Sau lần triều nghị ấy, đã không còn ai nhắc đến chuyện tuyển tú nữa.
Nhưng các việc khác thì vẫn không ít hơn bao nhiêu, đặc biệt là kỳ thi Hội vừa buông xuống, mọi người đều hối hả bận rộn.
Thẩm Miên suy nghĩ hai ngày, sau đó hơi điều chỉnh lại quy tắc của kì thi Hội.
Trong đó bao gồm việc quan chủ khảo cùng người ra đề, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc khảo thí, đều phải ở nơi phong bế chuyên biệt, không được tùy ý ra vào. Đồng thời, y cũng bãi bỏ một số hạn chế đối với nữ tử muốn dự thi.
Lại còn sai người cải thiện điều kiện trong trường thi, nghiêm ngặt chấn chỉnh các quy định khảo thí.
Trong thời gian ấy, dù có người nêu ý kiến phản đối, nhưng tất cả đều bị Thẩm Miên thẳng thừng bác bỏ.
Chớp mắt đã đến tiết Thượng Tị, người Đại Cảnh trong ngày này thường ra ngoài uống rượu, dạo bước ngắm xuân. Thẩm Miên dành một ngày để xử lý xong công vụ, rồi quay sang hỏi Lục Chương có muốn ra ngoài dạo chơi hay không.
Lục Chương tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Tiền công công nay đã quen rồi, chỉ cần Bệ hạ không rời khỏi Kinh Thành, hắn liền âm thầm cảm tạ trời đất.
Nghe Bệ hạ nói muốn xuất cung, Tiền công công lập tức thuần thục bắt tay chuẩn bị đủ thứ vật dụng cần dùng. Đến khi Thẩm Miên thấy hắn còn định mang cả bộ trà cụ đầy đủ đặt lên xe ngựa, liền đen mặt vội ngăn lại: "Đem nhiều đồ như vậy làm gì!"
Thẩm Miên bảo Tiền Dụng lập tức đặt hết đồ trở lại.
"Chúng ta chỉ ra ngoài dạo chơi, rồi tìm chỗ dùng bữa trưa là quay về, không cần phiền phức đến thế."
Bệ hạ đã mở miệng, Tiền công công chỉ đành nghe theo bỏ đồ lại.
Thế nhưng dù như vậy, khi Thẩm Miên bước lên xe ngựa, y vẫn bị số lượng vật dụng bên trong làm cho giật mình.
Lục Chương nhìn đĩa hạt thông đã được bóc sẵn trên bàn gỗ, liền mím môi, sắc mặt có phần không vui.
"Đây, ăn đi."
Thẩm Miên vội nhét vào tay hắn một nắm hạt thông: "Ngươi cũng nếm thử thành quả lao động của Tiền công công đi."
Lục Chương tiếp nhận hạt thông, nhưng không ăn, mà rót cho Thẩm Miên một chén nước hoa quả.
Thẩm Miên còn chưa kịp uống, 09 đã nhịn không được mà nhào tới.
Y cúi mắt nhìn nắm than đen đang bám trên miệng chén.
Thể hình to lên rồi, uống nước hoa quả cũng càng ngày càng nhanh!
"Ngươi vừa vừa thôi."
Thẩm Miên bưng chén, dùng ngón tay trỏ khẽ đẩy hệ thống ra xa một chút: "Cẩn thận kẻo bị Lục Chương phát hiện."
【Uhm, uhm uhm!】
09 qua loa gật đầu, lại hút thêm một ngụm lớn mới chịu rời ra: 【Không sao đâu, ai mà nghĩ được là hệ thống uống chứ. Chắc Lục Chương còn tưởng bốc hơi mất rồi ấy.】
Thẩm Miên: ?
Thế nào, chẳng lẽ chén nước của y đã xuyên thẳng đến sa mạc Lư Đặc rồi sao?!
.....
