Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 121

Bùi Viễn vẫn đứng cách cửa cung không xa, hy vọng đệ đệ mình có thể vào khoảnh khắc nào đó từ trong cung bước ra, rồi mỉm cười nhìn hắn, sau đó hai huynh đệ lại như thường ngày sánh vai trở về nhà.

Nhưng đợi đến khi trời ngả tối, người qua lại trước cửa cung mỗi lúc một thưa thớt, thậm chí ngay cả cửa cung cũng sắp đóng lại, hắn vẫn không thấy bóng dáng Bùi Khang đâu.

Thị vệ gác cửa cung vẫn luôn cảnh giác nhìn hắn, nhưng thấy hắn chỉ là một thư sinh tham dự thi Đình, cho nên mới không lớn tiếng xua đuổi.

Cuối cùng, màn đêm hoàn toàn phủ xuống.

Bùi Viễn nhìn cánh cửa cung nặng nề dần khép chặt, đôi chân đã cứng đờ giật giật mấy cái, rồi chậm rãi bước về phía thành Nam.

Cửa thành đã đóng, hắn đành tính toán tìm một quán trọ rẻ tiền trong thành để nghỉ ngơi tạm bợ, ngày mai lại tiếp tục chờ.

Lúc này, trong tẩm điện lại là một mảnh yên hòa.

Lục Chương giúp Thẩm Miên xoa bóp một lát, vừa rời tay thì phát hiện đối phương đã hô hấp vững vàng, tựa gối mà chìm vào giấc ngủ say.

09 đứng ở đầu giường, liếc nhìn ký chủ, rồi quay sang nhìn Lục Chương đang cẩn thận đắp chăn cho ký chủ. Sau một thoáng do dự, cuối cùng nó lặng lẽ bay ra ngoài, bò lên chiếc đệm mềm trên bàn.

Cục lông đen lôi chiếc khăn mà Thẩm Miên chuẩn bị cho nó phủ lên người, rồi nặng nề thở dài một hơi.

Ngay cả Trà Sữa cũng không ở đây, một mình nó ngủ ngoài này thật quá cô đơn.

Một ngày bận rộn khiến Thẩm Miên ngủ sâu hiếm thấy, đến khi y tỉnh lại thì ánh nắng sớm đã tràn ngập ngoài cửa sổ.

Lục Chương đang ở ngoài điện, mà cục than đen vừa thấy hắn đi ra thì lập tức bay trở lại, dừng ở trên gối của Thẩm Miên cọ cọ mấy cái, rồi còn xoa xoa khóe mắt.

Đây vốn là vị trí của nó, khiến nó không khỏi hoài niệm.

Chờ Thẩm Miên tỉnh dậy, hệ thống đã ngủ thêm nửa canh giờ.

【Òm ọp.】

Thẩm Miên vừa ngồi dậy, liền cảm giác bên dưới tay đè trúng thứ gì.

Y nhấc tay lên, liền thấy một cục hệ thống bị ép bẹt.

Thẩm Miên: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"

09:?!

Nó mới chỉ dọn ra ngoài mấy hôm thôi, chẳng lẽ ký chủ đã quên đây vốn là vị trí của nó rồi sao?!

Nghĩ đến điều này, cục than nhỏ vội cuộn mình tròn vo, cố nén khát vọng muốn oán thầm, im thin thít không dám lên tiếng.

Đợi đến khi Thẩm Miên thay y phục xong, hệ thống mới bay lượn trở lại: 【Ký chủ đừng quên gà rán của ta.】

"Không quên."

Thẩm Miên bị cắt ngang mạch suy nghĩ, liền bất đắc dĩ liếc cục than một cái: "Giữa trưa sẽ ăn."

09 sớm đã không còn tin tưởng lời hứa của ký chủ nữa: 【Vậy thì ngài phải lập tức đi nói với Tiền công công!】

Thẩm Miên: ......

Y tiện tay ném hệ thống lên bàn, rồi đi ra ngoài phê duyệt tấu chương.

Phê tấu chương xong còn phải tiếp tục xem bài thi, khối lượng công việc chồng chất khiến cả người Bệ hạ tỏa ra một cỗ u uất của một kẻ làm công vất vả.

......

Trong một tòa cung điện hẻo lánh nhất hoàng cung, Bùi Khang co rúm người ngồi trong góc tường.

