Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 118

Ảnh vệ ở cách đó không xa lặng lẽ chớp mắt một cái, rồi nghiêm túc suy nghĩ nên mở miệng thế nào.

Thẩm Miên nhận ra có chỗ bất thường, liền nhíu mày nhìn sang: "Làm sao vậy, có gì không đúng?"

Ảnh vệ cúi đầu: "Khởi bẩm Bệ hạ, thuộc hạ tra được số bạc mà hai huynh đệ Bùi gia cầm trong tay, chỉ có năm lượng."

Thanh âm của Thẩm Miên đột ngột cao vút: "Năm lượng?!"

"Một người năm lượng?"

Ảnh vệ ngập ngừng một thoáng, rồi cắn răng đáp: "Bệ hạ, là hai người... cộng lại mới có năm lượng."

Thẩm Miên: Hai mươi lượng bạc trong chớp mắt biến thành năm lượng, chẳng lẽ tường gạch nhà ai đã hóa thành tường vàng rồi sao?!

Không ngờ lại còn điều tra ra được chuyện bất ngờ thế này.

Ảnh vệ thấy Bệ hạ không lên tiếng nữa, bèn hạ giọng bổ sung vài câu.

—— số bạc này, vốn là do hai huynh đệ ấy có thành tích không tệ trong thư viện mới có được. Hắn lén hỏi thăm, có vài Cử nhân tuy đã qua thi Hương, nhưng vì thành tích bình thường, khả năng đậu thi Hội không lớn, cho nên chỉ được phát cho một lượng bạc mà thôi.

Nghe xong, sắc mặt Thẩm Miên hoàn toàn trầm xuống: "Lá gan to thật, ai cho phép bọn chúng làm loạn như vậy?"

Ảnh vệ cung kính đáp: "Khởi Bệ hạ, Thẩm thủ lĩnh đã gia tăng nhân thủ để điều tra việc này, trong vài ngày nữa ắt sẽ có tin tức trở lại."

"Ừ."

Thẩm Miên cầm cục than bên cạnh, vừa nắm vừa bóp: "Tra cho thật kỹ."

Y muốn xem rốt cuộc là kẻ nào to gan đến thế.

Hệ thống biến thành Slime bị ký chủ bóp đến mức kêu rầm rì:

Đừng bóp nữa, ta không phải món đồ chơi giải tỏa đâu!

Ảnh vệ trầm giọng đáp "Vâng", rồi khom người lui xuống.

Thẩm Miên nghĩ đến kỳ thi Hội sắp tới, không khỏi thở dài một hơi.

"Aiz!"

Ngoài cửa điện, Tiền công công cũng thở dài thật mạnh, trên mặt lộ rõ vài phần sầu khổ.

Mộc Tê đứng bên cạnh lập tức nhìn sang.

Tiền công công cầm chặt phất trần, có chút bồn chồn mà xoay vòng tại chỗ: "Nghe nói Vệ Quốc Công sắp trở về."

Mộc Tê lộ vẻ nghi hoặc: "Thì sao?"

Nàng nhớ rõ trước kia Vệ Quốc Công còn từng đánh Lục đại nhân một trận, ông ấy trở về, Tiền công công nên vui mừng mới đúng chứ?

Tiền công công đưa tay ôm ngực: "Không biết vì sao ta cứ có một dự cảm không lành."

Từ khi nghe tin Vệ Quốc Công sắp trở về, tim của hắn liền đập thình thịch liên hồi, cứ như sắp có chuyện lớn xảy ra vậy.

Mà dự cảm của hắn xưa nay thường rất chính xác, điều ấy càng khiến hắn thêm nôn nóng bất an.

Mộc Tê chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng, móc ra một bình Thanh Tâm Đan: "Muốn không?"

Tiền công công: .....

Tiền công công: "Không cần!"

Bệ hạ thì sắp bị người ta dỗ dành gạt đi mất rồi, thế mà nữ nhân này lại không lo lắng chút nào sao?!

Trong lòng hắn ai oán thở dài: Thật là, cùng làm việc một chỗ, rốt cuộc đều là hạng người gì thế này!

Vừa nghĩ đến Lục Chương, Tiền công công liền nghiến răng ken két, trong lòng âm thầm mắng chửi.

Lớn lên trông cũng đàng hoàng, dáng vẻ tựa như một bậc chính nhân quân tử, nhưng sau lưng lại giỏi dùng thủ đoạn mê hoặc, lừa gạt cả Bệ hạ!

Mộc Tê rụt tay lại, một lát sau hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tiền công công: "Ngài nhỏ giọng chút."

Tiền công công bực bội đáp: "Ta có nói gì đâu."

Mộc Tê mở nắp bình thuốc, đổ ra một viên, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một viên nữa, rồi thảy hết vào miệng nuốt xuống: "Trong lòng ngài mắng người ta, người khác vẫn có thể cảm giác được."

Mắng chửi thì có ích gì, Bệ hạ đã quyết rồi, bọn họ còn có thể làm được gì nữa chứ?

Tiền công công nghẹn lời, hừ mạnh một tiếng, gắt gao quay đầu sang chỗ khác, rồi phun ra một hơi nặng nề.

Đêm qua hắn gần như thức trắng, chỉ sợ Lục Chương kia nửa đêm sẽ làm gì bất lợi với Bệ hạ.

May mà chỉ ở phủ Vệ Quốc Công một đêm, sau khi hồi cung thì Lục Chương phải quay về Hạc Vũ Điện!

Tiền công công gần như đã quên mất, ngày trước khi nghe tin Lục Chương được ở Hạc Vũ Điện, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi như thế nào. Vậy mà giờ đây hắn thậm chí còn thấy Hạc Vũ Điện cũng không tệ.

Ít ra là ở Hạc Vũ Điện, vẫn còn tốt hơn để Lục Chương cùng Bệ hạ chung chăn gối tại phủ Vệ Quốc Công!

Tiền công công vừa mới tự an ủi xong, sau đó vừa ngẩng đầu, liền thấy Lục Chương ôm mấy quyển tấu chương đi tới.

Tiền công công: Xui xẻo thật!

Hắn miễn cưỡng kéo khóe môi, bước lên hành lễ: "Lục đại nhân."

"Tiền công công."

Trên mặt Lục Chương mang theo ý cười nhàn nhạt, thái độ hết sức hòa nhã, khẽ gật đầu rồi bước thẳng vào trong điện.

Tiền công công: .....

"Bệ hạ."

Vừa bước vào, Lục Chương lập tức nhận ra tâm tình của Thẩm Miên dường như không mấy tốt đẹp.

Hắn đặt mấy quyển tấu chương trong tay lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Miên: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Thẩm Miên nhấc chén trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó đem chuyện ảnh vệ vừa bẩm báo nói lại cho hắn nghe.

"Cả phí khoa cử mà cũng dám tham ô, lá gan quả thật không nhỏ."

Trương Thượng thư vừa bị xử trí mới chưa đầy một năm, vậy mà những kẻ này vẫn to gan đến thế, quả thật là không sợ chết!

"Chờ sự tình tra rõ, nuốt bao nhiêu thì bắt chúng nhả gấp mười lần, Bệ hạ đừng giận quá mà hại đến thân mình."

Lục Chương lại rót đầy chén trà, đẩy đến trước mặt Thẩm Miên.

Thẩm Miên khẽ gật đầu: "Đúng lúc chờ đến khi kỳ thi Đình kết thúc, sẽ có nhân tài mới xuất hiện. Đến lúc đó đem hết thảy đám to gan kia ra mà xử trí."

Lục Chương đồng tình gật đầu, tay lại tiện thể cầm một nắm hạt thông trên bàn, thong thả bóc từng hạt một.

Chốc lát sau, hắn như vô tình ngẩng đầu nhìn cửa sổ, rồi khẽ than: "Đêm qua có mưa, hôm nay quả nhiên lạnh hơn."

Thẩm Miên nghiêng mắt sang, cười như không cười: "Sao, nóc của Hạc Vũ Điện cũng dột rồi?"

Lục Chương khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Không đến mức đó."

Hắn thản nhiên đối diện với ánh mắt của Thẩm Miên: "Chỉ là thần ngủ một mình thì thấy lạnh, cho nên muốn cùng Bệ hạ ngủ chung."

Thẩm Miên cũng không từ chối, chỉ khẽ tặc lưỡi, rồi hất cằm về phía ngoài điện: "Vậy lát nữa tự ngươi đi nói với Tiền công công."

Ánh mắt của Lục Chương sáng hẳn, lập tức lên tiếng: "Vâng, đa tạ Bệ hạ."

Hai tiếng "Bệ hạ" từ miệng của hắn như mang theo móc câu, khiến Thẩm Miên nhịn không được mà liếc nhìn màn hình hệ thống vài lần, xác nhận trong đầu hắn không hề nảy ra thứ gì hỗn loạn khó nói.

【Hu hu...】

Giá trị sinh mệnh trên màn hình yên ổn, nhưng hệ thống lại khóc khụt khịt:【Ký chủ, ngài lại muốn ngủ cùng Lục Chương sao?】

Bàn tay đang cầm hạt thông của Thẩm Miên run lên: "Ngươi đừng nói mấy câu có hàm ý mập mờ như vậy."

09 ôm trong tay một hạt thông vừa trộm được, đôi mắt điện tử màu xanh lục biến thành hình quả trứng ốp la:【Nhưng rõ ràng hai người rất có khả năng phát sinh chuyện mập mờ ấy mà.】

Vừa dứt lời, nó liền bay lên vai Thẩm Miên, tránh khỏi bàn tay muốn bắt mình:【Đã như thế rồi, ta còn tiếp tục ở chung với ngài, có phải là không ổn lắm hay không?】

Thẩm Miên: "Là không ổn thật. Ngươi cứ ngủ trên bàn đi, lát nữa ta tìm cho ngươi cái đệm."

