Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 115

Tuy tờ giấy kia viết rõ giờ gặp mặt là giờ Mùi một khắc, nhưng Thẩm Miên đã sớm cùng Lục Chương rời cung.

Bệ hạ dạo một vòng trong thành, đến giờ Ngọ ba khắc thì ngồi vào gian nhã lần trước.

"Ngươi xem đi, bữa trưa muốn ăn gì?"

Thẩm Miên đẩy thực đơn của tửu lâu về phía Lục Chương, lại gọi Mộc Tê và Tiền Dụng cùng ngồi xuống: "Cùng nhau ăn đi."

Hừ, y đoán chừng sẽ có kẻ muốn nhân lúc này đến chiếm chút tiện nghi.

Quả thực là si tâm vọng tưởng! Bệ hạ tuyệt đối sẽ không để những kẻ mua bán đề thi kia được như nguyện!

Đợi ăn uống no nê xong, y sẽ lập tức bắt sống tên buôn đề của kỳ thi Hội này, rồi tra hỏi cho kỹ càng.

Gần đây, những kẻ liên quan đến gian lận khoa cử hầu như đều đã rơi vào tay của Thẩm Miên.

Y vốn tưởng kẻ muốn ăn chực này sẽ bị bắt ngay khi liên hệ với thân thích làm việc trong phủ Sử gia.

Không ngờ, Bùi Khang vậy mà vẫn luôn nán lại ngoài thành.

Hoặc là hắn ta vì quá cẩn trọng, cho nên cố tình giảm thiểu tiếp xúc với đồng bọn.

Hoặc cũng có thể, hắn ta chỉ muốn dùng đề giả để lừa gạt tiền bạc!

Bất kể là thế nào, đều khiến Thẩm Miên tức giận.

Ảnh vệ đã phái người về quê quán của huynh đệ Bùi Khang dò xét. Mấy ngày nay, bọn họ ngồi chờ ngoài thành, sáng nay báo lại cho Thẩm Miên: Gia cảnh của hai huynh đệ kia quả thật nghèo túng, ca ca còn lâm bệnh dọc đường, nhưng trước đó để tiết kiệm, vẫn cố nhịn không đi y quán, cũng không hề mua thuốc.

Nghe xong, Thẩm Miên thoáng do dự một chút, nhưng rất nhanh liền cứng lòng.

Bất kể là buôn bán đề thi hay dùng đề giả gạt bạc, đều phải nghiêm trị!

Nếu chịu hối cải thật lòng, Bệ hạ có thể cân nhắc cấm thi hai năm.

"Vài món này, thêm hai phần điểm tâm, Bệ hạ xem còn cần gọi thêm gì không?"

Trong lúc Thẩm Miên thất thần, thấy Tiền Dụng và Mộc Tê không chịu chọn món, Lục Chương liền định đoạt xong thực đơn, rồi quay sang hỏi Thẩm Miên.

—— Tuy Thẩm Miên nói để bọn họ gọi món, nhưng cuối cùng Lục Chương vẫn chọn toàn những thứ y thích ăn.

"Đủ rồi đủ rồi, không cần thêm nữa."

Thẩm Miên vội lắc đầu, thuận tay đè lại hệ thống bên cạnh đang định len lén ăn hạt.

"Nhiều người nhìn như vậy, ngươi đừng có quá đáng."

Mộc Tê cùng Tiền Dụng vẫn luôn dõi mắt về phía này, thế mà cục than đen kia lại dám ngang nhiên ăn vụng.

Không sợ người ta cho là quỷ quái hoành hành hay sao!

Hệ thống rúc dưới tay Thẩm Miên, khẽ cọ vào lòng bàn tay y, giọng ấm ức:【Sao không gọi thêm vài món? Ta cũng muốn ăn mà.】

Thẩm Miên: ...

Dạo này hệ thống càng lúc càng không coi ai ra gì!

Thẩm Miên nghiêm giọng: "Ngươi ngoan ngoãn một chút, bằng không thì đừng hòng ăn gì."

09 nghẹn họng, miễn cưỡng an tĩnh lại.

Món ăn được dọn lên rất nhanh, thế nhưng, mãi cho đến khi bọn họ ăn xong bữa trưa, đã tới giờ ước định, mà vẫn không thấy bóng dáng Bùi Khang đâu.

"Chẳng lẽ hắn không đến?"

Thẩm Miên nhón một miếng điểm tâm, sắc mặt chợt nghiêm: Hay là sau khi vào thành hắn đã phát hiện có điều bất ổn, cho nên tạm thời bỏ trốn?

.....

"Lại ra ngoài nữa à?"

Trong quán trọ ngoài thành, Bùi Viễn  nhìn đệ đệ sắp bước ra cửa, thần sắc có chút không tán đồng.

Mấy ngày nay uống thuốc, sắc mặt của thanh niên khá hơn đôi chút, nhưng vẫn còn lộ nét bệnh khí: "Chẳng bao lâu nữa là đến kỳ thi Hội, đệ nên đọc thêm sách, đến lúc đó thi được thứ hạng tốt..."

"Ừ ừ ừ."

Bùi Khang hơi thất thần gật đầu: "Biết rồi, đệ chỉ vào thành mua chút đồ, lập tức trở về."

"Ca ca yên tâm, đệ sẽ không đi lung tung, rất nhanh sẽ về thôi!"

Thấy đệ đệ khăng khăng, Bùi Viễn chỉ có thể thở dài, rồi dặn dò thêm mấy câu.

Sau khi Bùi Khang rời khỏi quán trọ và đi vào thành, trước tiên mua cho ca ca mấy bộ quần áo. Ra đến cửa, hắn ta lại suy tính, liền lấy thêm một chiếc đấu lạp.

Tiếp đó, thanh niên còn mua thêm một vài thứ khác, chuẩn bị đầy đủ những vật cần dùng cho kỳ thi Hội sắp tới. Sau đó, hắn ta liếc mắt nhìn về hướng tửu lâu một cái, rồi xoay người bước đi ngược hướng.

Ảnh vệ đi theo sau thoáng sửng sốt, do dự một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn bám xa xa.

Bùi Khang đội đấu lạp, đong đưa những thứ vừa mua trong tay, nheo mắt cười lạnh.

Hừ, còn mơ tưởng mua đề thi.

Nằm mơ!

Sách vở chưa đọc được mấy quyển, thế mà lại có thể dựa vào gia thế mà qua được kỳ thi Hương, tưởng rằng trong nhà có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?!

Có biết ca ca của hắn ta khổ tâm đọc sách đến nhường nào không? Lần này hắn ta nhất định phải cho tên tiểu công tử đó một bài học!

"Tiểu huynh đệ."

Bùi Khang đi một mạch tới phủ Kinh Triệu, chào hỏi nhóm nha dịch trước nha môn, cúi thấp đấu lạp, cố ý nén giọng khàn đi mà hỏi: "Chỗ các ngài... có thể tố giác chuyện gian lận khoa cử hay không?"

Gần đây, tin tức Bệ hạ nghiêm tra gian lận khoa cử đã sớm truyền khắp Kinh Thành, khiến hầu hết quan viên đều căng thẳng thần kinh.

Lúc này vừa nghe bốn chữ "khoa cử gian lận", nha dịch kia lập tức theo bản năng mà rùng mình.

Bùi Khang lướt nhanh qua sắc mặt của hắn, liền dè chừng lùi nửa bước.

Có ý gì đây, rốt cuộc có quản hay không?

"Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, vừa rồi ta tình cờ nghe được có người muốn mua bán đề thi Hội!"

Thấy sắc mặt của nha dịch trở nên nghiêm trọng, Bùi Khang lập tức đem tên tửu lâu, nhã gian ước hẹn, tất thảy đều nói ra.

"Ta chỉ nghe được chừng ấy, chắc hẳn người còn chưa đi xa, các ngài mau đi đi, bây giờ đi còn có thể bắt ngay tại chỗ!"

Hắn ta lại cố gắng miêu tả dung mạo của Thẩm Miên một phen, để phòng ngừa bọn họ bắt nhầm người.

Nghe Bùi Khang nói đâu ra đấy, nha dịch kia không dám chậm trễ, vội vàng đáp: "Ta vào bẩm báo đại nhân ngay."

"Ngươi ở đây chờ một lát."

Nói xong, nha dịch liền hấp tấp chạy vào trong phủ nha.

Bùi Khang liền đáp: "Được được, ta ở đằng kia đợi, chỗ này nắng quá."

Hắn ta lùi ra xa vài bước, đứng nép dưới hiên.

Ánh mắt Bùi Khang vẫn len lén dò xét mấy tên nha dịch khác.

Cuối cùng, hắn ta tìm được một chỗ trống, thừa dịp không ai chú ý, liền nhanh chóng chen vào trong đám đông, rồi tháo đấu lạp ném vào đầu hẻm.

Đợi cái gì mà đợi, lỡ lát nữa bắt hắn ta đi cùng, có phải cũng tóm hắn ta đi luôn hay không?

Tuy ban đầu hắn ta chỉ bịa chuyện gạt vị tiểu thiếu gia kia, nhưng ai bảo y tâm thuật bất chính, mơ tưởng mua đề thi.

Dù cho lúc ấy tiểu thiếu gia kia cãi không nhận, cũng đủ dọa cho y một trận!