Từ ngày trở về từ Lan Đê, Thẩm Miên liền vội vàng xử lý đủ thứ chính sự, vẫn chưa kịp ra ngoài dạo chơi. Giờ mới rảnh rỗi, y hận không thể đem tất cả những thứ ven đường mua về hết thảy.
"Cái này ngon lắm."
Thẩm Miên cắn một miếng bánh xốp nhỏ, rồi tự nhiên đưa phần còn lại cho Lục Chương.
Chiếc bánh xốp rỗng ruột vừa được nướng ra lò, bên trong quét một tầng mật đường đều đặn, ăn vào vừa ngọt vừa giòn, cắn một miếng liền rơi vụn tứ tung, sờ lên còn nóng hổi.
Tuy ăn ngon thật, nhưng Thẩm Miên vẫn kiềm chế chỉ nếm một miếng.
——Dù sao nếu ăn quá nhiều, lát nữa sẽ không còn bụng để thử mấy món khác. Những thứ này phải ăn ngay khi mới mua mới là hợp vị.
Lục Chương nhận lấy chiếc bánh xốp gói trong giấy dầu, hai miếng đã ăn hết sạch.
Hắn vừa mới nuốt xuống, Thẩm Miên lại đưa tới nửa xiên thịt nướng.
"Cái này cũng ngon lắm!"
Lục Chương hơi khựng lại, rồi vẫn nhận lấy xiên thịt tiếp tục ăn.
——Có điều, chuyện đi dạo phố trong tưởng tượng của Lục đại nhân hình như không giống thế này cho lắm.
Theo sau Thẩm Miên, Tiền công công và Mộc Tê cũng bị nhét đầy tay toàn đồ ăn vặt.
Ánh mắt của Thẩm Miên khích lệ bọn họ: "Ăn đi chứ!"
【Ký chủ, ta thì sao ta thì sao!】
Đồ ăn trong tay ký chủ chưa từng ngừng lại, thỉnh thoảng còn có mấy ám vệ giả trang thành thị vệ đi xếp hàng mua đồ, rồi đưa hết cho Thẩm Miên, đôi mắt điện tử của hệ thống không đủ dùng.
Đúng là ký chủ nhỏ mọn, cho nó ăn nhiều hơn một chút thì có sao đâu.
Bao nhiêu là đồ ngon thế này cơ mà!
"Ừm, cho ngươi cái này."
Thẩm Miên nhân lúc không ai để ý, đem toàn bộ sữa dê đặc trong tay nhét thẳng vào miệng hệ thống.
09 hừ hừ hai tiếng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
【 Ưm... 】
09 nhìn ký chủ đang cắn một miếng thịt khô, nghi hoặc bay đến bờ vai Thẩm Miên, nghiêng đầu: 【 Sữa đặc này—— 】
【 Ăn vào có chút mùi lạ... 】
09 lại cẩn thận nếm lại, đôi mắt điện tử xanh lục biến thành mắt hột đậu: 【Không ngon mấy.】
Rõ ràng nhìn qua còn tưởng sẽ rất ngon.
"Ừ."
Thẩm Miên thuận tay nhét thêm một miếng kẹo lạc giòn vào miệng hệ thống, giọng đầy lý lẽ: "Vốn muốn mua loại sữa bò, nhưng bán hết rồi. Sữa dê đúng là không ngon bằng."
Chắc là Lục Chương cũng không thích, vậy thì cứ để hệ thống ăn là vừa.
09 giận dữ giậm chân: 【Ta không phải thùng rác!】
【Ngài và mấy kẻ đem tất cả đồ mình không thích nhét cho mèo con thì có gì khác nhau!】
Thẩm Miên lập tức nghiêm mặt: "Sao có thể giống được?!"
"Có rất nhiều thứ mèo con không ăn được đâu nhé."
09: ......
Mỗi ngày nó đều âm thầm ước nguyện, lần sau xin được phân phối cho nó một ký chủ là sinh viên đại học nhân từ.
Vì đồ muốn mua quá nhiều, cuối cùng ngay cả Lục Chương cũng bị Thẩm Miên sai đi xếp hàng.
