Sau khi mấy tên đệ tử nội môn chạy đi, Ngu Tinh Vũ bắt đầu phân tích tình tiết tối nay từ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tối nay không chỉ nữ chính chính thức xuất hiện trước các cường giả của các môn phái, mà còn là nữ chính bái nam chính làm sư phụ.
Tại yến hội, nữ chính còn kết giao được với nhiều đệ tử thiên tài của các môn phái, trong đó không ít người động tâm với nàng ta.
Cũng bởi vì nàng ta là con gái của Thái thượng trưởng lão Thiên Lan Tông và còn là đệ tử của Phong Trần Kiếm Tôn mà cố ý đến kết giao.
Trừ lần đó ra, tối nay phản diện Thẩm Chước cũng sẽ ở trước mặt mọi người mà đề nghị từ hôn với nàng.
Trong sách Ngu Tinh Vũ chính là vì bị từ hôn trong buổi yến hội tối nay mà trở thành trò cười.
Nhưng ngoại trừ tính cách ác độc ra, Ngu Tinh Vũ còn là một người yêu đương não tàn trước mặt Thẩm Chước.
Dù bị Thẩm Chước từ hôn trước mặt mọi người, vẫn theo đuổi Thẩm Chước không bỏ, có thể nói là làm chó liếm cỡ nào thì cỡ ấy.
Trong sách Ngu Tinh Vũ cũng đem chuyện từ hôn mà đỗ lỗi cho nữ chính, một mực chắc chắn là nữ chính âm thầm câu dẫn Thẩm Chước, cũng đem tất cả hận thù trả lên nữ chính gấp đôi.
Cuối cùng rơi xuống kết cục thê thảm, làm người ta thổn thức.
Lúc Ngu Tinh Vũ đang ngồi cảm thán, giọng hệ thống vang lên.
“Đang phát hành nhiệm vụ cốt truyện: Mời ký chủ đến chính điện của Chiêu Dao Phong, hoàn thành nhiệm vụ - Náo loạn yến hội.”
“Yêu cầu nhiệm vụ: Lúc phản diện đề nghị từ hôn, thì vu oan nữ chính âm thầm câu dẫn phản diện, nhiệm vụ này ký chủ có thể ngẫu hứng phát huy, mời ký chủ luôn giữ nguyên hình tượng ác nữ.”
“Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được phần thưởng 100 điểm, nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị sét đánh trừng phạt.”
Khoé môi Ngu Tinh Vũ kéo lên, hệ thống quả thật là biết làm, nàng biết tối nay không thể thiếu suất diễn của nàng.
Cũng may không cần nàng đọc mấy lời thoại tự tìm đường chết mà vẫn có thể kiếm điểm. Chờ nàng bị phản diện từ hôn, nàng sẽ thêm chút cảnh tỏ tình, lấy điểm sẽ dễ như trở bàn tay.
---
Chiều tối.
Bầu trời như một chiếc đĩa màu sắc bị lật đổ, rực rỡ biến mất trong giây lát.
Lúc Ngu Tinh Vũ đến, các cường giả và đệ tử thiên tài của các môn phái khác đúng hẹn đi vào Chiêu Dao Phong.
Kể từ ngày Ngu Trưng phạt nàng về đỉnh núi đóng cửa ăn năn, nàng cũng không nhận được bất kỳ truyền âm nào.
Nghĩ đến hai ngày này mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho yến hội hôm nay, nào có thời gian mà quan tâm đến nữ phụ độc ác như nàng. Đêm nay có lẽ nàng là khách không mời mà đến.
Nhưng nếu nàng không đến, sẽ không có cách nào làm nhiệm vụ rồi sẽ bị sét đánh.
Mà theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của nàng, mấy nữ phụ độc ác như nàng thường xuất hiện cuối cùng để vả mặt nữ chính, còn phải cho nàng một cảnh quay cận cảnh đầy khí thế.
Như vậy mới có thể tạo ra một sự tương phản rõ rệt với bộ dạng thảm hại sau khi bị vả mặt.
Vì thế trước khi đến, nàng lại cố ý ở lại đỉnh núi trang điểm chải chuốt một phen, nghiêm khắc tuân theo cốt truyện.
...
Lúc bước vào chính điện, trong điện đã chật kín khách.
Mọi người đang nâng ly chúc mừng thì đều cùng nhau nhìn chằm chằm vào Ngu Tinh Vũ.
Chỉ thấy nữ tử váy dài thướt tha, mái tóc đen búi cao, trên khuôn mặt tinh xảo là đôi mắt sáng lấp lánh, đẹp đến cực có tính tấn công.
Lúc đi qua đám đông, ánh mắt không nhìn bất cứ ai, trong xương cốt mang theo thái độ cao ngạo bẩm sinh, nhưng khí chất này cố tình lại rất phù hợp với nàng.
Mà xấu hổ chính là, ngồi đầy khách khứa, không có chỗ nào trống, hoá ra là không chào đón nàng, căn bản là không có chỗ ngồi cho nàng.
Haha, tính tình nàng nóng nảy, ngay lập tức nổi lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ngu Trưng đang ngồi ở vị trí cao nhất, rồi nhìn sang Phong Trần Kiếm Tôn ở bên cạnh.
Dùng giọng điệu ngạo mạn nhất nói chuyện: "Xem ra cha và sư phụ không hoan nghênh ta đến, cha và sư phụ yên tâm, ta không đến để náo loạn đâu."
"Ta tới chỉ muốn nói cho sư phụ biết, ta Ngu Tinh Vũ không có sư muội, nếu hôm nay sư phụ khăng khăng nhận Ngu Nguyệt Phất làm đồ đệ, thì từ nay ta cũng sẽ không chỉ có một sư phụ."
[Cái này gọi là gì, là gậy ông đập lưng ông, chỉ cho phép ngươi thu đồ đệ, thế vì sao ta không thể bái sư, như vậy chờ ta bị đuổi khỏi môn phái, ta vẫn còn chỗ để đi.]
[Nhưng có vẻ bái một sư phụ còn chưa đủ, tốt nhất có thể bái nhiều sư phụ, phải đẹp trai ~ thực lực yếu kém cũng không vấn đề gì.]
[Vân Từ Tiên Tôn cũng rất tốt, mặt mày tuấn tú thanh cao, lại luôn mang theo một thanh đại đao sau lưng, tương phản cực độ này rất hợp với khẩu vị của ta, quả thực là sư phụ trong mộng của ta! Chết tiệt, sư phụ trong mộng ~]
[Huống hồ ta còn có Thiên Linh Căn hệ hoả, cũng phù hợp để tu luyện đao pháp, mặc dù có thêm một tiểu sư muội, nhưng ta còn có thêm một sư phụ, ấm ức một chút cũng không thiệt thòi~]
[Để ta suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để bắt được Vân Từ Tiên Tôn, chết tiệt, làm thế nào để trở thành đồ đệ của hắn đây ta.]
Trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Lời nói của Ngu Tinh Vũ cũng khiến mọi người biết được thân phận của nàng, bắt đầu lấy nàng so sánh với Ngu Nguyệt Phất.
Cũng có không ít người cho rằng Ngu Tinh Vũ quá kiêu ngạo, dám dùng thân phận đệ tử để uy hiếp sư phụ không được nhận thêm đồ đệ.
Cái này ở toàn bộ giới tu tiên cũng tìm không ra cái thứ hai.
Sắc mặt Phong Trần Kiếm Tôn lạnh lẽo đến cực điểm.
Mọi người đều biết, trong giới tu tiên có một quy tắc bất thành văn, đó là một đệ tử chỉ có thể bái một vị sư phụ, rất ít có đệ tử bái hai sư phụ.
Nếu đã có một sư phụ, lại bái một người khác làm sư phụ, sẽ bị coi là bất trung, trừ khi được sư phụ đồng ý, đồng ý cho ngươi bái người khác làm sư phụ.
Nếu Phong Trần Kiếm Tôn không nghe được tiếng lòng của Ngu Tinh Vũ, hắn sẽ chỉ coi nàng hồ đồ, đang nói nhảm.
Yến hội tối nay không tổ chức cho nàng, cũng là lo lắng tính cách của nàng nhất định sẽ náo loạn một hồi.
Nhưng sau khi nghe được tiếng lòng của Ngu Tinh Vũ, lúc này Phong Trần Kiếm Tôn mới ý thức được Ngu Tinh Vũ không phải đang nói nhảm, nàng thậm chí ngay cả bái ai làm sư phụ cũng nghĩ xong rồi.
Một hơi cứ thế nghẹn lại trong lồng ngực.
Ánh mắt còn liếc qua Vân Từ đang ngồi trong điện, thêm thanh đao sau lưng Vân Từ.
Tương phản nảy sinh... ? Sư phụ trong mộng... ha ha!
“Rắc!” một tiếng.
Chén rượu trong tay Phong Trần Kiếm Tôn bị bóp nát thành từng mảnh.
Mọi người thấy vậy đều cho rằng Phong Trần Kiếm Tôn đây là đang nổi giận.
Một bên thái dương Ngu Trưng giật thình thịch.
Thấy thầy trò hai người giương cung bạt kiếm, ông cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Là do ta dạy con gái không nghiêm, nuôi ra một đứa hỗn xược như vậy. Kiếm Tôn bớt giận, ta phạt nó trở về Diện Bích tự kiểm điểm."
Ngu Tinh Vũ "hứ" một tiếng, dáng vẻ càng thêm xấc xược kiêu ngạo: "Sư phụ thu đệ tử như ngày đại hỉ, tại sao con phải trở về."
"Dựa theo quy củ, Ngu Nguyệt Phất bái sư phụ, cần phải kính trà các sư huynh đệ đồng môn. Bây giờ trà con còn chưa uống, cha đã muốn đuổi con đi, chẳng phải là thiên vị rõ ràng hay sao."
Ngu Trưng vừa mới khuyên Phong Trần Kiếm Tôn bớt giận, lúc này lại bị chọc tức đến mức không thể bớt giận.
Không đợi Ngu Trưng mở miệng răn dạy, Ngu Nguyệt Phất tiến lên cúi đầu trước vị trí chủ tọa, vẻ mặt đoan trang xinh đẹp lại e thẹn đáng yêu.
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào nói: "Phụ thân bớt giận, Giản Giản không phải cố ý chọc tức cha đâu."
“Sau khi Niệm nhi bái sư, theo lễ nghi thì nên kính trà sư huynh sư tỷ. Giảo Giảo không có nói sai, Niệm nhi lập tức kính trà Giảo Giảo.”
Nghe vậy, ở đây không ít người đều cảm thấy cô con gái thật này thật sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, được người khác yêu thích.
Cũng có một số người cho rằng Ngu Trưng quá thiên vị, tuy là con gái giả, tốt xấu cũng do chính tay mình nuôi lớn, nói bỏ liền bỏ, quả thực quá tuyệt tình.
Ngu Tinh Vũ chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nghĩ thầm:
[Mau tranh thủ thời gian bái sư rồi kính trà đi! Ta còn có tiết mục cuối cùng muốn diễn nữa, phiền các ngươi động tác nhanh lên một chút, cảm ơn.]