Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 127

Sau khi Thẩm Miên tuyên bố xong, rồi nhìn xuống quần thần đều ngẩn ngơ như gà gỗ, trong thoáng chốc, y bỗng nhiên hiểu ra vì sao hôm nay Vệ Quốc Công lại xin nghỉ.

Tình cảnh tĩnh lặng đến như vậy, cũng khiến y có đôi phần xấu hổ.

Không ít quan viên sau khi hoàn hồn, lập tức len lén đánh giá thần sắc của Lục Chương.

Ừm——

Lục đại nhân...... dường như còn hết sức vui mừng?

Lục Chương mỉm cười, khẽ gật đầu chào những đồng liêu đang len lén nhìn về phía mình, lại có chút nuối tiếc mà đưa tay sờ vào ống tay áo.

Vốn dĩ hắn muốn mua ít kẹo mừng, định sau buổi triều sẽ chia cho mấy vị đồng liêu thân quen. Nhưng Bệ hạ nhiều lần căn dặn hắn phải giữ kín tiếng, cho nên hắn đành thôi.

Mấy vị đại thần vừa bắt gặp ánh mắt của hắn: ...

Họ vội vàng gượng gạo đáp lại bằng một cái gật đầu, nào ngờ lại được đón bằng nụ cười càng thêm thân thiện của Lục đại nhân.

Bọn họ thật khó quen với dáng vẻ này của Thế tử Vệ Quốc Công, cho nên đành miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt quay đi.

Rõ ràng việc Bệ hạ thành hôn cùng Thế tử Vệ Quốc Công, trong mắt đa số đại thần là chuyện hết sức hoang đường. Không ít người còn ngờ rằng, có phải Bệ hạ lo ngại thế lực của phủ Vệ Quốc Công, cho nên mới giữ nhi tử của ông lại trong cung?

Nhưng——

Đương sự là Thế tử, lại mang dáng vẻ xuân phong đắc ý, vui mừng không che giấu!

Nhớ lại chuyện trước kia bọn họ khuyên Bệ hạ sớm nạp phi, Thế tử Vệ Quốc Công lại "tự tiến cử" càng thêm quỷ dị.

Không biết Vệ Quốc Công có biết chuyện này hay chưa?

Có người chợt nhớ đến sự vắng mặt bất ngờ của Vệ Quốc Công trong buổi lâm triều, liền âm thầm hoài nghi: chẳng lẽ sau khánh công yến, Bệ hạ đã tìm Vệ Quốc Công nói chuyện việc này?

Chẳng lẽ Vệ Quốc Công... tức đến phát bệnh rồi?

Quả nhiên——

Vệ Quốc Công quả thật nổi giận, nhưng giận là giận đứa con trưởng kia: hắn mê hoặc Hoàng Đế, ỷ vào được sủng ái mà lấn tới, thậm chí còn có thể phạm thượng, làm tổn hại long thể!

Chỉ cần nhớ lại cảnh chính mắt trông thấy đứa nhi tử kia đem Hoàng Đế ép sát vào bên cửa sổ, dáng vẻ thân mật kia... ngực ông liền nghẹn lại, hô hấp khó khăn, hận không thể lập tức đi quỳ trước Thái Tổ mà thỉnh tội.

Nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, Vệ Quốc Công chỉ có thể đưa tay lau khóe mắt đã hơi ươn ướt, than nhẹ một tiếng, rồi xoay người bước vào thư phòng.

Ông lấy giấy bút ra viết một phong thư, rồi do dự thật lâu mới gọi Vương quản gia vào, đem phong thư giao cho: "Đem thư này gửi đi, có hồi âm thì lập tức báo cho ta."

Vươn quản gia nhìn qua ấn ký trên phong thư, liền cười mỉm đáp lời, rồi vội vàng đi làm.

Trong khi Vệ Quốc Công ở thư phòng dài ngắn than thở, Thẩm Miên trên đại điện sau khi tuyên bố hôn sự của mình, liền nhân lúc quần thần còn chưa kịp hoàn hồn, lại lấy ra bản danh sách mới sắp xếp gần đây.

Các đại thần phía dưới không phải không có dị nghị, nhưng không ai muốn làm con chim đầu đàn.

Huống chi, khi Bệ hạ tuyên bố hôn sự, hoàn toàn là giọng điệu thông báo, ngay cả thánh chỉ cũng đã định sẵn.

Những việc trước đây cũng khiến bọn họ hiểu rõ, vị quân vương trẻ tuổi này so với Tiên Đế, lại càng giống Thái Tổ năm xưa hơn: Người tuy sẽ nghe ý kiến của các đại thần, nhưng một khi đã quyết định việc lớn, liền tuyệt không dung kẻ khác xen vào.

