Bùi Khang gắt gao cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt khó tin của huynh trưởng, hận không thể tìm khe hở nào trong nền gạch của thiên điện mà chui xuống.
Bùi Viễn vừa định quỳ xuống cầu xin, đã bị Thẩm Miên giơ tay ngăn lại.
"Ngươi không cần quỳ. Tiền Dụng, ban tọa."
Tiền công công theo phía sau bước lên, cười tủm tỉm dọn một chiếc ghế nhỏ, mời Bùi Viễn ngồi xuống.
Bùi Viễn nhìn đệ đệ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, trong lòng rối loạn không biết phải làm sao.
Chiếc ghế dưới thân dường như mọc đầy gai nhọn, khiến hắn ngồi cũng không yên, chỉ cảm thấy bất an và sợ hãi dâng tràn.
Bùi Khang... đã gây ra họa gì đây?
Ánh mắt của Bùi Viễn dừng lại nơi thân hình run rẩy của đệ đệ cách đó không xa, trong cơn hoảng hốt, hắn chợt nhớ đến những dấu hiệu bất thường trước kỳ thi Hội.
Đệ đệ đột nhiên mua thuốc men cùng y phục mới, lại còn những hộp đồ ăn phong phú, giấy bút mực đều thuộc loại đắt đỏ...
Nghĩ tới đây, trái tim Bùi Viễn càng như ngừng đập.
Lẽ nào... tất cả đều là vì hắn?
Bùi Viễn đau đớn nhìn đệ đệ, lòng quặn thắt như dao cắt.
"Nói đi."
Thẩm Miên buông chung trà, đưa mắt nhìn Bùi Khang, giọng chậm rãi nhưng mang uy nghi thúc giục: "Từ ngày ngươi đụng phải trẫm, bắt đầu nói, chậm rãi, rõ ràng, từng chút một."
Bùi Khang nghe vậy, không dám trì hoãn nữa, liền run rẩy thuật lại.
Từ việc bản thân làm thế nào tìm được Thẩm Miên, rồi lừa Hoàng Đế lấy một trăm lượng bạc, cho đến chuyện sau đó ở ngày ước định gặp mặt lại trực tiếp tới Kinh Triệu Doãn tố giác Bệ hạ... tất cả đều khai ra.
—— duy chỉ có một điều hắn ta giấu đi: Lúc ban đầu, hắn ta chỉ vì muốn mua thuốc cho Bùi Viễn mới đi khắp nơi tìm mục tiêu ra tay.
Sắc mặt của Bùi Viễn trong lời kể ấy càng lúc càng trắng bệch.
Nói xong, Bùi Khang quỳ trên mặt đất, đưa tay lau nước mắt: "Bệ hạ, huynh trưởng của thảo dân hoàn toàn không biết gì, tất cả là thảo dân nhất thời hồ đồ. Xin Bệ hạ đừng—"
"Bệ hạ!"
Bùi Khang chưa dứt lời, Bùi Viễn đã "bịch" một tiếng quỳ ngay bên cạnh, cúi đầu dập mạnh xuống: "Mọi chuyện đều do Bùi Khang vì tiểu dân mà hồ đồ, Bệ hạ, tiểu dân nguyện thay đệ đệ chịu tội, xin Bệ hạ tha cho đệ đệ một lần!"
Âm thanh nặng nề khi đầu gối đập xuống nền gạch kim sắc khiến sắc mặt bình tĩnh của Thẩm Miên suýt nữa không giữ nổi.
Y vội vàng nghiêng người, ra hiệu cho hai huynh đệ khỏi việc tiếp tục dập đầu.
Đừng dập nữa, cẩn thận vỡ đầu, Hoàng Đế vẫn còn cần bọn họ làm việc!
"Bùi đại công tử."
Thẩm Miên chuyển ánh mắt nhìn về phía Bùi Viễn đang cúi đầu quỳ bên trái: "Trẫm thấy trong bài thi của ngươi, ở câu cuối cùng dường như đối với luật pháp của Đại Cảnh... có đôi phần giải thích?"
—— Trong kỳ thi Đình lần này, Thẩm Miên có cải biến cấu trúc đề đôi chút, để lại mấy câu hỏi lựa chọn cuối cùng.
Nội dung bao quát nông thương, y dược, luật pháp, xây dựng... thí sinh có thể tự chọn một câu để trả lời.
Thẩm Miên tạm thời chưa vội cải cách khoa cử, nhưng vẫn mong thông qua những đề phụ này, để nhìn rõ sở trường từng người, rồi sau này có thể an bài chức vụ một cách chuẩn xác.
Rõ ràng Bùi Viễn đối với luật pháp tỏ ra vô cùng hứng thú.
Còn như Bùi Khang thì——
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ hắn ta đang rụt cổ cúi đầu, trông chẳng khác nào một con chim cút, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ hiền hòa của một ông chủ nhìn đám "trâu ngựa miễn phí".
Cảm nhận được ánh mắt từ trên cao truyền xuống, Bùi Khang run lên một cái, đầu cúi càng thấp hơn.
"Khởi bẩm Bệ hạ."
