Vẻ mặt đại phu mờ mịt, ôm hai chiếc khăn tay rời đi.
Nửa đường lại đụng phải Lục Chiêu đang xách theo một con gà quay và một bầu rượu.
"Ồ?"
Miệng vẫn còn ngậm một viên đường, Lục Chiêu lơ mơ mơ hồ chào hỏi đại phu: "Triệu đại phu."
Hắn ta nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Triệu đại phu, nuốt viên đường xuống, hỏi: "Cái này là gì vậy?"
Không có việc gì lại ôm hai chiếc khăn tay làm gì.
Còn ôm bằng hai tay, trịnh trọng như thế?
Trong đó có một cái trông có chút quen mắt.
Lục Chiêu nghĩ nghĩ: hắn ta nhớ rõ ngày đại ca thăng quan, hình như có thấy Triệu đại phu cầm chiếc khăn ấy từ thư phòng của đại ca đi ra.
Triệu đại phu hành lễ Lục Chiêu: "Hồi Nhị công tử, là Thế tử sai thuộc hạ tra xét chiếc khăn này, xem rượu dính trên đó có gì khả nghi hay không."
"À à."
Lục Chiêu cũng không rõ vì sao đại ca lại tra xét thứ này.
Nhị công tử của phủ Vệ Quốc Công lười biếng suy nghĩ.
Hắn ta vung tay, ra hiệu cho đại phu: "Vậy ông cứ đi tra đi."
"À đúng rồi."
Lục Chiêu như nhớ ra điều gì, liền móc từ trong ngực ra một túi viên đường, vẫy vẫy: "Ông muốn ăn một chút không?"
Triệu đại phu vội vàng xua tay: "Không được không được, thuộc hạ không dám ăn."
"Ừ, được rồi."
Lục Chiêu lại đưa viên đường vào miệng, xách theo đồ đạc, không mấy để tâm cáo biệt Triệu đại phu, chuẩn bị đi tìm đại ca của mình.
Từ khi đại ca hồi Kinh thì bận rộn không ngơi nghỉ, hôm nay hiếm khi về sớm như vậy, vừa vặn có thể ăn được món gà quay mà hắn ta đã xếp hàng mua.
Ngoài thành có một tiệm nhỏ, phải xếp hàng nửa canh giờ mới mua được con gà quay ấy!
Đại phu mới đi được vài bước, vẫn nhịn không được quay đầu dặn một câu: "Nhị công tử, ngài cũng nên ăn ít đường một chút, cẩn thận đau răng."
"Biết rồi biết rồi."
Lục Chiêu tùy ý gật đầu, thản nhiên đáp: "Lòng ta tự biết."
Đại phu thấy hắn ta ngay lập tức bỏ vào miệng ba viên đường, trong lòng thật sự nghi ngờ câu "Lòng ta tự biết" kia có bao nhiêu phần thành thật.
Nghĩ đến nhiệm vụ đang cầm trong tay, đại phu đành bất đắc dĩ lắc đầu, quay về viện của mình.
Chỉ mong lần sau vào phủ, không phải vì có người đau răng mà bị gọi tới xem bệnh.
.....
Thiên điện của Điện Tử Hoàn.
Thẩm Miên nằm bẹp trên lưng con báo tuyết, ra sức tránh ánh mắt đối diện của Tiền công công.
Tiền công công hiện tại cứ như một NPC kỳ quặc chuyên thiết lập quy tắc.
Tuyệt đối không thể lên tiếng đáp lời, nếu không sẽ kích ph*t t*nh tiết cốt truyện nào đó.
"Bệ hạ?"
Tiền công công đã dâng trà hai lần, trái cây điểm tâm ba lượt, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng.
Thẩm Miên: ......
Cuối cùng vẫn là không tránh khỏi.
Vẻ mặt Tiền công công sầu lo: "Ngài xem, có nên cho truyền thái y đến bắt mạch một chút hay không?"
Hôm nay Bệ hạ ở bên ngoài ăn không ít thứ!
Vạn nhất bát đũa rửa không sạch, hay nguyên liệu nấu nướng không tươi mới, nửa đêm Bệ hạ đau bụng thì làm sao bây giờ?
Thẩm Miên vừa mới xuyên qua được mấy ngày, chỉ cảm thấy sự lo âu của Tiền công công càng lúc càng nghiêm trọng.
