Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 126

"Bệ hạ hồi cung rồi sao?"

Ngoài điện chợt vang lên giọng của Lục Chương, Thẩm Miên vừa nghe thấy hắn nói chuyện với Tiền công công, cả người như bị kim châm, thoáng chốc giật mình nhảy dựng.

Khóe mắt vô tình quét đến bức họa vừa bị mình ném trên bàn, Thẩm Miên mới sực hoàn hồn.

Y cuống cuồng vươn tay, vội vàng cuộn bức họa ấy nhét trở lại vào trong rương.

Đúng lúc Lục Chương bước vào, Thẩm Miên vừa khéo khép nắp rương lại.

"Bệ hạ?"

Lục Chương nhìn về phía Bệ hạ đang đứng trước bàn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của y: "Bệ hạ không có việc gì chứ?"

Đồi mắt của Thẩm Miên đảo loạn: "Ừm? Có chuyện gì? Trẫm đương nhiên không sao."

Lục Chương tiến lại gần, ngón tay khẽ chạm lên vành tai của Thẩm Miên: "Tai Bệ hạ đỏ rồi."

Thẩm Miên cứng miệng: "Trong tẩm điện hơi nóng thôi."

【Gì cơ, nóng sao?】

Vừa dứt lời, hệ thống khi nãy chạy tới trên cây cách đó không xa để ngắm chim non liền trở về, nghi hoặc giơ móng vuốt gãi gãi đầu:

Rõ ràng chưa đến 20 độ, sao lại nóng được?!

Thẩm Miên: ...

Thẩm Miên lập tức chộp lấy hệ thống, trong lòng thầm may mắn chỉ có y mới nghe được cái giọng lắm chuyện này.

Lục Chương cúi mắt liếc qua đống đồ trên bàn, khóe môi thoáng hiện ra vẻ đã hiểu rõ.

Thẩm Miên đang cởi ngoại bào, định đi tắm rửa, thì Lục Chương bất ngờ mở miệng làm y giật bắn cả người: "Bệ hạ xem qua đồ bên trong rồi phải không?"

Thẩm Miên: ?!

"Cái... cái gì cơ?"

Thẩm Miên hơi nói lắp, trong mắt lóe lên một tia hối hận.

Lục Chương mở chiếc rương ra, vừa nhìn thấy bức họa đặt trên cùng, liền khẽ bật cười: "Quả nhiên."

—— Trong chiếc rương ấy, tất cả các bức họa đều được cuộn gọn gàng, chỉ riêng bức trên cùng lộ rõ dáng vẻ bị cuộn vội vàng nhét lại.

Lục Chương gần như có thể tưởng tượng được cảnh Bệ hạ nghe thấy hắn trở về, rồi hốt hoảng cất giấu thứ mình vừa nhìn thấy.

Hắn khép nắp rương, bàn tay phải nhẹ nhàng v**t v* khối ngọc bội bên hông.

Bệ hạ... thật đáng yêu.

Bị phát hiện, Thẩm Miên ngược lại bình tĩnh hẳn, nghiêm giọng trách cứ: "Ngươi... ngươi còn mặt mũi nói nữa sao!"

"Đây rốt cuộc là cái thứ gì?!"

Lục Chương lấy bức họa trên cùng, từ tốn mở ra: "Là chân dung của Bệ hạ."

Thẩm Miên: ... Trẫm có cho phép vẽ bao giờ đâu, lại còn vẽ cái gì vậy!

Hơn nữa... hơn nữa còn vẽ cái loại này...

Trên bức họa trải rộng, khóe mắt của thiếu niên hơi ửng đỏ, gương mặt mang theo vẻ hoảng hốt, bàn tay trái siết chặt lấy đau lưng, áo mỏng ướt đẫm ôm sát lấy thân thể, nơi cổ áo còn lưu lại vệt nước loang lổ, như thể chỉ cần liếc thêm một cái, liền có thể nhìn thấy tận sâu bên trong.

Thẩm Miên vừa thoáng trông thấy, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng như muốn bốc cháy.