Một đêm không chợp mắt, khiến dưới mí mắt Bùi Khang vằn lên quầng thâm đậm, cả người từ trên xuống dưới, ngay đến từng sợi tóc cũng toát ra vẻ hoảng hốt. Hắn ta thường xuyên bất an mà ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt về phía cửa điện.

Từ khi biết được thiếu niên bị hắn ta lừa bạc hôm đó chính là đương kim Thánh Thượng, toàn thân hắn ta liền bị hối hận và sợ hãi bao phủ.

Bùi Khang vốn tưởng tính toán nông cạn của mình cùng lắm chỉ khiến bản thân phải ngồi tù một thời gian.

Chỉ cần đại ca bình an, cho dù hắn ta không thể làm quan, cũng chẳng có gì phải lo.

Nhưng Bùi Khang muôn vạn lần không ngờ được, người nọ lại là Bệ hạ!

Hắn ta dám giở trò lừa đảo, bán đề thi khoa cử ngay trên đầu Bệ hạ, cuối cùng còn to gan đến mức chạy tới Kinh Triệu Doãn để tố cáo Bệ hạ...

Càng nghĩ, Bùi Khang càng cảm thấy hít thở không thông, chỉ muốn lập tức đập đầu chết đi cho xong.

Vô thức cào vào tường đến khi đầu ngón tay đau nhói, Bùi Khang mới lờ mờ lấy lại chút thần trí.

Ngay sau đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Thần kinh của Bùi Khang lập tức căng như dây đàn, cố níu lấy chút lý trí cuối cùng mà suy nghĩ: Nếu lát nữa Bệ hạ muốn gặp mình, mình nên trực tiếp lấy cái chết tạ tội, hay là quỳ xuống ôm chân Bệ hạ mà khóc lóc, cầu xin Bệ hạ đừng để chuyện này liên lụy đến đại ca?

Vừa nghĩ đến Bùi Viễn, cả người Bùi Khang càng thêm suy sụp.

Đại ca khổ đọc bao năm, kết cục lại vì hắn ta mà——

Tiền công công vừa bước vào, liền nhìn thấy Bùi Khang đang co rúc trong góc tường, mắt mũi đỏ hoe, mặt mày tràn đầy hối hận cùng sợ hãi.

Hắn hừ lạnh một tiếng trong lòng, khẽ ra hiệu cho tiểu thái giám sau lưng đặt hộp thức ăn lên bàn.

Bùi Khang thoáng nhìn thấy Tiền công công, trong nháy mắt vừa kinh hoàng vừa thấp thỏm, cứ cứng ngắc tại chỗ, không biết nên mở miệng thế nào.

"Bùi công tử, mau dùng bữa đi."

Tiền công công cười như không cười, giọng điệu âm dương quái khí: "Đêm qua bận quá, quên sai người đưa bữa tối cho Bùi công tử. Bùi công tử sẽ không trách tội chứ?"

Tiền công công chăm chú nhìn Bùi Khang, thấy Bùi Khang không đáp, liền từ từ nheo mắt lại: "Bùi công tử?"

Bùi Khang rùng mình một cái, vội vàng điên cuồng lắc đầu.

"Ừ."

Tiền công công từ trên cao nhìn xuống, quét hắn ta một cái: "Vậy thì dùng bữa đi."

"Vị... vị công công này."

Bùi Khang hít sâu một hơi, giọng run rẩy: "Bệ hạ ——"

Chẳng lẽ Bệ hạ định nhốt hắn ta mãi ở đây?

Tiền công công khẽ nâng mí mắt, liếc hắn ta nhàn nhạt: "Bệ hạ hiện đang bận sự vụ thi Đình. Bùi công tử cứ yên ổn ở đây vài ngày."

Bùi Khang ngập ngừng khẩn cầu: "Công công, ta khi ấy hồ đồ, tội đáng muôn chết. Nhưng việc lúc trước thật sự không hề liên quan đến ca ca của ta, thật sự không có!"

Tiền công công không buồn đáp.

Giờ mới biết cầu xin à, cũng là số hắn ta còn tốt gặp được Bệ hạ. Chứ nếu là Tiên Đế, thì e cả nhà này giờ đã qua tuần đầu rồi!

Nếu không phải Bệ hạ giữ Bùi Khang lại còn có việc để dùng, Tiền Dụng đã sớm hận không thể ném thẳng tên này vào đại lao!

