Trong ngục, Sử Thị lang tâm thần bất an, đem những việc xấu cả đời mình từng làm lục lọi lại một lượt.
Ông ta cũng không phạm phải tội lớn gì, trừ phi ——
Trừ phi chuyện kia bị Bệ hạ phát giác.
Nhưng bọn họ vốn chưa hành động, kế hoạch cũng không sơ hở, mấy kẻ mua đề kia càng không thể tiết lộ ra ngoài, đáng lẽ Bệ hạ không thể biết được mới phải.
Suy nghĩ hai ngày, cuối cùng Sử Lập vẫn cảm thấy, mình là bị đứa con bất hiếu kia liên lụy.
Dẫu sao, sỉ nhục Bệ hạ chính là tội tru di cửu tộc. Thấy những ngày qua ngục chưa nhốt thêm người nhà họ Sử, e rằng Bệ hạ chỉ định xử trí phụ tử bọn họ.
Nghĩ thông suốt, Sử Thị lang: ...
Thật hồ đồ mà!
Hôm đó ông ta nghĩ thế nào mà lại muốn ra mặt vì nghịch tử này, rõ ràng nên để Bệ hạ chém ngay tại phố mới phải!
Sử Lập hối hận khôn nguôi, lại lần nữa hướng sang ngục bên cạnh mắng chửi nhi tử một trận thậm tệ.
Mắng được nửa chừng, chợt từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Chốc lát sau, hai ảnh vệ đứng trước cửa ngục của Sử Lập, ra hiệu ngục tốt dẫn người ra ngoài.
"Chẳng lẽ Bệ hạ nói muốn thả ta về?"
Sử Lập hoàn toàn không để tâm tới tiểu nhi tử, vội vàng nịnh bợ nói với người bên ngoài: "Đại nhân, ta thật không biết nghịch tử này lại dám làm càn như thế, quả là do ta quản giáo bất nghiêm, nhưng lòng ta trung thành với Bệ hạ, trời đất chứng giám!"
Ảnh vệ ngoài cửa trầm mặc đứng thẳng, đến một ánh mắt cũng không buồn ban cho ông ta.
Sử Lập vốn tưởng là được thả ra, trong lòng mừng rỡ, ngoan ngoãn đi theo sau bọn họ. Nhưng đi một đoạn, ông ta dần phát giác điều chẳng lành.
"Nhị vị đại nhân."
Ông ta hạ thấp giọng, thanh âm run rẩy: "Chúng ta... định đi đâu vậy?"
Hai ảnh vệ vẫn không đáp, áp giải thẳng ông ta vào ngục tối trong cung.
Đến trước cửa địa lao, sắc mặt Sử Lập đã trắng bệch.
Tiền công công thấy người bị dẫn tới, khoé môi liền nhếch lạnh: "Ồ, Sử đại nhân tới rồi à."
Nghiệt súc, có biết vì chuyện ngươi gây ra, Bệ hạ gần đây đêm nào cũng trễ nửa khắc mới có thể an giấc hay không!?
Sử Lập không hiểu vì sao bỗng rùng mình một cái.
Dù sợ hãi, ông ta vẫn gắng gượng hướng Tiền công công khom người: "Tiền... Tiền công công."
Tiền Dụng sao... Không đúng, rốt cuộc muốn làm gì đây!?
Tiền công công đảo mắt khinh bỉ ông ta một cái, nhưng với hai ảnh vệ lại cực kỳ khách khí: "Phiền hai vị đưa người vào đi."
"Khoan, khoan đã!"
Sử Lập nhìn vào địa lao u ám, hoảng loạn giãy giụa: "Ta... ta thật chưa làm gì cả! Bệ hạ, thần oan uổng quá Bệ hạ!"
Thế nhưng, bất kể ông ta khẳng định mình hoàn toàn không hay biết, ảnh vệ vẫn như xách gà con, thẳng tay ném ông ta vào trong.
Tiền công công ngẩng đầu liếc sắc trời.
Hắn phải nhanh thôi, nếu không sẽ không kịp hầu Bệ hạ dùng bữa tối.
【Tối nay ăn gì đây?】
Tử Hoàn Điện.
Trên ngự án, 09 ngồi xổm bên cạnh nghiên mực, buồn chán giơ một cái móng nhỏ, gõ gõ theo hoa văn trên nghiên.
Thấy Thẩm Miên bận rộn đóng ấn trên tấu chương không buồn để ý đến mình, đôi mắt điện tử màu xanh lục của 09 lóe mấy cái, ánh mắt lén lút đảo một vòng trên người Lục Chương.
【Tối nay ăn gà rán đi, ký chủ, đã lâu lắm rồi chưa ăn gà rán đó!】
【Gà nuôi của Tống Thanh Ninh chắc vẫn còn, gọi ngự trù rán một con đi!】
Từ lúc hồi cung, ngày nào Tiền Dụng cũng ra sức bồi bổ cho ký chủ, tuy rằng toàn là món ngon, nhưng gà thì nhất định phải chế biến theo cách không lành mạnh nhất mới là mỹ vị!
Rồi thêm ít nước hoa quả... hầy, bao giờ Tống Thanh Ninh mới quay về, nó còn thèm uống coca lắm!
Thẩm Miên tiện tay bóp lấy hệ thống đã to ra một vòng: "Dạo này ngươi ăn chưa đủ chắc?"
Hệ thống này càng lúc càng phàm ăn, ngày ngày Bệ hạ đều phải thay nó gánh tội.
【Khụ khụ!】
Cục than đen chậm rãi lắc lư đi đến bên tay Thẩm Miên, bí hiểm nói:【Nếu tối nay ngài cho ta ăn gà rán, ta sẽ nói cho ngài biết dạo này Lục Chương đang bận cái gì.】
Động tác phê tấu của Thẩm Miên khựng lại: "Ngươi... ngươi, chẳng lẽ nửa đêm đi rình người ta?!"
09 tặc lưỡi: 【Nói gì khó nghe thế, chẳng qua là lúc ta đi dạo ngoài điện, rồi vô tình nhìn thấy thôi.】
Dù gì Hạc Vũ Điện ở ngay gần, chưa từng vượt khỏi phạm vi cưỡng chế truyền tống giữa hệ thống và ký chủ.
Nó quả thật chỉ là tình cờ đi ngang qua, tuyệt đối không phải cố ý theo dõi!
Thẩm Miên nhìn hệ thống đang hăng hái, thản nhiên nói: "Ồ, vậy nếu trẫm không muốn biết thì sao?"
Cứ không hỏi, tức chết cục than.
09:?!
Nó lập tức xị mặt đầy ấm ức.
Tại... tại sao lại không muốn biết chứ?!
Thế này đâu có đúng, ký chủ sao có thể nhịn được!
Thẩm Miên dứt lời, liền tiếp tục đóng ấn lên tấu chương.
—— Con dấu mà Tiền công công khắc hôm qua đã hoàn thành, Thẩm Miên giờ không cần từng đóa từng đóa hoa đỏ nữa.
Hệ thống lập tức nhảy nhót sốt ruột.
Thật sự rất muốn nói ra, nếu đổi thành Tống Thanh Ninh, cho dù chỉ là chuyện nhặt nhạnh của một con mèo hoang bên đường, cậu ta cũng phải truy đến tận cùng mới hả!
Lần thứ vạn thề thốt, lần sau nó nhất định phải tìm một ký chủ sinh viên đại học!
Phê xong tấu chương cuối cùng, Thẩm Miên duỗi người một cái, vừa định uống ngụm trà, bàn tay chợt bị đè xuống.
Cục than biến thành cái bánh than, đáng thương nằm rạp trên mu bàn tay ký chủ, đôi mắt điện tử biến thành hình trứng ốp la: QAQ
—— Gà rán!
Thẩm Miên lặng im nhìn thẳng vào nó.
"Bệ hạ?"
Lục Chương nhận ra Thẩm Miên hơi khựng lại, lập tức buông tấu chương trong tay, quay sang nhìn: "Sao vậy, chẳng lẽ trà có vấn đề?"
Thẩm Miên lắc đầu, khẽ vung cổ tay hất hệ thống xuống: "Không có gì."
Ngừng một chốc, y lại mở miệng: "Đúng rồi, dạo này ban đêm ngươi bận cái gì vậy?"
Nghe 09 nhắc đến, quả thực dường như có chút khác lạ.
Ngày trước Lục Chương hay tìm đủ cớ muốn ở lại trong tẩm điện, ở không được thì cũng kéo dài đôi chút, rồi mới chậm rãi quay về Hạc Vũ Điện, trong khi Tiền công công đứng bên ném ánh mắt như dao.
Gần đây hắn lại trở về rất gọn gàng, không biết đang toan tính điều gì.
Lục Chương thu dọn xong tấu chương, tiến lại gần hơn, ghé sát tai Thẩm Miên, thấp giọng nói: "Bệ hạ đoán xem?"
Thẩm Miên: Không muốn đoán, cảm giác chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
09 ở bên cạnh nhảy nhót: 【Ta ta ta, ta biết, ký chủ, ta biết!】
Hỏi nó đi, mau hỏi đi!
Thẩm Miên: ......
Ánh mắt của y đầy nghi ngờ, quét một vòng trên người Lục Chương: "Lục ái khanh, hẳn là không toan tính chuyện gì không thể cho người ngoài biết chứ?"
"Đương nhiên không."
Lục Chương nâng tay ôm lấy Bệ hạ, khẽ kéo người lại gần: "Bệ hạ chờ thêm một chút, sau này thần sẽ nói rõ với người."
Thẩm Miên còn chưa kịp nói thêm gì, từng nụ hôn vụn vặt đã rơi xuống.
Rất nhanh, y liền chẳng còn tâm trí để hỏi nữa.
09 bi thương kêu lên một tiếng, chật vật chạy ra khỏi Tử Hoàn Điện.
Cuối cùng, Thẩm Miên cũng không gặng hỏi hệ thống, dạo này Lục Chương rốt cuộc đang bận điều gì.
Có điều, y vẫn phân phó cung nhân, trong bữa tối thêm một món gà rán.
Tốc độ thẩm vấn của Tiền công công vẫn nhanh như trước, Thẩm Miên vừa phê duyệt xong tấu chương, hắn liền ôm theo một xấp giấy bước vào.
—— Lần này, trước khi đến hắn đã tắm gội thay y phục, ngay cả giày cũng cẩn thận đổi mới.
"Bệ hạ."
Tiền công công cung kính dâng đồ trong tay đến trước mặt Thẩm Miên, khi lui xuống còn thuận tay thay cho y một chén trà mới.
"Quả nhiên là hắn."
Thẩm Miên mở ra lời khai của Sử Lập, hừ lạnh một tiếng: "Con thì cướp dân nữ, phụ thân lại gian lận khoa cử, quả thực không hổ là một nhà."
Dám bắt Bệ hạ phải làm thêm giờ, cứ đợi đấy cho trẫm!
Thẩm Miên phẫn nộ hít sâu một hơi, nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
"Ưm."
Nước trà vừa vào miệng, Thẩm Miên khẽ rên, rồi đưa tay ấn lên khóe môi.
Sau đó, y nghiêng đầu hung hăng trừng Lục Chương một cái.
Tiền Dụng nghe thấy giọng Bệ hạ có gì không đúng, lập tức ngẩng lên đầy lo lắng.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ.
Khoan đã... vì sao khóe môi của Bệ hạ lại bị rách!?