Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 107

Sử Niên bị người cản lại, lập tức nổi giận đùng đùng.

Gã vừa rút tay về, vừa lớn tiếng chửi: "Khốn kiếp, ngươi là ai, dám xen vào chuyện của lão tử!"

"Còn không buông tay, lão tử chặt phăng tay ngươi ngay bây giờ!"

Ánh mắt Tiền công công chợt sắc lạnh, đám ảnh vệ đứng cách đó không xa đang chuẩn bị ra tay, nhưng ngay giây tiếp theo, Sử Niên đã bị Thẩm Miên bất ngờ túm lấy, một cú quật vai thật mạnh nện thẳng xuống đất.

Gã ngã chổng vó, chẳng khác nào con rùa lật ngửa.

Xung quanh đã có vài dân chúng hiếu kỳ tụ lại xem náo nhiệt.

Sợ hãi, nhưng tò mò. JPG

Sử Niên bị quật đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã bị giẫm chặt xuống.

Hiện tại, gã giống như con cá chép to bị mắc cạn, giãy giụa muốn nhảy mà không sao thoát nổi, chỉ có thể cố sức vùng vẫy trên mặt đất.

Thẩm Miên trấn áp gã, thấy Sử Niên vẫn ngoác miệng chửi, lập tức dùng mũi giày giẫm mạnh thêm một cái.

"Á—!" Sử Niên kêu thảm.

Đau đớn cùng tức giận khiến mắt gã đỏ bừng: "Ngươi... ngươi dám đánh ta!"

"Ngươi có biết ta là ai không?!"

Đám gia đinh theo sau vốn kinh ngạc bởi hành động bất ngờ của Thẩm Miên, nay cũng vội lao lên, chuẩn bị dạy dỗ kẻ gan to dám động vào thiếu gia nhà mình.

Chúng vừa nhích người, Mộc Tê liền bước lên chắn trước, ánh mắt lạnh lùng quét ngang.

Tiền công công đứng sau lưng Thẩm Miên nửa bước, ánh mắt âm trầm dán chặt lên kẻ đang nằm rạp dưới đất.

Có thể khiến Bệ hạ tự mình ra tay, còn không mau quỳ xuống tạ ơn long ân?

Trước mặt Bệ hạ mà còn dám văng tục, theo ý của hắn, hạng cặn bã như thế này đáng lẽ nên lôi cả cửu tộc xuống địa lao mới phải!

"Đồ bỏ đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?!"

Sử Niên nổi trận lôi đình, quay đầu chửi đám gia đinh: "Một lũ vô dụng! Nuôi các ngươi phí cơm, còn không mau ra tay cho gia gia?!"

"Đánh cho ta, đánh thật nặng!"

Nói rồi, gã ngẩng đầu, thoáng trông thấy nửa gương mặt nghiêng của Mộc Tê, bỗng đổi giọng: "Khoan đã, chỉ cần đánh gãy tay chân là được, đừng đánh chết. Chờ lát nữa gia gia sẽ mang về cùng!"

Thẩm Miên: ?!

Người này bị giẫm dưới chân rồi mà vẫn còn tự tin đến thế ư?

Nếu để Mộc Tê đập vỡ sọ của gã ra, e rằng chưa đầy ba khắc sau, thứ phế vật vàng úa trong đầu gã sẽ làm ô nhiễm khắp cả Kinh Thành.

Thẩm Miên giẫm mạnh thêm một cái, khiến Sử Niên đau đến tru tréo.

09 len lén bay lên, vươn móng vuốt ra phóng một luồng điện xuống đầu gã.

Sử Niên gào thảm hơn nữa.

Thấy thiếu gia nhà mình bị đánh, đám gia đinh nhìn nhau, hai tên lao lên chặn Mộc Tê, hai tên khác thì xông thẳng về phía Thẩm Miên.

Chớp mắt, tiếng thét thảm khốc vang lên.

Mộc Tê nhíu mày, đầu ngón tay búng ra một cây ngân châm.

Hai tên gia đinh ngã quỵ, kinh hoàng ôm chặt cổ họng, phát ra tiếng "khặc khặc" như sắp nghẹt thở, miệng há hốc nhưng không kêu nổi, chỉ biết ra sức bò lùi về sau.

Mộc Tê gật đầu, trong mắt thoáng lộ vẻ hài lòng.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

"Công tử..."

