Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 13

Đến tận bây giờ, Thẩm Miên vẫn nhớ rõ năm mình mới lên 5, ba của y đã lén mang toàn bộ tiền mừng tuổi mà y tích cóp bấy lâu đi đánh bài, kết quả chưa tới nửa ngày đã thua sạch. Khi trở về, ông ta chỉ biết cúi đầu áy náy, khẽ nói lời xin lỗi với y.

Lúc ấy y còn nhỏ, dù tủi thân đến mức mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ.

Tình hình trong nhà khi đó cũng không khá gì, nhưng Thẩm Miên vẫn còn khờ dại ôm hy vọng với tương lai.

Dù sao thì ba của y trông thật sự hối lỗi, nhìn qua giống như đã nhận ra sai lầm.

—— Nhận cái đầu!

Thẩm Miên nghiến răng.

Loại người đánh bài bạc thì căn bản không sửa được, chỉ ba ngày sau, đồ đạc trong nhà lại lần lượt "bốc hơi".

Không biết còn tưởng có kẻ trộm chuyên nghiệp, cách hai ba ngày lại đến nhà họ dọn sạch một vòng.

Ban đầu là tiền mặt và sổ tiết kiệm trong nhà, sau đó đến cả đồ trang sức mẹ không thường đeo.

Rất nhanh, chiếc vòng tay mẹ yêu thích nhất, các món cất kỹ, thậm chí đến cả đồ điện cũng lần lượt biến mất.

Cuối cùng, trong nhà phàm là thứ gì có thể đổi tiền, ngay cả xe và sổ đỏ nhà cũng bị đem đi thế chấp, với lý do "gỡ vốn".

Kẻ cờ bạc ấy còn dám nói ra vẻ đầy lý lẽ: "Ba nghĩ, nếu thắng thì sẽ lấy tiền mừng tuổi trả lại cho Miên Miên. Ba thật sự chỉ muốn thắng một chút thôi, để giảm bớt gánh nặng trong nhà."

"Không ngờ, cuối cùng không nhịn được, không thu tay kịp..."

Tiếng khóc lóc thảm thiết quen thuộc, sự hối hận vô cùng cũng quen thuộc.

Thẩm Miên từ mềm lòng, đến sau này chỉ còn ghê tởm buồn nôn.

Nói đến gánh nặng gia đình? Chẳng phải chính người đó cờ bạc gây ra sao?

Thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Hiện tại chỉ cần nhớ lại một chút, Thẩm Miên đã thấy nắm đấm ngứa ngáy.

Lại càng muốn kéo Trương Thượng thư ra đánh cho một trận nên thân.

09 nhận ra cảm xúc của y không ổn, liền ngoan ngoãn như gà, rúc trên vai y, không dám hó hé.

Mà Thẩm Miên thì vẫn luôn âm thầm quan sát Trương Liêm.

Theo nguyên tác, Trương Thượng thư là sau khi Lục Chiêu đăng cơ mới bị nắm thóp, nguyên nhân do đại nhi tử lén bán tài sản trong phủ lấy bạc, kết quả, bị công chính xách cả nhà đi ăn phân trong thùng.

Nhưng Thẩm Miên thì không có cái tính chờ đợi như thế.

Rất nhanh, Trương Liêm đã gần như thua sạch bạc trên người.

Thẩm Miên lặng lẽ nhìn đôi mắt của gã đầy tơ máu, nhìn dáng vẻ điên cuồng đổi bạc vụn, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: ngày Trương Thượng thư bị xét nhà thật sự đã không còn xa.

Y đi lòng vòng một lát, sau đó mang theo Lục Chương xuống lầu, vào nhã gian dùng bữa.

Vấn đề nước trà thì vẫn thế, vẫn được tưới vào chậu hoa. Không có Tiền công công bên cạnh giám sát, Thẩm Miên gọi món ăn cũng phóng khoáng hẳn lên.

"Lục ái khanh cũng cùng ăn đi."

Thẩm Miên gắp một con tôm, bắt đầu vui vẻ dùng bữa.

Dù sao cũng đã chiếm dụng ngày nghỉ ngơi của Lục Chương, chi bằng lát nữa cho người tiến cung, rồi thay y xử lý đống sổ sách là được.

Chỉ một chút thôi.

Ngay khi Thẩm Miên ăn xong con tôm, đôi đũa vừa vươn tới con cua, thì Lục Chương bỗng nhiên mở miệng: "Bệ hạ mới khỏi bệnh không bao lâu, mấy món có tính hàn này, vẫn là nên ăn ít thôi."

Đôi đũa của Thẩm Miên lơ lửng đúng trên mắt con cua: ...

Đang chờ ký chủ xốc lên mai cua, 09 đang há sẵn miệng để ăn gạch cua: 【Tiền công công không có ở đây?!】

Tiền công công không ở?