Huống hồ, chuyện Lữ đại nhân bị trách mắng lần trước, bọn họ vẫn chưa quên!

Nghe nói sau khi bị Bệ hạ trách mắng, Lữ đại nhân trở về đóng cửa khóc ròng ba ngày ba đêm!

Có người lén đưa mắt liếc nhìn Lữ đại nhân, thầm đoán ông ta có dám mở miệng khuyên can Bệ hạ hay không.

Lữ đại nhân cảm nhận ánh mắt của đồng liêu, liền thẳng người đứng yên tại chỗ, rồi chăm chú nhìn về phía Bệ hạ, trong mắt ngập tràn cảm khái.

Bệ hạ là vì muốn kiềm chế thế lực của phủ Vệ Quốc Công, cho nên mới bất đắc dĩ thành hôn cùng Thế tử mà thôi!

Bệ hạ!

Vì Đại Cảnh.... Người đã hi sinh quá nhiều rồi.

Thấy Lữ đại nhân không mở miệng, không ít người hiện ra vài phần thất vọng.

Bởi chẳng ai muốn là người đầu tiên ra mặt, tất cả đều chờ kẻ khác lên tiếng khuyên can trước. Cứ chờ mãi chờ mãi, trong triều đình thế mà yên lặng một hồi lâu, không một ai dám mở miệng.

Thẩm Miên khẽ rung tờ danh sách trong tay, thấy quần thần lặng im, bèn nhân cơ hội tuyên bố một việc khác.

——Kết quả khoa cử năm nay đã có, việc điều động nhân sự cũng nên sớm an bài.

Một vài đại thần vốn định khuyên can Hoàng Đế suy nghĩ lại, nhưng vừa nghe vậy, liền lập tức nuốt lời trở về.

Quả nhiên, so với việc lo chuyện nhà của người khác, chư vị ái khanh vẫn lo lắng bát cơm của mình hơn.

Không ít đại thần từng bị Bệ hạ trách phạt, trong lòng lúc này đã âm thầm cầu nguyện.

Xin Người đừng bãi miễn bọn họ, Bệ hạ! Về sau bọn họ nhất định liều mạng tận trung vì Người, tuyệt không dám lười nhác nữa!

Trước tiên, Thẩm Miên công bố việc bố trí những sĩ tử đậu kì thi năm nay: những ai vượt qua triều khảo sẽ nhập vào Hàn Lâm Viện, những người khác cũng sẽ được phân bổ thực tập tại các chức vụ cơ sở thích hợp.

Chuyện của Sử Lập đã điều tra rõ ràng. Ông ta cùng tất cả những kẻ dính líu tới việc mua bán đề thi, bao gồm cả quan chức, đều bị cách chức, tịch thu toàn bộ tài sản bất pháp, lại thêm phạt bạc nặng nề, sau đó đều bị Thẩm Miên đưa đi xây dựng khai khẩn.

Hy vọng bọn họ có thể tìm được thú vui trong việc cuốc đất trồng trọt.

Còn về đứa con của Sử Lập, Thẩm Miên cảm thấy để gã chỉ lao động trồng trọt e rằng còn quá nhẹ, bèn trực tiếp điều gã tới mỏ khoáng Tây Nam, an bài một vị trí "thích hợp" cho gã.

Sau khi tuyên bố bổ sung vào những chức vị còn trống, Thẩm Miên lại hạ hai cấp mấy vị quan làm việc không đáng tin, đồng thời thăng chức cho những người thực sự có năng lực.

Trong đại điện, nhất thời người hân hoan, kẻ u sầu.

Trước khi bãi triều, Thẩm Miên lưu lại một số quan viên Lễ bộ cùng Hàn Lâm Viện để chuẩn bị thương nghị chuyện đại hôn.

Nghe quan viên Lễ Bộ nói công tác chuẩn bị đại hôn ít nhất cần gần một năm, Lục Chương vốn đang cầm tấu chương định góp lời, liền lộ ra thần sắc thất vọng: "Phải chuẩn bị một năm sao?"

Tại sao lại lâu như vậy?

"Đúng vậy."

Viên quan đứng đầu Lễ bộ thấy Lục Chương hình như có chút không hài lòng, liền quay đầu đưa mắt ra hiệu cho trưởng quan Tư Thiên Đài, rồi quay sang bẩm với Thẩm Miên: "Tuy nhiên... Còn phải xem ngày lành tháng tốt. Khi nào Bệ hạ chọn được thời gian, thần có thể tùy theo đó mà điều chỉnh."