Nghiêm cô nương nhìn thoáng qua tên gia đinh cuối cùng đã sớm hoảng sợ bỏ chạy, liền mím môi, khẽ cúi đầu cảm tạ Thẩm Miên: "Đa tạ công tử ra tay cứu giúp."

"Có điều, kẻ này là tiểu công tử nhà Lễ bộ Thị lang, cữu cữu ruột giữ chức tại Kim Ngô Vệ. Công tử đắc tội với hắn, e rằng sẽ bị gây phiền toái."

Vị tiểu công tử này thoạt nhìn hệt như công tử nhà giàu tính tình thiên chân, chính trực, nhưng nếu phải đối đầu cùng loại người Sử gia có quyền có thế, chỉ e về sau...

Nàng cắn chặt môi, như hạ quyết tâm: "Ngài đi trước đi. Ta... ta hôm nay sẽ theo hắn đến quan phủ. Ta không tin, ngay dưới chân Thiên tử lại không có vương pháp!"

Trong lúc Nghiêm cô nương đang cùng Thẩm Miên nói chuyện, Sử Niên cuối cùng cũng giãy thoát khỏi chân y.

Gã nhe răng trợn mắt, ôm lấy cánh tay đau nhức, trừng mắt nhìn Nghiêm cô nương đang đứng cùng Thẩm Miên, ánh mắt hung tợn độc ác: "Khá lắm, khó trách hôm nay lại cứng rắn hơn thường ngày. Con tiện nhân này, thì ra đã có chỗ dựa! Tiểu tử, ngươi không phải là tình nhân mới của ả chứ? Ngươi là con cái nhà nào, ta— á!"

"Ngậm miệng lại cho ta!"

Thẩm Miên thẳng tay đá gã văng ra ven đường: "Lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác, phiền chết đi được."

"Không nhìn ra người ta đang ghê tởm ngươi sao? Còn mặt mũi nói người ta xứng với ngươi? Xứng cái rắm! Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngươi ngay cả bọ phân hay ve sầu cũng không xứng."

"Loại cóc ghẻ nào đó khoác lên tấm áo là muốn giả làm người, trong mắt ta chẳng khác nào chó mặt xệ muốn vồ lấy mặt trăng, không biết trời cao đất dày!"

Quần chúng xung quanh nhịn không nổi, từng tràng cười nén vang lên khe khẽ.

Sử Niên bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, run rẩy chỉ tay vào Thẩm Miên: "Ngươi, ngươi, ngươi—!"

"Ngươi có biết—"

Chưa kịp nói xong, Thẩm Miên đã đá gã ngã nhào lần nữa: "Biết cái gì? Biết phụ thân ngươi là Lễ bộ Thị lang, Sử Lập?"

Tên này không phải năm ngoái đã bị Lục Chiêu đánh gãy chân sao? Chân mới vừa khỏi đã dám ngang ngược trêu ghẹo dân nữ!

Sử Niên không ngờ Thẩm Miên biết rõ thân phận của phụ thân, vậy mà thái độ vẫn ngang tàng như thế.

Thẩm Miên cúi xuống, nhặt lấy con mèo gỗ nhỏ mà Sử Niên vừa vứt đi, khẽ thổi mấy hơi bụi, cười lạnh: "Ta biết phụ thân của ngươi là ai. Nhưng ngươi có biết phụ thân của ta là ai không?!"

Đáng ghét, con mèo gỗ mà y lựa chọn kỹ càng, suýt nữa đã bị gã làm hỏng!

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Thẩm Miên đang dùng khăn lau sạch bụi trên con mèo, thì phía sau chợt truyền đến giọng nói của Lục Chương.

Hắn xách theo gói bánh nhân thịt vừa mua, nửa người chắn trước mặt Thẩm Miên, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Sử Niên đang nằm lăn lóc dưới đất.

Thẩm Miên lắc đầu: "Không sao, vừa rồi chỉ tiện tay giúp người thôi."

Nghiêm cô nương đứng trước quầy hàng, vẻ mặt vẫn còn lo lắng. Thẩm Miên liền đá Sử Niên sang bên cạnh thêm lần nữa, tránh cho gã chắn ngang đường đi.

Ngoại trừ tên gia đinh đã bỏ chạy, những kẻ còn lại đều đã bị Mộc Tê xử lý gọn gàng.

