Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 123

Bùi Khang ở trên ghế nhẹ nhàng hoạt động một chút, thật cẩn thận mà lắc lắc đầu, yếu ớt đáp: "Thảo, thảo dân không biết."

Thẩm Miên tiếp tục nói: "Lúc trước trẫm ngự giá thân chinh, từ phía Lan Đê vừa mới đánh hạ được một nơi, khí hậu cũng coi như không tệ, chỉ là vào đông sẽ có chút lạnh. Trẫm muốn ngươi đi hỗ trợ xây dựng mấy gian phòng giữ ấm."

Thật ra Thẩm Miên cũng biết mấy biện pháp, nhưng cũng chỉ giới hạn trong "Biết", chung quy cũng không hiểu gì về xây dựng.

Không ngờ lần này lại vừa khéo gặp phải Bùi Khang.

Tức tốc đưa đi phía Bắc, hy vọng người này còn có chỗ dùng được.

Bùi Khang nghe Hoàng Đế nói, tâm tình kinh hoảng mấy ngày qua của hắn ta dần dần bình ổn lại

Sau cùng, hắn ta còn hớn hở đưa ra vài kiến nghị: làm sao để vừa bảo đảm thông gió, vừa giữ cho gian phòng thêm ấm áp, ở cũng thoải mái hơn.

Đợi đến khi nói xong, hắn ta mới bàng hoàng nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng rụt cổ lại.

"Xem ra, ngươi quả thực hiểu rõ mấy việc này."

Thẩm Miên hài lòng gật đầu: "Đã như vậy, ngươi mau chuẩn bị cho thỏa đáng, tranh thủ sớm ngày lên đường."

Bệ hạ muốn sớm cho Bùi Khang tiếp nhận cải tạo lao động, nhanh chóng dựng được phòng xá. Bệ hạ còn định trong vòng hai năm tới sẽ đi tới phương Bắc ngắm tuyết.

Tuyết mùa đông ở Kinh Thành vẫn quá ít, không đủ để thưởng ngoạn cho thỏa.

Bùi Khang: ?

Nhanh... nhanh như vậy sao?

Tuy nhiên, có thể nhặt về một cái mạng, Bùi Khang đã cảm thấy thập phần may mắn.

Thanh niên lập tức cúi đầu nhận mệnh, cho dù Hoàng Đế có tiễn mình đi ngay trong đêm nay, hắn ta cũng không dám thốt ra một lời oán thán.

Phải nói thật, mấy ngày trước Bùi Khang còn tưởng hình phạt nhẹ nhất cũng là ban chết, có thể giữ được toàn thây, lại không liên lụy tới huynh trưởng. Nào ngờ hôm nay không chỉ giữ được thân phận Cử nhân, mà chỉ cần đi xây phòng xá hai năm, quả thực không tính là trừng phạt gì!

Đặc biệt là trong lời nói của Hoàng Đế còn ẩn chứa vài phần khen ngợi, khiến trong lòng Bùi Khang vừa kích động vừa rối bời.

Mọi điều cần nói đều đã xong, Thẩm Miên liền sai cung nhân dẫn Bùi Khang lui xuống.

Trước khi đi, y còn nhắc nhở: "Ngày sau ngươi làm việc, phải động não nhiều hơn một chút. Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi lại gây họa, vậy mẫu thân và huynh trưởng của ngươi sẽ thế nào?"

Thấy Bùi Khang hổ thẹn cúi đầu, Thẩm Miên lại ban cho một phần ngọt ngào: "Tiền Dụng, trước tiên dẫn hắn đi dùng bữa, nhân tiện rửa mặt mũi, thay bộ y phục mới."

"Huynh trưởng của được ban thưởng,  chờ lát nữa sẽ đưa đến tay hắn. Số bạc này là cho riêng ngươi."

Thẩm Miên đem một bọc vải nhỏ đã quen mắt tới trước mặt Bùi Khang: "Ngươi là phạm sai lầm bị phạt, mấy năm tới sẽ không có tiền công. Nhưng số này xem như trẫm ban thưởng, ngươi giữ lấy để dùng hằng ngày. Nếu việc xây dựng có công, trở về trẫm sẽ trọng thưởng."

Bùi Khang nhìn bọc bạc, hai mắt lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào dập đầu: "Đa tạ Bệ hạ!"