Chờ người đi xa, Thẩm Miên liền quay lại mấy bước, vòng qua một gian hàng nhỏ.
Người bán đội mũ rèm, nhưng có thể lờ mờ nhìn ra là một nữ tử trẻ tuổi.
"Cái kia bán bao nhiêu?"
Thẩm Miên đứng trước quầy, chỉ vào món đồ gỗ nhỏ nằm xa nhất.
Trên quầy bày đầy những hình khắc nhỏ bằng gỗ, đều là hình dáng muông thú, sinh động như thật. Có điều, vị trí của gian hàng hơi khuất, ban đầu Thẩm Miên cũng không để ý thấy.
Vẫn là hệ thống quét qua, cảm khái một tiếng 【Dễ thương quá】, Thẩm Miên mới phát hiện ra.
"Công tử nói cái này sao?"
Giọng nữ tử trong trẻo, khẽ cười, đưa con hươu nhỏ bên cạnh tới trước mặt Thẩm Miên.
Lại gần nhìn, mới càng thấy rõ sự tinh xảo của hình khắc ấy.
Sừng hươu cao vút, một móng trước giơ lên, dưới là mấy thảm cỏ nho nhỏ, đuôi lông tơ đều cực kỳ sinh động.
"Ừ, chính là cái này. Cô nương tự tay khắc sao? Quả nhiên là tay nghề khéo léo."
Thẩm Miên không nhịn được mà tán thưởng một câu.
Nữ tử dường như có phần ngượng ngùng: "Cái này... hơi đắt, phải ba lượng bạc."
Tựa như sợ Thẩm Miên sẽ không mua, nàng vội vàng đem vật kia đưa tới, giải thích: "Bởi vì làm mất thời gian, lại là đầu gỗ tốt, cho nên giá cao chút. Công tử nếu muốn, còn có thể chọn thêm một con mèo nhỏ!"
Nàng chỉ vào hàng đầu tiên, những chú mèo gỗ với đủ thần thái khác nhau, ý bảo Thẩm Miên có thể tùy ý chọn một con.
Thẩm Miên nhận lấy đồ, xem xét kỹ, rồi hài lòng gật đầu, sau đó ra hiệu cho Tiền công công phía sau trả bạc.
Nào ngờ đúng lúc y khom lưng muốn chọn một con mèo gỗ ưng ý nhất, bên cạnh chợt truyền đến một giọng điệu khinh bạc: "Ui, không phải là Nghiêm cô nương đây sao?"
Nữ tử bán hàng vừa thấy rõ người tới, sắc mặt liền biến đổi.
Nàng hoảng hốt siết chặt ngân lượng vừa nhận, vội lùi lại nửa bước, môi cắn chặt, toàn thân cảnh giác cực độ.
"Ừ, ta muốn—"
Thẩm Miên chỉ vào con mèo nhỏ đã chọn, đang định cùng chủ quán nói chuyện, ngẩng đầu liền thấy một thanh niên khoác lác đứng chặn trước quầy, dáng vẻ như treo cả đống đồ trang sức trên người, một thân khí chất lưu manh.
.....
Trong một nhã gian của tửu lâu cách đó không xa, có mấy người đang ra sức khuyên giải vị bằng hữu mặt mày u sầu.
"Các, các ngươi nói xem!"
Ngồi giữa là một nam tử trung niên, sắc mặt đỏ bừng, hớp một chén rượu, rồi vung tay lớn tiếng: "Ta, ta nói có sai sao?"
"Nữ tử vốn nên ở trong nhà giúp trượng phu dạy con. Trước kia tham gia khoa khảo không có mấy, đỗ được vào quan trường cũng chỉ ba bốn người, thế còn tạm. Nhưng nay Bệ hạ lại sửa đổi quy củ, vậy chẳng phải là—"
Lời phía sau còn chưa nói ra, đã bị bằng hữu bên cạnh bịt miệng: "Ngươi điên rồi à!"
