Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 117

Lồng ngực Thẩm Miên dần dần thấy khó thở, tựa như không khí xung quanh y trở nên loãng đi, cả người cũng có chút giống như say xe.

Tiếng mưa tí tách bên tai phảng phất như phủ thêm một tầng sa mỏng, càng nghe càng trở nên mơ hồ.

Y thậm chí cũng không biết mình đã đáp ứng Lục Chương chuyện gì.

【Cốc cốc.】

Bất chợt bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa sổ.

Thẩm Miên chấn động, thần trí lập tức tỉnh táo hơn vài phần.

【Ký chủ.】

Vừa thấy tình huống không ổn, hệ thống đã lập tức chui ra ngoài cửa sổ, kết quả lại bị Lục Chương tiện tay khép cửa nhốt bên ngoài, giờ nó cất giọng oang oang:【Nhớ phải hít thở, nếu không đến lúc ngất đi vì thiếu dưỡng khí, giá trị sinh mệnh sẽ sụt giảm.】

Nó rũ rũ nước mưa trên người, giơ móng vuốt nhỏ chùi đi giọt nước dính trên màn hình, nhìn cảnh báo màu vàng 【Giá trị sinh mệnh -3】 mà thở dài một hơi.

Ai da!

Tuy ký chủ tuy không phải sinh viền yếu ớt, nhưng vẫn có chút da giòn.

Cũng không biết trong đầu Lục Chương lại nghĩ cái gì nữa.

Nghe thấy giọng 09, Thẩm Miên liền thoáng lui về sau, khẽ đẩy Lục Chương một chút.

Tay phải Lục Chương vẫn ôm eo của Thẩm Miên, cảm nhận được động tác trong lòng ngực, hắn chậm rãi dừng nụ hôn, rồi nhìn thẳng vào y: "Bệ hạ?"

Thẩm Miên ho nhẹ một tiếng: "Khụ, có phải đến lúc cho chim ăn rồi không?"

Đúng là vừa tròn hai canh giờ.

Lục Chương chăm chú nhìn chằm chằm vành tai Thẩm Miên mấy nhịp, khóe môi khẽ cong lên: "Phải, canh giờ không sai biệt lắm. Bệ hạ cho chim ăn xong cũng nên sớm nghỉ ngơi."

Thẩm Miên: Rõ ràng là Lục Chương ngươi muốn nghỉ ngơi sớm thì có!

【Ký chủ.】

Ngoài cửa sổ lại truyền đến giọng của hệ thống: 【Hai người hôn xong chưa, giờ ta có thể vào không?】

Lục Chương buông tay ra, đi gọi Vương quản gia đem ổ chim non đến, còn Thẩm Miên thì nhân lúc ấy mở cửa sổ để hệ thống chui vào.

Nó u oán bò vào phòng với bộ dạng ướt nhẹp thảm hại, rồi bay lên bàn rúc vào bên cạnh ấm trà nóng mà hớp lấy từng ngụm.

Uống xong, nó vươn một móng vuốt, lén nhúng vào trong chén trà của Lục Chương rửa sạch.

Chờ đến khi nó định chuyển sang chén của Thẩm Miên, bỗng nhiên cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo như thực chất bắn đến.

【Chén này đẹp thật.】

09 run rẩy v**t v* chén trà của Thẩm Miên, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt híp lại của y, lập tức lặng lẽ thu móng vuốt về, ngoan ngoãn ghé sát vào chén của Lục Chương uống nốt phần còn lại.

Lúc này Thẩm Miên mới thu hồi tầm mắt: "Ngươi có cho chim non ăn không?"

09 ngay tức thì quên sạch chuyện mình vừa bị mưa dầm, nhanh nhảu nhảy dựng lên: 【Muốn, muốn!】

Đợi đến khi cho lũ chim ăn xong, cơn mưa bên ngoài cũng gần tạnh.

Tiền công công đứng trước cửa, gương mặt gượng gạo nặn ra một nụ cười, giọng điệu mang theo chút thúc giục: "Trời đã khuya, Lục đại nhân cũng nên về nghỉ ngơi sớm thôi?"

