận ra hắn là dị loại.

Ninh Tuc cuối cùng cũng xoay người lại.

Phương Kỳ vội nói: “Mau lại đây cùng thảo luận đi!”

Bàng Dương: “Đúng đúng đúng, tụi tôi đã nhận ra chỗ sai rồi, nhóc thông minh mau lại đây đi!”

Hai người dùng ánh mắt trông mong mà nhìn cậu.

Ninh Túc: “.”

Ninh Túc: “Chúng ta có thể đoán ra cách mà xác chết dùng để xác nhận người chơi là dị loại, bắt đầu từ việc Phương Kỳ tránh được xác chết.” Hai người vội gật đầu, Phương Kỳ chủ động kể lại tỉ mỉ quá trình xác chết đến tìm hắn đêm hôm đó.

Ninh Tuc nói: “Xác chết đụng vào Phương Kỳ cũng không nhận ra Phương Kỳ là dị loại.”

Bàng Dương nói: “Điều này chứng minh việc đụng chạm và cảm nhận nhiệt độ cơ thể không thể xác nhận được dị loại.”

Ninh Túc lắc đầu, “Cậu phải chặt chẽ một chút, phải nói là xác chết đụng vào người chơi cũng không thể xác nhận được.”

Hai người sửng sốt.

Điều này, thực sự hợp lý. ... CÓ phải quá hợp lý rồi hay không?

Ninh Túc tiếp tục nói: “Phương Kỳ đã tránh được một kiếp, phương pháp chính mà cậu ấy áp dụng trong quá trình này chính là giả chết không phản hồi.”

Phương Kỳ gật đầu, “Đúng là như vậy, bất kể xác chết gọi tôi như thế nào thì tôi cũng đều không phản ứng hay cử động.”

Phương Kỳ nói: “Theo quan sát của tôi, việc xác chết kêu tên mà không đáp lại là một điểm.”

Bàng Dương: “Khi xác chết đến chỗ tôi, nó cũng gọi tên tôi! Tức là xác chết sẽ gọi tên người chơi, người chơi đáp lại thì nó sẽ xác nhận người chơi là dị loại, đây là một trong những cách xác nhận của chúng.”

Ninh Túc lắc đầu.

“Điều này nghe thì có vẻ đúng, nhưng đối với người chơi chết trước đó thì không hợp lý.” Ninh Túc nhớ lại đêm hôm đó, “Chúng ta vừa vào phó bản không bao lâu, còn chưa xuống xe thì hắn đã chết.”

“Khi đó mọi người vừa mới xuất hiện trong một chiếc xe đầy xác chết, không rõ tình huống như thế nào, bọn họ đều đang ẩn mình mới đúng, sẽ không lập tức nói ra tên của bản thân.”

“Mà khi đó xác chết còn chưa tiến hóa, chưa biến thành đám quỷ thông minh đáng sợ như giờ, không nghe được thì sẽ không biết tên của người chơi, làm sao có thể gọi tên của họ chứ?”

Hai người gật đầu, “Đúng ha!” Ninh Tuc nói: “Phương Kỳ giả chết không trả lời, không chỉ không trả lời bằng giọng nói mà còn cả cơ thể.”

Hai người lại sửng sốt.

Hóa ra còn có góc độ này.

Đúng vậy, xác chết chạm vào Phương Kỳ, nhưng Phương Kỳ không có đáp lại.

Bọn họ lập tức thông suốt, vừa rồi tại sao Ninh Túc lại nói cẩn thận như vậy, không phải là chạm vào không thể xác nhận, mà là xác chết chạm vào người chơi, không thể xác nhận người chơi là dị loại.

Bởi vì, người chơi chạm vào xác chết mới có thể làm xác chết nhận ra người chơi là dị loại!

Ninh Túc: “Bởi vì bị chia xe cùng với ban đêm ánh sáng không tốt, chúng ta không biết cụ thể tất cả người chơi tử vong như thế nào, chỉ có thể dựa vào những gì mà chúng ta biết để nói.”

“Đầu tiên là Phương Kỳ sau khi nghe ngóng tình huống nói cho chúng ta biết, hai xác chết đánh nhau, người chơi kia không có né tránh được, trong quá trình này, người chơi kia có thể đã chủ động chạm vào xác chết, can ngăn hoặc đẩy ra.”