Ông hạ giọng quở trách: "Đó chính là Bệ hạ!"
"Quyết định của Bệ hạ sao có phần cho ngươi ta nghi ngờ?!"
Lại còn lớn giọng như vậy, sợ người khác không nghe thấy hay sao?
Hôm nay là bọn họ nghe ông ta rủ tới uống rượu mới ra ngoài, ai ngờ người này vừa uống say liền không giữ nổi miệng.
Người cao gầy đang bịt miệng ông ta hừ khẽ, có phần hối hận vì đã tới.
Nữ tử dự thi thì sao chứ, ông thấy người này chính là ghen ghét mà thôi!
Vân nương nhà ông năm nay cũng đi khảo thí, nếu trúng cử, ông tất phải mở tiệc chúc mừng một phen!
Nhi tử của kẻ kia năm ngoái thi trượt, nghe nói danh ngạch cuối cùng lại rơi vào tay một nữ tử, thế là ông ta liền thì thầm rằng người ta chiếm mất chỗ của con ông ta, còn khóc lóc mấy trận.
Nhưng nghĩ đến giao tình bao năm, người cao gầy vẫn nhẫn nại khuyên nhủ thêm đôi câu.
"Hu hu hu..."
Nào ngờ, kẻ vừa rồi còn cãi không chịu phục, đột nhiên òa khóc.
"Bệ hạ sao có thể, sao có thể nói ta là lừa chứ!"
—— Về chuyện này, Thẩm Miên bày tỏ, y thật sự không hề nói vậy.
Chỉ là vị Lữ đại nhân này quá mức cổ hủ, y thuận miệng bảo: "Lữ đại nhân là họ Lữ, đâu phải họ Lừa......" Ai ngờ lại thành một đòn chí mạng giáng thẳng vào tâm can đối phương.
Họ Lữ: 吕 → Lǚ, Phiên âm: [ly̌]
Con lừa: 驴 → Lǘ, Phiên âm: [lý]
Người cao gầy đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, rồi lặng lẽ đổi rượu trên bàn đi.
Ông cùng mấy bằng hữu liếc nhìn nhau, đều khẽ thở dài một hơi.
Ai, lão Lữ mà đã khóc, không đến nửa canh giờ thì tuyệt không dừng được.
"Được rồi, được rồi. Bệ hạ chỉ là nói ngươi cố thủ phép cũ, không biết biến thông. Chẳng phải tiền triều còn từng có cả Nữ Đế đó sao, ngươi......"
Lữ đại nhân tức khắc khóc càng lớn hơn.
Tiếng khóc chan chứa bi thương vì không được thấu hiểu.
Người cao gầy: ...
Đừng có khóc nữa, một canh giờ sau ông còn phải cùng Vân nương đi du xuân đây!
"Ấy?"
Bất chợt, ánh mắt người cao gầy khựng lại, rồi ra hiệu cho mọi người nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Các ngươi mau nhìn bên kia."
Mọi người liền nhao nhao thò đầu nhìn theo.
Người cao gầy khẽ nói: "Sao ta lại thấy vị tiểu công tử kia... thân hình có phần giống Bệ hạ vậy?"
Đợi nhìn kỹ người phía sau, ông càng thêm chắc chắn: "Kia chẳng phải Tiền công công sao?"
"Quả thật là Bệ hạ!"
Lữ đại nhân nghe vậy, lập tức chống tay trên bàn ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ mà dõi nhìn ra ngoài.
Trong lúc nhìn, miệng ông ta còn lẩm bẩm: "Nhiều người như vậy, sao Bệ hạ có thể trực tiếp xuất cung chứ."
"Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, vạn nhất gặp phải chuyện không lành thì biết làm sao!"
"Ngày mai ta nhất định phải dâng một bản tấu..."
Người cao gầy lập tức trợn trắng mắt, không muốn nói thêm với Lữ đại nhân nữa.
Chẳng lẽ nhóm ảnh vệ bên cạnh Bệ hạ đều là hạng ăn chay hay sao, cho dù cả con phố này có chết sạch, bị xâu thành một xâu dài, Bệ hạ cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì!
