Lưu đại nhân cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của đồng liêu từ bốn phía, liền bất giác lùi lại nửa bước: "Chuyện này... Bệ hạ, tấu chương kia chẳng qua chỉ là... chỉ là một chút ý kiến của thần..."
Lưu đại nhân lắp bắp, đứng cạnh ông ta là Tân đại nhân cũng không nhịn được mà phải liếc nhìn thêm một lần.
Sao lạ vậy? Ngày thường không phải là rất trầm ổn sao, cớ gì lúc này lại lúng túng hoảng hốt như thế?
Lưu đại nhân không dám ngẩng mặt nhìn quan trên của mình, bàn tay run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Bệ hạ... sao Bệ hạ lại đột nhiên muốn đọc tấu chương của ông ta?
Cái này... cái này tuyệt đối không thể đọc ra được!
Thẩm Miên liếc mắt nhìn Lưu đại nhân đang ướt đẫm mồ hôi, liền ra hiệu cho Tiền công công đọc lớn tiếng hơn.
Tiền công công mở tấu chương, hít sâu một hơi, bắt đầu cất giọng.
Đám đại thần phía dưới đều nghiêm túc lắng nghe.
Nghe rồi, lại dần dần cảm thấy có điều không ổn.
Mấy câu tâng bốc đầu tiên thôi cũng được, bọn họ viết tấu chương đôi khi cũng ngấm ngầm khen Hoàng Đế, nhưng đằng sau lại là một chuỗi dài tên người là sao?
Khi Tiền công công đọc đến tên đích tử của Tân đại nhân, sắc mặt Tân đại nhân lập tức biến đổi.
Đích tử của ông ta sắp thi khoa cử, thế mà họ Lưu lại nói muốn tiến cử nó vào cung?!
Đây chẳng phải là muốn đoạn tuyệt con đường làm quan của nó hay sao!
Tiền công công vẫn không đổi sắc mặt mà tiếp tục đọc những câu Lưu đại nhân tâng bốc Tân công tử, Tân Thượng thư nghe đến đâu, nắm tay lại càng siết chặt đến đó.
"Tân ái khanh."
Thẩm Miên hơi nâng tay, Tiền công công lập tức dừng lại, lẳng lặng chờ Bệ hạ mở lời.
Hoàng Đế nhìn Tân Thượng thư, nở một nụ cười với hàm ý sâu xa: "Xem ra, Lưu đại nhân rất coi trọng đích tử của ái khanh. Không biết ái khanh nghĩ sao?"
"Trẫm nghe xong, quả thực thấy nhi tử của ái khanh cũng không tệ, vào cung cũng là thích hợp."
"Bệ hạ!"
Chân của Tân đại nhân nhũn ra, lập tức quỳ sụp xuống.
Ông ta nghiêng đầu, ánh mắt như dao lướt qua Lưu đại nhân, hận không thể ăn tươi nuốt sống tên thuộc hạ mà trước kia ông ta coi trọng.
Lưu đại nhân gian nan nuốt nước miếng, vội vàng đưa tay áo che nửa gương mặt.
Trước mặt Hoàng Đế, cho dù trong lòng Tân đại nhân có bất mãn cũng không thể nói lời từ chối trắng trợn.
Ông ta run run nói: "Chuyện này... thần tạ ơn Bệ hạ cất nhắc, chỉ là... chỉ là khuyển tử thật sự bị thần nuông chiều đến hư hỏng, tính tình lại quá cứng đầu, e rằng vào cung hầu hạ sẽ không chu toàn cho Bệ hạ."
Lời vừa dứt, phía trên đã truyền đến tiếng cười khẽ của Hoàng Đế.
Tân Thượng thư nhất thời mặt mày xám ngoét.
Bệ hạ đây là... đã bắt đầu bất mãn rồi sao?
Nhưng mà... nhưng mà...
Trong chốc lát, trong lòng ông ta hối hận khôn cùng, chỉ muốn g**t ch*t bản thân vừa rồi còn khuyên Bệ hạ nên mở rộng hậu cung.
"Được rồi, Tân ái khanh không cần quỳ nữa, đứng lên đi."
Thẩm Miên ra hiệu cho ông ta đứng dậy, rồi lại bảo Tiền công công tiếp tục đọc tấu chương của Lưu đại nhân.
Tân Thượng thư run rẩy đứng lên, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta khẽ đứng cách xa Lưu đại nhân một đoạn.