09: ?

Nó vốn không có ý đó mà!

Nó đã để ký chủ làm Hoàng Đế rồi, chẳng lẽ lại không thể cho hệ thống một tòa cung điện riêng để ở hay sao?

.......

Tiền công công đợi cả ngày, cuối cùng cũng chờ tới tin tức Lục Chương lại muốn ngủ tại tẩm cung của Bệ hạ.

Hắn nhìn Lục Chương ôm đồ của mình từ Hạc Vũ Điện chuyển sang tẩm điện của Bệ hạ, gương mặt thoáng ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Lục đại nhân, ngài đây là..."

Thậm chí, Lục Chương còn không buồn tìm lấy một cái cớ: "Ta có mấy chuyện cần cùng Bệ hạ thương nghị, e rằng phải đến khuya mới xong, Bệ hạ đã nói cứ để ta trực tiếp nghỉ lại nơi này."

Tiền công công: Không phải, cái thương nghị này... thật sự là thương nghị kia sao?

Lục Chương nói dứt lời, cũng mặc kệ Tiền công công ở đằng sau có tâm tình như sụp trời long đất, cứ thế bước thẳng vào tẩm điện.

Thi Hội gần kề, việc cần xử lý quả thực không ít, Lục Chương trải giường đệm xong xuôi, lại ra ngoài điện cùng Thẩm Miên xem tấu chương một lúc.

Đến giờ Tý, Thẩm Miên rửa mặt xong, chui vào chăn.

Lục Chương thay áo ngủ, thổi tắt đèn, rồi nhẹ nhàng bước lên giường.

Vừa nằm xuống, hắn đưa tay sang phía Thẩm Miên.

Ngay khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay hắn chạm phải một mảnh xúc cảm ấm áp... lại còn xù lông?!

Động tác của Lục Chương bỗng dưng khựng lại: Khoan đã, tại sao lại có lông mượt thế này?!

"Ngao?"

Con báo tuyết đang mơ màng ngủ say liền từ trong chăn thò đầu ra, rồi nghiêng đầu kêu một tiếng với Lục Chương.

Người này... sờ báo làm gì vậy?

Lục Chương thu tay về, nhìn tấm chăn bên kia run lên khe khẽ, liền bất đắc dĩ mở miệng: "Bệ hạ..."

"Phụt."

Thẩm Miên nhịn nãy giờ, cuối cùng bật cười: "Làm sao thế?"

Lục Chương: "Con báo tuyết này lông dày, ngủ chung thế này chỉ sợ nóng lắm."

Thẩm Miên xoay người, chôn mặt vào cổ báo tuyết, hung hăng hít một hơi: "Chẳng phải Lục ái khanh nói lạnh sao?"

"Ban đêm ôm lấy Trà Sữa ngủ, ấm áp vô cùng."

Hôm nay Mộc Tê vừa mới tắm rửa cho nó xong, vì ôm Trà Sữa quá thoải mái, mấy ngày nay Thẩm Miên vẫn chưa nỡ đưa nó sang cho Ứng Tông trông giữ.

Lục Chương nâng đầu báo tuyết lên, khẽ vuốt hai cái, thừa lúc nó chưa kịp phản ứng đã nhẹ nhàng dời nó ra mép ngoài giường: "Ngủ thế này đi, nếu nó thấy nóng thì tự khắc sẽ xuống đất."

Thẩm Miên ngáp dài, khẽ "ừ" một tiếng, rồi lại mở mắt ra, không yên tâm nhìn hắn: "Ngươi sẽ không nhân lúc nửa đêm rồi trộm đem nó đẩy xuống chứ?"

"Đương nhiên sẽ không."

Lục Chương với lời thề son sắt, giọng điệu chắc nịch.

Lúc này Thẩm Miên mới đưa tay vuốt báo tuyết một cái, rồi an tâm nhắm mắt.

Đến giờ Sửu ba khắc, Trà Sữa mơ mơ màng màng trở mình, thế nào lại lăn thẳng xuống đất.

Nó lồm cồm bò dậy, nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

Không phải ban nãy còn chừa cho nó một khoảng rộng sao, sao giờ lại chật hẹp thế này?

Báo tuyết rướn đầu, ló mặt nhìn lên giường thật lâu, cuối cùng run run lông, xoay người đi ra ngoài điện.

Giường chật quá, nó ra ngoài ngủ thì hơn.

Ngoài điện, trên chiếc đệm mềm đặt trên bàn, 09 mở to mắt, vừa vặn thấy đồng sự cùng cảnh lưu lạc là con báo tuyết bước tới.

"Ngao?"

Bước ra ngoài cửa điện, báo tuyết lại bắt gặp có người đang ngồi nơi bậc thềm.

Nó lần nữa lộ ra vẻ nghi hoặc.

Rõ ràng con người này đã rất buồn ngủ, vì sao lại không đi ngủ?

Bình Luận (0)
Comment