“Thứ hai, lúc Triệu Kha Hàn chết, tôi nhìn thấy anh ta chủ động giúp đỡ nữ quỷ áo đỏ kia.”

“Thứ ba chính là Đổng Kính Hiên vừa mới chết cách đây không lâu, theo lời kể của Vạn Ba, mọi thứ trước đó đều bình thường, nhưng đến khi Đổng Kính Hiên đỡ lấy Lâm Lâm thì Lâm Lâm mới trở nên bất thường và giết chết Đổng Kính Hiên.” Bàng Dương giơ tay: “Còn tôi nữa! Khi xác chết đến chỗ tôi, tôi tưởng nó là người chơi còn lại trong xe nên đã tức giận nắm lấy cổ tay nó, vì vậy nó mới trở nên vô cùng khủng bố.”

Hai người như bừng tỉnh.

Trọng tâm có lẽ không phải là những gì mà họ vẫn luôn chú ý, nhiệt độ cơ thể, mồ hôi và sự đụng chạm rốt cuộc có thể làm bại lộ thân phân dị loại hay không.

Mấu chốt để thân phận bại lộ chính là “Hai chiều”.

Khi xác chết nghi ngờ người chơi, nó sẽ đưa ra một bài phép thử, người chơi chủ động chạm vào xác chết, đồng thời đưa ra những bằng chứng về người sống như nhiệt độ cơ thể và mồ hôi cho xác chết, thì coi như đạt được việc xác nhận dị loại, nói cách khác là đạt được điều kiện tử vong.

Hai người nghĩ đến đây, phát hiện lúc này cái trán lại rịn ra mồ hôi. Chẳng qua không phải mồ hôi lạnh.

Nếu điều này là đúng, vậy miễn là họ không chạm vào xác chết thì họ sẽ không chết, kiên trì là có thể vượt ải rồi.

Con đường đến âm phủ này đột nhiên trở nên rất an ổn.

Bọn họ đã thấy được lối ra của phó bản đang ở phía trước đợi bọn họ. Đây có phải là cảm giác được gánh team không?

Ninh Túc lại cho bọn họ một liều thuốc an tâm: “Có thể một xác chết chỉ cần giết một người chơi là đã thỏa mãn rồi.” “Tên xác chết giết người trong sông vào ban ngày chắc chắn không thể không hoài nghi chúng ta, thế nhưng nó lại không hề ra tay với chúng ta, các xác chết khác sau khi giết người chơi xong cũng giống vậy, bọn chúng đều không có chủ động làm gì chúng ta hết.”

Hai người nhìn Ninh Túc với đôi mắt sáng quắc.

Ninh Túc: “...”

Đây là đang cười nhạo ai.

Cười nhạo tên nhóc đáng thương trong ba người là người duy nhất không có đùi ôm.

“Mấy cậu sướng ghê.” Cậu lộ ra vẻ uất ức, “Khi nào thì mấy cậu mới thành đùi cho tôi ôm hả?”

“..?

“Không đúng!” Bàng Dương nói: “Chờ chút! Tôi phát hiện một điểm mù!”

Hắn nghi ngờ nhìn Ninh Túc, “Sự tồn tại của cậu chứng tỏ quan điểm vừa rồi của cậu là sai.”

Hắn giống như đã phát hiện ra sự thật, “Người chơi sẽ bị bại lộ nếu chủ động chạm vào xác chết, vậy hôm đó cậu chủ động đánh xác chết, còn ấn ông lão kia xuống giường, thế thì sao cậu lại không bị bại lộ chứ? Thậm chí tên xác chết bị cậu đánh xong còn coi cậu như đồng loại của nó nữa?”

Ninh Túc: “...”

Trăm triệu không ngờ tới. Bàng Dương đau đớn vò vò mớ tóc xoăn của mình, “Chốt lại, suy đoán của cậu là sai rồi, làm người ta mừng hụt không à.”

Ninh Túc âm u nói: “Cậu có từng nghĩ tới khả năng khác chưa?”

“Khả, khả năng khác á?” Bàng Dương nhìn Ninh Túc lẩm bẩm nói.

Nói thật, mặt mũi của Ninh Túc thật sự ưu tú đến cực điểm, thật đúng là tạo hóa ban tặng, càng nhìn càng thấy quen thuộc, đồng thời cũng thấy rất thích.