Tiền công công ở khắp mọi nơi!

Nhã gian nhất thời chìm vào yên lặng.

Lục Chương cúi đầu, rồi hơi ngẩng lên, lẳng lặng nhìn Tiểu Hoàng Đế đối diện.

Có chút nằm ngoài dự đoán, Hoàng Đế vậy mà không nổi giận, cũng không quát hắn vượt giới hạn.

Thẩm Miên khẽ "Chậc" một tiếng, không cam lòng thu lại đũa.

Y đã nói rồi mà, lúc trước khi xuất cung, y thấy Tiền Dụng lôi kéo Lục Chương thì thầm mấy câu!

A — hôm nay y nhất định đè ép Lục Chương một trận cho đã.

Lục Chương thu lại ánh mắt, cẩn thận lau tay, rồi cầm lấy một con cua nhỏ: "Tiền công công nói, Bệ hạ chỉ ăn nửa con cua là đủ rồi."

"Thần giúp ngài lột."

Thẩm Miên khiếp sợ: "Hắn làm sao biết trẫm sẽ gọi cua?!"

Năng lực nghiệp vụ của Tiền công công... có phải đã mạnh đến mức hơi đáng sợ rồi không?!

Khóe môi Lục Chương khẽ cong, mang theo chút ý cười bất đắc dĩ: "Lần trước ngài đến, tiểu nhị có tiện miệng nhắc một câu, rằng hai ngày nữa trà lâu sẽ có cua."

Thậm chí, Tiền công công còn nghi ngờ hôm nay Hoàng Đế xuất cung, chính là vì... muốn ăn cua trong trà lâu.

Thẩm Miên dùng đũa chắn trước đĩa thịt cua mà hệ thống đang chầu chực sáp vào, lạnh giọng nói "Ngươi ăn bên kia."

Dù sao thì y cũng chỉ được phép ăn nửa con thôi!

Hệ thống hừ hừ hai tiếng, lén lút bò tới gần tay Lục Chương, thừa lúc không ai chú ý liền nhanh như chớp móc một miếng thịt từ nửa con cua còn lại nhét vào miệng.

Thẩm Miên gắp một miếng gạch cua lên, tâm trạng phức tạp.

Y cảm thấy, toàn bộ chuyến đến trà lâu lần này, thứ duy nhất thật sự có thể coi là thu hoạch, chính là tay nghề đầu bếp ở đây.

Dùng cơm xong, Thẩm Miên nghỉ ngơi một chút rồi dẫn theo Lục Chương và Mộc Tê hồi cung.

Trên lầu, tâm trạng của Trương Liêm lại vô cùng khoái trá.

Rời khỏi trà lâu, gã đi ngang qua một tiệm sách, bước chân hơi khựng lại, rồi xoay người đi vào xem một vòng.

Tuy trong khoảng thời gian vừa rồi có hai lần suýt thua sạch tiền, nhưng cuối cùng, gã vẫn xoay chuyển được nhờ chút bạc cuối cùng trong tay!

Gã biết ngay mà, ông trời vẫn luôn đứng về phía gã!

Dù có vài lần chệch choạc giữa chừng, gã vẫn có thể ngược dòng mà chiến thắng.

Trên đường trở về, Trương Liêm vẫn còn mải mê hồi tưởng cảm giác k*ch th*ch khi xoay chuyển tình thế giữa cơn gió ngược, kết quả vừa ngẩng đầu đã chạm mặt Trương Thượng thư đang chuẩn bị ra khỏi phủ.

"Gần đây con lại làm sao thế?"

Trương Thượng thư cau mày nhìn đại nhi tử: "Sao ta cảm thấy mấy hôm nay con cứ ra ngoài suốt vậy?"

Tim Trương Liêm đập mạnh một cái, thừa lúc phụ thân chưa để ý, vội nhét tấm ngân phiếu trong tay áo sâu thêm một chút.

Trương Thượng thư được xem là "liêm khiết" nổi danh, nhưng cũng không phải loại liêm khiết bình thường.

Ngoài việc hằng ngày mặc mấy bộ quần áo giặt đến bạc màu, trang trí trong phủ cũng cực kỳ giản lược, chi tiêu của mọi người đều phải qua tay ông ta xét duyệt, phàm là thứ gì xa xỉ một chút, đều bị cấm sạch.

—— ít nhất là... trên mặt ngoài thì như vậy.

Người duy nhất mà ông ta chịu nới lỏng một chút, chính là đại nhi tử mà ông ta kỳ vọng cao — Trương Liêm.

Nhưng Trương Liêm lại không cảm thấy đấy là "nới lỏng" gì.