——Bệ hạ, xin Người đừng chọn ngày quá gần, nếu không chúng thần thật sự lo liệu không kịp!

Thẩm Miên lúc này đưa mắt nhìn về phía Tư Thiên Giám.

Vị Tư Thiên Giám này từ trước khi nguyên chủ ra đời đã ở tại Tư Thiên Đài nhậm chức, nay tuổi đã ngoài nửa trăm, tính tình thẳng thắn ngay cương.

Thấy Hoàng Đế nhìn qua, ông hơi khom người, trầm giọng nói: "Bệ hạ, ngày 12 tháng 9 năm nay, hoặc ngày mùng 8 tháng 7 sang năm, đều là ngày đại cát."

Nghe vậy, trong lòng các quan Lễ bộ đều đồng loạt cầu khẩn Bệ hạ chọn ngày sau.

Tháng 9... nếu thật sự quyết định như thế, bọn họ chắc chắn sẽ mệt đến chết!

Thẩm Miên vốn định chọn tháng 7 sang năm, nhưng đối với việc hệ trọng này, y cũng muốn tôn trọng ý kiến của Lục Chương một chút.

"Khụ... Lục ái khanh, ý ngươi thế nào?"

Lục Chương ngồi sát bên, đưa tay rót chén trà nóng, thử nhiệt độ rồi mới đẩy tới trước mặt Thẩm Miên: "Đường đại nhân, trước tháng 9 năm nay... thật sự không còn ngày lành nào thích hợp sao? Tỷ như——"

Hắn dừng một thoáng, trong ánh mắt kinh hãi của các quan Lễ bộ, chậm rãi đề nghị: "Tỷ như... tháng 7?"

Tháng 7?!

Chúng quan viên Lễ Bộ lập tức biến sắc, Lễ bộ Thượng thư mặt mày đau khổ, vội chắp tay tâu: "Bệ hạ, tháng 7... thật sự là..."

Ông sai rồi! Vừa rồi còn ngỡ rằng Bệ hạ vì muốn kiềm chế phủ Vệ Quốc Công, cho nên mới quyết định thành thân với Lục Chương, ai ngờ hiện giờ xem ra, đây rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, đến cả Lục thế tử cũng đã nóng lòng không thể chờ đợi!

Chỉ là... cũng xin ngài nghĩ tới bọn họ chút đi, Lục đại nhân!

Đây là muốn bọn họ mệt chết sao?!

"Bệ hạ."

Tư Thiên Giám ở một bên chắp tay nói: "Tháng 7 năm nay thật sự không có ngày đại cát."

Lễ bộ Thượng thư mới vừa thở phào được một nửa, liền nghe Đường đại nhân tiếp tục: "Nhưng mùng 5 tháng 6 lại là ngày đại cát. Chỉ e chuẩn bị sẽ hơi gấp rút."

Lễ bộ Thượng thư: ?!

Ánh mắt của Lục Chương lập tức sáng lên: "Tháng 6 cũng được."

Lễ bộ Thượng thư lập tức tha thiết nhìn về phía Thẩm Miên, sợ y sẽ gật đầu đồng ý.

Thẩm Miên âm thầm liếc Lục Chương một cái, dứt khoát mở miệng: "Vậy thì định vào tháng 9 đi."

Dừng một lát, y bồi thêm một câu: "Mọi chi phí cho đại hôn, đều lấy từ tư khố của trẫm."

Lễ bộ Thượng thư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lĩnh mệnh lui xuống.

Sau khi bọn họ rời đi, Lục Chương vẫn còn lộ vẻ tiếc nuối: "Tháng 6... kỳ thật cũng không tồi."

Thẩm Miên bất đắc dĩ: "Tháng 6... ngươi muốn khiến Lễ bộ bận đến phát điên, rồi sau đó ám sát ngươi chắc?"

Y tiện tay nhặt một quả dâu tây từ trên đĩa, đưa sang cho hắn: "Nếu ngươi thấy tháng 9 năm nay không hợp, thì chọn tháng 7 sang năm đi."

Rõ ràng y vốn định để thêm vài năm nữa mới thành thân cơ mà!

"Tháng 7 sang năm à—"

Lục Chương đành thỏa hiệp: "Được rồi."

Hắn cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy quả dâu tây trong tay Thẩm Miên, nhẹ nhàng cắn một cái.

Thẩm Miên cảm nhận dư âm còn lưu lại nơi đầu ngón tay, trầm mặc một thoáng: "Lục Chương."