"Ngươi... ngươi ngươi!"

Vậy mà còn dám lôi ra trước mặt Bệ hạ!

Lục Chương bình thản cuộn bức họa lại, rồi thuận tay rút thêm mấy bức khác trong rương, giọng điệu tự nhiên đến cực điểm: "Đều là do thần vẽ. Bệ hạ có muốn xem những bức khác không?"

——Hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa rồi đã cất đi thứ gì.

Ánh mắt Thẩm Miên nhìn Lục Chương chẳng khác gì đang nhìn một tên b**n th**.

Cái này... có đúng là bình thường không vậy?

Thẩm Miên cảnh giác nhìn Lục Chương lôi thêm mấy bức nữa: Chẳng lẽ, trong rương còn giấu mấy thứ vừa mở ra đã phải che mắt sao?!

Bạn trai thế này... có nên giữ lại không, Bệ hạ cảm thấy mình sắp phải kêu quan binh bắt người rồi!

Cục than đen ngồi xổm trên vai ký chủ, rướn đầu nhìn mấy bức họa trên bàn.

【Ể?】

Nhìn một hồi, hệ thống nghi hoặc nghiêng đầu: 【Những bức vẽ này... sao lại thấy quen quen.】

Thẩm Miên: ?!

Nhân lúc Lục Chương chưa chú ý, Thẩm Miên lập tức túm cục than đen xương, nghiến răng: "Quen quen? Sao ngươi lại thấy quen? Đã nhìn ở đâu, mau khai thật!"

Bị ký chủ bóp đến méo mó, hệ thống rầu rĩ: 【Thì... thì hình như trước kia ta từng quét qua rồi.】

Giọng 09 càng lúc càng nhỏ:【Chính là lần đó ngài mượn cớ giữ phụ tử Vệ Quốc Công ở lại trong cung, rồi chạy sang phủ Vệ Quốc Công đổi mấy quyển tiểu thoại bản ấy...】

Thấy ký chủ vẫn chưa nhớ ra, nó lại bổ sung:【Chính là ở cái ngăn bí mật bên đầu giường của Lục Chương đó, nó được để chung với mấy quyển tiểu hoàng... à không, tiểu thoại bản! Khi ấy ta định quét toàn bộ, nhưng ngài bảo xem trộm đồ của người khác là không hay, bắt ta không được phép nhìn.】

Đôi mắt của Thẩm Miên nheo lại đầy nguy hiểm: "Đã cấm ngươi nhìn, sao còn dám nói là thấy quen?"

09 líu ríu: 【Ta... ta lúc đó chỉ quét có hai bức thôi.】

Thấy ánh mắt của ký chủ như sắp phun lửa, nó vội vàng giải thích: 【Là trước khi ngài cấm không cho ta quét ấy! Với lại ta chỉ mới quét được một nửa, chưa kịp tổng hợp đã dừng rồi, thật đấy!】

Ngẫm lại chuyện lúc đó, Thẩm Miên hơi híp mắt nhìn về mấy bức họa trong tay Lục Chương.

May thay, ngoại trừ bức cảnh suối nước nóng ra, những bức khác cũng không có gì thái quá. Đặc biệt là bức thu săn hươu, trông còn tinh tế hơn cả ảnh mà hệ thống từng ghi lại.

【Oa...】

09 vùng ra khỏi tay ký chủ, bay đến gần bức họa, không khỏi cảm thán:【Không ngờ Lục Chương vẽ giỏi đến thế. Đúng là ngài đại nhân si tình, ngay cả bộ lọc cũng vẽ lên cho ngài luôn rồi.】

"Bệ hạ?"

Thấy Thẩm Miên chỉ chăm chú nhìn những bức hoạ mà không nói gì, Lục Chương xoay người, cầm lấy cổ tay Thẩm Miên, kéo người lại gần mình.

Thẩm Miên trừng mắt: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Chương mỉm cười đứng phía sau Thẩm Miên, một tay vòng qua ôm y, một tay chỉ vào mấy bức họa đặt trên bàn: "Đây đều là thần mang từ phủ về, không biết Bệ hạ thích bức nào, có thể treo trong tẩm điện."