Mà nếu y không sợ...

Bùi Khang nhớ đến tờ chứng từ, lại hừ lạnh một tiếng.

Dù sao tên họ cũng là giả, cho dù xui xẻo bị lôi ra, cùng lắm thì ngồi trong đại lao mấy ngày.

Hắn ta cũng hết cách.

Đáng tiếc, nghe nói tố giác chuyện gian lận khoa cử, một khi thẩm tra là thật, còn có thể lĩnh thưởng bạc nữa.

Bùi Khang chép miệng, liền xoay người đi mua cho ca ca ít hoa quả.

Không lâu sau, Kinh Triệu Doãn bước vội vã ra khỏi nha môn cùng nha dịch.

Một tên nha dịch thấp giọng nói: "Đại nhân, chính là người này—"

Lời còn dang dở, hắn chợt sững người.

Trước cửa nào còn bóng dáng kẻ kia?!

Vài đồng liêu đang khe khẽ bàn bạc, thấy Kinh Triệu Doãn đi ra, vội vã hành lễ: "Đại nhân!"

Trong đó, một tên nha dịch cao gầy lập tức bẩm: "Người kia vừa nói nơi này nắng quá, liền đi sang bên kia đứng, chúng thuốc hạ lơ là một chút, kết quả là không thấy tung tích đâu nữa!"

Kinh Triệu Doãn khẽ xoa trán, trầm ngâm chốc lát, lập tức hạ lệnh: "Trước mặc kệ hắn, đã có người tố giác thì bất kể thật giả, cũng phải lập tức đi tra cho rõ."

Nghe nha dịch miêu tả, hắn đoán kẻ muốn mua đề có lẽ là một thiếu gia nhà giàu.

Để tỏ rõ sự coi trọng đối với vụ gian lận khoa cử, lại lo thuộc hạ khó trấn áp được người, Kinh Triệu Doãn quyết định tự thân đi điều tra.

"Các ngươi, theo ta!"

Bệ hạ nghiêm tra như thế, sao còn có kẻ dám to gan bán đề?

Chỉ sợ là bọn lừa đảo.

Nhưng cho dù là lừa gạt, cũng phải tra xét nghiêm ngặt, thà giết nhầm chứ không thể bỏ sót!

Kinh Triệu Doãn dẫn người, lập tức hướng đến tửu lâu mà người tố cáo vừa nhắc tới.

.......

"Rốt cuộc là thế nào?!"

Trong nhã gian, Thẩm Miên sốt ruột ngó ra ngoài cửa sổ.

Giờ này rồi, sao còn chưa thấy tới?

Chẳng lẽ là thực sự bỏ trốn?

Không cần 400 lượng bạc còn lại nữa sao?

Không thể nào, ảnh vệ đã nói huynh đệ bọn họ trông rất thiếu tiền mà.

Lục Chương bóc một nắm hạt thông đưa cho Thẩm Miên, đang muốn mở miệng thì bỗng nghe bên ngoài nhã gian vang lên tiếng ồn ào mơ hồ.

Kinh Triệu Doãn dẫn theo người đi dọc hành lang, vừa đứng trước nhã gian định bảo nha dịch mở cửa, bên cạnh đột nhiên rơi xuống một bóng đen chắn ngay trước mặt bọn họ.

Kinh Triệu Doãn giật mình, mấy nha dịch phía sau lập tức đặt tay lên chuôi đao.

Thẩm Nhất đảo mắt nhìn Kinh Triệu Doãn, giọng bình thản không chút gợn sóng: "Chuyện gì?"

Hắn nhận ra Kinh Triệu Doãn, nhưng Kinh Triệu Doãn lại không biết hắn.

Thanh niên trước mặt che mặt, dáng dấp vừa thấy đã biết là người luyện võ, bản lĩnh không tầm thường. Kinh Triệu Doãn lập tức cả kinh, trong lòng chấn động —— chẳng lẽ bên trong quả thực đang mua bán đề thi Hội?

Mồ hôi lạnh túa ra, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Nhất đang đứng chắn trước cửa, bên hông lại đeo đao, liền lùi lại một bước, cảnh giác quát: "Ngươi là ai, dám ngăn bản quan làm việc gì?!"

"Bản quan nhận được tố giác, nói nơi này có kẻ mua bán đề thi Hội, có ý đồ gian lận. Ngươi còn không mau tránh ra!"

Tiếng Kinh Triệu Doãn vang dội.

Ngồi trong nhã gian, Thẩm Miên đang cầm ly nước hoa quả, vừa nghe những lời ấy liền không kịp trở tay, sặc đến ho khan liên tục.

"Khụ khụ khụ!"


________
Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ: Ai... ai gian lận cơ?

Bình Luận (0)
Comment