Tiếng đọc của Tiền công công lại vang lên, mỗi khi đọc đến một cái tên, liền có người sắc mặt biến đổi.
Đương nhiên, có người không tình nguyện, nhưng cũng có kẻ lại ước gì người nhà mình được tiến cung.
Bởi trong mắt bọn họ, nếu vào cung rồi được Bệ hạ sủng ái, kia chẳng khác nào một người đắc đạo, gà chó đều phi thăng.
Chỉ cần còn có ân sủng của Bệ hạ, thì quan lộ của bọn họ sau này tất dễ dàng thăng tiến!
Đợi Tiền công công đọc xong toàn bộ, Thẩm Miên liếc nhìn đám đại thần bên dưới với đủ loại sắc mặt, rồi lại gọi ra một người trong số những kẻ từng khuyên y tuyển tú nữ.
"Phạm Thái phó, khanh nói xem, đề nghị của Lưu đại nhân thế nào?"
Y nhìn vẻ mặt đại biến của Phạm Thái phó, giọng như ma quỷ thì thầm: "Lưu ái khanh còn nói, ái nữ của khanh cùng tuổi với trẫm, lại tài mạo song toàn—"
"Bệ hạ!"
Phạm Thái phó vội vàng quỳ xuống.
Nữ nhi của ông ta vốn là độc nữ trong nhà, từ nhỏ thân thể bệnh tật ốm yếu, ngay từ lúc chào đời đã được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, nếu bị đưa vào cung, ông ta sao bỏ được?
Từ xưa hậu cung vốn nhiều tranh đấu ngấm ngầm, nếu ái nữ của ông ta vào cung, chỉ sợ chưa chắc có thể sống qua năm sau!
Phạm Thái phó lắp bắp: "Bệ hạ, tiểu nữ... tiểu nữ..."
"Sao?!"
Thẩm Miên gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Thái phó, nụ cười trên môi dần phai nhạt, giọng điệu trầm xuống: "Chẳng lẽ Phạm Thái phó cũng muốn nói, nữ nhi của khanh tính tình không tốt, sợ vào cung hầu hạ không chu toàn cho trẫm?"
Phạm Thái phó nhất thời nghẹn lời, dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Hoàng Đế, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Thẩm Miên tiếp lấy tấu chương trong tay Tiền công công, tiện tay ném thẳng lên án.
Tấu chương rơi xuống, phát ra một tiếng "Bang" giòn vang, trong điện tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
"Lúc khuyên trẫm, các khanh ai nấy đều hăng hái lắm, sao đến lúc này lại không cam lòng đưa chính nữ nhi của mình vào cung?"
Lục Chương đứng một bên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mấy kẻ quỳ rạp tựa như chim cút phía trước.
Hừ!
"Bệ hạ!"
Lưu đại nhân nghiến răng, bỗng "bịch" một tiếng quỳ xuống.
Ông ta lớn tiếng dõng dạc: "Thần nguyện ý!"
Lưu đại nhân thao thao bất tuyệt, nói năng chẳng khác nào kẻ đang cố sức đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa: "Nhi tử của thần tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình ngây thơ hoạt bát. Tứ cô nương năm nay vừa tròn đôi tám, cũng vẫn luôn ngưỡng mộ Bệ hạ!"
Đắc tội với bao nhiêu đồng liêu, con đường làm quan về sau chắc chẵn sẽ không yên ổn. Vậy chẳng bằng liều một phen, hai đứa con này chỉ cần vào cung, tất có cơ hội lọt vào mắt xanh của Bệ hạ.
Đặc biệt là tứ cô nương, năm xưa ông ta nhìn trúng diện mạo di nương của nàng, mới đưa người nâng vào phủ. Hiện tại dung nhan của tứ cô nương còn rực rỡ hơn cả di nương của mình năm ấy!
Nam nhân nào chẳng háo sắc, Bệ hạ vừa thấy tứ cô nương, nhất định sẽ thích!
Nếu nữ nhi của ông ta được sủng ái, lại còn có thể vì Bệ hạ sinh hạ một đứa con...
Lời còn chưa dứt, Lưu đại nhân bỗng cảm thấy sau gáy lạnh buốt.
Ánh mắt âm trầm của Lục Chương gắt gao dán trên người ông ta. Thẩm Miên chỉ cảm thấy, nếu đổi nơi này thành biên quan, thì đầu của Lưu đại nhân chỉ e đã sớm lìa khỏi cổ rồi.