【Oa—】

Cái hệ thống đầu cá vàng lập tức phát ra tiếng cười hả hê: 【Treo bức tắm suối nước nóng kia đi, ký chủ, hợp với không khí trong tẩm điện lắm á—— á!!!】

Chưa kịp nói hết câu, nó đã bị Thẩm Miên thẳng tay ném bay ra ngoài.

Thẩm Miên hầm hầm giận dữ: cái hệ thống chết tiệt này, có phải đã quên tại sao khi đó y lại chật vật đến thế rồi không?!

09 bay ra theo một đường cong đẹp đẽ, cuối cùng "bộp" một cái rơi đúng lên đầu Tiền công công đang đứng trước cửa.

Tiền công công nghi hoặc đưa tay xoa xoa đỉnh đầu:

Không biết có phải ảo giác hay không, sao vừa rồi thấy hơi nhói một cái?

Chắc chắn là do bị Lục Chương chọc tức đến nỗi đau đầu rồi!

"Treo trong tẩm điện?"

Trong điện, Thẩm Miên nheo mắt nhìn Lục Chương: "E là không ổn lắm đâu. Nếu treo ở đây, chẳng phải mỗi ngày Lục ái khanh nhìn thấy đều sẽ nhớ lại vài chuyện khó xử sao?"

Lục Chương khẽ sững người.

Khóe môi Thẩm Miên nhếch lên: "Nói mới nhớ, lúc ấy Lục ái khanh không phải vẫn luôn tưởng rằng, khi trẫm đến phủ Vệ Quốc Công tìm chứng cứ, đã nhìn thấy mấy bức họa đó sao?"

Khó trách khi đó hắn còn nghĩ y cầm theo chén rượu độc... hóa ra là chột dạ.

Thẩm Miên hừ nhẹ, tầm mắt dán chặt vào bức họa vừa được Lục Chương cẩn thận cất lại, trong lòng ngấm ngầm tính toán một lát nữa phải tìm cách hủy thi diệt tích.

Động tác của Lục Chương thoáng khựng lại.

—— Rõ ràng, ký ức đã bị chôn giấu kia đang từng cú từng cú quất mạnh vào vị đại nhân si tình.

Thẩm Miên trông thấy sắc mặt của hắn, ngẫm bụng: lát nữa phải mang cái bình uyên ương chuyển hương kia ra dùng tiếp mới được.

Có người còn xấu hổ hơn mình, tự nhiên Thẩm Miên cũng bớt mất mặt đi đôi chút.

Lục Chương lặng lẽ thu tay, nghiêng người định sắp xếp mấy bức họa trên bàn.

"Khoan đã!"

Ngay khi hắn vừa định đậy nắp rương, Thẩm Miên mắt nhanh tay lẹ chặn lại, thẳng tay rút bức vừa rồi ra ngoài: "Bức này, trẫm tịch thu!"

Lần này Lục Chương ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không phản đối.

Thẩm Miên cầm bức họa cuộn lại, ánh mắt khóa chặt lấy hắn: "Khai thật, loại tranh như thế chỉ có mỗi bức này thôi, không còn cái khác nữa chứ?"

"Không còn."

Giọng điệu Lục Chương trầm ổn, thành khẩn, đối diện với ánh nhìn nghi hoặc của Bệ hạ, còn bổ sung thêm: "Thật sự không có."

Thẩm Miên khẽ bĩu môi, cầm bức họa đi vòng ra phía sau bàn, định nhét vào ngăn kéo, chờ lát nữa sẽ tính tiếp: "Trẫm tin ái khanh một lần."

Đến khi vòng qua, y mới phát hiện dưới đất còn đặt thêm mấy cái rương nhỏ nữa: "Hôm nay ngươi về phủ mang nhiều đồ ghê. Vệ Quốc Công vậy mà lại dễ dàng để ngươi đi sao?"

Vệ Quốc Công thế mà lại không đánh đứa con trai ấy.