Y hiếm hoi mà nghĩ lại bản thân một chút.
Nửa khắc sau, Thẩm Miên phát hiện vấn đề là ở Tiền công công.
Tiền công công cần được chữa trị chứng mẫn cảm quá mức.
Kỳ lạ thật, vị tổng quản thái giám này trong nguyên tác cũng như vậy sao?
Thẩm Miên đối diện với ánh mắt khẩn thiết của Tiền công công, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý cho gọi thái y tới bắt mạch.
Lần này tới vẫn là vị Văn thái y kia.
Người này gần như đã có bóng ma tâm lý mỗi khi phải bắt mạch cho Hoàng Đế, vừa đối diện với thánh nhan, liền cúi đầu thấp đến độ như muốn tìm một khe đất mà trốn.
Ông một mặt giả vờ trấn định mà bắt mạch, một mặt âm thầm cầu nguyện hôm nay có thể bình an trở về nhà.
【Vị thái y này hình như thật sự rất sợ hãi?】
09 từ phía sau mâm đựng trái cây thò ra nửa cái đầu, tò mò hỏi: 【 Ký chủ, ngài có muốn an ủi ông ta một câu hay không?】
Tim đập mạnh đến thế kia, hệ thống thực sự lo lắng người này lát nữa sẽ ngất xỉu mất.
Thẩm Miên: "Ta cảm thấy nếu ta mở miệng nói chuyện, ngược lại sẽ càng làm ông ta thêm hoảng sợ."
Y nhìn Văn thái y như đang căng cứng đến độ nghẹn lời.
Hy vọng ông ta không giống Ôn Thái y, bề ngoài trông nhút nhát, sau lưng lại lén lút làm những chuyện tru di cửu tộc.
Nghĩ đến một nửa, Thẩm Miên chợt ngẩng mắt, liếc nhìn vị trí của Thẩm Nhất trên màn hình.
Mặc kệ nói thế nào, sự tồn tại của ảnh vệ đều khiến người ta cảm thấy yên tâm mười phần.
Trong nguyên tác, từ khi nguyên chủ thân cô thế cô, mất đi chỗ dựa là phủ Vệ Quốc Công, cho đến lúc bị công chính Lục Chiêu đẩy vào cảnh "thịt sống xắt lát", giữa hai thời điểm ấy còn cách nhau mấy năm trời.
Nguyên chủ trầy trật như vậy, thế nhưng, trên đường cũng không đột nhiên bị người ám sát, một nửa là nhờ trong triều còn có vài vị văn võ đại thần trung thành tận tụy, nửa còn lại ——
Chính là từ thời Thái Tổ, triều đình đã đặc biệt bồi dưỡng ảnh vệ.
Văn thái y bắt mạch xong, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là run rẩy mở miệng: "Long thể Bệ hạ không có gì trở ngại......"
Thẩm Miên lập tức liếc mắt Tiền công công một cái, ánh mắt như nói: Ngươi xem, ta đã bảo rồi.
Văn thái y nói tiếp: "Tuy nhiên, miệng vết thương trên đầu Bệ hạ mới khỏi không lâu, đồ ăn vẫn nên thanh đạm một chút, những thứ như quả khô hay đồ sống lạnh, tốt nhất nên hạn chế."
Vừa mới ăn xong một bát đá bào, Thẩm Miên chậm rãi thu tay lại khỏi đĩa hạt dưa.
Văn thái y vừa cẩn thận nói chuyện, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Đế, chỉ sợ bản thân nói sai một câu liền phải dọn đầu rời cung.
Đợi đến khi nghe được Thẩm Miên phất tay cho lui xuống, Văn thái y lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tiền công công một đường đi theo thái y ra tận cửa, còn cẩn thận dặn dò thêm một phen, lúc này mới để ông ta rời đi.
Sau đó, trước mặt Thẩm Miên, đĩa hạt dưa cũng chỉ còn lại một chút xíu.
Thẩm Miên liếc nhìn hệ thống vẫn đang lén lút cắn hạt dưa: "Ngươi để dành cho ta một chút."
Cục than đen ôm chặt một hạt dưa đã bóc, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Miên: 【Hả?】
Thẩm Miên: "Thôi, ngươi ăn đi."