Lưu đại nhân, cẩn thận một chút đi!
Thẩm Miên nhìn ông ta, cười nhạt: "Lưu đại nhân quả thật rất quan tâm đến hậu cung của trẫm. Trẫm thấy, ái khanh ở lại Hình bộ đúng là uổng phí rồi."
"Trẫm thấy khanh nên tiến cung mới đúng. Quan tâm mọi việc của hậu cung đến thế, không bằng đến Nội Thị Tỉnh rèn luyện một phen?"
Mặt mày Lưu đại nhân lập tức tái mét như tro.
Đám người còn lại nhìn ra thái độ của Hoàng Đế, đều nơm nớp lo sợ, không kẻ nào dám thở mạnh.
Lưu đại nhân vẫn chưa chịu bỏ, thấp giọng thưa: "Nhưng mà, Bệ hạ, hậu cung của ngài—"
"Lưu đại nhân."
Lục Chương bước ra, giọng lạnh lẽo: "Lưu đại nhân đã tha thiết muốn Bệ hạ mở rộng hậu cung, vì sao lại không đưa tiểu nhi tử của mình nhập cung?"
——Tiểu nhi tử của Lưu đại nhân năm nay vừa tròn mười hai, nghe nói thông tuệ khác thường, được Lưu đại nhân ký thác kỳ vọng cao nhất, muốn gì được nấy, quả thật được nâng niu như châu ngọc trong tay.
Nghe Lục Chương nhắc đến tiểu nhi tử, Lưu đại nhân vội hoảng hốt: "Không được... Dung Nhi tuổi còn nhỏ, sao có thể nhập cung được!"
Lục Chương cười lạnh nhìn ông ta: "Tháng sau không phải vừa đúng mười ba hay sao? Ở tuổi này mà nhập cung cũng xem như vừa vặn."
Lưu đại nhân bị nghẹn một khắc, nghĩ đến tiểu nhi tử, liền bị tức khí xông đầu, không kịp cân nhắc mà đã bật thốt: "Nếu luận tuổi tác, không phải Lục thế tử càng thích hợp hơn hay sao?!"
Vì sao bắt tiểu nhi tử của ông ta nhập cung, còn Lục Chương thì lại không?!
"Bệ hạ, gia sự cùng dung mạo của Thế tử Vệ Quốc Công đều không tầm thường, có thể nói là người đứng đầu để nhập cung!"
Thẩm Miên: ...
Trong lòng y thoáng dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lục Chương hừ khẽ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đường hoàng chính trực: "Nếu Bệ hạ đồng ý, thần Lục Chương, tự nguyện lĩnh mệnh!"
Lời vừa dứt, cả đại điện lại chìm vào tĩnh lặng.
Tân Thượng thư ở một bên đã kinh hãi đến ngây người.
Không phải... không phải chứ?!
Lục Thế tử, cần gì phải như thế chứ, Lục Thế tử?!
Lục Chương làm vậy, chẳng phải khiến những người vừa rồi uyển chuyển từ chối Bệ hạ, thoạt nhìn đều thành kẻ không biết điều hay sao?!
Tiền công công nhìn về phía dưới bậc thềm, chỉ thấy Lục Chương đứng thẳng tắp, dáng vẻ như chỉ chờ Hoàng Đế gật đầu, liền có thể lập tức đổi cát phục, vui mừng khôn xiết mà dọn đến tẩm cung của Bệ hạ, trong lòng không khỏi thấy hô hấp khó nhọc.
Người này, quả thực, quả thực là——
"Khụ khụ!"
Tiền công công đang nghiến răng đến một nửa, bỗng nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng ho khẽ của Hoàng Đế.
Hắn lập tức gượng ra nụ cười, cúi mình cung kính hỏi: "Bệ hạ, có gì phân phó?"
Thẩm Miên nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm: "Ngươi nhẹ thôi, đừng có mà nghiến gãy răng."
Thanh âm thật lớn, răng của Tiền Dụng thật sự không việc gì chứ?
Chẳng lẽ tiếng kẽo kẹt vừa rồi cũng đều do Tiền Dụng nghiến ra sao?!
Được Bệ hạ quan tâm, Tiền công công lập tức mỉm cười hiền hòa, vội vàng gật đầu: "Vâng, Bệ hạ!"
Phía dưới, Lục Chương thấy Thẩm Miên không nói một lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía y. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn khẽ nhướng mày, lặng lẽ thúc giục: 【Bệ hạ?】
Không bằng trực tiếp hạ chỉ phong Hậu đi.
