Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 116

Lục Chương ngồi cạnh Thẩm Miên, vừa thấy Bệ hạ ho sặc, Tiền công công cũng thất sắc bật dậy. Lục Chương lập tức nghiêng người về phía trước, bàn tay trái dịu dàng xoa lưng cho Thẩm Miên.

"Bệ hạ, không sao chứ?"

Một tay của Lục Chương nhẹ nhàng vỗ thuận khí cho Thẩm Miên, tay kia lấy khăn lau đi vệt nước quả vương nơi khóe miệng của y.

Bàn tay của Tiền công công đang đưa ra chợt khựng giữa không trung.

Tiền công công nhất thời đứng cũng không xong, ngồi cũng chẳng được, chỉ có thể nghiến răng ken két trong lòng:

Lục Chươnggggg!

Vệ Quốc Công sao lại không giữ đứa con này ở Lan Đê chứ!

"Để bản quan vào!"

Kinh Triệu Doãn nghe thấy tiếng động bên trong, sợ kẻ trong phòng chạy mất, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho nha dịch chặn lấy Thẩm Nhất, còn mình thì giơ chân định đá cửa xông vào bắt người.

Thẩm Miên ho vài tiếng cho đỡ nghẹn, rồi giơ tay ra hiệu cho Tiền Dụng đi mở cửa.

Ngụm nước hoa quả vừa rồi suýt chút nữa đã lấy mất 0.5 giá trị sinh mệnh của y!

【Ai nha, ai nha......】

Hệ thống chưa được gọi món lúc nãy, giờ đang ngồi xổm trên bàn, vuốt màn hình trước mặt, tấm tắc cảm thán: 【Thế mà lại xuất hiện cảnh báo sinh mệnh màu đỏ.】

【Nhìn xem, nhìn xem!】

Nó liếc sang phía Lục Chương vừa rút tay khỏi sống lưng Thẩm Miên, dùng giọng ngân nga mà thán: 【Thật hiếm lạ, đã bao lâu rồi chưa thấy cảnh báo sinh mệnh màu đỏ, thật sự đã rất lâu rồi.】

Vốn quen nhìn màu vàng quá nhiều, đến mức nó cũng quên mất cảnh báo sinh mệnh bình thường vốn là màu đỏ.

Thẩm Miên dùng khăn lau tay, rồi thuận tay phủ nó lên đầu hệ thống: "Ngươi nhìn Thái Cực Đồ nhiều quá, đến mức âm dương cũng lẫn lộn rồi."

"Nếu ngươi thích màu đỏ như vậy, tối nay sẽ ăn cà chua xào cà chua, thêm dưa hấu hầm ớt cay cho đủ."

【......】

Nghe thực đơn xong, hệ thống lập tức héo rũ, biến thành một mảnh bẹp dí, từ dưới khăn chậm rãi trượt ra:【Ta, ta chỉ nói giỡn thôi ký chủ.】

Thật là ngu ngốc! Lần này nó đi theo một ký chủ hoàn toàn... không có trái tim!

Khi nào thì nó mới có thể gặp được một vị ký chủ là sinh viên đơn thuần lương thiện đây.

QAQ.

Thẩm Miên hừ nhẹ một tiếng, ấn bẹp hệ thống, x** n*n vài cái, rồi ngẩng mắt nhìn về phía cửa.

Chân của Kinh Triệu Doãn vừa mới nhấc lên, còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, thì "kẽo kẹt" một tiếng, cửa liền mở ra.

Hắn lảo đảo một cái, ngã sấp vào trong phòng, suýt nữa ngã nhào tới trước mặt mọi người.

Thẩm Nhất cùng Tiền công công vội vàng đối mắt, rồi lùi vài bước, nhanh chóng ẩn mình, chỉ để lại mấy nha dịch ngơ ngác đứng ở cửa.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Tên nha dịch cao gầy dẫn đầu vội chạy vào đỡ lấy Kinh Triệu Doãn đang chật vật.

"Không sao...... Hả?"

Kinh Triệu Doãn đứng vững, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Chương ở không xa, liền nhất thời sững sờ: "Lục đại nhân?!"

Khoan đã, chuyện gì thế này? Vì sao Lục Chương lại ở đây?

Trung lang tướng của Tả Phụng Thần Vệ, Thế tử Vệ Quốc Công, cận thần bên cạnh Thiên tử —— Lục Chương, vì sao lại xuất hiện ở nơi khả nghi là hiện trường vụ án gian lận khoa cử này?!

Sắc mặt Kinh Triệu Doãn dần dần căng thẳng.

Trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh: Nếu Lục Chương thật sự mua bán đề thi, hắn phải làm thế nào để bẩm báo với Bệ hạ? Nếu Thế tử Vệ Quốc Công ỷ thế h**p người, hay là đưa hối lộ cho hắn, hắn phải ứng xử ra sao?

Kinh Triệu Doãn lén quay đầu liếc mấy tên nha dịch phía sau.

Sơ suất rồi, lẽ ra vừa nãy nên dẫn thêm người đến mới phải.

Lục Chương đón nhận ánh mắt chứa năm phần hoài nghi, ba phần trách cứ, hai phần kinh hoảng của Kinh Triệu Doãn, chỉ yên lặng nghiêng người sang một bên, để lộ thiếu niên ngồi phía sau bàn.

Đầu óc Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp phản ứng, nhưng thân thể đã mềm nhũn quỳ xuống: "Bệ... Bệ hạ!"

Đám nha dịch phía sau nghe thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh hoàng quỳ rạp xuống đất.

Tiền công công nhanh chóng đóng cửa nhã gian, ngăn cách mọi thanh âm bên ngoài.

"Ừ."

Thẩm Miên ngồi thẳng dậy, phất tay: "Đều đứng lên đi."

Kinh Triệu Doãn: "Vâng! Tạ ơn Bệ hạ!"

Động tác của Thẩm Miên khựng lại một chút: "Ngươi nói nhỏ thôi."

Nghe vậy, toàn thân Kinh Triệu Doãn lập tức căng cứng, không dám phát ra tiếng động, chỉ liều mạng gật đầu.

Tốt quá rồi, là Bệ hạ! Bệ hạ tuyệt đối không có khả năng gian lận khoa cử, đây nhất định chỉ là hiểu lầm!

Hắn không cần lo bị Lục Chương diệt khẩu nữa.

Thẩm Miên thấy Kinh Triệu Doãn dường như vô cùng kích động, tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Trình ái khanh sao lại đến nơi này?"

Vừa rồi y hình như nghe thấy gì đó về gian lận khoa cử... Kinh Triệu Doãn là đi nhầm, hay là cố ý đến tìm y?

Trình Kỳ cúi người thi lễ, rồi gượng cười đem mọi chuyện vừa nãy kể lại tỉ mỉ.

"Thần... thần đi ra ngoài thì người kia đã biến mất, nghĩ đến việc liên quan kỳ thi Hội, vạn nhất thật sự có chuyện... liền dẫn người đến đây bắt... không phải, là tra xét cho rõ ràng."

Có lẽ là hắn tìm sai nhã gian rồi.

Người kia nói người muốn mua đề rốt cuộc là ai nhỉ...

Là một thiếu niên chừng 18 - 19 tuổi, diện mạo——

Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn lén về phía Bệ hạ.

Ngay sau đó, hắn hít mạnh một hơi.

Không ổn rồi, sao hắn lại có cảm giác... người mà kẻ kia nhắc tới, chính là Bệ hạ?!

Quả thật, khi người ta rơi vào cảnh câm nín thì chỉ có thể cười mà thôi.

Thẩm Miên "a" một tiếng, quay sang hỏi Kinh Triệu Doãn: "Người đó trông như thế nào?"

Kinh Triệu Doãn vội vàng ra hiệu cho nha dịch vừa gặp Bùi Khang tiến lên.

"Hồi... hồi Bệ hạ."

Tên nha dịch này cả đời chưa từng gặp qua Hoàng Đế, giờ phút này run lẩy bẩy, cố gắng vắt óc để nói: "Người kia trông tuổi không lớn, chừng hai mươi mấy, diện mạo thì ——"

Hắn run rẩy cúi gằm đầu xuống: "Hắn đội đấu lạp, cả khuôn mặt đều bị che kín, tiểu nhân... tiểu nhân không nhìn rõ."

Thẩm Miên: Y có thể khẳng định, trăm phần trăm là Bùi Khang!

Còn biết che mặt, rõ ràng là đã có mưu tính từ trước.

Tốt lắm, không những gạt lấy tiền đặt cọc của y, còn dám bày mưu hãm hại Bệ hạ.

May mà sắp xếp ở trong nhã gian, nếu không, lúc chuẩn bị bắt người e rằng Bệ hạ lại bị bắt ngay giữa phố!

Y khẽ gõ nhẹ lên bàn hai cái, trong ánh mắt ngày càng bất an của Kinh Triệu Doãn, liền chậm rãi mở miệng: "Ừ, trẫm đã biết. Việc này, trẫm sẽ sai người điều tra rõ ràng, khanh lui về đi."

Kinh Triệu Doãn thở phào một hơi dài, vội vàng dẫn người lui ra.

Hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện này là thế nào.

Có điều, Bệ hạ đã nói sẽ tra xét, vậy thì không còn liên quan đến hắn nữa.

Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Miên gọi Thẩm Nhất, lệnh cho hắn phái người liên hệ với ảnh vệ vẫn đang theo dõi Bùi Khang để tra rõ ngọn ngành.

——Dạo gần đây số lượng ảnh vệ có chút eo hẹp, Thẩm Miên nghĩ phía Bùi Khang không có việc gì lớn, cho nên chỉ lưu lại một người bám theo.

Sớm biết vậy khi ấy đã để lại thêm một người, chí ít cũng có thể gửi tin tức kịp thời cho Bệ hạ.

Thẩm Nhất lĩnh mệnh lui ra, cả gian phòng rơi vào một thoáng tĩnh lặng.

"Bệ hạ."

Tiền công công bước đến bên cạnh Thẩm Miên, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ định trước tiên bắt hắn lại sao?"

Tên tiểu tử ấy đúng là chán sống, dám lừa gạt đến đầu Bệ hạ!

Thẩm Miên hơi nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: "Chưa cần, cứ chờ thêm."

"Chẳng phải hắn cũng muốn tham gia thi Hội sao, trước tiên để hắn đi thi. Trẫm cũng muốn xem hắn có thể thi ra cái dạng gì."

Lục Chương ngồi ngay bên cạnh, nâng tay rót cho Thẩm Miên một chén trà, giọng ôn hòa: "Hôm nay tiết trời không tồi, hoa hải đường trong phủ của thần nở rộ, không biết Bệ hạ có bằng lòng cùng thần đi xem?"

Nghĩ một chút, hắn lại bổ sung: "Mấy ngày trước Vương quản gia nói, hắn nhặt được một ổ chim non, dạo này bắt đầu mọc lông, nhà bếp cũng vừa học được mấy món điểm tâm mới——"

Hắn đoán rằng Bệ hạ sẽ có hứng thú. Chỉ là chim non mới nở ra thật sự có hơi xấu xí, hắn bèn tính toán, chờ chúng lớn lên đẹp hơn một chút, rồi lại mời Bệ hạ đến xem.

【Chậc chậc.】

Hệ thống ngồi chồm hổm bên cạnh tay Thẩm Miên: 【Lục Chương nói năng vụng về quá.】

Cục than đen hí hửng cười khúc khích:【Hắn phải nói: Thần có nuôi một con mèo con, dạo gần đây mèo con vừa học xong trò lộn ngược, Bệ hạ có muốn ưmmm! 】

Lại một lần nữa, than tròn bị bóp thành một tấm than bánh.

Tiền Dụng đứng bên cạnh, ánh mắt như dao đâm về phía Lục Chương.

Trong cung còn thiếu gì hoa với chim?

Thẩm Miên tưởng tượng ra dáng vẻ của chim non, liền sảng khoái gật đầu: "Được."

Bệ hạ vừa bị dắt một vòng quanh co, lúc này quả thật có chút tức giận, cần được phân tâm đôi chút.

——Sự thật chứng minh, tuy rằng không có mèo con biết lộn ngược, nhưng hoa hải đường quả thực diễm lệ, chim non cũng hết sức đáng yêu.

Thẩm Miên hứng thú vô cùng, cầm chiếc nhíp bạc nhỏ gắp lấy một con trùng, khẽ chạm vào miệng con chim trong ổ.

Con chim non bị chạm, liền lập tức rướn thẳng cổ kêu "pi pi" vang dội, rồi há to miệng hướng về phía Thẩm Miên.

【Con này, con này nữa, cho nó ăn đi!】

Hệ thống sớm quên bẵng con mèo biết lộn ngược, phấn khích ngồi xổm trên vai Thẩm Miên, vừa hò hét chỉ huy y cho chim ăn, vừa chìa đôi móng nhỏ với ý định quậy phá trong ổ.

Lục Chương đứng bên cạnh, chăm chú nhìn gương mặt của Bệ hạ đang chuyên tâm cho chim ăn, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Chờ Thẩm Miên cho chim ăn xong, trên mặt vẫn còn lộ vẻ chưa thỏa mãn, Lục Chương liền đưa khăn sạch sẽ đến, khẽ giọng hỏi: "Bệ hạ thích thế, hay là mang chúng về..."

Thẩm Miên lắc đầu: "Thôi."

Y thấy Vương quản gia hình như cũng rất quý ổ chim non này.

Lục Chương liếc nhìn chiếc tổ chim trên bàn, giọng nói khẽ đổi: "Mấy con chim non này phải hai canh giờ cho ăn một lần, vừa vặn hoa hải đường trong sân còn chưa nở hết, ngày mai sẽ càng rực rỡ hơn. Bệ hạ có muốn ở lại đây một đêm, nhân tiện cho chim ăn thêm vài lần?"

