Sắc mặt Lục Chương biến đổi muôn vàn, đến ngay cả bàn tay đang nắm chặt tay Bệ hạ cũng không nhúc nhích nữa.
Thẩm Miên quay đầu nhìn về phía Vệ Quốc Công.
Vệ Quốc Công đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn Lục Chương đầy nặng nề, phảng phất như đang đối diện với một yêu phi họa quốc.
【Lẩu?】
Nghe được tiếng than trong lòng Thẩm Miên, 09 vừa mới lén uống không ít rượu trái cây tại khánh công yến, giờ đã có chút chếnh choáng, nó khó khăn lắm mới chui ra khỏi tay áo của Thẩm Miên:【Lẩu gì? Ngày mai muốn ăn lẩu sao?】
Thẩm Miên vội vàng đón lấy quả cầu lông suýt nữa rơi xuống đất, bóp chặt rồi nhét lại vào trong tay áo.
"Ăn lẩu cái gì mà ăn lẩu? Ta thấy ngươi mới giống cái nồi lẩu đó! Vừa rồi ăn nhiều như vậy, còn chưa đủ no à?"
09 khẽ hừ một tiếng, trong cơn say mơ màng dụi dụi vào lòng bàn tay của Thẩm Miên:【Thế thì có làm sao? Ta lại không phải người, ta là hệ thống! Hệ thống sẽ chẳng bao giờ no bụng cả...】
Thẩm Miên nhìn cái thân thể chao đảo, ngay cả con mắt điện tử xanh lục cũng xoay thành hình nhang muỗi, nghĩ ngợi chốc lát, rồi lôi khăn tay ra bọc chặt nó lại.
09: ?
Thẩm Miên lạnh nhạt: "Hệ thống vốn dĩ không cần ăn gì cả. Còn nữa, ngươi cẩn thận một chút, nếu ói bẩn lên người ta, ngày mai đem ngươi thả vào nồi lẩu."
Nghe thấy lời uy h**p, 09 lập tức co rụt vào trong lớp khăn.
Hừ, ký chủ thật vô tình! Thế thì nó cũng không thèm nói cho ký chủ biết rằng, chỉ số cảnh báo màu vàng trên màn hình đã tăng đến mức nào rồi.
Thẩm Miên cùng Vệ Quốc Công bốn mắt nhìn nhau, Vệ Quốc Công khí thế chính trực, đứng ở phía dưới thi thoảng lại trừng mắt ra hiệu với trưởng tử của mình.
Nghịch tử! Còn thất thần làm gì? Mau mở miệng khuyên Bệ hạ mở rộng hậu cung đi!
Bệ hạ chịu cho ngươi thể diện, đó là trọng tình trọng nghĩa. Nhưng thân là thần tử...
Nghĩ đến đây, Vệ Quốc Công lại cảm thấy từ "thần tử" có gì đó không thích hợp, nghĩ mãi không thông, bèn dứt khoát bỏ qua.
—— Nhưng cho dù thế nào, lúc này cũng tuyệt không thể để Bệ hạ tỏ ra đương nhiên chỉ độc sủng một người, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, liền cảm giác ngón út tay phải của mình bỗng bị ai đó móc lấy.
Y hơi nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt u uất của Lục Chương.
Cách đó không xa, Vệ Quốc Công tràn ngập khẩn cầu nhìn y; còn dưới bàn, y lại đang lén lút nắm tay đại nhi tử nhà người ta. Tai Bệ hạ thoáng đỏ bừng, ngay lúc bàn tay kia còn muốn dịch chuyển tiếp, y vội mở miệng: "Trẫm biết Vệ Quốc Công là vì quan tâm đến trẫm. Nhưng chuyện hậu cung, trẫm đã từng nói ở trên triều, trẫm không định tuyển thêm người vào cung."
Y là một nam nhân bình thường, đâu thể làm cái chuyện trái lẽ: rõ ràng bản thân thích nam tử, lại vì con nối dõi mà cưới thêm nữ tử, để rồi giam cả đời họ trong chốn thâm cung. Quá tàn nhẫn, quá thất đức.
Hôn nhân vốn là chuyện của hai người, y lại không hề thích người khác, vậy thì mở rộng hậu cung để làm gì.
Trong lòng bàn tay bỗng thấy ngưa ngứa, Thẩm Miên hừ một tiếng, mạnh tay gạt phắt bàn tay Lục Chương ra, âm thầm trừng mắt lườm hắn.
Lục Chương hoàn toàn không hề để ý, thấy Thẩm Miên nhìn sang, hắn thậm chí còn mỉm cười với y.