Lục Chương khẽ nghiêng đầu: "Hửm?"

Thẩm Miên nghiêm mặt: "Đang giữa ban ngày, lại là trong Tử Hoàn Điện, ngươi giữ ý tứ một chút cho ta!"

Lục Chương đáp một tiếng, nhưng lại ngồi xích gần Thẩm Miên hơn: "Vậy thì tối nay khi thần trở về tẩm điện, có thể làm chút gì đó được không?"

Hắn ghé sát bên tai Thẩm Miên, thấp giọng thì thầm vài câu.

Sắc mặt của Thẩm Miên lập tức đỏ bừng, cả người ngửa mạnh về sau: "Không được!"

Lục Chương có chút tiếc nuối thở dài một hơi, nhưng vẫn không chịu buông tha, cúi xuống hôn y từng chút.

Chỉ là lần này, ý chí của Bệ hạ kiên định, cuối cùng không chịu nhượng bộ!

Mấy ngày sau, Thẩm Miên lấy cớ đến thành Bắc, lại tranh thủ xuất cung thêm vài lần.

Hầu như mỗi lần trở về cung, y đều bắt gặp Lục Chương đang đọc sách.

Không rõ hắn xem thứ gì, mà gương mặt luôn mang vẻ nghiêm nghị, thỉnh thoảng còn chìm trong suy tư, dường như đang cân nhắc một vấn đề nan giải nào đó.

Cuối cùng, Thẩm Miên vẫn không nén nổi tò mò, chậm rãi bước lại gần: "Ngươi đang xem gì thế?"

Lục Chương cũng không giấu giếm, trực tiếp kéo Thẩm Miên ngồi xuống bên cạnh, đem quyển sách trong tay đưa qua, mỉm cười nói: "Bệ hạ đã về, có muốn cùng thần xem không?"

Thẩm Miên đón lấy, liếc nhìn lên trang sách, chỉ thấy trên giấy vẽ ——

Một thanh niên ngồi trước bàn, còn một thiếu niên đứng bên cạnh mài mực, thoạt nhìn giống như thư sinh và tiểu đồng của hắn.

"Ngươi còn xem cả những thoại bản này sao?"

Thẩm Miên thoáng suy đoán nội dung: "Chắc là chuyện thư sinh khổ công học tập, thi đỗ công danh, rồi bước vào triều đình, công thành danh toại chứ gì?"

Y vừa nói, vừa lật sang trang kế tiếp.

Lục Chương không đáp, chỉ mỉm cười với hàm ý sâu xa.

Đột nhiên, tay của Thẩm Miên khựng lại, đôi mắt trợn tròn, kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào trang sách.

Khoan đã!

Cái gì đây?! Vì sao vừa có người vào muốn bàn chuyện với thanh niên, thư đồng kia lại chui tọt xuống gầm bàn?

Không đúng, bọn họ... bọn họ đang làm cái gì vậy?!

Đồng tử của Thẩm Miên run rẩy, y đột ngột quay đầu nhìn về phía Lục Chương.

Một đoạn ký ức bỗng ùa về rõ mồn một.

Quả là sơ suất! Y đã quên mất sở thích đọc sách "khác thường" của Lục Chương!

Lục Chương thẳng thắn nhìn lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Thẩm Miên, ghé bên tai thấp giọng: "Bệ hạ thích loại sách này không?"

Bàn tay nóng hổi của hắn khiến Thẩm Miên giật mình, vội vàng rụt tay về:
"Thích cái gì mà thích!"

Bệ hạ mới không phải là loại người không đứng đắn đó!

Thẩm Miên nghiêm giọng chất vấn Lục Thế tử đang không đứng đắn: "Ngươi... ngươi... ngươi làm sao lại xem loại đồ vật này?!"

Lục Chương chỉ mỉm cười, nhìn chằm chằm đôi tai đang đỏ bừng của Hoàng Đế, khóe môi cong thành một nụ cười đầy ý vị: "Bệ hạ thứ tội, thần chỉ là muốn... học trước một chút mà thôi."

Thẩm Miên cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên quyển thoại bản trong tay.

Học... học cái gì chứ?

Lục Chương vừa nói, vừa kéo Bệ hạ vào trong ngực, bàn tay phải chậm rãi trượt xuống: "Bệ hạ, người có muốn đích thân kiểm chứng xem thần học được đến đâu không?"

Đôi tai Thẩm Miên lập tức đỏ bừng, thân thể run rẩy, vội vàng nắm chặt lấy vạt áo ngoài của Lục Chương.