Nhưng ngặt nỗi màu da của cậu cùng với những mạch máu ẩn ẩn hiện hiện trên chiếc cổ mảnh khanh của cậu lại không quá phù hợp. Đặc biệt là khi hai đứa trẻ kỳ lạ kia ló đầu ra từ hai bên người cậu, bầu không khí cõi âm vô cùng mạnh.

Bàng Dương lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Ninh Túc, hắn và Triệu Kha Hàn đều không hẹn mà cùng coi Ninh Túc là xác chết, cũng đoán cậu chết vì ngộ độc khí gas.

Người khác liếc mắt một cái đã muốn rụng trứng, nhìn cái nữa đã nghĩ ra tên cho con luôn. Còn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Túc thì nghĩ ngay đến cách chết của cậu.

Trên trán Bàng Dương chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.

Phương Kỳ đập hắn một cái 'bốp, “Làm cái mặt gì thấy ghê vậy, cậu nghĩ cái gì trong đầu đấy!”

“Tôi và cậu ấy vào phó bản chung một xe tang đó, mới đây còn vào phó bản cùng nhau, cũng là là tôi rủ cậu ấy vào phó bản này nè.”

Bàng Dương: “...” Phương Kỳ hỏi Ninh Túc: “Cái này có liên quan đến kỹ năng của cậu à?” Ninh Túc nhìn Phương Kỳ một cái, xoay người lên giường.

Leo lên giường Lăng Tiêu.

Bàng Dương vỗ vỗ ngực, “Vậy chỉ cần chúng ta không chủ động đụng vào xác chết là có thể dễ dàng qua ải nhỉ.”

Giọng nói của Ninh Túc từ giường trên truyền xuống: “Chỉ có hai bọn tôi là dễ dàng thôi.”

“Hai bọn tôi” là hai bọn nào?

Lời này rất gợi đòn, nhưng chẳng hiểu sao Bàng Dương lại cười ngây ngô ố ồ một tiếng.

Hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn giết gà trống, còn Ninh Túc cũng đánh xác chất.

Vì vậy, làm việc tốt * không thể làm chuyện xấu nhỉ.

Hắn không ý thức được hắn đã coi Ninh Túc trở thành tiêu chuẩn của đáp án.

Hắn chỉ nghĩ, chuyện này nhất định không được để cho người nhộng sư biết, nếu không cũng không biết cô ta sẽ đối xử với người chơi như thế nào. Nghĩ đến đây, hắn hỏi Phương Kỳ: “Chúng ta có nên nói suy đoán “người chơi không được chủ động chạm vào xác chết cho người khác biết không? Chỉ cần không chủ động chạm thì sẽ không cần phải gấp gáp xác nhận ai là người chơi ai là xác chết?”

Phương Kỳ: “Bọn họ sẽ tin chứ?”

Bàng Dương: “Họ tin hay không là chuyện của họ, chúng ta nhắc nhở hay không là chuyện của chúng ta.”

Phương Kỳ nói: “Cậu nói rất đúng, chúng ta cứ viết ghi chú đi.”

Bọn họ gần như đã định nói ngay cho người chơi khi vừa mới đưa ra kết luận này, thế nhưng vẫn chậm một bước.

Lúc xác nhận người chơi trước đó, có một người chơi đã hỏi người nhộng sư sẽ làm gì với 4 người chơi trên xe 07 tự nhận mình là người chơi kia, Huyết Vi đã nói là cô sẽ kiểm tra.

Những người chơi khác cũng không xen vào, không biết cô có thật sự đi kiểm tra hay không, cũng không biết cô sẽ kiểm tra như thế nào.

Huyết Vi không chỉ đi kiểm tra mà hiệu suất còn rất cao.

Một số người chơi sau khi bổ sung xong thông tin của những người chơi trên cùng một chiếc xe rồi cũng tản ra thành tốp năm tốp ba, Huyết Vi đi vòng quanh khoang thuyền, đứng ở một nơi mới phát hiện được, nhìn thoáng qua bốn người chơi, đôi môi đỏ tím nhấch lên thành một nụ cười.

Trong khoang thuyền có một phòng kho đang hé mở.