Sau đó, hắn quay đầu mỉm cười nhìn về phía người phụ thân đang liên tục ra hiệu.
Sắc mặt của Vệ Quốc Công tái xanh.
Quả thực! Quả thực là cậy sủng mà kiêu, coi trời bằng vung!
Ông đau đớn nhìn về phía Bệ hạ đang bị nghịch tử kia mê hoặc: "Nhưng mà, Bệ hạ, nếu như vậy... con nối dõi của hoàng gia——"
"Trẫm còn có huynh đệ."
Thẩm Miên chỉ thấy tình cảnh trước mắt thật sự quỷ dị, cả người không được tự nhiên: "Hơn nữa trong tông thất cũng có nhiều hài tử."
Bình Vương e rằng không còn hi vọng, nhưng hình như năm ngoái Thẩm Khác vừa có thêm một hài tử?
Trong tông thất vốn không thiếu trẻ con, đến lúc đó chậm rãi chọn lựa cũng được.
"Nếu Vệ Quốc Công không còn ý kiến gì, trẫm sẽ bảo phía dưới đi chuẩn bị."
Vệ Quốc Công ngập ngừng mãi, cuối cùng chỉ có thể khom lưng thật sâu: "Thần... tuân chỉ."
Ông hổ thẹn với Thái Tổ, hổ thẹn với Bệ hạ, hổ thẹn với cả Đại Cảnh...
Thẩm Miên nhìn vẻ mặt đầy hối hận ấy, liền sai Tiền công công chuẩn bị xe ngựa, đưa Vệ Quốc Công về phủ nghỉ ngơi cho tốt.
"Vệ Quốc Công vất vả nhiều ngày nay rồi. Giờ Lan Đê đã diệt, Vệ Quốc Công hãy ở Kinh Thành nghỉ ngơi ít ngày, rồi quay về cũng không muộn."
Những việc tiếp theo phần lớn liên quan đến xây dựng, nhìn trạng thái của Vệ Quốc Công, Thẩm Miên thấy vẫn nên để ông ấy nghỉ ngơi mấy hôm thì hơn.
Đôi mắt hổ của Vệ Quốc Công ngân ngấn lệ: ông có đức hạnh gì, có công lao gì mà được Bệ hạ tín nhiệm đến vậy? Chỉ thấy càng thêm hổ thẹn!
Tiền công công một đường đưa Vệ Quốc Công đầy vẻ tang thương ra khỏi cung, chờ quay trở lại thì Thẩm Miên đang cùng Lục Chương bàn bạc chuyện điều động quan viên.
—— Khoa cử đã chính thức kết thúc, có thêm nhân tài mới, một số kẻ chỉ giỏi viết lời nịnh nọt cũng nên nhường lại vị trí.
"Chế độ khảo hạch cần phải chỉnh sửa hoàn thiện thêm."
Kể từ khi đăng cơ, suy nghĩ của Thẩm Miên đã thay đổi: Từ chỗ tìm cách lười biếng, nay lại trở thành cân nhắc làm sao để ngăn người khác lười biếng.
Tất nhiên, y cũng sẽ không biến thành hạng lãnh đạo vô lương tâm như ở kiếp trước.
Phúc lợi của quan viên cũng phải sắp đặt chu toàn, ví dụ như những người làm việc luôn ổn thỏa, chiến tích cũng không tồi, ắt phải được nâng nhắc.
"Bệ hạ đã phân phó đưa huynh đệ Bùi gia ra ngoài cả rồi?"
Lục Chương vừa nhìn danh sách, vừa hồi tưởng, chợt nhớ hình như đã lâu không thấy Bùi Viễn và Bùi Khang.
"Ừ."
Thẩm Miên gật đầu, vừa chọc miếng táo hình con thỏ bỏ vào miệng, vừa đáp: "Bùi Khang thì đã bị phái đến chỗ Tống Thanh Ninh, còn Bùi Viễn, trẫm bảo đi theo để điều tra vụ án tham ô, coi như rèn luyện trước ở địa phương."
Tuy chỉ như một kẻ tập sự, nhưng trải qua biến cố của đệ đệ mình, một khi gặp tình huống gì, Bùi Viễn nhất định sẽ báo cáo sự thật.
Đây là người tuyệt đối không mua chuộc được.
Hai huynh đệ này, giờ e rằng đã vì nhau mà nỗ lực làm việc thật tốt.
Khóe môi Thẩm Miên khẽ nở một nụ cười.