Bùi Viễn không rõ vì sao Hoàng Đế lại hỏi chuyện này, chỉ đành tạm thời đè nén nỗi bi thống trong lòng, thấp giọng đáp: "Thần có biết đôi chút."
"Thám Hoa lang quả thực quá khiêm tốn."
Thẩm Miên khoát tay, khẽ cười.
Y chợt nhớ tới người bạn cùng bàn thuở cao trung của mình, mỗi lần bị hỏi đến đều đáp "tàm tạm, bình thường thôi", thế mà chờ đến lúc xem điểm, cậu ta vẫn luôn là 149 điểm.
"Đã như vậy, Bùi đại công tử hãy nói thử xem, đệ đệ có tiền đồ của ngươi, chiếu theo luật pháp Đại Cảnh, trẫm nên xử trí thế nào?"
Lời vừa dứt, cả thiên điện lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Một lát sau, giọng nói run rẩy của Bùi Viễn vang lên: "Phàm là kẻ dối trá, lừa gạt quan viên hoặc tư nhân để lấy tài vật, chiếu theo luật đạo tặc mà luận xử......"
Nhìn ra được, vị Thám Hoa lang này đối với điều khoản luật pháp của Đại Cảnh vô cùng quen thuộc
Hơn nữa, hắn cũng rất thông minh khi không hề nhắc tới việc đệ đệ mạo phạm Hoàng Đế.
Theo luật pháp, lừa gạt tài vật của người khác bị xử ngang với trộm cắp. Bùi Khang ban đầu lừa lấy một trăm lượng bạc, nhưng mấy ngày trước đã trả lại phần còn dư, lại chưa thật sự tham dự vào gian lận khoa cử. Nếu tính toán theo số còn lại, tội danh chỉ đến phạt hai mươi trượng ......
"Thám Hoa lang quả nhiên có đầu óc không tệ."
Thẩm Miên chậm rãi nói: "Chỉ là, trẫm nhớ rõ, kẻ dám lừa gạt, vu vọng Thiên tử......"
Thấy hai huynh đệ càng thêm hoảng hốt, lo sợ, Thẩm Miên bỗng khẽ cười: "Bùi Viễn, đừng quỳ nữa, trở về ngồi xuống đi."
Đã có thánh chỉ, Bùi Viễn không thể không tuân. Trong lòng hắn chỉ thấy một mảnh bi thương, nhưng lại thấy Bệ hạ quay sang nói Bùi Khang: "Ngươi cũng vậy, qua bên kia ngồi."
Bùi Khang đang khóc thút thít, nghe được lời này liền bật ra một tiếng nấc lớn.
Bùi Viễn khẽ nhắm mắt, cả người thoáng toát ra một tia u ám như mang theo tử khí.
Thẩm Miên liếc nhìn hắn, ánh mắt lộ ra chút cảm thông.
Bùi Khang giờ đã chẳng còn khí thế như lúc dám lừa gạt trên phố. Sau khi nghe Hoàng Đế nói, hắn ta thật cẩn trọng hành lễ, rồi chỉ dám ngồi vắt nửa người trên ghế.
"Bùi Khang, ngươi hãy tự nói, ngươi sai ở đâu?"
Bùi Khang cúi đầu ngập ngừng: "Thảo dân... thảo dân không nên khinh mạn Bệ hạ, lừa Bệ hạ bạc, còn..."
Hắn ta còn định nói thêm vài câu, nhưng liền bị Thẩm Miên cắt ngang: "Không phải."
"Ngươi sai ở chỗ gạt người, chứ không phải sai ở việc lừa trẫm."
"Huống chi, ngươi lại dùng đến chuyện mua bán đề thi khoa cử mà lừa gạt. Nếu ai cũng giống như ngươi, thì có bao nhiêu sĩ tử còn có thể giữ vững bản tâm, mà không nảy sinh ý định thử một lần?"
Việc liên quan đến tiền đồ cả đời, xưa nay chuyện gian lận khoa cử vẫn thường xảy ra. Đứng trước cám dỗ, có mấy ai dám đảm bảo trong lòng mình không dấy lên một chút dao động?
Hơn nữa, nếu việc lừa gạt này cứ nhiều lên, kẻ gian sau đó còn đi tố cáo ngược lại người bán đề, thì khoa cử chẳng phải sẽ rối loạn cả sao?
Bùi Khang cúi đầu càng thấp.
Bùi Viễn nhìn đệ đệ, trong lòng vừa giận vừa đau.
Giọng của Thẩm Miên bỗng dịu xuống: "Có điều, trẫm cũng đã phái người tra xét. Ngươi cũng chỉ vì muốn mua thuốc cho huynh trưởng bị bệnh, lại vì tiền công kiếm được lại không đủ, cho nên mới nhất thời phạm sai."
"Còn chuyện phí khoa cử bị kẻ khác tham ô, trẫm cũng đang truy xét. Sau này tất sẽ cho toàn bộ sĩ tử từng bị khấu trừ ngân lượng một lời công đạo."
Tên Sử Lập kia, quả là đồ cẩu tặc!