Một chút dũng khí vừa nhen nhóm trong lòng Bùi Khang, liền tức khắc tan biến sạch sẽ.

Tiền công công hờ hững cảnh cáo Bùi Khang mấy câu, bắt hắn ta phải ngoan ngoãn ở yên trong đây vài hôm, sau đó mới xoay người rời khỏi.

Trước khi đi, hắn còn dặn dò tiểu thái giám canh ngoài điện: "Các ngươi trông chừng cho kỹ vào."

Dặn xong, hắn quay thẳng về phía Tử Hoàn Điện.

......

Thẩm Miên dùng cái mặt lạnh phê bài thi suốt ba ngày, cảm giác chẳng khác nào quay lại kiếp trước làm trâu ngựa, ngày đêm tăng ca không ngơi nghỉ.

09 sau khi được ăn gà rán thì ngoan ngoãn lạ thường, sợ chọc giận ký chủ, đến lúc ấy bản thân lại biến thành hệ thống chiên giòn thì nguy.

Đến ngày cuối cùng, Thẩm Miên cũng chấm xong tờ bài thi cuối cùng.

Y lướt ngón tay trên màn hình hệ thống, cuối cùng chọn ra ba bài thi.

Cả ba đều là đáp án không tồi, trong đó có một phần xuất sắc vượt trội, cách trả lời mới mẻ độc đáo, gần như chỉ từ mặt chữ đã có thể thấy được tài hoa cùng khí phách của người viết.

【Ký chủ.】

Thấy bài thi cuối cùng đã được phê xong, hệ thống mới nhẹ nhàng bay lên, dừng ở trên vai Thẩm Miên:【Đây là ba bài thi đứng đầu sao?】

Thẩm Miên gật đầu: "Ừ."

Đôi mắt 09 sáng rực, giọng lộ vẻ hiếu kỳ:【Có phải chờ đến lễ truyền lư đại điển, ký chủ gặp bọn họ, lại hỏi thêm mấy vấn đề, rồi mới xác định thứ tự ba người?】

Nó càng nói càng hứng khởi, móng vuốt nhỏ vung lên múa may: 【Còn nữa, còn nữa, đến lúc đó ai đẹp nhất thì chính là Thám Hoa, đúng không?】

Nói xong, trên màn hình hệ thống liền nhảy ra một đống ảnh dày đặc:【Ta có ảnh của tất cả bọn họ đây, ký chủ có muốn xem trước không?】

Thẩm Miên suýt nữa bị sặc nước bọt: ?!

"Ngươi lấy ảnh chụp từ đâu?"

Cục than đen xoa xoa móng vuốt, có chút ngượng ngùng cười: 【Ta chụp lúc thi Đình đó, còn làm phân tích số liệu nữa. Có mấy người có tướng mạo không tồi, ngài muốn nhìn không?】

Thẩm Miên dùng hành động để trả lời: Y trực tiếp hất hệ thống ra khỏi tầm tay.

"Dù là phỏng vấn xác định lại thứ hạng cuối cùng, ta cũng sẽ không dựa vào diện mạo mà chọn!"

Nói rồi, Thẩm Miên đem ba bài thi phân thành ba chồng theo thứ tự, gọi Tiền công công tiến vào thu lại, chuẩn bị sáng mai bỏ niêm phong công bố bảng vàng.

Cuối cùng cũng hoàn thành xong một việc lớn, Thẩm Miên đứng lên duỗi người, đưa mắt nhìn quanh.

"Bệ hạ đang tìm cái gì?"

Lục Chương cầm tấu chương bước vào, vừa thấy động tác của Thẩm Miên liền mở miệng hỏi: "Có thứ gì không thấy sao?"

Thẩm Miên lại vòng vào tẩm điện tìm thêm một lượt: "Trà Sữa đâu?"

Y lẩm bẩm: "Chạy ra hoa viên chơi rồi sao? Trễ thế này rồi còn chưa quay về."

Lục Chương đứng trước án thư, chỉnh lại đống tấu chương ngay ngắn: "Chắc là đã được Ứng Tông đưa tới thành Bắc rồi, sáng nay hắn có đến đây một chuyến."

"Hắn nói viện tử bên cạnh Ngọc Tân Viên đã xây xong, hôm nay bắt đầu dọn về ở. Khi đó Bệ hạ đang bận, thần nghĩ chờ người rảnh sẽ bẩm lại."

Hôm nay trời hơi se lạnh, Thẩm Miên không khỏi tiếc nuối vì không thể ôm Trà Sữa mà ngủ: "Ồ, vậy chắc là Ứng Tông đã mang đi rồi."

—— Trước đây Thẩm Miên từng dặn Ứng Tông, nếu thấy nhớ thương con báo tuyết nhỏ, thì có thể mang về chơi mấy ngày.

Báo tuyết không có ở đây, Lục Chương ngược lại càng thêm khoan khoái.

Tuy gương mặt của hắn không biểu lộ gì rõ ràng, nhưng Bệ hạ lại có thể cảm nhận được!

"Sắc trời không còn sớm."

Lục Chương bước tới, giúp Thẩm Miên cởi áo ngoài: "Bệ hạ sớm nghỉ ngơi thôi."

Chờ đến khi Thẩm Miên vừa mới thay xong áo ngủ, còn chưa kịp nằm xuống, người nào đó đã cúi đầu hôn tới.

Bởi vì mấy ngày nay Bệ hạ bận rộn, Lục Chương không có cơ hội gần gũi người, cho nên động tác của hắn càng thêm gấp gáp.

Hắn siết chặt bờ vai của Thẩm Miên, bàn tay dần dần trượt xuống, ma sát qua eo, giọng khàn khàn: "Bệ hạ."

Thẩm Miên không đáp lời, chỉ khẽ cắn đầu lưỡi hắn một cái, xem như cảnh cáo.

Lục Chương lập tức khựng lại, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, bàn tay cũng chậm rãi dò xuống dưới...

Ở ngoài điện, hệ thống nhìn màn hình, khẽ thở dài một cái, rồi lẳng lặng bay ra ngoài.

......

Bùi Viễn đợi ở cửa cung suốt năm ngày vẫn không thấy Bùi Khang đi ra.

Tâm tình hắn ngày càng trầm nặng, đến lúc tham gia lễ truyền lư đại điển, cả người cũng mất hồn mất vía.

Thậm chí khi Thẩm Miên gọi tên, Bùi Viễn còn ngẩn người một thoáng rồi mới phản ứng, sau đó liền vội vàng bước ra.

Thẩm Miên nhìn ba người cúi đầu đứng trước mặt mình, lần lượt hỏi mấy câu, sau đó trầm ngâm chốc lát rồi tại chỗ tuyên bố thứ hạng.

Đến đây, thứ hạng của thi Đình cuối cùng cũng đã định.

Thế nhưng, Bùi Viễn nghe từng tiếng xướng danh, trong lòng không có chút nào vì đỗ Thám Hoa mà vui mừng, ngược lại toàn là bất an.

Chờ đến cái tên cuối cùng được đọc xong, sắc mặt hắn bỗng chốc trắng bệch.

——không có.

Thi Đình của Đại Cảnh vốn không phân đậu hay rớt, chỉ có thứ hạng. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không nghe thấy tên của đệ đệ mình!

Lễ nghi chấm dứt, Thẩm Miên đứng dậy rời đi, quần thần đồng loạt hành lễ.

"Bùi công tử."

Ngay trong lúc Bùi Viễn còn mờ mịt hoang mang, bỗng nghe bên cạnh có người khẽ gọi.

Hắn quay đầu, liền thấy tổng quản thái giám hầu cận bên Bệ hạ.

Tiền công công đối với Bùi Viễn khách khí hơn hẳn so với Bùi Khang: "Bệ hạ có việc triệu ngài."

Trong lòng Bùi Viễn thoáng dấy chút hy vọng mong manh: "Công công, xin hỏi, có phải... có phải là chuyện của đệ đệ ta không?"

Tiền công công cười đầy thâm ý: "Ngài đi rồi sẽ biết."

Bùi Viễn đè nén bất an, theo sau Tiền công công đi đến thiên điện.

Vừa bước vào, hắn lập tức nhìn thấy đệ đệ mình đang quỳ trước Hoàng Đế.

"Thám Hoa đến rồi à?!"

Thẩm Miên mỉm cười, bưng chung trà, khẽ gật đầu với Bùi Khang đang run rẩy: "Huynh đệ các ngươi quả nhiên đều có tiền đồ. Nào, Bùi Khang, ngươi hãy kể cho huynh trưởng nghe, ngươi đã làm những chuyện gì?"

Bình Luận (0)
Comment