"Thần... thần sẽ biểu hiện thật tốt."

Lục Thế tử hăng hái không thôi, đem hết những "học tập" ngày qua của mình ra dốc sức biểu hiện trước mặt Bệ hạ.

Ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu Thẩm Miên là: bản thân không để ảnh vệ canh giữ trong tẩm điện, quả thật... là một thói quen tốt.

Công việc chuẩn bị cho đại hôn của Hoàng Đế đều đang tiến hành đâu vào đấy.

Vệ Quốc Công quay về Bắc Cương trước, đợi đến ngày đại hôn lại trở về Kinh Thành. Lúc Lục Chương tiễn phụ thân, hắn bị nhéo tai mắng dạy suốt hai canh giờ mới được tha.

Tống Thanh Ninh sau khi hay tin Thẩm Miên sắp thành thân, lập tức gửi tới một phong thư dày cộp cùng mấy rương đồ.

Trong đó có một chiếc rương tinh xảo khác thường, hệ thống vốn tưởng là đồ ăn vặt, cho nên cũng chẳng buồn kiểm tra, liền lập tức chui vào.

Chỉ sau hai nhịp thở, hệ thống đã thảm thiết kêu la, rồi mặt mũi tái mét bay thục mạng ra ngoài.

Thẩm Miên chỉ mới liếc qua vật bên trong, đã cảm thấy cả người như sắp bốc cháy.

Tống... Thanh... Ninh!

Một tên sinh viên như cậu ta thì tìm đâu ra lắm thứ kỳ quái đến vậy? Cái không gian linh tuyền kia không phải vốn để trồng trọt nuôi dưỡng hay sao?

Đọc xong thư, Thẩm Miên lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Trong thư viết:

【 Chúc mừng đồng hương và Lục đại nhân cuối cùng cũng tu thành chính quả!】

Nét chữ của Tống Thanh Ninh tràn đầy vui sướng, càng thêm ngoằn ngoèo khó nhận:

【Mấy thứ này ta vẫn chưa chuẩn bị đủ, e rằng phải chờ đến trước ngày ngài thành hôn mới có thể mang về. Tuy nhiên, mấy hôm trước hệ thống đã phát cho ta mấy tấm phiếu rút thưởng, ngài biết không, công năng mới này nhân tính hóa hơn nhiều, có thể tự chọn loại hàng hóa mong muốn đấy!】

Thẩm Miên: Hoàn toàn không dám nghĩ đến cậu ta đã chọn cái gì!

【Ta còn mua thêm cho ngài vài món chắc sẽ dùng được, hy vọng ngài và Lục đại nhân thích ~】

Nhìn dấu sóng cuối câu đầy hàm ý mập mờ, Thẩm Miên xuất thần đến mức không hay biết Lục Chương đã bước vào.

"Tống Thanh Ninh lại gửi thư đến?"

Lời vừa thốt ra, Thẩm Miên giật nảy mình, vội vã đóng nắp rương trên bàn, rổi kéo về phía mình.

Nhưng càng hấp tấp càng dễ rối loạn, tay Thẩm Miên run một cái, chiếc rương lật hẳn xuống, toàn bộ đồ vật bên trong rơi vãi đầy đất.

Lục Chương lập tức không còn tâm trí để ý gì khác, nhanh chóng bước tới trước mặt Thẩm Miên, nắm lấy tay y: "Bệ hạ có bị va chạm vào đâu không?"

Mặt mày của Thẩm Miên đỏ bừng, liên tục lắc đầu.

Xác nhận Thẩm Miên không bị thương, lúc này Lục Chương mới đưa mắt nhìn xuống đống đồ rơi trên mặt đất.

Thấy rõ từng món, hắn thoáng sững lại, rồi trên môi chậm rãi dấy lên một nụ cười hàm ý khó lường: "Bệ hạ——"

Lục Chương cúi người, từ dưới đất nhặt lên một chiếc roi da nhỏ màu đen, hai sợi dây vàng tinh xảo, cùng một chiếc vòng cổ nhìn qua thì hiển nhiên không phải kích cỡ dành cho Trà Sữa.

Hắn cầm mấy món đó, thong thả nói: "Bệ hạ... hóa ra lại thích những thứ này sao?"

__________
Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Miên: Không phải, không có, không hề thích!!!

Tống Thanh Ninh: Hề hề, hôm nay cũng là một ngày ta góp sức cho mối tình tuyệt mỹ của đồng hương~

Lục Chương: Trong sách viết phải thế này... Ừm? Thế kia cũng được sao? Bệ hạ có đau không?

Bình Luận (0)
Comment