Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 120

Bùi Khang lung lay như sắp ngã, hắn ta run rẩy ngẩng đầu, trong lòng còn sót lại một tia chờ mong yếu ớt.

Người có giọng nói tương tự vốn không ít, có lẽ hôm nay hắn ta thi Đình quá căng thẳng, cho nên nhất thời sinh ra ảo giác.

Bùi Khang gắng gượng đè nén sự run rẩy trong giọng nói, cúi đầu cung kính đáp: "Khởi bẩm Bệ hạ, là thảo dân ạ."

Thẩm Miên bước lên nửa bước, hơi khom người, tay trái ấn Bùi Khang ngồi xuống ghế, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: "Vậy sao, thì ra họ Bùi, trẫm còn tưởng ngươi họ Phàn cơ đấy."

—— Người này tuy đã điểm ngón tay trên khế ước, nhưng lúc ký tên lại cố tình đổi sang họ giả.

Đôi mắt của Bùi Khang lập tức mở to, hô hấp cũng cứng lại.

Thẩm Miên nhìn Bùi Khang, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, hồn phách của người này như đã rời khỏi xác.

Qua mấy hơi thở, Bùi Khang mới gắng gượng lấy lại chút tỉnh táo, len lén ngẩng đầu nhìn sang phía bên cạnh.

Tay phải Thẩm Miên đặt lên mặt bàn, đôi mắt hờ hững nhìn qua bài thi của Bùi Khang. Ngay khi nhận ra động tác nhỏ của Bùi Khang, Bệ hạ lập tức nâng mắt, quay đầu mỉm cười "hiền hòa" với hắn ta.

Khoảnh khắc thấy rõ dung nhan của Thẩm Miên, đồng tử của Bùi Khang chấn động dữ dội, toàn thân cứng đờ, không kìm được mà run lẩy bẩy.

Trái tim vốn treo lơ lửng, đến lúc này đã hoàn toàn chết lặng.

Mồ hôi lạnh từ thái dương chậm rãi chảy xuống, bàn tay của hắn ta run rẩy không ngừng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Sao có thể... sao có thể như vậy...

Vậy mà...... thật sự là Bệ hạ!

Thẩm Miên ước chừng thời gian, rồi quay sang nhìn người thanh niên đã mặt mày tái nhợt, hồn vía bay mất, khẽ nâng tay mỉm cười lần nữa: "Đã làm xong bài, vậy thì lui xuống nghỉ ngơi trước đi."

Giọng điệu của Thẩm Miên đầy ý nghĩ sâu xa, phân phó người phía sau: "Tiền Dụng, đưa Phàn... à không, đưa Bùi công tử đi nghỉ ngơi."

Y còn cố tình đè giọng xuống, nhấn từng chữ: "Bùi công tử, cứ —— từ —— từ —— mà —— nghỉ —— ngơi."

Ánh mắt của Bùi Khang càng thêm sợ hãi.

Lời nói của Hoàng Đế nghe vào chẳng khác nào bảo hắn ta chờ chết, nào giống bảo hắn ta từ từ nghỉ ngơi.

Thẩm Miên lại nhìn thoáng qua Bùi Viễn ở phía xa: Hắn xếp hạng cao trong thi Hội, cho nên vị trí ngồi ở hàng đầu. Lúc này, hắn vẫn còn toàn tâm vùi đầu viết bài, hoàn toàn không hay biết phía sau vừa xảy ra biến động.

Giọng điệu của Bệ hạ thoáng mang cảm khái, lại xen chút tiếc nuối: "Huynh trưởng của ngươi... quả nhiên đọc sách không tệ."

Lời này nghe vào chẳng khác gì báo trước muốn liên lụy cả Bùi Gia.

Tay phải của Bùi Khang đột ngột run lên, tựa như có búa tạ nện thẳng vào ngực, đầu óc ong ong một trận.

Hắn ta chẳng quản được gì nữa, đôi môi run rẩy, định mở miệng cầu xin.

Huynh trưởng hoàn toàn không biết, tất cả đều là lỗi của hắn ta...

Thẩm Miên quét mắt nhìn những thí sinh vẫn còn vùi đầu làm bài, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn về phía Bùi Khang.

Người khác còn đang dự thi!

Chạm phải ánh nhìn kia, Bùi Khang tức khắc run lên, không dám thốt ra nửa lời.

Thẩm Miên vẫy tay gọi Tiền công công, Tiền công công tiến lên nhìn người đang mất hồn mất vía ngồi bệt trên ghế, liền ra vẻ cảnh cáo, ấn mạnh cánh tay của Bùi Khang xuống rồi kéo ra ngoài.

Cơn đau khiến Bùi Khang hơi tỉnh táo lại, hắn ta đứng dậy, thần hồn như đã bay mất, thất thểu để cho Tiền Dụng dẫn đi.