Ngẩng lên thấy Tiền công công đã trở về, y hơi kinh ngạc: "Nhanh vậy đã trở lại rồi?"
Tiền công công vẫn không biết vừa rồi hai người họ đã thương nghị chuyện gì, chỉ cung kính đáp: "Bẩm Bệ hạ, Vệ Quốc Công nói thế nào cũng không cho nô tài đưa về phủ, cứ khăng khăng muốn tự mình đi bộ."
Thẩm Miên thoáng liếc Lục Chương đang phụ giúp xem tấu chương ở một bên: "Đi bộ trở về... Thôi vậy, Vệ Quốc Công trông còn ổn chứ?"
Đừng bị Lục Chương chọc điên là được.
Tiền công công dừng lại, giọng mang vài phần nghi hoặc: "Nô tài thấy tinh thần của Vệ Quốc Công không mấy cao, dường như là ôm tâm sự nặng nề?"
Suốt dọc đường thở ngắn than dài, cả người đều nhuốm vẻ tang thương, khiến hắn muốn châm chọc đôi câu mà cũng không thể mở miệng.
Vừa nói, hắn vừa bước lên trước thay cho Thẩm Miên một chén trà mới.
Thẩm Miên còn chưa lên tiếng thì Lục Chương ở bên cạnh đã mở miệng.
Ánh mắt của đối phương lia tới, Tiền công công lập tức thấy tim dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Lại nữa rồi, cái dự cảm bất thường ấy!
Lục Chương mỉm cười thong thả nói: "Có lẽ, phụ thân vừa nghe tin ta cùng Bệ hạ sắp thành thân, nhất thời quá kích động, cho nên còn chưa bình tâm lại được."
Thẩm Miên đang cầm hai quyển tấu chương mà Lục Chương vừa xử lý xong, mở ra xem, lòng lại thầm nghĩ: Vệ Quốc Công kích động... mà kiểu kích động này, hình như không giống với cái gọi là "kích động" mà hắn vừa nói thì phải?
Tay Tiền công công run lên, vẻ mặt thoáng cứng đờ: ?
Nhất định là hắn nghe nhầm rồi.
Thành thân? Ai thành thân? Lục Chương... Lục Chương với ai thành thân?!
Toàn thân Lục Chương thoạt nhìn vui sướng vô cùng, thậm chí còn quan tâm hỏi han Tiền công công: "Tiền công công?"
Hắn chỉ vào mu bàn tay bị nước trà bắn trúng: "Tay của công công không sao chứ?"
"Hửm?"
Thẩm Miên buông cái ấn nhỏ khắc hình hoa đỏ, ghé đầu nhìn: "Bị bỏng sao? Mau lấy nước lạnh rửa qua, rồi bôi thuốc vào."
Tiền công công lập tức đặt ấm trà xuống, lấy tay áo che vết đỏ trên mu bàn tay, miễn cưỡng nở nụ cười với Thẩm Miên: "Không sao đâu, Bệ hạ."
Quả nhiên, dự cảm của hắn thành sự thật rồi!
Thẩm Miên nghiêm giọng: "Sao lại không sao, nét mặt ngươi méo mó cả rồi kia kìa!"
Y lập tức gọi người đưa Tiền công công lui xuống.
Lúc Tiền công công bước qua bậc cửa điện, suýt nữa bị vấp phải ngưỡng cửa, sau khi đứng vững, cả gương mặt đều co giật.
Bệ hạ ——!
Mộc Tê liếc nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Tiền công công, lời muốn nói ra tới bên môi lại nuốt trở vào, chỉ lặng lẽ lui về xa hơn một chút.
Cảm giác lúc này, tốt nhất là không nên cùng Tiền công công mở miệng.
Thẩm Miên nhanh chóng xử lý xong chút công vụ còn lại, rồi đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Chương: "Vệ Quốc Công đã trở về, những ngày này ngươi vẫn ở trong cung?"
Không về phủ dỗ dành an ủi lão phụ thân một phen sao?
Lục Chương buông bút, lấy khăn tay lau sạch đầu ngón tay, giọng bất đắc dĩ: "Thần e rằng mấy ngày này khó lòng mà trở về phủ."
Thẩm Miên: ?
Lục Chương ngẩng đầu, kéo Bệ hạ vào trong ngực: "Thần khi nãy không giúp phụ thân nói chuyện, giờ này phụ thân nhất định vẫn còn tức giận."