Ngoài hắn ra, ai cũng đừng hòng bước vào cung!
Thẩm Miên: ...
Y dời tầm mắt, tận lực phớt lờ nhịp tim ngày càng dồn dập của bản thân: "Ừm——"
"Tấm lòng của Lục ái khanh, trẫm đã hiểu."
"Gần đến kỳ thi Hội, việc này hãy để sau rồi bàn. Gia sự của trẫm, trẫm tự có cách lo liệu, không cần chư vị ái khanh phí tâm nữa."
Trên mặt Lục Chương lập tức hiện lên vẻ tiếc nuối.
Không ít đại thần thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, buổi chầu trở nên náo nhiệt khác thường, dường như để khiến Hoàng Đế sớm quên đi chuyện vừa rồi, quần thần ai nấy đều hăng hái phát biểu.
Tựa hồ chỉ cần việc triều chính đủ nhiều, Bệ hạ sẽ không nhắc đến chuyện nạp phi nhập cung nữa.
.......
Sau khi hạ triều, Tân Thượng thư hung hăng trừng Lưu đại nhân một cái, lạnh lùng nói: "Lưu đại nhân, thật là giỏi thủ đoạn."
Nói xong, ông ta căn bản không buồn nghe lời phân trần tái nhợt của đối phương, hất mạnh tay áo, rồi giận dữ bỏ đi.
Trong chốc lát, bên cạnh Lưu đại nhân liền vang lên từng tiếng châm chọc quái gở không dứt.
Lưu đại nhân: ...
Ở nơi xa, Thẩm Miên nghe hệ thống phát thông báo, liền hiện lên một nụ cười mang theo chút hả hê.
Xem ra trong một khoảng thời gian dài nữa, sẽ không ai dám nhắc tới chuyện tuyển tú.
Tuy nhân phẩm của Lưu đại nhân chẳng ra gì, nhưng chí ít cũng thay y dời đi mũi nhọn.
"Bệ hạ."
Đang cười dở, sau lưng Thẩm Miên bỗng vang lên một thanh âm u uẩn: "Bệ hạ đang nghĩ gì mà vui vẻ thế?"
Thẩm Miên suýt nữa bị sặc: "Khụ!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lục Chương đã vươn tay khẽ đặt lên lưng y, giúp y thuận khí.
Động tác của nam nhân dịu dàng, lời nói lại phảng phất chua xót: "Vì sao vừa rồi Bệ hạ lại không đáp ứng thần?"
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn đã có thể quang minh chính đại mà dọn vào trong cung.
Thẩm Miên điều hòa hơi thở, nói: "Đáp ứng cái gì?"
"Loại chuyện này, dù sao cũng nên thận trọng một chút. Huống chi, Vệ Quốc Công còn ở tận bên đất Lan Đê, ngươi gấp cái gì?"
Chiếu cố đến tâm tình của lão phụ thân một chút đi.
Nếu như Vệ Quốc Công vừa mới đánh giặc trở về, lại phát hiện nhi tử đã cùng Hoàng Đế thành thân, thì sẽ có tâm trạng thế nào?
Ít nhất cũng phải cho ông ấy chút thời gian!
Lục Chương khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhượng bộ: "Vậy cũng được."
"Chỉ mong phụ thân sớm ngày hồi Kinh."
"Hắt xì!"
Ngay khi vừa bắt sống được Nhị vương tử Lan Đê, Vệ Quốc Công bất ngờ hắt hơi thật mạnh.
Khoảnh khắc vừa rồi, ông chợt cảm thấy sống lưng thoáng lạnh buốt.
Là ai đang nhắc đến ông vậy?!
Lục Chiêu đứng ở bên cạnh cầm chuôi kiếm, chọc chọc vào Nhị vương tử Lan Đê đang bị trói chặt như đòn bánh tét.
Vương tử kia mặt mày căm phẫn, liên tục gào thét th* t*c.
"Huyên thuyên cái gì vậy."
Lục Chiêu nghe không hiểu ngôn ngữ Lan Đê, nhưng cũng biết chắc chắn đối phương đang mắng mình.
Hắn ta đảo mắt một vòng, cuối cùng tiện tay lôi ra một mảnh vải không rõ nguồn gốc, nhét thẳng vào miệng Nhị vương tử.
Vương tử tức thì trợn trừng mắt trắng dã.
Một, một mùi hồ ly nồng nặc khủng khiếp!