Thẩm Miên phất tay, sai người đưa hắn ta đi.

Bùi Khang vừa rời khỏi không bao lâu, Lục Chương đã bước vào thiên điện.

Hắn bước đến bên cạnh Thẩm Miên, thay cho y một chén trà mới. Thấy khóe môi của y khẽ cong lên, mày hắn hơi nhướng: "Xem ra tâm tình của Bệ hạ không tệ, là có chuyện gì vui sao?"

Thẩm Miên mỹ mãn gật đầu: "Tìm được một lao lực hữu dụng."

Chốc nữa phải viết thư cho Tống Thanh Ninh, dặn cậu ta nhất định phải tận dụng triệt để, tuyệt đối đừng nương tay với Bùi Khang!

Nói xong, Thẩm Miên bưng chén trà lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Lục Chương: "Hình như Lục ái khanh cũng rất vui vẻ, gặp được chuyện gì tốt sao?"

Lục Chương khẽ cười: "Là chuyện tốt."

Thẩm Miên còn chưa kịp mở lời, hắn lại bổ sung: "Hoặc nên nói... là hỉ sự."

Thẩm Miên: ?!

Lục Chương: "Phụ thân sắp hồi Kinh rồi, chắc là Bệ hạ cũng đã nhận được thư?"

Thẩm Miên khẽ "À" một tiếng, lúc này mới nhớ ra.

Y nhớ rõ hai hôm trước Vệ Quốc Công có gửi một phong thư. Trong thư viết, Tam vương tử của Lan Đê đã bị trục xuất, mang theo tàn quân chạy trốn về phương Bắc. Nhị vương tử cùng Tứ vương tử thấy Đại Cảnh không chịu chấp nhận cầu hòa, bèn liên thủ dốc sức liều mạng một phen, kết cục đều bị bắt sống.

Lần này Vệ Quốc Công trở về, vừa là để bẩm báo chiến sự, cũng là để áp giải tù binh cùng chiến lợi phẩm.

Quốc khố của Thẩm Miên lại sắp một lần nữa sung túc.

Ngay cả Tống Thanh Ninh cũng gửi thư đến, kèm theo là vài rương lễ vật, trong đó đầy ắp đồ ăn vặt. Hệ thống vừa nhìn liền sáng rực cả đôi mắt, thậm chí còn thương lượng với Thẩm Miên, xin được mấy ngày tới ngủ luôn trong rương.

Tống Thanh Ninh nói, sự nghiệp khai hoang của cậu ta vừa mới bắt đầu, lần này tạm thời không quay về. Đợi hoa màu lớn lên, cậu ta sẽ trở lại thăm Thẩm Miên.

Hoắc Yếm không gửi thư, nhưng tình hình của hắn đều được Tống Thanh Ninh ghi trong thư của mình.

Bởi gần đây bận rộn quá mức, Thẩm Miên suýt nữa đã quên mất chuyện này.

"Vệ Quốc Công cũng gửi thư cho ngươi?"

Lục Chương gật đầu.

Không chỉ phụ thân, mà Lục Chiêu cũng có gửi thư đến.

Một xấp thư dày cộp với câu từ loạn xạ cùng chữ viết như chó mửa, khiến Lục Chương đọc đến mức gân xanh trên trán giật liên hồi, cuối cùng dứt khoát tặng cho đệ đệ một rương bảng chữ mẫu để luyện lại.

Thẩm Miên uống xong chén trà, tựa lưng vào ghế, bắt đầu ngẩn người: Đã bận rộn suốt một thời gian, nay bỗng dưng rảnh rỗi, y lại cảm thấy có chút không quen.

Nhìn ra sự nhàm chán của Bệ hạ, Lục Chương liền đề nghị: "Ba người đứng đầu thi Đình giờ này đang cưỡi ngựa dạo phố, Bệ hạ có muốn đi xem không?"

"Thần đã sớm đặt sẵn vị trí tốt ở trà lâu thành Đông từ hai ngày trước, nếu Bệ hạ hiện giờ muốn đi, vừa khéo có thể nhìn thấy bọn họ."

Thẩm Miên nghe vậy, quả nhiên dấy lên hứng thú: "Được. Đi thôi."

Y quay đầu ra ngoài điện gọi lớn: "Tiền Dụng ——!"