Hắn đưa tay xoa nhẹ eo Thẩm Miên, ý định muốn ôm người đặt lên đùi mình: "Giờ trong mắt phụ thân, thần chẳng khác nào kẻ cậy sủng sinh kiêu, ỷ vào Bệ hạ yêu thương mà vô pháp vô thiên, muốn độc chiếm Bệ hạ. Nếu lúc này thần trở về, e rằng chỉ có thể chờ bị gia pháp hầu hạ."
Thẩm Miên giãy khỏi tay hắn: "Ai bảo ngươi cố tình chọc giận ông ấy."
Đừng tưởng y không nhìn ra, ngay cả Tiền Dụng, Lục Chương cũng hận không thể dán cả khuôn mặt vào trước mặt người ta để khoe khoang.
Lục Chương cười khẽ, cúi xuống hôn Thẩm Miên: "Là lỗi của thần, chỉ là... thần quả thật——"
"Khó kìm lòng nổi."
Thẩm Miên hừ nhẹ, gạt tay hắn xuống, ấn chặt hắn ngồi lại trên ghế, rồi nghiêng người áp sát cắn lấy đôi môi đỏ của hắn, ma mị c*n m*t.
Lần này Bệ hạ nhất định phải chiếm thế thượng phong, tuyệt đối không để bản thân bị sắc đẹp của Lục Chương mê hoặc, bị hôn đến mức thiếu chút nữa thở không nổi như lần trước!
【Khoan đã!】
Ngay khi Thẩm Miên muốn tiếp tục, bỗng nghe từ trên người mình vọng ra một tiếng kêu bi thương: 【Chờ một chút!】
Cục than đen lăn lông lốc từ trong chiếc khăn chui ra, ôm đầu bỏ chạy: 【Ta... ta sợ bị khóa! Ký chủ chờ ta đi trước rồi hẵng hôn!】
Chuyện kế tiếp vốn không phải loại hệ thống đơn thuần như nó có thể chứng kiến, chi bằng ra ngoài dạo một vòng còn hơn!
Thẩm Miên đang định dặn dò hệ thống kia đừng có say rượu rồi chạy loạn, thì đầu lưỡi bỗng nhiên bị một chạm khẽ, ngay sau đó, một luồng hơi nóng phả bên tai y: "Bệ hạ?"
Giọng nói của Lục Chương mang theo vài phần bất mãn, Thẩm Miên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo thẳng vào lòng ngực, nụ hôn cũng nặng nề hơn: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Miên: ......
Đáng giận! Lại bỏ lỡ cơ hội tốt rồi!
....
Hai ngày nghỉ sau đó, Thẩm Miên vẫn đang trăn trở suy nghĩ làm sao tuyên bố chuyện mình sắp thành hôn để không quá đột ngột. Trong khi đó, Lục Chương đã nóng lòng muốn đem tin này nói cho thiên hạ đều biết.
Ngày thứ hai, Lục Chương hiếm hoi xuất cung một chuyến.
Thẩm Miên không hỏi thêm, đợi hắn đi rồi, y cũng gọi Tiền công công chuẩn bị xe ngựa, mang theo Mộc Tê cùng mấy ảnh vệ đi về phía thành Đông.
Mãi đến chạng vạng, Thẩm Miên mới trở về cung.
Vừa bước qua cửa chính, Thẩm MIên liền phát hiện trong tẩm điện của mình hình như có thêm vật lạ.
"Cái gì đây?"
Thẩm Miên bước lên mấy bước, mở ra chiếc rương đặt trên bàn.
Trong rương, những bức họa cuộn tròn xếp chỉnh tề, nhét đầy ắp cả bên trong.
Thẩm Miên thoáng nhớ đến hôm qua, Tiền Dụng mập mờ nhắc tới việc có nên nhìn qua nữ tử quý tộc trong Kinh Thành, chọn thêm người cho hậu cung sung túc hay không.
Thẩm Miên chậc lưỡi một tiếng.
Thật là, y đã cự tuyệt rõ ràng rồi cơ mà!
Tiền Dụng lại dám đem cả đống bức họa này dâng lên sao?
Thẩm Miên tiện tay cầm một cuộn, mở ra xem.
"Tê——!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thẩm Miên hít mạnh một hơi lạnh, cuống quýt gấp bức họa lại, rồi ném thẳng lên bàn.
Khuôn mặt của y đỏ bừng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào chiếc rương kia, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Đây... đây đều là cái gì thế này?!
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền công công: Nô tài nào dám! Rõ ràng Bệ hạ đã nói không được, sao nô tài lại dám mang bức họa đến? Oan uổng quá!!!