Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 111

Sau khi báo giá xong, Bùi Khang liền trực tiếp dậy, bộ dạng như thể nếu Thẩm Miên không đồng ý thì hắn ta sẽ xoay người bỏ đi ngay.

Đây chính là đề thi Hội, hắn ta không lo không bán được!

Thẩm Miên dõi theo Bùi Khang chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ của hẵn ta như mang theo điều gì khó nói nên lời, thậm chí còn hơi dịch về phía cửa.

Trong lòng Bùi Khang xen lẫn thất vọng và thấp thỏm.

Hôm nay làm ăn không thành cũng thôi đi, nhưng vị tiểu công tử này keo kiệt như thế, lẽ nào lát nữa còn bắt mình phải trả tiền cơm rượu?

Trên người mình làm gì có bạc!

Bùi Khang nghiến răng nghĩ thầm: nếu tiểu công tử kia thực sự bảo hắn ta trả tiền, hắn ta sẽ chạy!

Nếu chạy không thoát... cùng lắm thì cứ đến phủ của y làm công trừ nợ, rồi tìm cơ hội chuồn đi là được.

Mãi cho đến khi Bùi Khang gần như trượt tới cửa, Thẩm Miên mới khởi lòng từ bi, mở miệng: "Khoan đã!"

Bùi Khang lập tức dừng bước, sắc mặt thoáng vui mừng: Thành công rồi!

Hắn ta biết ngay mà, những kẻ không chuyên tâm đọc sách, nhưng lại sắp phải dự thi Hội như vị tiểu công tử này, vừa nghe nói trong tay ai có đề thi, sao có thể không động lòng mua được!

Bùi Khang lập tức quay đầu lại, nhanh nhẹn chen đến ngồi xuống cạnh Thẩm Miên, rồi tiện tay bốc một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.

Nuốt xong, hắn ta vỗ ngực cam đoan: "Công tử thật sáng suốt! Tin ta đi, khoa cử năm nay công tử tất sẽ đề danh bảng vàng!"

【Hu hu hu!】

Thẩm Miên còn chưa kịp lên tiếng, bên tay đã truyền tới tiếng r*n r* yếu ớt của hệ thống: 【Đó là cái ta muốn ăn mà!】

Nó chọn lựa kỹ càng đã lâu, thế mà người này lại dám ăn mất!

Thẩm Miên tiện tay nhặt hai hạt thông nhét vào miệng hệ thống, rồi tỏ vẻ không mấy tin tưởng mà nhìn Bùi Khang: "Nói suông thì không có chứng cứ. Ta làm sao biết được ngươi thật sự có thể lấy được đề?"

Bùi Khang thầm nghĩ: hử, tiểu thiếu gia này cũng không đến nỗi ngốc.

Hắn ta bày ra bộ dáng tự tin ung dung, thong thả đáp: "Ai lại đem việc này ra lừa người chứ. Thế này đi, công tử đưa trước 100 lượng bạc làm tiền đặt cọc, chúng ta lập chứng từ, ký tên, điểm chỉ rõ ràng!"

"Đại khái là trước kỳ thi Hội năm ngày, ta sẽ có thể lấy được đề thi. Đến lúc ấy, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao đề!"

Vị tiểu công tử kia nhìn qua quả thật đã động lòng, nhưng vẫn còn đôi chút do dự: "Khoa cử mà mua bán đề, e là không ổn lắm đâu?"

Bùi Khang: ...

Tới nước này rồi, còn nói không ổn?!

Hắn ta khẽ hắng giọng, thử thăm dò: "Khụ... Vật cách rồi sau đó biết đến, biết đến rồi sau đó ——?"

Thẩm Miên sững sờ: ?

Cái gì?

Bùi Khang thoáng lộ vẻ kinh ngạc như sét đánh ngang tai.

Sao lại thế này? Vị công tử này căn bản là chưa từng đọc sách sao, ngay câu này cũng không biết?!

Vậy trước đây y làm sao qua được kỳ thi Hương?

Chẳng lẽ... cũng là mua đề gian lận?!

Đen tối, Kinh Thành này đúng là quá đen tối!