Gã từng thấy không ít con cháu quan lại khác, địa vị còn thấp hơn phụ thân mình, mà sống thì tiêu dao sung sướng, thê thiếp đầy nhà, tiền tiêu xài như nước.

Còn gã? Ngoài số tiền tiêu vặt ít đến tội nghiệp, ngày thường chỉ có hai việc: đi Quốc Tử Giám hoặc ở nhà... đọc sách!

Phụ thân gã là đường đường Hộ bộ Thượng thư, gã không học hành đàng hoàng thì đã sao? Sau này chẳng phải cũng có thể làm quan như thường?

Nghe nói Thế tử của Vệ Quốc Công, mới từ biên cương trở về, vừa về Kinh đã là chính tứ phẩm!

Một kẻ thô nhân chưa từng học hành chính quy, không qua khoa cử, vậy mà giờ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa?

Nghĩ đến đó, trong lòng Trương Liêm bốc lên một luồng không cam lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn thật thà.

Trương Thượng thư nhìn nhi tử một lượt, giọng nghiêm lại: "Dạo này gió thổi chiều nào không nghe được sao? Ở ngoài thì chú ý giữ mình, bớt chạy loạn, ở nhà mà ôn tập cho đàng hoàng. Kỳ thi Hương đến nơi rồi, con mỗi ngày ra ngoài làm cái gì?"

Trương Liêm vội vàng cúi đầu, đáp ấp úng: "Là... là có hai người bạn học hẹn đi mua sách..."

Vừa nói vừa giơ mấy quyển sách mua bừa lên làm bình phong.

Sắc mặt Trương Thượng thư mới hòa hoãn đôi chút: "Ừ, không tệ. Đi đọc sách đi."

"Còn nữa, lần sau ra ngoài nhớ dẫn theo một tiểu đồng, để nó xách đồ phụ."

Trong mắt Trương Thượng thư, đại nhi tử này dù đôi khi có hơi ngây ngô, nhưng tổng thể vẫn tính là hiểu chuyện, học hành cũng chuyên cần. Dù tài hoa không xuất chúng, nhưng chỉ cần thi khoa cử trót lọt, sau này ông ta hoàn toàn có thể an bài một chức quan tốt cho gã.

Hôm trước, khi sổ sách ngự tiền đưa tới, Trương Thượng thư cũng lo mấy hôm.

Nhưng sau đó trên triều, Hoàng Đế lại không nói gì đến chuyện đó.

Trương Thượng thư rất tin vào kỹ thuật làm giả sổ sách của mình.

Nói trắng ra, vị Tân Đế kia vốn dĩ là "người tàng hình" trong cung trước đây, tài cán lẫn khí thế đều không sánh bằng đám hoàng huynh, hoàng thúc của hắn.

Một kẻ như thế, liệu có đủ bản lĩnh nhìn ra được mấy mánh khóe trong sổ sách?

Trong lòng Trương Thượng thư đầy khinh miệt mà lầm bầm:

May mà, may mà lên ngôi lại là tên Hoàng Đế như thế.

Nghe nói mấy hôm trước, Vệ Quốc Công lại tiến cung xin thêm lương thảo. Kết quả bị Hoàng Đế nói mấy câu rồi đuổi về.

Ngoài mặt là bảo chờ thêm một chút, nhưng Trương Thượng thư đoán, chắc gì Hoàng Đế chịu cấp?

Rốt cuộc, biên quan làm sao có thể quan trọng bằng hoàng lăng?

Sổ sách ông ta ghi chép rõ ràng thế, phần bạc có thể dùng cũng chỉ có chút ít, Trương Thượng thư thật không cho là Hoàng Đế sẽ đem tất cả ngân lượng thật sự dùng làm quân phí.

....

Trương Liêm tiễn phụ thân ra khỏi cửa, vừa quay đầu trở về tiểu viện của mình thì cơn vui mừng chưa kịp giữ được bao lâu.

Rất nhanh, Thẩm Miên đã nhận được tin báo từ ảnh vệ.

Một bóng đen quỳ một gối dưới bậc thềm, giọng nói trong trẻo vang lên: "Khởi bẩm Bệ hạ, ảnh vệ theo dõi Trương Thượng thư hồi báo: trông thấy Trương Liêm tiến vào mật thất trong phủ, lấy ra hai món đồ."

Nghe đến chữ "mật thất", ánh mắt Thẩm Miên sáng rực, lập tức đứng bật dậy.

Y quay sang bên cạnh, nhìn về phía Lục Chương: "Lục ái khanh, theo trẫm xuất cung một chuyến."

Vẫn bị lưu lại trong cung, Tiền công công siết chặt phất trần trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi.

Bệ hạ————!

.....

Lúc này, Trương Liêm đang ngồi trước chiếu bạc, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.