"Ơ?"
Lữ đại nhân chăm chú nhìn, bỗng kích động hẳn lên: "Người kia là ai, sao lại thế này?"
Người cao gầy vốn đã thối lui về cạnh bàn, nghe ngữ khí khác thường liền vội chen đến bên cửa sổ: "Sao thế?"
.....
"Sử công tử."
Giọng điệu của Nghiêm cô nương có phần gượng gạo, chỉ hận không thể lập tức xoay người bỏ đi.
Nhưng người trước mặt lại là tiểu nhi tử của Lễ bộ Thị lang — Sử đại nhân. Thường ngày gã vốn là kẻ bất hảo, không tiếc thủ đoạn, nàng lại không thể trêu vào, đành miễn cưỡng ứng đối.
Nghiêm cô nương khẽ thở dài.
Chỉ mong hôm nay có thể thuận lợi thoát thân.
Từ khi bị kẻ này bám riết, nàng đã mấy ngày không dám ra ngoài bày hàng, nhưng thuốc của tổ mẫu sắp cạn, bạc trong nhà cũng gần hết, nàng thật sự không còn cách nào...
Sử công tử nhe răng cười với Nghiêm cô nương, trên khuôn mặt sưng phù mang theo nụ cười dâm tà: "Là ta đây, ôi chao, sao Nghiêm cô nương lại che mặt đi thế?"
"Khuôn mặt đẹp như vậy, che đi thì tiếc quá."
"Nàng bày bán mấy thứ này để làm gì?"
Gã tiện tay nhặt một con thú gỗ trên quầy, ngay trước mắt Nghiêm cô nương liền ném xuống đất: "Không phải trước đây bản công tử đã nói rồi sao, chỉ cần nàng theo ta, sính lễ ta nguyện bỏ ra một nghìn lượng bạc!"
"Thuốc thang cho lão thái bà nhà nàng cũng khỏi lo, còn có thể thảnh thơi gả vào Sử phủ hưởng phúc."
"Ta nói thật, Nghiêm cô nương, nàng và bản công tử chính là trời sinh một đôi, hợp nhau vô cùng."
Tên thanh niên càng nói càng quá quắt, nhưng xung quanh không một ai dám đứng ra, thậm chí có mấy người bán hàng đã vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tránh xa nơi thị phi.
"Sử công tử."
Nghiêm cô nương đứng phía sau quầy, giọng đã lẫn chút nghẹn ngào, nhưng thân hình vẫn thẳng tắp: "Trước kia ta đã nói rõ, đa tạ công tử coi trọng, nhưng ta với công tử vô tình, cũng xin công tử từ nay chớ đến quấy rầy nữa!"
Nàng dừng một thoáng: "Nếu công tử còn tiếp tục như vậy, ta sẽ—"
"Ngươi sẽ thế nào?!"
Tên thanh niên bị mất mặt trước mặt bao người, sắc mặt tức thì trầm xuống. Gia đinh theo sau gã lập tức bước lên, hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm cô nương.
Sử Niên càng thêm l* m*ng, trực tiếp đưa tay muốn kéo lấy nàng, miệng không ngớt thốt ra lời th* t*c: "Ngươi biết phụ thân ta là ai không? Lão tử coi trọng ngươi, đó chính là phúc phận của ngươi! Tiện nhân kia, ta cho ngươi chút mặt mũi, ngươi cũng dám chống đối bản thiếu gia?"
"Hôm nay ta phải xem, cho dù bản công tử trực tiếp khiêng ngươi vào Sử phủ, ngươi có thể làm được gì?!"
Ngay khoảnh khắc bàn tay của gã sắp chạm đến Nghiêm cô nương, bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ đè xuống.
"Này."
Thẩm Miên nhíu mày, ánh mắt bất mãn nhìn kẻ dám giữa ban ngày ban mặt quấy nhiễu dân nữ, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi đủ chưa?"