Lục Chương khẽ nhấc tay rót cho Thẩm Miên một chén trà, lại thuận tay đẩy đĩa điểm tâm bị Bùi Khang chiếm về phía Thẩm Miên, thanh âm nhạt lạnh: "Biết đến rồi sau đó thành ý, thành ý rồi sau đó tâm chính. Tâm chính rồi sau đó tu thân, tu thân rồi sau đó tề gia. Tề gia rồi sau đó trị quốc, trị quốc rồi sau đó thiên hạ thái bình."

Nói xong, hắn lạnh lùng liếc qua Bùi Khang một cái.

Tựa như cảnh cáo hắn ta đừng vòng vo mà mau chóng nói vào chính sự.

Chạm phải ánh mắt của Lục Chương, Bùi Khang lập tức nuốt trọn những lời còn vướng nơi cổ họng.

【Ừm... Ký chủ, e là đối phương đã nghĩ ngài mù chữ thật rồi.】

Thẩm Miên lập tức vung tay vỗ hệ thống đang hả hê thành một cục bùn nhão, nghiến răng nghiến lợi: "Vừa nãy tại sao ngươi không nhắc ta? Chẳng lẽ là vì ngươi cũng không biết?"

09 không hề lên tiếng, chỉ bẹt bẹt bò đi.

Đương nhiên không phải vì nó không biết, mà là vừa rồi miệng còn đầy hạt thông, nên khó mở lời.

Bùi Khang lộ ra vẻ mặt có chút khó xử, ấp úng nói: "À... chuyện này, quả thật không hay cho lắm. Nhưng ta cũng chỉ là xoay tay chuyển nhượng, cùng thân thích kiếm chút bạc, thật sự là quá túng thiếu. Hơn nữa, công tử... công tử hẳn cũng rất cần thứ này, phải không?"

Không mua đề, chẳng lẽ thực sự định nộp giấy trắng?

Thẩm Miên bị coi như kẻ mù chữ: ...

Bệ hạ cười như không cười mà nhìn Bùi Khang: "Ừ, quả thực là cần."

Đến lúc đó bắt được người cùng tang vật đều rõ ràng!

Thẩm Miên khẽ nghiêng mắt ra hiệu với Tiền công công phía sau, hắn lập tức móc ngân phiếu đưa đến trước mặt Bùi Khang.

Bùi Khang không hề nhận ra, ánh mắt Tiền công công nhìn hắn ta lại như đang nhìn một kẻ đã chết.

Thẩm Miên hỏi: "Ngươi lấy được đề rồi, định giao cho ta thế nào?"

Bùi Khang chăm chú nhìn tờ ngân phiếu, mắt không rời nửa khắc, liền đem toàn bộ kế hoạch của mình khai ra.

Theo lời Bùi Khang kể, hắn ta có một thân thích làm việc trong phủ Lễ bộ Thị lang, cũng là tình cờ biết được, tuy lần này vị Thị lang này không trực tiếp tham dự việc ra đề, nhưng trong số quan viên phụ trách ra đề lại có người thân giao với ông ta.

Mấy người đó đã sớm ngấm ngầm ước định, đến khi có đề thi liền vụng trộm đưa ra, sau đó bán với giá cao cho những quan viên, phú thương có con cháu chuẩn bị tham dự kỳ thi Hội.

Không chỉ kiếm được tiền, còn có thể kết giao nhân tình, sau này bước chân vào quan trường cũng không lo thiếu nhân mạch.

Thân thích của hắn ta nói, chỉ cần đề thi lọt vào trong phủ Lễ bộ Thị lang, liền có trăm phương nghìn kế để ra tay. Hắn ta đã sớm cùng thân thích đó bàn bạc, đến lúc ấy liên thủ đem đề thi trộm ra ngoài bán.

"Không dám bán nhiều, bằng không dễ bị tra ra."

Bùi Khang bày ra vẻ mặt ngươi hời to rồi nhìn Thẩm Miên: "Công tử, ta với ngài cũng là hữu duyên, có ta ở đây, kỳ thi Hội này ngài cứ việc yên tâm!"

Thẩm Miên: Chẳng yên tâm được chút nào.