Đôi mắt gã dán chặt vào chén xúc xắc trên bàn, vẻ mặt chẳng rõ là căng thẳng hay hưng phấn.

Chỉ cần ván này thắng... chỉ cần thắng lần này...

Xúc xắc mở ra trong khoảnh khắc.

Nhìn thấy điểm số, sắc mặt Trương Liêm lập tức xám ngoét.

Gã sai vặt bên cạnh cũng tái mét như tro, run rẩy nhìn công tử nhà mình như thể nhìn thấy sấm giữa trời quang.

—— Không phải nói là đi tiệm sách sao?!

Vận khí hai hôm nay của Trương Liêm cực tệ, bạc trong người đều ném sạch lên chiếu bạc. Do phụ thân quản lý nghiêm ngặt, gã cũng không tiện đem quá nhiều bạc ra ngoài mà không gây chú ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, gã bèn đánh chủ ý lên mật thất trong thư phòng.

Trương Thượng thư rất cẩn thận, nhưng với nhi tử của mình thì vẫn có đôi chút sơ suất.

Trương Liêm từng vô tình thấy phụ thân lấy ra một bộ trà cụ tinh xảo từ mật thất để thưởng thức, sau đó lại cẩn thận đặt trở lại.

Vì vậy lần này, sau một hồi giằng co trong lòng, gã rốt cuộc hạ quyết tâm: thừa dịp phụ thân ra khỏi phủ, lẻn vào mật thất trộm hai món đồ.

Trong mật thất, kệ nào kệ nấy đều chất đầy trân bảo quý giá.

Trương Liêm lờ mờ đoán được những món kia từ đâu mà đến, gã không dám nhìn kỹ, vội vã đóng lại cửa mật thất, kiểm tra sơ qua hai món đồ trong tay, sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.

Gã đem một cây trâm vàng đến tiệm cầm đồ, giấu cây còn lại là một cây trâm ngọc trong ngực áo.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ nhìn thấy cây trâm, ánh mắt lập tức sáng rực.

Nhưng Trương Liêm cũng chẳng có ý định để tiệm cầm đồ được món hời.

Gã cắn chặt răng:

Chỉ cần thắng lại được bạc, lập tức sẽ chuộc cây trâm về!

Chỉ cần trả nó lại kệ ban đầu, mọi thứ... sẽ như chưa từng xảy ra.

——Trương Liêm vốn dĩ tin là như vậy.

Thế nhưng giờ đây, nhìn chằm chằm vào xúc xắc trước mắt, sắc mặt gã khó coi cực kỳ.

Cách đó không xa, trong bóng tối, Thẩm Miên cúi đầu thấp giọng hỏi Mộc Tê đứng bên cạnh: "Vật hắn đem ra là... một cây trâm?"

Mộc Tê gật đầu, chắc chắn đáp: "Vâng, công tử. Hắn lấy từ mật thất ra hai cây trâm, nhưng chỉ đem đi cầm có một."

Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng: "Còn biết chừa lại, cũng khôn đấy."

Nhưng chẳng ích gì.

—— Cuối cùng cũng sẽ bị lôi ra hết.

Lúc này, Trương Liêm đang hết đường xoay xở. Trên người chẳng còn lấy một đồng, gã do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng lấy ra cây trâm còn lại.

"Ai da, khách quan..."

Tiểu nhị thu phiếu cược cười gượng, vẻ mặt khó xử: "Trà lâu của chúng ta chỉ nhận bạc thôi ạ, mấy món quý giá thế này không tiện thu đâu..."

"Nhưng mà... tiểu nhân biết gần đây có tiệm cầm đồ, giá cả cũng ổn, hay là... ngài qua bên đó thử xem?"

Gã sai vặt đi theo Trương Liêm thì mặt mũi đã tái mét, thấp giọng khuyên nhủ: "Đại công tử... chúng ta về thôi. Nếu lỡ để lão gia biết được —"

Hắn vừa nhắc đến Trương thượng thư, toàn thân Trương Liêm liền cứng đờ. Sau lưng nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh thấu xương.

Không được——

Tuyệt đối không thể để phụ thân biết được!

Gã siết chặt cây trâm trong tay, liền quay người đi ra ngoài.

Không sao hết... không sao hết!

Trước kia không phải vẫn may mắn qua cửa sao? Lần này nhất định cũng vậy.

Trương Liêm đi được một nửa, bỗng nhiên có người ngăn cản đường đi.

Thẩm Miên rất có hứng thú mà nhìn cây trâm trong tay Trương Liêm: "Cây trâm này không tồi đấy."

Giọng điệu của y ngả ngớn: "Rất hợp để tặng người. Thế này đi, ngươi bán cho ta đi."

"Ngươi nói cho ta cái giá, ta lập tức đưa bạc cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment