Trong đại điện, chỉ có Ngu Trưng là không nghe thấy tiếng lòng của Ngu Tinh Vũ.
Cũng thực sự bị phát ngôn ngông cuồng của Ngu Tinh Vũ chọc giận rồi.
Đặc biệt là câu "phế vật", làm Ngu Trưng có cảm giác bị người ta tát thẳng vào mặt.
Ngu Trưng vốn là người bảo vệ con gái, con gái ruột dù là Ngũ Linh Căn kém cỏi cũng không thể bị gọi là phế vật.
Đặc biệt nhìn thấy con gái ruột bị mắng là phế vật mà không dám lên tiếng, Ngu Trưng kìm chế lửa giận lại bùng lên.
Đôi tay nắm chặt, ánh mắt tức giận nhìn Ngu Tinh Vũ, giọng điệu sắc bén: "Là cha để Niệm Niệm bái Phong Trần Kiếm Tôn làm sư phụ, con có ý kiến gì thì cũng nhịn đi!"
"Dù Niệm Niệm là Ngũ Linh Căn, tu vi cũng đang ở giai đoạn đỉnh cao luyện khí sắp tới sẽ Trúc Cơ, con là Thiên Linh Căn lại mạnh hơn chỗ nào!"
Ngu Tinh Vũ nghe xong, lập tức không vui.
Ngu Trưng có thể cưng chiều con gái ruột của ông, cũng có thể không cần cô con gái nuôi này.
Dù sao dựa theo cốt truyện, cuối cùng Ngu Trưng sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng, những thứ này nàng cũng không quan tâm, nhưng đừng so sánh Thiên Linh Căn của nàng với Ngũ Linh Căn.
"Đúng là con không mạnh hơn nàng ta đến đâu, nhưng con đã là Trúc Cơ, nàng ta thì không, giờ đây cha đã có con gái ruột, lại không phát hiện ra con gái nuôi của mình đã là Trúc Cơ sao?"
"Cũng đúng, cha con tình thâm, con chỉ là người ngoài, cha không phát hiện con đã là Trúc Cơ cũng rất bình thường."
"À đúng rồi, cha không phải bảo con đưa Giới Tử Giới cho nàng ta sao? Con sẽ đưa, nhưng Yên Vân Phong không phải di vật, cũng không phải là nơi mà một phế vật Ngũ Linh Căn nên ở, Ngu Nguyệt Phất nàng ta đừng mơ!"
Nói xong, Ngu Tinh Vũ liền tháo Giới Tử Giới trên tay xuống, ném lên bàn cạnh Ngư Trưng.
Ngu Trưng nhìn Giới Tử Giới trên bàn, thần sắc có chút phức tạp.
Sau khi đón con gái ruột về môn phái, Ngu Trưng chỉ tập trung suy nghĩ cách bù đắp cho Ngu Nguyệt Phất, thực sự không phát hiện ra Ngu Tinh Vũ đã là Trúc Cơ.
Cũng khiến cho Ngu Trưng ý thức được, mình quả thực không để ý đến đứa con gái do chính tay nuôi lớn.
Còn nhớ ông từng nói, đợi nàng tu luyện đến Trúc Cơ sẽ tổ chức yến hội.
Mà sau khi tu luyện đến Trúc Cơ, nàng mới có thể thực sự lựa chọn con đường tu luyện.
Loại linh căn thuộc tính Hỏa và Kim là thích hợp nhất để tu luyện theo con đường kiếm tu, có thể tăng sát thương của kiếm pháp, lực tấn công cũng sẽ mạnh hơn.
Chính vì vậy nên ông mới cho nàng bái Phong Trần Kiếm Tôn làm sư phụ, còn nói đợi nàng Trúc Cơ sẽ tìm cho nàng một thanh kiếm phù hợp.
Nhưng ông không chỉ không phát hiện ra nàng đã là Trúc Cơ, mà còn lớn tiếng quở trách nàng.
Nghĩ đến đây, Ngu Trưng đột nhiên sinh ra cảm giác áy náy, vẻ mặt tức giận vừa rồi trở nên giãn ra.
Giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Phong Trần Kiếm Tôn đã đồng ý thu nhận Niệm Niệm làm đồ đệ, ba ngày sau trong yến hội, Niệm Niệm sẽ bái Phong Trần Kiếm Tôn làm sư phụ trước mặt mọi người, sau này sẽ ở Chiêu Dao Phong."
Nghe thấy ba chữ "Chiêu Dao Phong", trong mắt Ngu Tinh Vũ xẹt qua một tia ngạc nhiên.
Ngu Trưng lại không để nàng đem Yên Vân Phong cho nữ chính sao? Đây quả là một tin tốt lớn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Ngu Trưng sao lại không bênh con gái ruột của mình nữa vậy?
Trên mặt nàng lại không biểu hiện ra gì cả, cứ như Yên Vân Phong vốn dĩ là của nàng, chỉ là không bị người khác cướp đi mà thôi.
Nàng còn không quên tiếp tục diễn kịch: "Cho dù nàng ta ở Chiêu Dao Phong thì thế nào! Cho dù sư phụ thu nhận nàng ta làm đồ đệ thì sao! Tiểu sư muội của Chiêu Dao Phong chỉ có thể là con! Nàng ta là phế vật đừng có dính dáng vào!"
Ngu Trưng ấn trán, có cảm giác như đầu mình to gấp đôi: "Đủ rồi, ai dạy con mở miệng một câu một chữ là phế vật xúc phạm người ta, con về Diện Bích tự kiểm điểm lại đi!"
Ngu Tinh Vũ nghe xong, lập tức hất tay áo bỏ chạy một mạch, coi như kết thúc hoàn mỹ.
Diễn xong cảnh này quả thực rất mệt mỏi.
Chết tiệt, đi học còn chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.
Nàng cũng đột nhiên nhận ra, mình đã quên chú ý đến ánh mắt của Thẩm Chước nhìn nữ chính!
Ai da! Nàng thích nhất là xem tiết mục vừa thấy đã yêu, nhưng vì vội vàng diễn kịch để làm nhiệm vụ mà quên mất điểm này.
Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, cứ để hệ thống nó lo, ba ngày nữa Ngu Trưng sẽ tổ chức yến hội cho nữ chính, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt nàng làm nhiệm vụ.
Nàng mới Trúc Cơ, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới có thể cưỡi kiếm bay, hai ngày này nàng ở lại đỉnh núi để luyện tập kiếm pháp thì không thể tốt hơn.
...
Hai ngày sau, Ngu Tinh Vũ thành công học được kiếm pháp, hai ngày chưa từng rời khỏi Yên Vân Phong.
Mà tin tức về việc Thái thượng trưởng lão đón con gái ruột Ngu Nguyệt Phất đã lan truyền trong môn phái.
“Nghe nói rồi chứ, mấy ngày trước Thái thượng trưởng lão đã trở về môn phái, còn mang theo con gái ruột thất lạc nhiều năm!”
“Cái gì? Không phải chứ! Thái thượng trưởng lão không phải chỉ có một người con gái là Ngu Tinh Vũ sao? Sao lại xuất hiện thêm một người con gái nữa?”
“Nói là năm đó bế nhầm con, Thái thượng trưởng lão đã tuyên bố với bên ngoài Ngu Tinh Vũ là con nuôi.”
“Chậc chậc chậc, từ con gái cưng biến thành con gái giả, tính cách của Ngu Tinh Vũ thế này mà không nổi giận à?”
“Làm sao không nổi giận được, nghe nói gây chuyện đến tận Chiêu Dao Phong! Đứa con gái ruột kia cũng muốn bái Phong Trần Kiếm Tôn làm sư phụ, hai người suýt nữa đã đánh nhau!”
“Cuối cùng Ngu Tinh Vũ bị phạt đến Diện Bích để tự kiểm điểm, không thấy hai ngày nay nàng ta không ra ngoài làm càn nữa à.”
"Nhưng như vậy thì Ngu Tinh Vũ cũng là người đáng thương, con gái ruột được đón về môn phái, con gái nuôi sợ là mất đi sủng ái."
"Ta cũng nghĩ vậy, nghe nói hôm nay Thái thượng trưởng lão mở tiệc chiêu đãi, người quyền cao chức trọng của các đại tông môn và một đám đệ tử thiên tài đều đến tham gia, có thể thấy Thái thượng trưởng lão sủng ái con gái ruột của mình đến mức nào."
"Nghe nói yến hội tối nay, vị con gái thật này sẽ bái Phong Trần Kiếm Tôn làm sư phụ trước mặt mọi người."
"Còn có tin nói yến hội tối nay là Thái thượng trưởng lão cố ý tìm bạn đời cho con gái ruột của mình!"
...
Một vài đệ tử nội môn đang tụ tập tán gẫu thì phát hiện có người đến liền quay đầu lại nhìn, kết quả thấy một khuôn mặt cực kỳ rạng rỡ tươi tắn.
Người đến chính là Ngu Tinh Vũ.
Mọi người đều sửng sốt, không khỏi rùng mình một cái.
Từ trước đến nay Ngu Tinh Vũ ngang ngược càn rỡ, bọn họ vừa mới ở sau lưng bàn tán nàng, tám phần là đã bị nàng nghe thấy.
Mọi người sợ tới mức vội vàng hành lễ: "Bái kiến tiểu sư tỷ!"
Ngu Tinh Vũ là tiểu đồ đệ của Phong Trần Kiếm Tôn, cũng là đệ tử thân truyền, chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể gọi nàng là tiểu sư muội.
Đệ tử nội môn vì địa vị thấp hơn đệ tử thân truyền, nên chỉ có thể gọi Ngu Tinh Vũ là tiểu sư tỷ chứ không phải tiểu sư muội.
Ngu Tinh Vũ ở Yên Vân Phong khổ luyện phi kiếm hai ngày, vừa ra ngoài hít thở không khí, đi dạo một chút chợt nghe thấy có người đang sau lưng bàn tán nàng.
Đối với cái này nàng cũng không cảm thấy tức giận.
Dù sao nàng cũng là thành viên trong đội tám chuyện. Vừa rồi nếu không phải bọn họ đang nói nàng, nàng cũng nhịn không được muốn gia nhập.
"Nguyên một đám ở đây làm cái gì! Không sợ ta làm càn hãm hại các ngươi sao!"
Mọi người nghe xong, như chim trong lồng mà vung chân bỏ chạy, sợ chậm một bước thì sẽ gặp xui xẻo.
Ai mà không biết lúc Ngu Tinh Vũ nổi giận thì thích dùng roi đánh người.
Vì là đệ tử thân truyền nên luôn coi thường đệ tử nội môn. Bọn họ có thể nguyên vẹn thoát khỏi tay ác nữ thì đúng là may mắn.
Nhưng không đúng, Ngu Tinh Vũ không nên đánh bọn họ để trút giận sao? Làm sao lại thả bọn họ đi?
Ngu Tinh Vũ thấy mọi người bỏ chạy tán loạn như chim thú, nàng chỉ muốn cười.
Thì ra làm ác nữ thú vị như vậy, có chút nghiện đấy!