Sử Ngũ cảm nhận được ánh mắt bốn phía dồn về mình, mặt đỏ gay, vừa định chống người đứng dậy, lại chạm phải ánh mắt đằng đằng sát khí của Mộc Tê.

Mộc Tê: Ngồi xổm xuống cho ta!

Sử Niên: ...

Gã nhớ lại cảnh người này chỉ trong nháy mắt đã đá bay kẻ khác, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng vẫn không dám đứng dậy, đành tiếp tục ngồi chồm hổm trên đất.

Đáng hận, đợi phụ thân của gã đến, gã nhất định sẽ khiến bọn chúng đẹp mặt!

"Còn dám ở giữa phố ép buộc dân nữ, lá gan ngươi thật lớn! Người đâu, đi gọi Chung Thận đến cho ta. Ta muốn hỏi hắn, Kinh Thành này rốt cuộc được tuần tra như thế nào!"

Lời Thẩm Miên vừa dứt, lập tức có ảnh vệ đi truyền lệnh.

Sử Niên ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Chương, liền lập tức kêu lên: "Lục Chương?!"

Gã tức giận đến đỏ bừng mặt, chân trái mơ hồ nhức nhối, trong khoảnh khắc, thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên: "Tốt lắm! Khó trách hôm nay lại cứng rắn, thì ra đã dựa dẫm vào phủ Vệ Quốc Công!"

Ánh mắt Sử Niên chuyển sang Thẩm Miên, lại nhìn Lục Chương đang bảo vệ y phía sau, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt: "Hừ, Lục Chương, ngươi che chở đến thế? Đây là ở đâu mà tìm ra được con thỏ—"

Lời còn chưa dứt, Lục Chương đã biết gã sắp phun lời bẩn thỉu gì, lập tức tiến lên giẫm mạnh xuống chân trái của gã.

"Ai da!"

Sắc mặt Tiền công công cũng chợt biến đổi: "Ngươi... ngươi to gan thật!"

Dám thốt ra những lời ô uế ấy sao!?

Lời này truyền ra, e rằng cả cửu tộc Sử gia cũng khó tránh khỏi tru di!

"Chậc."

Thẩm Miên nhìn Sử Niên bị giẫm đến kêu gào thảm thiết, nhếch môi châm chọc: "Quả nhiên là thuộc họ bọ phân, sáng nay chắc hẳn đã ăn không ít đi."

Chẳng mấy chốc, Kim Ngô Vệ đã tới nơi, dân chúng hiếu kỳ xung quanh lập tức bị giải tán. Chung Thận nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trở nên khó coi.

Hành lễ với Thẩm Miên xong, hắn đơn giản hỏi qua tình huống, rồi trầm giọng phân phó: "Đem người giải đi!"

Dám chọc giận Hoàng Đế vi phục xuất cung, chỉ e cái chức quan của nhà họ Sử cũng sắp đến hồi kết thúc.

"Không vội."

Thẩm Miên nhận lấy túi bánh nhân thịt Lục Chương đưa qua, rồi cắn một miếng, đôi mắt khẽ nheo lại: "Phụ thân của hắn chắc cũng sắp đến rồi, lát nữa tiện thể bắt luôn một lượt, cả nhà đi chung cho vui."

"Đây chính là người bị hại—"

Thẩm Miên khẽ gật đầu về phía Nghiêm cô nương: "Cô nương cứ yên tâm, Kinh Thành này vẫn còn vương pháp. Chốc nữa cô nương chỉ cần đem mọi việc trình bày rõ ràng, ắt hẳn sẽ đòi lại được công đạo."

Nghĩ đến điều gì đó, y lại quay sang hỏi Chung Thận: "Đúng rồi, nghe nói cữu cữu của hắn là người của Kim Ngô Vệ? Là ai mà lớn mặt thế?"

Chung Thận: ...

Ánh mắt hắn nhìn Sử Niên đã ẩn ẩn sát khí.

Hắn đang muốn giải thích, thì từ xa xa đã vang lên một tiếng quát giận dữ: "Là kẻ nào to gan như thế, dám động thủ đánh con ta?!"


________
Tác giả có lời muốn nói:

Ở tửu lâu không xa, Lữ đại nhân: Bệ hạ, lúc ngài mắng thần, giọng điệu thật là văn nhã.

Hơn nữa, Bệ hạ còn chưa từng động thủ đánh thần đâu!

Bình Luận (0)
Comment