Thẩm Miên dõi mắt theo bóng lưng run rẩy tiêu điều kia, khẽ hừ đắc ý một tiếng.

Y lại thong thả đi một vòng, xem xét tình hình các thí sinh làm bài, rồi mới quay về an tọa trên long ỷ.

Vị giám thị này ban nãy còn hăng hái, giờ mới qua mười lăm phút đã phờ phạc hẳn.

Không bao lâu sau, Thẩm Miên liền cảm thấy nhàm chán, bèn lôi hệ thống đang trốn trong tay áo gặm hạt dưa ra ngoài: "Chiếu một bộ điện ảnh xem thử đi."

09 "òm ọp" hai tiếng, lập tức chọn cho Thẩm Miên một bộ phim trinh thám kinh dị.

——vốn dĩ hệ thống định chiếu phim hài, nhưng Thẩm Miên sợ mình vừa xem rồi cười thành tiếng, lại ảnh hưởng người khác làm bài, cho nên dứt khoát chọn loại khác.

Vì vậy, lúc Tiền công công trở về, liền bắt gặp cảnh Hoàng Đế với thần sắc nghiêm túc ngồi trên long ỷ, chân mày nhíu chặt, trông chẳng khác gì đang cực kỳ không vui.

Tiền Dụng khựng bước, lại quay người lui ra khỏi điện.

Chắc hẳn Bệ hạ còn đang bận tâm chuyện tên lừa gạt kia, xem ra chỗ vừa rồi mình sắp xếp vẫn chưa được thỏa đáng!

【Người này chắc chắn là hung thủ!】

09 đứng trên tay vịn long ỷ, vươn móng vuốt quả quyết tranh luận cùng ký chủ về tình tiết trong phim.

Thẩm Miên lắc đầu, giọng khẳng định: "Chắc chắn không phải hắn."

09 không chịu phục, bay đến bàn uống nước, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình hệ thống.

Nước mới uống được nửa chừng, cái kẻ mà nó vừa chỉ là "hung thủ" đã lật mặt nổi lên từ dưới sông.

09: ...

Vì sao lại như vậy!

Thẩm Miên liếc nó một cái, nhàn nhạt nói: "Ta đã nói rồi mà."

Hệ thống này vẫn còn quá kém, hoàn toàn không hiểu kịch bản.

Phim mới chiếu được nửa chừng, thời khắc kết thúc thi Đình đã tới.

Thẩm Miên bèn bấm tạm dừng, rồi đứng dậy hạ lệnh cho tất cả thí sinh buông bút, chuẩn bị rời khỏi đại điện.

Sau khi Hoàng Đế tuyên bố kỳ thi chấm dứt, các Tiến sĩ đều nghiêm chỉnh đứng lên, lại lần nữa hành lễ với Hoàng Đế, sau đó theo thứ tự, dưới sự dẫn dắt của cung nhân mà lần lượt lui ra khỏi điện.

Đợi mọi người ra khỏi cửa điện, Tiền công công liền dẫn người thu hết toàn bộ bài thi trên bàn, rồi dâng lên ngự án của Thẩm Miên.

Thẩm Miên nhìn từng xấp bài thi dày cộp, không khỏi thở dài thật sâu.

Năm nay số người trúng tuyển đông, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Bệ hạ phải phê bài nhiều gấp bội.

Lại phải tăng ca rồi!

"Tiền Dụng."

Thẩm Miên gọi một tiếng: "Ngươi tự mình dẫn người, đem tất cả bài thi dán kín tên, sau đó đảo lộn trình tự, rồi tuyên gọi các quan chấm thi đến diện kiến."

—— Những bài thi này sẽ được giao cho các quan thay nhau đọc. Mỗi quan chấm điểm riêng, kết quả cuối cùng sẽ tập hợp lại, rồi do Thẩm Miên định ra thứ hạng chung cuộc.

Năm ngày sau kỳ thi Đình sẽ công bố danh sách tam giáp trong lễ truyền lư đại điển, ba người đứng đầu sẽ do chính Thẩm Miên tuyên bố.

.....

Bùi Viễn vừa bước ra khỏi cửa điện đã vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng của đệ đệ.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, nhìn quanh hai lượt vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Khang đâu.

Trong lòng hắn giật thót, lập tức dâng lên một dự cảm không lành.

Nhưng lúc này vẫn còn ở trong cung, các Tiến sĩ và cung nhân đều im lặng, hắn không tiện mở miệng dò hỏi, sợ thất lễ.

Nội tâm dằn vặt liên tục, Bùi Viễn đành gắng giữ bình thản, từng bước đi theo đoàn người ra cửa cung.