Y khẽ gọi một tiếng: "Thẩm Nhất."
Ngay lập tức, thủ lĩnh ảnh vệ từ trong bóng tối xoay người đáp xuống, quỳ gối trước mặt Thẩm Miên chờ nghe chỉ thị.
Thẩm Miên cúi đầu, nhéo nhẹ lớp đệm thịt của báo tuyết, thản nhiên nói: "Ngươi dẫn vài người, đi giám sát đại nhi tử của Trương Thượng thư, canh kỹ một chút."
Thẩm Nhất lĩnh mệnh, hành lễ rồi lui xuống.
Thẩm Miên chăm chú nhìn bóng lưng hắn rời đi, bắt đầu suy tư một vấn đề mà y đã để tâm từ lâu.
Vị thủ lĩnh ảnh vệ này của y... không phải là người câm đó chứ?
Tựa như trong nguyên tác, người này một câu thoại cũng không có!
Thẩm Miên tạm thời đem nghi ngờ đè nén xuống đáy lòng, tính toán tìm dịp thử một chút.
.....
Qua hai ngày, Thẩm Miên lại chuẩn bị xuất cung.
Tiền công công vừa định mở miệng, Thẩm Miên đã vội thi pháp chặn trước: "Tiền Dụng, lần này ngươi ở lại trong cung đi."
"Trẫm mang theo Mộc Tê là đủ rồi."
Tiền công công lập tức trừng to hai mắt.
Như vậy sao có thể được!
Thẩm Miên tiếp tục nói: "Yên tâm đi, có ảnh vệ ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tiền công công khuyên đi khuyên lại, cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được Thẩm Miên.
Tiền Dụng: Hắn sắp nứt ra rồi.
Thẩm Miên cũng không để ý đến sắc mặt như trời sập của Tiền công công, bắt đầu dặn dò Mộc Tê chuẩn bị hành động.
Tiền công công vẫn không yên lòng: "Bệ... Bệ hạ, dù sao ảnh vệ cũng là ẩn mình trong bóng tối, bên cạnh ngài chỉ có một mình Mộc Tê, chỉ sợ không ổn!"
Thật sự không ổn chút nào, cho dù Bệ hạ không dẫn theo nô tài, cũng nên đem theo 30 thị vệ mới đúng chứ?
Thẩm Miên bất đắc dĩ nói: "Ngươi thử nghĩ xem, bình thường có ai ra ngoài mà lại dẫn theo lắm người như thế không?"
Hiện tại nhân thiết của y là dần dần sa vào cờ bạc, phía sau lại kéo theo một chuỗi thị vệ, nhìn thế nào cũng không giống đang đi tìm vui, mà giống như dẹp loạn.
Tiền công công thầm nghi Bệ hạ là mượn cớ để ra ngoài chơi.
Hắn cắn răng: "Vậy... vậy ngài ít nhất cũng nên gọi Lục đại nhân đi cùng!"
Vị Thế tử kia từ nhỏ theo phụ thân luyện võ, về sau lại quanh năm trấn thủ biên quan, nếu thực sự có gì bất trắc, Lục Chiêu theo bên cạnh Bệ hạ, hộ giá cũng kịp thời không phải sao?
Ý kiến này... quả thật có thể cân nhắc.
Hôm nay vốn là ngày nghỉ hưu mộc của Lục Chương, vậy mà lại bất ngờ bị truyền vào cung. Đáng nói hơn, hắn còn phát hiện vị tổng quản thái giám xưa nay vẫn luôn không ưa gì hắn, nay lại có vẻ thay đổi thái độ.
"Lục ái khanh." Thẩm Miên cười cười, "Hôm nay theo trẫm xuất cung một chuyến."
Thẩm Miên thay xong y phục, rồi cầm túi tiền lắc lắc mấy đồng bạc bên trong, có chút ngượng ngùng nói: "Ngày mai ngươi tiếp tục nghỉ hưu mộc."
Y là lão bản đủ tư cách.
Tuyệt đối sẽ không trở thành kiểu người mà trước kia y ghét nhất!
Lục Chương hơi hơi sửng sốt, đang định nói gì đó, liền thấy Thẩm Miên giơ tay làm một thủ thế im lặng: "Lục ái khanh, ở trước mặt trẫm, ít nói lời khách khí."