Tiền công công vội vã chạy vào: "Bệ hạ muốn đi xem tam giáp dạo phố sao? Nô tài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ngài có muốn đổi một thân thường phục trước không?"

Thẩm Miên: ?!

Tiền Dụng bây giờ đã thành thục đến thế rồi sao?!

Đối diện ánh mắt hơi kinh ngạc của Bệ hạ, Tiền công công chỉ cười khổ.

Hắn sớm đoán được, náo nhiệt thế này, Bệ hạ tất sẽ không chịu bỏ lỡ.

So với khuyên can vô ích, chi bằng chuẩn bị trước còn hơn.

.....

Khi Thẩm Miên tới nơi, trà lâu ở thành Đông đã chật kín người.

May mà Lục Chương đã sớm đặt sẵn chỗ ngồi tốt nhất trên tầng cao. Chỉ cần hơi cúi đầu, Thẩm Miên liền dễ dàng nhìn thấy ba vị tân khoa đang được đám đông vây quanh, trong tiếng trống chiêng ầm vang mà cưỡi ngựa thong thả tiến đến.

"Vân nương ——!"

Cách đó không xa, bỗng có người lớn tiếng gọi thẳng tên của Trạng Nguyên.

Trạng Nguyên Vân nương trong bộ hồng y lập tức ngẩng đầu nhìn qua, rồi khẽ mỉm cười với người vừa cất tiếng.

"Hửm?"

Thẩm Miên tò mò dõi theo, liền nhận ra người đang hăng hái ném túi thơm và hoa tươi về phía nữ Trạng Nguyên: "Đó chẳng phải Đậu đại nhân sao?"

Ngày thường vẫn thấy Đậu đại nhân trầm ổn, cẩn trọng, vậy mà giờ phút này lại một tay ngăn cản nam tử khác ném hoa, một tay hăng hái vung từng bó hoa tươi cuồn cuộn ném tới chỗ Vân nương.

Mãi cho đến khi đoàn người đi xa, Đậu đại nhân mới lưu luyến thu tay lại, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt với người bên cạnh, kể về vị nữ Trạng Nguyên đầu tiên của Cảnh triều: khổ luyện ra sao, thông tuệ thế nào.

Thẩm Miên lại quay sang nhìn người ở bên cạnh Đậu đại nhân, nheo mắt phân biệt một lát, rồi chợt bật cười: "Lữ đại nhân?"

Không ngờ Lữ đại nhân vốn nổi tiếng cổ hủ, lại cũng có hứng thú chen vào xem náo nhiệt thế này.

Lữ đại nhân ngồi một bên tay cầm chén rượu khẽ run run.

Còn phải nghe đến bao giờ nữa, ông ta thật sự có chút chịu không nổi.

Đậu đại nhân liếc sang Lữ đại nhân một cái, chỉ thấy tâm tình khoan khoái: Ha, lần này cũng để cho ngươi nếm thử cảm giác thường ngày bọn ta phải chịu!

......

Lần này Vệ Quốc Công hồi Kinh, Thẩm Miên tự mình dẫn theo quần thần ra ngoài thành nghênh đón, lại còn hạ chỉ chuẩn bị khánh công yến long trọng.

Toàn bộ Kinh Thành lại một phen hân hoan rộn rã.

—— Bệ hạ nhân dịp mừng công, còn ban cho ba ngày nghỉ!

So với Tiên Đế năm xưa quả là hào phóng hơn rất nhiều.

Ngoài thành, Vệ Quốc Công từ xa trông thấy hàng nghi lễ nghênh giá của Hoàng Đế, lập tức xoay người xuống ngựa, trên gương mặt hiện lên nụ cười tươi.

Nhưng khi ánh mắt chạm tới trưởng tử đứng ngay bên cạnh Hoàng Đế, nụ cười ấy lập tức biến mất.

Đám quan lại theo sau Hoàng Đế ra khỏi thành, chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi cảm khái.

Quả nhiên Vệ Quốc Công danh bất hư truyền, là danh tướng từng theo Thái Tổ chinh chiến bốn phương. Thắng trận lớn như vậy mà vẫn mặt không đổi sắc, thần thái thật thản nhiên!

Nếu đổi lại là bọn họ, e rằng đã cười đến không khép được miệng.