Bệ hạ muốn rửa mặt đi ngủ, ngài còn không mau đi đi, cứ ở đây dây dưa cái gì chứ!

Lục Chương mỉm cười ôn hòa với Tiền công công, lại quay đầu liếc nhìn Thẩm Miên đang rửa tay bên bàn.

Tim Tiền công công bỗng nảy lên dự cảm không lành.

"Ta cùng Bệ hạ còn có chút việc cần thương nghị. Bệ hạ vừa mới nói, đêm nay ta trực tiếp ở lại đây cũng được."

Tiền Dụng bất lực đưa ánh mắt cầu cứu sang Thẩm Miên.

Thẩm Miên lại dời tầm mắt: "Cũng được, quả thực có mấy chuyện cần bàn. Gọi người đem đồ của Lục ái khanh tới đây."

Tiền Dụng: ?!

Lục Chương mỉm cười gật đầu: "Làm phiền Tiền công công."

Tiền Dụng nghiến răng, hậm hực lui xuống.

Đợi đến khi Mộc Tê mang chăn gối của Lục Chương tới, sắp xếp xong xuôi rồi bước ra ngoài, nàng liền bắt gặp Tiền công công đứng ngay cửa, mặt mày u sầu nhìn lên trời.

Mộc Tê ngẫm nghĩ, lấy ra một bình nhỏ từ trong ngực, đưa sang: "Ngài có muốn không?"

Tiền Dụng quay đầu lại: "Cái gì?"

Mộc Tê đáp: "Thanh Tâm Hoàn."

Tiền Dụng: ?!

Hắn cố chấp quay đầu đi, nghiến giọng: "Không cần!"

Mộc Tê không nói thêm, chỉ bình thản đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi lặng lẽ đứng cách xa ra.

Rõ ràng không có tiếng động gì, nhưng lại mang theo một loại cảm giác ồn ào khó chịu.

Trong nội thất, Thẩm Miên đã thay xong y phục và nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Hệ thống cuộn mình nơi cổ của Thẩm Miên, rồi túm lấy một góc chăn nhỏ đắp lên người, thoải mái an vị chuẩn bị đi ngủ.

Ngày mưa thế này, quả thật là thích hợp nhất để ngủ một giấc. Nó muốn ngủ thẳng tới tận giữa trưa ngày mai!

Ngay lúc bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Miên bỗng nhiên cảm giác bên cạnh khẽ động.

Ngay sau đó, cổ tay của y bị người nắm lấy, chăn trên người bị khẽ xốc lên, cả thân mình của Lục Chương liền áp sát lại.

Thẩm Miên mở mắt: "Ngươi có ngủ hay không?"

Y cảnh giác liếc về phía màn hình hệ thống.

Bệ hạ hiện tại rất tỉnh, nếu kẻ nào đó dám làm chuyện kỳ quái, y tuyệt đối sẽ đá thẳng xuống giường.

"Hôm nay trời mưa có chút lạnh."

Lục Chương nghiêng người về phía Thẩm Miên, thấp giọng nói: "Chăn của thần hơi mỏng, muốn mượn chăn của Bệ hạ đắp một chút."

Thẩm Miên: ...

Nhìn chỉ số sinh mệnh không hề dao động, y quyết định trước tiên không chấp nhặt với người này.

Vì thế, Lục Chương nghe được Bệ hạ khẽ hừ một tiếng, nhưng không hề né tránh.

Đáy mắt của hắn thoáng hiện ý cười, rồi nghiêng người đem Bệ hạ ôm trọn vào lòng ngực.

Trong nội thất lại khôi phục sự yên tĩnh.

Thấy Thẩm Miên mệt mỏi, Lục Chương chỉ ôm lấy mà không quấy rầy thêm. Thẩm Miên lại nhắm mắt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cục than đen nhìn góc chăn bị Lục Chương kéo mất, nó hắt hơi một cái, rồi chậm rãi bò dậy, bay sang bên kia, đậu xuống tấm chăn bị xốc thành một đống trong góc, dẫm dẫm mấy bước, sau đó thở dài một hơi nằm xuống.

Bao giờ ký chủ mới chịu chia cho nó một gian phòng, để nó được ngủ yên ổn một chỗ?

Nếu không, ngày nào nó cũng nơm nớp sợ thấy phải cảnh không nên thấy, lúc nào cũng phải cảnh giác phòng bị.

....

Sáng hôm sau,  khi Thẩm Miên tỉnh lại, Lục Chương đã thay xong y phục, ngồi ở gian ngoài lặng lẽ xem sách.

Dùng xong bữa sáng, hai người cùng đi ngắm hoa hải đường, Thẩm Miên lại cho chim nhỏ ăn lần cuối cùng, rồi mới trở về cung.

Suốt dọc đường, tinh thần của Lục Chương phấn chấn, ngược lại là Tiền công công thì vành mắt thâm quầng, cả người giống như trong một đêm chịu không ít tang thương.

Thẩm Miên mới vừa hồi cung không bao lâu, ảnh vệ được phái đi điều tra tình huống trong nhà Bùi Khang cũng đã trở về.

Ảnh vệ quỳ một gối trước Hoàng Đế, đem những gì tra được báo lại từng điều một.

——Huynh đệ Bùi gia từ nhỏ đã mồ côi phụ thân, trong nhà chỉ còn mẫu thân với thân thể yếu ớt.

Thực ra trước kia cuộc sống của bọn họ cũng tạm ổn, cho đến vài năm trước, Bùi phụ vào núi săn thú, không may bị trọng thương, không lâu sau liền qua đời.

Bùi mẫu lo liệu tang sự xong, lại lâm trọng bệnh, từ đó thường xuyên nằm liệt giường.

Nhưng dù như vậy, bà vẫn cố gắng chống đỡ thân thể suy nhược, dựa vào thêu khăn tay cùng vài việc vặt để nuôi hai đứa con ăn học.

Hai huynh đệ cũng thật có chí khí, thành tích của đại ca Bùi Viễn ở thư viện luôn đứng nhất, đệ đệ Bùi Khang cũng không kém. Năm trước, hai người đồng thời vượt qua kỳ thi Hương, không lâu sau lại cùng nhau lên Kinh, chuẩn bị ứng thi Hội.

Vì giảm bớt gánh nặng cho mẫu thân, trên đường đi ngoại trừ chặng đường thủy bắt buộc phải ngồi thuyền, còn lại đều dựa vào chân đi bộ, gần như một mạch mà tới.

Thế nhưng, sắp tới gần Kinh Thành, số bạc mang theo cũng tiêu gần hết, Bùi Viễn lại mắc thương hàn, hai người còn phải lo chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho thi Hội. Bùi Khang buộc phải ra ngoài đi khắp nơi tìm việc làm thuê ngắn hạn trong thành.

Chắc là trong lúc đến Sử gia làm việc, ngẫu nhiên nghe được kế hoạch của Sử Thị lang.

Về phần cái gọi là thân thích mà Bùi Khang nói trước đó, hoàn toàn chỉ là bịa chuyện để che mắt Hoàng Đế mà thôi.

"Khoan đã."

Thẩm Miên nghe đến đây, bỗng nhíu mày: "Hai huynh đệ bọn họ đi đường xa như thế, đã tằn tiện đến vậy, vì sao vào Kinh lại không còn đủ bạc để mua thuốc và bút nghiên?!"

——Thẩm Miên sớm đã hạ thánh chỉ, bắt đầu từ năm nay, toàn bộ Cử nhân vượt qua kỳ thi Hương, triều đình sẽ căn cứ đường đi xa gần mà phát cho mỗi người một khoản phí lộ trình. Chiếu theo quy định, huynh đệ Bùi gia ít nhất phải được tổng cộng 20 lượng bạc.

Vậy thì số bạc ấy đã biến đi đâu mất rồi?!

________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền công công cả đêm không ngủ, ngồi trên bậc thềm: Ai da... ai da!

Bình Luận (0)
Comment