Thẩm Miên đặt chén trà xuống, đối diện với ánh mắt đau lòng như xé ruột của Tiền công công, y lặng lẽ dời tầm mắt.
Ánh mắt của Tiền công công lại từ vành tai khẽ ửng hồng của Thẩm Miên chuyển sang gương mặt thoạt nhìn nghiêm chỉnh của Lục Chương, nhưng thực chất lại giấu đi nụ cười thỏa mãn.
Gương mặt kia, càng nhìn càng chướng mắt, Tiền công công siết chặt tay, suýt nữa bẻ gãy cả cán phất trần.
Bên tai Thẩm Miên vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt khó lòng kìm chế của Tiền công công.
"Trà này hình như hơi nóng, thần thay Bệ hạ đổi một chén khác."
Lục Chương vươn tay bưng chén trà trên bàn lên, nghĩ một chút, liền chuẩn bị đổi cho Thẩm Miên một ly nước hoa quả.
"Khoan đã, trà này không tệ, đừng phí."
Thẩm Miên ngăn động tác của hắn, ánh mắt dừng lại nơi chén trà trong tay, mang theo sát khí mà hừ lạnh: "Lục ái khanh uống đi."
Ánh mắt của Tiền công công lập tức quét thẳng sang phía Lục Chương.
"Tuân chỉ."
Sắc mặt của Lục Chương vẫn tự nhiên, hắn nâng chén trà nóng trong tay uống cạn, sau đó nhẹ nhàng đặt chén xuống, rồi khẽ cong môi mỉm cười với Thẩm Miên: "Thần đa tạ Bệ hạ ban thưởng."
Thẩm Miên: ...
Đây tuyệt đối không phải là Lục Chương trong nguyên tác, rốt cuộc hệ thống đã gửi một kẻ gì tới đây vậy?!
Một đòn không thành, Bệ hạ nghiến răng ken két, gọi một tiếng: "Tiền công công."
Giọng điệu trầm trầm lạnh lẽo: "Ồ, đúng rồi, hôm nay trẫm muốn ăn cay một chút, lát nữa bảo Ngự Thiện Phòng thêm vào hai món."
Tiền công công cúi người đáp lời, ánh mắt như muốn lột da róc thịt Lục Chương, rồi mới xoay người ra ngoài điện, sai tiểu thái giám chờ ngoài cửa truyền lệnh đến Ngự Thiện Phòng.
Lục Chương ngồi bên cạnh Thẩm Miên, đầu lưỡi vừa bị trà nóng làm rát, lại càng thêm đau buốt, trên mặt hiện chút bất đắc dĩ.
Thẩm Miên lần nữa cầm lấy bản cung khai của Sử Lập.
Nếu họ Sử kia có được một phần mười năng lực và lòng trung thành của Tiền công công, thì y cũng chẳng đến nỗi phải tăng ca xử lý đống rắc rối do ông ta gây ra!
So với Tấn Vương ăn quá nhiều đặc sản của Lan Đê, Sử Lập lại càng dễ thẩm vấn. Tiền công công mới chỉ hù dọa vài câu, đem dụng cụ tra tấn bày ra trước mặt, ông ta đã hoảng hồn, sợ đến mất mật, liền khai sạch sẽ tất cả.
Mỗi một bước trong kế hoạch, từng người có liên quan, ông ta đều không bỏ sót mà khai rõ ràng.
Chỉ là, cho dù mở miệng rất nhanh, Sử Lập vẫn chịu không ít khổ hình trong tay Tiền công công.
—— Nếu không phải gần đây Thẩm Miên nghiêm khắc chỉnh đốn quy trình thẩm tra, lệnh cấm tra tấn đến chết, thì Sử Lập đã sớm bị Tiền công công biến thành một cái xác không toàn thây, chỉ vì dám làm chuyện gian lận khoa cử khiến Hoàng Đế phải phiền lòng.
Theo lời khai, ban đầu Sử Lập cũng từng do dự. Sau khi nghe những quy định nghiêm ngặt của kỳ khoa cử năm nay, ông ta đã lăn tăn không biết có nên mạo hiểm hay không.
Nhưng vừa khéo, trong số quan viên ra đề lại có một vị quan viên vốn giao tình không tệ với ông ta. Ông ta xưa nay vẫn muốn thắt chặt quan hệ cùng vị này, mà trong mấy nhà thân quen kia, năm nay vừa khéo có con cháu muốn dự thi Hội.
Liên lạc được với bằng hữu, Sử Lập liền quyết định, không còn nhiều chần chừ.
Thẩm Miên đã sắp xếp chỗ ở của người ra đề tại góc Tây Bắc hoàng cung, có thị vệ canh giữ bốn phía, ăn ở trong cung, trước khi khoa cử chấm dứt thì không được ra ngoài.