Vệ Quốc Công hít sâu một hơi, cung kính hành lễ thật sâu trước Thẩm Miên: "Thần, tham kiến Bệ hạ!"

"Vệ Quốc Công mau miễn lễ."

Thẩm Miên vội vàng đỡ người dậy: "Những ngày qua cực khổ cho Vệ Quốc Công rồi."

Lục Chương đứng bên cạnh, trong lòng đã âm thầm tính toán.

Giờ phụ thân đã trở về, chuyện trước đây hắn từng nói với Bệ hạ cũng nên bắt đầu chuẩn bị.

Ngày đại hôn, kiểu dáng hôn phục thế nào thì đẹp nhất? Hắn đã chọn ra ba loại, đến lúc ấy để Bệ hạ xem thích cái nào hơn.

Dạo này có nên bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phủ, từ từ chuyển vào cung hay không?

"Khụ khụ!"

Đột nhiên Vệ Quốc Công thấy cánh mũi hơi ngứa, vì không muốn thất thố trước mặt Hoàng Đế, ông khẽ ho một tiếng, cưỡng ép đè nén xuống.

Ông nhìn trưởng tử, chỉ cảm thấy —— tiểu tử này, tám phần là lại không nghĩ được chuyện gì tử tế!

"Vệ Quốc Công không sao chứ?"

Nghe thấy Vệ Quốc Công khẽ ho, trên mặt Thẩm Miên lập tức hiện rõ vẻ lo lắng.

"Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần không có việc gì."

Trong mắt Vệ Quốc Công thoáng hiện tia cảm động, nhưng vừa nghĩ tới nghịch tử của mình ôm tâm tư bất chính với Hoàng Đế, trong ngực lại dâng lên một cơn nghẹn tức.

"Nhanh vào thành thôi."

Thẩm Miên sai người dắt chiến mã của Vệ Quốc Công, rồi tự mình dẫn đoàn người tiến vào cửa thành: "Vệ Quốc Công đi đường xa vất vả, hãy về phủ nghỉ ngơi một ngày trước đã. Ngày mai trong cung tổ chức tiệc khánh công, đến lúc ấy sẽ có người tới đón Vệ Quốc Công vào cung."

Vệ Quốc Công vội vàng tạ ơn.

Điều khiến Thẩm Miên hơi bất ngờ là, Lục Chương cũng theo phụ thân trở về phủ.

Phải biết rằng, mấy ngày gần đây hắn hận không thể từng bước không rời bên cạnh Thẩm Miên. Nay bỗng trở nên "tự giác" như thế, thật là hiếm thấy. Vừa rồi y còn lo Vệ Quốc Công biết chuyện Lục Chương dọn vào ngủ tại tẩm điện của mình, lại tức giận đến hỏng việc.

Đưa hai cha con bọn họ về phủ xong, Thẩm Miên cũng cho các quan khác giải tán, còn bản thân bề ngoài thì quay về cung, nhưng thực ra đổi sang một cỗ xe ngựa khác, đi mua bánh nhân thịt ở phía thành Đông.

Cục than đen hứng khởi đứng trên vai Thẩm Miên, líu ríu không ngừng kể về rương đồ ăn vặt mà Tống Thanh Ninh gửi tới: loại nào ăn ngon, loại nào phải bảo cậu ta lần sau gửi nhiều thêm.

Gần đây Lục Chương cứ bám lấy ký chủ, nó sắp buồn chán sắp chết rồi!

Thẩm Miên khẽ gật đầu, nhận lấy bánh từ tay người bán, sau đó vừa quay đầu liền thấy một bóng dáng quen mắt, rồi lập tức bước nhanh tới.

Cùng lúc đó ở phủ Vệ Quốc Công.

Vệ Quốc Công vừa thay xong y phục, đã nghe quản gia báo: đại công tử có chuyện muốn bàn bạc.

"Nói đi."

Vệ Quốc Công sải bước vào thư phòng ngồi xuống, rồi bưng chén trà, trừng mắt nhìn trưởng tử một cái: "Con muốn bàn bạc chuyện gì?"

Lục Chương hơi mỉm cười, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc cùng mong đợi: "Nhi tử muốn cùng phụ thân bàn bạc về hôn sự của con."

Vệ Quốc Công phun thẳng một ngụm trà ra: "Khụ khụ!"

Bình Luận (0)
Comment