【Muốn, muốn, muốn.】

Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, hệ thống đã ôm lấy mấy chú chim non lông tơ chưa mọc đủ, nhưng đã tròn trịa đáng yêu: 【Ở lại một đêm đi ký chủ, ta còn muốn cho chim ăn nữa.】

Thẩm Miên khẽ chạm vào một chú chim trong ổ cỏ, rồi ánh mắt rơi lên người Lục Chương: "Ở lại một đêm... chỉ để ngắm hoa và cho chim ăn thôi?"

Sắc mặt Lục Chương vẫn tự nhiên, khẽ gật đầu: "Tất nhiên."

Nhưng tất nhiên không phải chỉ ngắm hoa và cho chim ăn.

Khi Thẩm Miên bước vào gian phòng vốn thuộc về mình trong phủ Vệ Quốc Công, rồi liếc nhìn chiếc giường đã được đổi thành loại lớn gấp đôi, y liền hiểu rõ mọi chuyện.

Đêm xuống, sau khi nghe ảnh vệ bẩm báo và xử lý xong sổ sách, Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài kia mưa bụi rơi lất phất.

Y mở cửa sổ, hít sâu một hơi không khí ẩm lạnh, rồi quay sang nói với Lục Chương vẫn ngồi bất động bên bàn: "Lục ái khanh, trời đã tối, khanh cũng nên về nghỉ sớm đi."

Quả đúng như Thẩm Miên dự đoán, ngay sau đó Lục Chương đứng dậy, bước đến bên cạnh y, rồi nhẹ nhàng thở dài: "Đúng là không khéo."

Giọng điệu của hắn mang theo vài phần phiền muộn: "Vừa nãy nghe quản gia nói, gian phòng của thần hình như bị dột nóc, vốn định mấy ngày tới tìm người tu sửa."

"Thần tưởng rằng cũng không sao, không ngờ đêm nay trời lại đổ mưa, chỉ e gian phòng ấy tạm thời không thể ở."

Ánh mắt hắn đảo qua nội thất, không hề che giấu ý đồ của mình: "Không biết Bệ hạ có thể cho thần ở lại một đêm?"

Thẩm Miên: Cái cớ này thật gượng gạo!

Trong phủ Vệ Quốc Công bao nhiêu gian phòng, đi đâu mà chẳng được, cứ nhất định phải ở đây!

Thẩm Miên lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Chương: "Ngươi biết hôm nay sẽ có mưa sao?"

Bệ hạ hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, mái ngói kia chính là do người này tự tay phá hỏng.

Lục Chương khẽ lắc đầu: "Không có."

Ánh mắt Thẩm Miên vẫn đầy hoài nghi đánh giá hắn.

Lục Chương khẽ bật cười, đưa tay nắm lấy cổ tay Thẩm Miên.

Đầu ngón tay hắn ấm áp, Thẩm Miên hơi giật mình, muốn rút về nhưng lại bị hắn giữ chặt.

Hắn nghiêng người gần sát, giọng thấp: "Thần thật không ngờ trời sẽ mưa."

Thẩm Miên: "Nếu không mưa, ngươi định lấy cớ gì?"

Ánh mắt Lục Chương khẽ dao động, dưới cái nhìn im lặng của Thẩm Miên, cuối cùng chịu thỏa hiệp: "Thần vốn chuẩn bị..."

Thanh âm dần thấp xuống, hắn nghiêng sát tai Thẩm Miên, khẽ thì thầm một câu.

Trong nháy mắt, tai Thẩm Miên đỏ bừng.

Y trừng mắt nhìn Lục Chương: "Ngươi ngươi ngươi——"

Lục Chương lại bật cười, nụ cười lần này vô cùng phóng khoáng, mặt mày sung sướng giãn ra, khiến Thẩm Miên cũng không khỏi cảm thán: quả là một gương mặt tuyệt đẹp.

"Bệ hạ."

Một nụ hôn khẽ rơi xuống nơi khóe mắt của y, rồi thuận theo đó trượt xuống, lưu luyến dừng lại bên môi.

"Dù sao gian phòng kia của thần cũng không ở được, xin Bệ hạ chuẩn cho thần được lưu lại."

"Hạc Vũ Điện quá đỗi lạnh lẽo, đã nhiều ngày thần không được ở cùng Bệ hạ."

Thẩm Miên cảm thấy hô hấp dần trở nên gấp gáp, mà bên tai vang lên tiếng thúc giục trầm thấp của Lục Chương:
"Bệ hạ?"

_______
Tác giả có lời muốn nói:

09: Hắn nói gì thế, hệ thống ta nghe không rõ, sốt ruột quá!

Bình Luận (0)
Comment