Người tuy không thể ra, nhưng Sử Lập nghĩ đến việc cặn bã và rác thải hằng ngày vẫn phải chở ra ngoài cung xử lý.
Có thứ có thể đưa ra khỏi cung, ắt có chỗ để ông ta thao tác.
Kế hoạch của Sử Lập là đem đề thi giấu vào trong phần lương khô thừa, trước đó móc nối với đám cung nhân phụ trách xử lý, rồi khi đề thi ra khỏi cung, tất sẽ có người bên ngoài nhận, liên lạc cùng kẻ mua.
Ông ta vốn không định phô trương rao bán khắp nơi.
Dù sao đây là chuyện mất đầu, càng nhiều người biết, càng dễ lộ.
Những kẻ ông ta tìm tới đều là giàu có, hoặc quyền quý, như vậy vừa an toàn, vừa lợi lớn.
Không ngờ, kế hoạch ủ mưu đã lâu, chưa kịp hành động, lại vô duyên vô cớ bị Bệ hạ tóm gọn.
Thẩm Miên: ...
Vô duyên vô cớ cái gì?!
Y chỉ tùy tiện đi một chuyến, cũng có thể đụng phải kẻ bán đề, tin tức này mà thêm vài ngày nữa thôi, e đã truyền khắp đến tận Lan Đê!
Ngay cả người hầu nhà họ Sử cũng bắt đầu chuẩn bị bán lại đề thi, cả một chuỗi buôn bán đã hình thành!
Nhưng Sử Lập đã tính sai một việc.
Thẩm Miên khi tuyển chọn người ra đề đã sớm hiểu rõ, tuy bên ngoài sẽ không công bố danh sách cụ thể, nhưng kẻ có lòng chỉ cần lặng lẽ dò hỏi một phen, liền biết những đồng liêu nào vắng mặt.
Vì vậy, để tránh bị suy đoán ra manh mối về nội dung đề thi và thiên hướng, y cố ý chọn nhiều người như thế, còn như vị bằng hữu của Sử Lập...
Kẻ kia không được chọn, hiện giờ bị cách ly trong một tòa cung điện hẻo lánh, ngày ngày rảnh rỗi đếm từng viên gạch trong cung.
Bởi vì liên lạc bị gián đoạn, việc này, Sử Lập vẫn chưa hay biết.
Thẩm Miên xem xong lời cung, liền gọi Thẩm Nhất, sai hắn lập tức điều tra kỹ việc này, xem còn có kẻ nào lọt lưới, phải bắt hết lại.
"Bệ hạ."
Thẩm Nhất vừa lui xuống, Tiền công công tiến lên hỏi có cần truyền bữa hay không.
"Truyền đi."
Thẩm Miên khẽ gật, đẩy đống tấu chương đã xử lý sang một bên, chuẩn bị dùng bữa.
Hệ thống ngồi chồm hỗm trên vai y, mắt nhìn chằm chằm phần gà rán nó gọi, thèm thuồng đến suýt ch** n**c.
Khi dùng bữa, Thẩm Miên đảo mắt qua bàn thức ăn, trái ngược với thường ngày, y bắt đầu liên tục gắp thức ăn cho Lục Chương.
"Đến, Lục ái khanh, nếm thử cái này."
"Đây là món Tống Thanh Ninh học từ sách cổ, rất ngon, ngươi cũng thử đi."
09 nhân lúc không ai chú ý, nhét cả một miếng gà rán vào mồm, vừa nhai vừa ngó bát của Lục Chương, trong đó toàn là bò hầm cay đỏ rực và thịt thỏ xào ớt, nó nghi hoặc nghiêng người.
Ngon... ngon thật sao?
Ớt dường như hơi nhiều, cơm của Lục Chương cũng biến thành cơm chan đầy dầu đỏ rồi.
Tiền công công cười híp mắt nhìn bát thức ăn của Lục Chương, trong lòng gật gù thỏa mãn, lại hơi tiếc nuối mà thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, sau khi thương thế của Lục Chương đã lành, không cần uống thuốc nữa, bằng không, hắn thật sự muốn bỏ thêm chút "gia vị" vào đó.
Tiền công công dán mắt vào bát của Lục Chương thêm mấy nhịp, sau đó mới xoay người, đi lấy thêm điểm tâm cho Thẩm Miên.
Lục Chương nhìn vào đôi mắt lộ rõ vẻ hả hê của Thẩm Miên, im lặng cầm đũa, gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.
Thẩm Miên chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo mong chờ: "Thế nào?"
Lục Chương nuốt xuống miếng thịt thỏ, mặt không đổi sắc, gật đầu đáp: "Vị rất ngon."
Thẩm Miên ngẩn ra: Hửm?
Không phải chứ, nhiều ớt thế kia, lẽ nào lại không cay?!
Lục Chương lại thản nhiên gắp một miếng bò hầm ăn, Thẩm Miên thấy thế, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng đưa đũa gắp một miếng thịt thỏ.