Lúc chuẩn bị yến thọ, nhân thủ không đủ nên đi thuê thêm người, cuối cùng lại chỉ trả một nửa công bạc, còn dám ngang nhiên nói ai không phục cứ kiện lên quan phủ.
Ai mà không biết ông ta là Lễ bộ Thị lang, có ai dám thật sự đi cáo ông ta?
Thẩm Miên đã thu thập hết thảy chứng cứ, đến lúc đó nhất định sẽ trừng trị Sử Lập thật nặng nề!
Nghe đến đây, Bùi Khang mới dám khẽ thở ra, trong lòng thấy vững lại đôi chút.
Bùi Viễn cũng hiểu được ẩn ý trong lời Hoàng Đế, trong đáy mắt dần sinh ra một tia kiên định.
"Có điều——"
Đúng lúc Bùi Khang vừa mới thở phào, Thẩm Miên lại nói: "Có điều, về tình có thể tha thứ, nhưng ngươi đã phạm sai lầm, trẫm không thể không phạt."
Trái tim Bùi Khang lập tức treo ngược trở lại.
Thẩm Miên khẽ gọi: "Tiền Dụng, tuyên chỉ."
Bùi Viễn và Bùi Khang liếc nhìn nhau, lập tức đứng dậy tiếp chỉ.
—— Lần này Bùi Khang tuy phạm sai lầm, nhưng niệm tình có nguyên nhân, lại chưa gây thành đại họa, nên Bệ hạ giảm nhẹ trừng phạt.
Chuẩn cho Bùi Khang giữ lại thân phận Cử nhân, nhưng thành tích Hội sẽ bị xóa bỏ, phải đến nơi Thẩm Miên chỉ định để "lao động cải tạo" trong vòng hai năm. Sau thời hạn ấy, nếu biểu hiện tốt, hắn ta vẫn có thể lấy danh nghĩa Cử nhân mà tái tham dự thi Hội.
Còn về số bạc hắn ta lừa gạt, cũng có thể nói vận khí của hắn ta không tệ.
Nếu vẫn là trọn vẹn một trăm lượng bạc, hình phạt tất nhiên nặng hơn rất nhiều.
Thế nhưng vào phút cuối, lương tâm của Bùi Khang còn chưa hoàn toàn mất sạch, đã trả lại số bạc còn dư. Trừ đi mười bốn lượng đã tiêu, cộng thêm năm lượng phí khoa cử mà hắn ta thực lĩnh, vừa khéo ít hơn một lượng so với số bạc vốn dĩ bọn họ nên nhận.
Bởi vậy, Thẩm Miên cũng không truy cứu thêm.
"Còn về phần Bùi Viễn......"
Thẩm Miên gõ nhẹ lên tay vịn ghế: "Chuyện này ngươi không hay biết, trẫm sẽ không truy tội, ngươi không cần quá mức câu nệ."
Nói xong, y thoáng liếc về phía Bùi Khang: "Chỉ là, đệ đệ của ngươi quả thực cần phải dạy dỗ cho tốt."
Huynh đệ thoát nạn, trong lòng đều dâng lên niềm cảm kích, hận không thể đầu rơi máu chảy để báo đáp Hoàng Đế. Bùi Viễn nghiêm chỉnh hành lễ tạ ơn, rồi quay sang nhìn Bùi Khang với ánh mắt sâu xa.
Bùi Khang khẽ rùng mình, bất giác thấy lạnh sống lưng.
"Được rồi."
Thẩm Miên đứng dậy, đi đến bên cạnh Bùi Viễn, vỗ nhẹ lên vai hắn: "Bùi đại công tử đi tham dự lễ sau đi. Trẫm có được nhân tài lương đống như ngươi, thực sự vui mừng, trẫm rất mong chờ biểu hiện của ngươi sau này."
Bùi Viễn cúi người hành lễ thật sâu.
Ánh mắt Thẩm Miên lại dừng trên người Bùi Khang: "Ngươi lưu lại, trẫm còn có chuyện khác muốn nói với ngươi."
Bùi Khang vốn định lén nép vào bên huynh trưởng, nghe vậy lập tức cứng đờ.
Hắn ta dè dặt đáp: "Vâng, Bệ hạ."
Đợi đến khi Bùi Viễn được cung nhân dẫn đi, Bùi Khang vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt bất an không dám ngẩng đầu.
"Ngồi đây."
Thẩm Miên chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Bùi Khang khó nhọc nuốt nước bọt, cẩn thận từng bước dịch tới, chỉ dám ngồi bên rìa ghế.
"Bệ hạ?"
"Trẫm thấy ngươi hình như rất hứng thú với việc xây dựng?"
"Vâng."
Bùi Khang vội cúi rạp đầu: "Năm xưa phụ thân của thảo dân từng làm việc này, thảo dân cũng có học theo ít nhiều, sau lại đọc thêm vài quyển sách......"
"Ừ."
Thẩm Miên gật đầu: "Không tệ."
Y nhấc chén trà, khẽ nhấp một ngụm: "Ngươi có biết, trẫm định sai ngươi đi đâu không?"