Đến cửa cung, những người khác đã lần lượt rời cung về nhà, Bùi Viễn vội gọi cung nhân dẫn đường: "Xin hỏi vị cô cô này, sao ta không đệ đệ Bùi Khang của ta đâu?"

Người đã gần đi hết, hắn vẫn không thấy bóng dáng Bùi Khang đâu. Hắn thậm chí còn đếm lại số người, vừa khéo thiếu mất một.

Cung nhân đánh giá Bùi Viễn một hồi: "Bùi Khang?"

Bùi Viễn lập tức gật đầu: "Đúng vậy. Ta thấy hắn hình như chưa ra ngoài. Cô cô thứ lỗi, đệ đệ của ta có tính tình hơi hiếu động, lại hay quên đường, không biết có phải đi lạc mất rồi hay không?"

"Không có đâu."

Cung nhân vốn đang vội trở về phục mệnh, liền nhanh chóng đáp: "Đệ đệ của ngài có chút việc, ngài hãy cứ tự mình về trước đi."

Nàng vốn định nói thêm đôi câu, nhưng nhớ đến sắc mặt lúc Tiền công công đưa người ra, lời dặn sau đó lập tức nghẹn lại.

—— Dù sao nàng cũng không dám chắc, Bùi Khang có thể còn trở về được hay không.

Dù có trở về, e rằng cũng khó bảo đảm lành lặn.

Sắc mặt của Bùi Viễn thoáng biến đổi, vốn định hỏi tiếp, thì cung nhân kia đã vội xua tay: "Ngài chớ nên hỏi nhiều. Mau về đi."

Chậm thêm chút nữa, chưa chắc người này đã có thể toàn mạng rời khỏi đây.

Dù Hoàng Đế nhân từ, ít khi liên lụy người khác, nhưng chuyện này... ai dám nói chắc?

Bùi Viễn sững sờ đứng trước cửa cung, dõi theo bóng lưng vội vã rời đi kia, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Bùi Khang... rốt cuộc đã gây họa gì vậy?

.....

"Thật là mệt."

Thẩm Miên sau một ngày trông thi cử, đến khi trở về tẩm điện thì cả người đã mệt mỏi ngây dại. Y thay áo ngủ, rồi ném mình lên giường, trong cơn buồn ngủ mông lung còn ôm lấy Trà Sữa mà hung hăng hút một ngụm.

09 cũng như biến thành một quả cầu lông rũ rượi không còn chút sức sống.

Nói cái gì mà giúp phân tích dữ liệu, rà soát khả năng gian lận, kết quả là bắt hệ thống quét toàn bộ bài thi, kết quả đến tối lại quên béng việc cho nó ăn gà rán!

Rõ ràng đã hứa rồi cơ mà!

"Bữa trưa ngày mai bù cho ngươi."

Thẩm Miên nằm bẹp trên giường, ánh mắt dại ra.

09 bay vào đám lông của báo tuyết, uể oải ậm ừ một tiếng.

Lại qua chừng nửa canh giờ, Lục Chương mang theo một chồng tấu chương bước vào.

Hắn vừa cùng vài vị đại thần bàn xong chính sự. Mấy ngày gần đây Thẩm Miên bận việc khoa cử, cho nên bọn họ thương nghị xong, liền đem kết quả viết lại, rồi giao cho Thẩm Miên phê duyệt.

"Để ngoài, để ngoài hết đi!"

Thẩm Miên vừa thấy chồng tấu chương kia, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau.

Lục Chương nhìn Bệ hạ quấn mình thành kén tằm, liền khẽ bật cười, rồi đem tấu chương đặt ra ngoài điện.

"Hôm nay Bệ hạ vất vả rồi."

Hắn tiến đến trước long sàng, giơ tay đặt lên vai Thẩm Miên: "Thần giúp Bệ hạ xoa bóp một chút?"

Thẩm Miên bị ấn đến thoải mái, khẽ "Ưm" một tiếng, từ trong chăn lòi nửa người ra, lại còn hướng về phía Lục Chương mà cọ cọ: "Vậy thì ái khanh phải xoa cho thật tốt đấy."

Hai tay của Lục Chương đặt lên vai của Thẩm Miên xoa bóp: "Thần tuân mệnh, Bệ hạ."

"Nếu Bệ hạ thấy hài lòng, không biết có phần thưởng gì không?"

Thẩm Miên nghiêng đầu, mí mắt dần khép lại: "Đương nhiên! Chờ... chờ trẫm nghĩ kỹ đã..."

Động tác của Lục Chương càng thêm thành thạo, từng đợt ấm áp truyền qua khiến Bệ hạ thoải mái đến mức ngáp dài một tiếng, ý thức dần dần mơ hồ mà chìm vào cơn buồn ngủ.

Trong mông lung, Bệ hạ có cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì...

Bình Luận (0)
Comment