Lục Chương vội giơ tay muốn ngăn cản, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Miên đã đưa miếng thịt vào miệng.
Ngay khoảnh khắc sau, đôi mắt Thẩm Miên trợn to.
Thấy khóe mắt của y đã hơi ửng đỏ, Lục Chương vội vã đưa tay đỡ bên môi, hạ giọng hối hả: "Bệ hạ, thịt thỏ này có chút cay, vừa rồi là thần đùa cùng Bệ hạ thôi, người mau nhổ ra đi."
"Cay... cay gì chứ!"
Thẩm Miên cắn răng chịu đựng, vội nuốt thịt thỏ xuống, cầm chén nước hoa quả bên cạnh uống ừng ực một hơi.
Thứ ớt Tống Thanh Ninh đưa, sao lại cay đến mức này?!
【Áuuu!】
Vừa nuốt xong, bên cạnh đã vang lên tiếng gào thảm của hệ thống: 【Ký, ký chủ——】
Cục than đen mắt rưng rưng: 【Cay chết mất!】
Hu hu hu, nó đúng là không nên tò mò!
Lục Chương chậm rãi thu tay về, đối diện ánh mắt chất chứa sát ý của Thẩm Miên.
Hắn cúi đầu: "Thần xin Bệ hạ thứ tội."
Thẩm Miên khó tin mà nhìn Lục Chương: Lẽ nào người này không thấy đau nơi đầu lưỡi sao?
Không có vị giác, cũng không có cảm giác đau?
Vừa rồi khi y nuốt xuống...
Nếu không phải thật sự mất cảm giác, thì cũng quá mức chịu đựng đi!
Thẩm Miên nhìn đĩa bò hầm và thịt thỏ, lại đẩy thêm về phía Lục Chương: "Lục ái khanh đã thấy ngon, vậy ăn nhiều thêm một chút."
09 đang hí hửng xem kịch, vừa cười khúc khích hai tiếng đã bị ký chủ túm lấy, quẳng ngay xuống cạnh đĩa.
Thẩm Miên: "Ngươi cũng ăn."
09: !?
Hệ thống bi ai: 【Vì sao chứ?!】
Thẩm Miên: "Ớt cho quá nhiều, ăn không hết thì uổng, ngươi tắt cảm biến đi, ăn nhiều vào."
09: ...
Đợi đến khi Lục Chương lần nữa nhấc đũa, Thẩm Miên mới lập tức quay đầu sang chỗ khác, hít khí dồn dập.
Cay muốn chết!
Đầu lưỡi Lục Chương còn đang tê rần vì vết cắn của Bệ hạ, nghe thấy bên tai vang lên những tiếng "tê tê" khó nén, bỗng nhiên khẽ bật cười.
Thẩm Miên lập tức trừng mắt, khí thế hầm hầm: "Ngươi cười cái gì?"
Lục Chương rót thêm cho y một chén nước hoa quả, khẽ lắc đầu: "Không có gì. Bệ hạ có thấy đau không, có cần gọi người mang ít đá tới không?"
Thẩm Miên dứt khoát từ chối: "Không cần."
Y còn đặc biệt nhấn mạnh: "Trẫm không thấy cay."
"Vâng."
Lục Chương gật đầu, nhưng tay lại đặt nơi khóe môi Thẩm Miên: "Thần không nói đến thịt thỏ, là chỗ này."
Hắn khẽ thở dài, giọng nói ôn hòa: "Hình như đã rách một chút rồi."
"Lần sau, thần nhất định sẽ cẩn thận hơn."
Thẩm Miên: ...
Đúng là không nên để hệ thống ăn giúp! Sao không cay chết hắn cho rồi!
......
Thẩm Miên chờ đợi mấy ngày, chỉ đợi Bùi Khang tiếp xúc với đối phương, rồi liền bắt một mẻ người cùng tang vật đều đầy đủ.
Thế nhưng ảnh vệ phục kích suốt mấy hôm, người kia lại ngoan ngoãn ở ngoài thành, không hề có dị động gì.
Thậm chí trong số những kẻ đã bị bắt, cũng chẳng ai quen biết hắn ta.
Ngay lúc Thẩm Miên bắt đầu nghi ngờ liệu có phải chỉ là trò lừa gạt, thì Mộc Tê bỗng đến bẩm báo: Bùi Khang quả thực đã đến nơi ước hẹn, rồi để lại một tờ giấy.
Thẩm Miên mở tờ giấy ra, đập vào mắt là mấy chữ viết ngoáy chẳng khác nào chó gặm:
【Giờ Mùi một khắc ngày mai hẹn gặp ở nhã gian.】
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Miên: Tốt lắm, ngày mai người cùng tang vật đều bắt gọn, tóm ngay tại chỗ!
Lục Chương: ...
(Lục đại nhân lưỡi đau quá, không muốn nói chuyện)