Sau đó, Bùi Khang cùng Thẩm Miên lập chứng từ, lại ước định chờ có đề, hắn ta sẽ lập tức cho người đưa tin đến báo.

"Đến lúc đó, chúng ta..."

Ánh mắt Bùi Khang đảo một vòng: "Chúng ta lại hẹn gặp ở đây?"

"Ta giao đề cho công tử, công tử đưa ta số bạc còn lại."

Bùi Khang làm ra vẻ thăm dò, hỏi tiếp: "Không biết công tử... quý phủ của ngài ở đâu?"

Nghe thấy câu này, Thẩm Miên chợt ngừng lại, thần sắc khẽ biến.

Thẩm Miên: "Ngươi nói cho ta biết ngươi ở chỗ nào, gần đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi. Trong nhà quản nghiêm, bị phát hiện thì không hay."

Bùi Khang: ?

Không phải chứ?

Trong nhà quản nghiêm, không đọc sách lại chạy khắp nơi mua bùa mua phép?

Hắn ta vừa mới lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, thì Mộc Tê ở một bên liền mở miệng báo ra một địa điểm.

"Ngươi đưa tin tới đó, ta sẽ bẩm lại cho chủ tử biết."

Bùi Khang gật đầu, ghi nhớ kỹ địa chỉ, còn không quên dặn dò Thẩm Miên: "Ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài. Một khi bị phát giác, chính là mất đầu!"

Hắn ta thở dài: "Ây... cũng là vì dạo này thực sự quá túng thiếu. Trong phủ Lễ bộ Thị lang phát lương bổng ít lại khắt khe, trong nhà ta còn có mẫu thân trọng bệnh, bằng không, cũng chẳng dám làm việc này!"

"Nói mới nhớ."

Bùi Khang cảm khái một hồi, bỗng đem ngân phiếu rút ra lần nữa: "Công tử, ngài có thể đổi cho ta thành bạc vụn không? Tờ ngân phiếu này quá mức chói mắt, lỡ bị người phát hiện thì không ổn."

Thấy Thẩm Miên gật đầu đáp ứng, hắn ta liền được đằng chân lân đằng đầu, chỉ tay vào đồ ăn trên bàn: "Khà khà... công tử, mấy món này ngài còn ăn không?"

"Nếu không ăn nữa, ta có thể gói mang đi chứ?"

"Nhà ta còn có mẫu thân trọng bệnh..."

Chưa kịp nói hết, Thẩm Miên đã phất tay ra hiệu cho Tiền công công: "Đưa cho hắn, đưa cho hắn hết đi!"

Bùi Khang lập tức chắp tay thi lễ với Thẩm Miên, miệng không ngớt tâng bốc: "Đa tạ công tử, công tử thật rộng rãi!

"Ngài cứ yên tâm, chỉ cần ta có được đề thi, nhất định sẽ lập tức truyền tin cho ngài. Chúng ta đã hẹn rồi, đến lúc ấy ngài chỉ cần chờ ở đây, ta cam đoan sẽ đưa tới tận tay!"

Nói xong, hắn ta xách theo bọc đồ ăn, điểm tâm đã gói kỹ, phấn khởi chúc: "Trước tiên chúc công tử đề danh bảng vàng!"

Thẩm Miên dõi theo bóng dáng thanh niên rời khỏi phòng, bất động thanh sắc khẽ làm một thủ thế.

Bùi Khang mang bạc và thức ăn, hoàn toàn không nhận ra có hai ảnh vệ lặng lẽ bám sát phía sau.

Hắn ta vòng vèo khắp trong thành, trước tiên dùng bạc mua bút mực giấy nghiên, lại vào tiệm thuốc mua không ít dược liệu.

Ảnh vệ theo dõi suốt dọc đường, cuối cùng thấy người này thẳng ra khỏi thành.

Bùi Khang vội vã chạy tới một quán trọ vô cùng tồi tàn ngoài thành, men theo cầu thang lên lầu hai, đến tận căn phòng cuối cùng thì đứng lại, rồi giơ tay gõ cửa: "Ca!"

"Huynh xem đệ mang gì về này!"

________
Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Miên: Ngươi mang về hai ảnh vệ nữa đó, kinh hỉ khômg?

Bình Luận (0)
Comment