Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 112

Cửa phòng khẽ mở, một thanh niên có sắc mặt hơi tái nhợt đứng nơi ngạch cửa, che miệng ho khan mấy tiếng. Hắn cụp mắt nhìn đệ đệ đang xách theo một đống đồ vật, nhất thời sững lại.

Trên gương mặt của hắn lộ ra vài phần kinh ngạc, giọng nói mang theo lo lắng: "Đệ đây là —— "

"Sao lại mua nhiều thứ như vậy?"

Ánh mắt Bùi Viễn lướt qua, thấy trong tay Bùi Khang mang theo bút, mực, giấy, nghiên, dường như đều là từ những cửa hiệu nổi danh ở Kinh Thành, liền khẩn trương hỏi: "Đệ lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Bùi Khang chen vào phòng, đem tất cả đặt lên bàn: "Ài, chẳng phải mấy hôm trước đệ đi làm công cho phủ Sử gia đó sao. Hôm nay vừa khéo là ngày cuối, quản gia thấy đệ siêng năng nên cho thêm ít bạc."

Bùi Viễn nửa tin nửa ngờ, khép cửa lại, nhìn đệ đệ lôi từ trong tay nải ra mấy gói thuốc, miệng còn lẩm bẩm: "Huynh ăn trước vài miếng điểm tâm đi, để đệ gọi người sắc thuốc, hâm lại cơm canh."

Hiện giờ thời tiết không nóng, những món này để đến mai vẫn có thể ăn được.

Quay đầu thấy sắc mặt ca ca vẫn đầy lo lắng, Bùi Khang khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy, ca?"

Bùi Viễn khẽ thở dài, lại ho mấy tiếng, giọng mang theo áy náy: "Mấy ngày nay vất vả cho đệ rồi."

Hắn chỉ vào mấy gói thuốc trên bàn, không đồng tình: "Thân thể ta không có gì đáng ngại, chỉ là chút bệnh thương hàn, quá vài hôm sẽ khỏi. Lần sau chớ mua nhiều thế nữa, lãng phí tiền bạc."

"Còn nữa, Kinh Thành khác hẳn trấn nhỏ nhà ta, đệ làm việc phải cẩn trọng hơn. Nếu vô tình chọc phải kẻ không nên chọc..."

Bùi Khang cầm gói thuốc, nhìn chiếc áo ngoài mỏng manh trên người huynh trưởng đã giặt đến bạc màu, môi mím chặt: "Có bệnh thì phải uống thuốc, sao lại nói là lãng phí. Sử gia trả bạc nhiều, trừ mấy ngày ăn ở, vẫn còn dư không ít."

"Đợi ngày mai đệ lại đi may cho huynh một bộ y phục mới. Người ta đều bảo ở Kinh Thành ai cũng quen thói tâng bốc, khinh miệt, nếu huynh đi thi mà gặp phải kẻ không biết điều làm khó dễ thì không hay chút nào."

Bùi Khang ngẩng cao cằm, mặt đầy kiêu ngạo: "Ca ca của đệ chính là người sẽ thi đỗ Trạng Nguyên đó!"

Nghe đệ đệ nói như thế, lông mày Bùi Viễn càng nhíu chặt, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Bùi Khang đã vội vàng đưa tay bịt tai, mạnh mẽ lắc đầu, bộ dạng không chịu nghe thêm nửa lời: "Biết rồi, biết rồi mà!"

"Huynh cứ yên tâm, từ nay đệ sẽ không chạy loạn nữa. Huynh mau ăn cơm, uống thuốc, dưỡng bệnh cho tốt mà đọc sách, sắp tới kỳ thi rồi đó!"

Bùi Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn lại: "Đệ cũng vậy, gần đây hãy chăm chỉ ôn bài trong khách đ**m."

Bùi Khang liên tục gật đầu, nhân lúc huynh trưởng còn định tiếp tục dạy dỗ, liền lập tức chuồn ra ngoài gọi người hâm cơm, sắc thuốc.

.......

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Trong nhã gian của tửu lâu, Thẩm Miên dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Lục Chương, thấy sắc mặt hắn trầm ngâm.

"Không có gì."

Lục Chương hoàn hồn, vội vàng lắc đầu, điều chỉnh lại vẻ mặt, rồi thuận tay rót thêm cho Bệ hạ một ly nước hoa quả.

Thẩm Miên lặng lẽ nhìn Lục Chương: Nhìn chằm chằm ——

Lục Chương cùng Bệ hạ đối diện một lát, cuối cùng hắn thở dài như thỏa hiệp: "Thần đang nghĩ, tối nay có thể mời Bệ hạ cùng đi ngắm pháo hoa hay không."

Tiền công công đứng bên cạnh, sắc mặt đã hoàn toàn tê liệt.

Thôi, thôi vậy.

Sau khi Bùi Khang rời đi, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều đã được thay mới. Mộc Tê cầm ngân châm trong tay, thần sắc nghiêm túc mà thử độc từng món một.

Thẩm Miên nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng nói: "Cái kia, Mộc Tê, không cần thử nữa, mấy món này đều không có vấn đề gì."

Hệ thống vốn đã kiểm tra ba lần, ngay cả nhân nước trong bánh bao lẫn nước canh cũng đều được quét qua, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót.

Mộc Tê khẽ "Vâng" một tiếng, có chút không cam lòng mà dừng động tác, chỉ là ánh mắt vẫn cứ gắt gao dán chặt vào bàn đồ ăn, đảo qua đảo lại.

Thấy nàng cuối cùng cũng dừng tay, Thẩm Miên mới quay đầu nhìn sang Lục Chương, ngữ khí thản nhiên: "Đi, chẳng phải ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi sao."

Người này mấy ngày trước đã tìm chỗ đâu vào đấy, vậy mà bây giờ còn bày ra bộ dáng dè dặt, giả vờ hỏi ý Bệ hạ.

Lục Chương như có chút do dự: "Thế còn chuyện vừa rồi ——"

Thẩm Miên nói: "Trước tiên cứ để ảnh vệ bám theo điều tra, ngày mai bắt đầu nghiêm tra toàn bộ quy trình ra đề."

"Chuyện chuyên môn, cứ để người chuyên môn làm. Huống chi, hôm nay vốn là ngày nghỉ, Bệ hạ cũng không định tăng thêm việc."

Nói xong, Thẩm Miên lại hồi tưởng một chút: "Đúng rồi, vừa rồi hắn nói là ai muốn bán đề? Lễ bộ Thị lang?"

Chẳng lẽ người nọ không biết Lễ bộ Thị lang giờ đã biến thành trung ngục Thị lang rồi sao?

Không ngờ được, rõ ràng y đã cố ý loại trừ Sử Lập khỏi nhóm quan viên ra đề, vậy mà ông ta vẫn có thể gây ra trò xấu này.

Mua bán đề thi, quan thương cấu kết...

Thẩm Miên kẹp một cái bánh bao nhân nước, hung hăng cắn một ngụm, đem phần nước canh hút sạch.

A, cứ để đó rồi xem!

Sau khi dùng bữa xong, hai người lại dạo quanh một hồi, sắc trời dần ngả tối.

Không bao lâu sau, trong thành đã có vô số pháo hoa bay vút lên, nhuộm cả bầu trời đêm thành rực rỡ muôn màu.

Lục Chương cùng Bệ hạ sóng vai đứng đó, lẳng lặng ngước nhìn bầu trời nở hoa sáng lạn.

Tiền công công theo phía sau, theo thói quen nghiến răng một cái, nhưng chợt nhớ tới lời căn dặn trước đó của Bệ hạ, liền lặng lẽ dừng lại.

Hắn khép mắt, hít vào thật sâu.

Thẩm Miên hơi nghiêng đầu đánh giá Lục Chương, tựa như vô tình mà mở miệng: "Lục ái khanh... Có điều gì muốn nói sao?"

Trên gương mặt của hắn, ý muốn nói lại thôi viết rõ rành rành.

Khóe môi Lục Chương hơi cong, ghé sát vào bên tai Thẩm Miên, thấp giọng nói: "Phụ thân có thư gửi tới, nói mọi việc bên Lan Đê đều thuận lợi, chắc là không bao lâu nữa có thể hồi Kinh."

Thẩm Miên nghe vậy, giật mình xoay hẳn đầu lại: "Nhanh như vậy?"

Y ngừng một thoáng, cảm thấy câu vừa rồi có chút không ổn, liền bổ sung: "Ừm, ta không có ý kia, chỉ là..."

Lục Chương không mấy để tâm, chỉ khẽ gật đầu: "Bệ hạ còn nhớ rõ lúc trước đã đáp ứng thần một việc chứ?"

Thẩm Miên: ...

Người này, người này sao có thể như thế được!

Chẳng lẽ, không thể để cho lão phụ thân nhà mình thêm chút thời gian sao?!

Xem xong pháo hoa, Thẩm Miên liền dẫn người trở về cung.

Vừa bước vào tẩm điện, trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen lặng lẽ đáp xuống trước mặt y.

Thẩm Nhất quỳ một gối, lời lẽ ngắn gọn, bẩm báo kết quả theo dõi buổi chiều của ảnh vệ: "Là một thí sinh, cùng huynh trưởng vào Kinh đi thi, hiện ở trọ ngoài thành. Vài ngày trước phụ thân của Sử Lập mừng thọ, nhân thủ trong phủ thiếu, Bùi Khang bèn đến đó làm công."

"Hôm nay không thấy hắn tiếp xúc với kẻ khả nghi nào, nhưng thuộc hạ đã phân phó tiếp tục bám sát."

Thẩm Miên gật đầu, ra lệnh cho Thẩm Nhất lui xuống.

Y tắm rửa thay quần áo rồi đi đến bên giường, vớt lấy Trà Sữa đã được Mộc Tê tắm rửa sạch sẽ, hung hăng hút một hơi.

A —— bộ lông mềm mại ấy lại một lần nữa xoa dịu tâm tình của Bệ hạ suýt bị thuộc hạ chọc tức chết.

Y ôm con báo tuyết, cả người đổ xuống giường, rồi khép mắt nghỉ ngơi.

Một bên khác tại Hạc Vũ Điện, Lục Chương ngồi trước án thư, cầm bút trầm tư.

Cùng Bệ hạ thành thân... hẳn là nên chuẩn bị chút gì đó mới phải?

.....

Sáng hôm sau trong buổi triều nghị, không ít đại thần nhạy bén phát hiện tâm tình của Bệ hạ hình như không vui.

Ánh mắt của nhiều người lặng lẽ dồn về phía Lữ đại nhân.

——Lần triều trước, dường như Lữ đại nhân đã chọc Bệ hạ không vui, chẳng lẽ đến nay Bệ hạ vẫn còn chưa nguôi giận?

Lữ đại nhân cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn đến, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ ưỡn thẳng lưng.

Nhìn ông ta như vậy làm gì?

Chẳng qua ông ta chỉ bất đồng ý kiến đôi chút với Bệ hạ mà thôi, Bệ hạ vẫn hết sức yêu quý ông ta!

Đám người này căn bản không biết, ngay cả lúc Bệ hạ quở trách ông ta cũng văn nhã đến mức nào.

Điều quan trọng nhất là, dẫu lần trước ông ta vô tình va chạm đến Bệ hạ, Bệ hạ cũng không hề đánh ông ta!

Thẩm Miên đối diện ánh mắt sáng rực của Lữ đại nhân, trong lòng bất giác dấy lên mấy phần cảnh giác.

Như thế nào? Còn định đối với việc y sửa định quy củ mà cất lời phản bác nữa sao?

Bệ hạ tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nếu Lữ đại nhân còn dám buông mấy lời vớ vẩn kiểu "nữ tử sao có thể nhập triều làm quan", Bệ hạ nhất định sẽ mắng người!

Phải mắng cho thật nặng!

Không biết có phải bị ánh mắt Bệ hạ chấn nhiếp hay không, mà cho đến khi Thẩm Miên hạ lệnh phải một lần nữa nghiêm tra quá trình ra đề, nghiêm trị bất cứ hành vi gian lận nào, thậm chí còn sai người ban bố cáo thị, bổ nhiệm quan viên chuyên trách tiếp nhận việc tố cáo gian lận, Lữ đại nhân vẫn không dám hé răng phản bác nửa lời.

Trong đôi mắt của ông ta nhìn Bệ hạ đã mang theo ánh sáng rực rỡ:

—— Bệ hạ anh minh! Kỳ thi Hội trọng đại như vậy, tất nhiên phải cẩn thận trên cả cẩn thận!

Đây chính là chuyện hệ trọng liên quan đến tương lai của Đại Cảnh!

Cùng lúc đó ở trong ngục, Sử Thị lang bồn chồn bất an, đi đi lại lại không ngừng.

"Nghịch tử!"

Ông ta xoay được mấy vòng, liền quay sang mắng chửi nhi tử thậm tệ trong phòng giam kế bên: "Sớm biết có ngày hôm nay, năm đó sinh ngươi ra, ta đã nên dìm chết cho rồi!"

"Cũng không đến mức gây nên tai họa lớn thế này!"

Sử Niên hồn bay phách lạc, co rút người lại trên đống rơm khô, nghe phụ thân gào thét mà thân thể run lẩy bẩy.

Bệ hạ... ai ngờ được, người đó lại chính là Bệ hạ!

Trong đầu gã lướt qua hết thảy những cách chết có thể xảy đến, chỉ thấy nỗi sợ càng thêm dâng tràn.

Sử Lập đi vòng vòng trong ngục, lòng cũng ngày một bất an.

Từ khi Bệ hạ đăng cơ tới nay, bất kể có phạm tội gì, đều hiếm khi liên lụy đến thân nhân.

Ngay cả vụ của Trường Ninh Hầu vốn dĩ phải tru di tam tộc, vậy mà Bệ hạ cũng tha cho những thân quyến vô tội, số người bị xử tử thực ra không nhiều...

Mặc dù lần này quả thật nhi tử của ông ta làm việc hồ đồ, nhưng bản thân ông ta dường như chẳng dính dáng gì.

Vì sao Bệ hạ vẫn giam ông ta mãi không thả?

Bình Luận (0)
Comment