Huyết Vi và Cốc Hưng Hoa âm thầm gọi bốn người chơi kia vào đây. Huyết Vi đứng giữa phòng kho, chủ động bước đến vặn khóa cửa, khóa nó từ bên trong.

Không hiểu sao tiếng “cạch” của ổ khóa bị vặn vang lên kết hợp với nụ cười sung sướng trên khuôn mặt của Huyết Vi lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh tận sống lưng.

Huyết Vi khoanh tay trước ngực, đứng ở trước mặt bốn người bọn họ, không chút kiêng nể mà cười nói: “Nếu các người đều nói mình là người chơi trên xe 07 vậy thì mời các người hãy chứng minh điều đó.”

Bốn người chơi vẫn chưa thực sự hiểu được ý của Huyết Vi, nhưng Cốc Hưng Hoa vừa vào đã hiểu nụ cười không kiêng nể cùng với hành động khóa cửa từ bên trong này của cô.

Cô ấy khóa trái cửa, nơi này lập tức trở thành một không gian dưới sự kiểm soát hoàn toàn của cô ấy.

Trong không gian khép kín này, cô chẳng sợ xác chết ở đây một chút nào, nếu xác chết nào dám thử cô, cô sẽ xử lý nó ngay tại chỗ.

Cô cũng không sợ “làm chuyện xấu” như vô tình giết phải người chơi, vì cô không có ý định tự mình làm điều đó.

Cô liếm môi, nói với một cách thích thú: “Các người đã nói như vậy thì phải tự chứng minh chứ, chuyện trong xe của các người không lẽ còn muốn làm người khác phải mạo hiểm nhọc tâm sao?”

“Các người phải chứng minh bản thân là người chơi, chỉ ra ai là xác chết, cũng như xử lý xác chất đó.”

Cô suy nghĩ một chút, tốt bụng nói: “Tôi cũng không phải là người không có chút tình người nào, các người chỉ cần tìm ra xác chết và làm tôi tin phục thì tôi cũng có thể giúp các người xử lý.” Trong phòng kho im lặng như tờ.

Qua một hồi lâu, Mễ Hân Giai vẫn không hiểu ý của Huyết Vi, hoặc có thể là do cô quá mức kinh ngạc không dám tin “Tức là sao?”

Ngoại hình của cô nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng từ bình thường để hình dung, cô cũng chính là cô gái đã tiến về phía đám đông khi cuộc họp thứ hai né tránh người của xe 07, song lại bị một số người chơi thờ ơ buộc phải lùi về.

Trước đó không để lộ ra bất cứ cái gì, chủ động ẩn mình trong đám xác chết và đám đông, không tham gia vào cuộc thảo luận của các người chơi là một chuyện.

Nhưng nay công khai lộ diện, bị tập thể người chơi xa lánh lại là chuyện khác.

Khi đó bọn họ vô cùng ao ước nhóm người chơi sẽ đón nhận bọn họ, dưới tình huống phân chia phe cánh đáng sợ như vậy.

Đặc biệt là Mễ Giai Hân, cô rất sợ bị xa lánh.

Ngay cả khi không chỉ có mình cô bị xa lánh, mà là cả bốn người bọn họ đều cùng bị xa lánh.

Huyết Vi sung sướng, sự phấn khích từ từ tràn ra, cô mở miệng nói: “Các người hãy kiểm tra từng bước một, có thể bắt đầu từ việc cơ bản nhất, ví dụ như chúng ta đều biết sự khác biệt giữa người sống và xác chết chính là nhiệt độ cơ thể, các người chạm vào nhau đi, thử kiểm tra xem người bên cạnh mình có nhiệt độ cơ thể hay không.”

Ngón tay sơn màu đỏ tím của cô chỉ vào từng người một, “Bắt đầu từ đây, theo chiều kim đồng hồ, đây chạm đây, đây chạm đây, đây chạm đây, đây chạm đây.” Cô khom người về phía này thăm dò một chút, trong nu cười lộ ra hưng phấn vô cùng rõ ràng, còn mang theo lờ mờ sự khát máu, “Nếu may mắn, chỉ cần đi một vòng như vậy là có thể tìm được xác chết rồi.” “Đương nhiên các người phải nói thật thì mới được, nếu không sẽ phải đi ngược thêm vòng nữa.”
Bình Luận (0)
Comment