Lục Chương biết điều nuốt xuống lời định nói, khẽ cười: "Vâng, Bệ hạ."
Khi còn trong mộng, cả người Lục Chương đều là lạnh lẽo, như sư tử đá trước cửa phủ Vệ Quốc Công, cứng nhắc, nặng nề. Nhưng hiện tại hắn chỉ hơi cười một chút, nét tà mị trong tuấn mỹ liền lộ ra vài phần.
Thoạt nhìn càng thêm đẹp mắt.
Thẩm Miên nhịn không được mà nhìn thêm hai giây.
Lúc trước, nếu Lục Chương là đồng nghiệp của y, có khi y có thể nhịn được ba ngày mà không mắng lãnh đạo một câu.
.....
Gần đây Trương Liêm tìm được một nơi tiêu khiển không tệ, nhiều đồ vật thú vị cùng nhạc sư đánh đàn cũng xinh đẹp.
Còn có vị tiểu thiếu gia mấy hôm trước tới, không biết là con nhà ai, thật sự vừa ngu lại vừa nhiều tiền, kỹ thuật đánh cược thì kém đến đáng thương.
Tiểu thiếu gia chơi xúc xắc đặt cái gì, Trương Liêm liền phản đặt, mười lần thì có tám lần thắng.
Cô nương đánh bài bên trái của y lại rất lợi hại, Trương Liêm cùng nàng chơi mấy ván, gần như chưa từng thắng được.
Có điều hôm nay, vận khí của gã hình như đặc biệt tốt.
Thẩm Miên nhìn Trương Liêm không ngừng đếm bạc thắng từ tay Mộc Tê, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái.
"Chủ tử?"
Mộc Tê có chút không rõ, chủ tử rõ ràng muốn người này thua sạch của cải, vì sao lại để gã thắng nhiều như vậy?
"Không sao cả."
Thẩm Miên thản nhiên đáp.
Cuối cùng cũng phải nhả ra, việc gì phải nóng vội?
Y hạ giọng phân phó Mộc Tê: "Ngươi tiếp tục chơi với hắn, cứ để hắn thắng trước, thắng đến đầy bát đầy bồn, sau đó lại để hắn thua vài ván."
"Chờ đến khi hắn gần như thua sạch, lại để hắn thắng một chút."
"Mỗi lần ngươi nhìn thấy hắn sắp sửa trắng tay, liền cho hắn thắng lớn một ván."
Mộc Tê gật đầu, lĩnh mệnh.
Mà Thẩm Miên thì tiếp tục loanh quanh trong sòng bạc.
Cục than đen đang bám trên vai y cuối cùng cũng không nhịn được nữa: 【Ký chủ, nếu hắn thắng đủ tiền rồi, sau này không chơi nữa thì sao?】
Thẩm Miên lạnh lùng hừ một tiếng: "Thắng đủ rồi?"
"Sao có thể? Dân cờ bạc vĩnh viễn không có cái gọi là 'đủ rồi'."
"Ngươi chờ xem, cho dù lần này hắn thua sạch, chỉ cần sau đó có một lần xoay chuyển tình thế, hắn liền sẽ trầm mê trong cảm giác k*ch th*ch ấy, còn tự cho mình vận khí kinh người, lúc nào cũng có thể xoay người."
"Sau này, cho dù trong tay không còn gì, hắn cũng sẽ nghĩ mọi cách xoay tiền trở lại."
Tỷ như..... lén bán đồ trong nhà đi.
Trước đó Mộc Tê từng nói, ảnh vệ điều tra thấy trong phủ Trương Thượng thư chẳng có bao nhiêu vật đáng giá, ngày thường tiêu xài cũng không nhìn ra dấu hiệu tham ô.
Nếu đã như vậy, vậy cứ để Trương Liêm thay bọn họ mang tang vật ra ngoài là tốt rồi.
09 nhìn y cười, cảm thấy sau lưng lạnh căm căm.
【Ký chủ, ngài hình như rất hiểu loại người này?】
Không thể nào, ký chủ chẳng lẽ từng có tiền án?
"Đương nhiên hiểu rõ."
Thẩm Miên gật đầu, hoàn toàn không giấu giếm: "Nếu ngươi có một người thân đánh bạc suốt mười mấy năm, ngươi cũng sẽ hiểu thôi."