Lục Chương bước tới trước rương, ngồi xổm xuống, đưa tay v**t v* những hoa văn khắc trên mặt gỗ, nhưng cũng không mở ra: "Là mấy quyển sách thần mang đến."

Nhắc tới Vệ Quốc Công, hắn khẽ cười:
"Hôm nay phụ thân ra ngoài, vẫn chưa biết thần đã trở về."

Hắn dừng một thoáng, lại nói:  "Có điều, từ ngày mai phụ thân sẽ cáo bệnh, không thể thượng triều."

——Ngoài miệng Thẩm Miên không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Vệ Quốc Công làm sao có thể xin nghỉ?

Đó là Vệ Quốc Công kia mà. Bao năm tận tâm tận lực, nghe nói năm xưa từng trọng thương, phải trở về Kinh tĩnh dưỡng, nhưng ngay cả một lần xin nghỉ cũng không có, Vệ Quốc Công vẫn gắng gượng mang thân bệnh tật cùng Tiên Đế nghị sự!

Thế nhưng sự thật chứng minh, vẫn là Lục Chương hiểu rõ phụ thân hắn hơn.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Miên còn đang dùng bữa sáng, liền nhận được "giấy xin phép nghỉ" mà Vệ Quốc Công nhờ người dâng tới.

Nhiều năm qua vì Đại Cảnh mà dốc hết tâm huyết, cuối cùng Vệ Quốc Công vẫn phải ngã gục dưới tay nhi tử của mình.

Trong giấy xin nghỉ, Vệ Quốc Công cung kính giải thích: hôm trước ra ngoài uống hơi nhiều rượu, trở về lại bị gió lạnh thổi qua, sáng nay tỉnh dậy chỉ thấy thân thể vô cùng khó chịu, e rằng ngày mai không thể tham gia triều nghị.

Lục Chương chẳng nể nang gì, trực tiếp vạch trần lão phụ thân của mình: "Phụ thân chắc hẳn biết ngày mai Bệ hạ sẽ tuyên bố hôn sự trên triều, cho nên mới mượn cớ xin nghỉ."

Hắn thoạt nhìn như đang tiếc nuối vì phụ thân vắng mặt ở thời khắc trọng yếu trong đời mình.

Thẩm Miên thu lại tờ giấy xin nghỉ, gọi Mộc Tê đến, dặn nàng chuẩn bị chút lễ vật mang tới phủ Vệ Quốc Công thăm hỏi.

Còn bản thân thì không đi, y cảm thấy, lúc này nếu Vệ Quốc Công nhìn thấy y, chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Về phần vì sao không bảo Tiền công công đi?

Thẩm Miên liếc ra ngoài điện một cái.

Vì sức khỏe trái tim của Tiền công công và sự an toàn của thức ăn trong phủ Vệ Quốc Công, thôi thì bỏ qua vậy.

Lục Chương ngồi bên cạnh, cảm thấy Bệ hạ quá khách khí: "Bệ hạ hà tất phải thế, phụ thân cũng không thực sự sinh bệnh."

Thẩm Miên quay đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm hắn: "Lục ái khanh."

"Trẫm hình như chưa từng nói với Vệ Quốc Công rằng, ngày mai trong triều sẽ tuyên bố đại hôn sự, phải không?"

Thanh âm của y chậm rãi, ẩn ẩn mang theo uy nghi: "Là ngày hôm qua ngươi nói?"

Lục Chương khẽ dịch lại gần hơn: "Hôm qua thần có để lại thư cho phụ thân."

Hắn chỉ đơn thuần thuật lại sự thật, không thêm không bớt.

Thẩm Miên: ...

Ngày hôm sau, lâm triều.

Khi Thẩm Miên đứng trước mặt văn võ bá quan, trịnh trọng tuyên bố tin tức mình sẽ cùng Lục Chương cử hành đại hôn, gần như tất cả mọi người đều không khỏi kinh hãi, thần sắc lộ rõ vẻ bàng hoàng.

—— ngoại trừ Lục Chương.

Bình Luận (0)
Comment