Sau khi âm thanh đồ vật phát ra, Thẩm Miên lập tức cất giọng trấn an, bảo Tiền Dụng không có việc gì, ngay sau đó cực lực giải thích với Lục Chương: y không phải hạng người b**n th**, y tuyệt đối không thích những thứ đó!
"Thật vậy sao?"
Lục Chương không nói thêm lời nào, chỉ cúi người nhặt từng món từng món đồ vật dưới đất lên.
Nếu gặp phải thứ không quen mắt, hắn còn thuận miệng hỏi một câu.
Mắt Thẩm Miên đỏ bừng, kiên quyết không trả lời bất kỳ vấn đề nào của Lục Chương, lại một lần nữa nhấn mạnh: "Ta không biết! Tất cả đều là Tống Thanh Ninh tự ý gửi tới!"
Bệ hạ vốn trong sạch, sở thích bình thường khỏe mạnh, tuyệt đối sẽ không vụng trộm làm ra một rương đồ kỳ quái như thế này!
Lục Chương gom hết đồ bỏ lại trong rương, rồi đặt nó lên bàn.
Chốc lát sau, Thẩm Miên mới dần thoát khỏi cơn xấu hổ, ngẩng đầu oán giận:
"Đều tại Tống Thanh Ninh, gửi đến toàn những thứ lộn xộn——"
...lộn... xộn...
Lục Chương nhìn vẻ mặt có chút ngây dại của Bệ hạ, liền bất giác đưa tay sờ chiếc vòng trên cổ mình, khóe mày khẽ nhướng: "Bệ hạ quả nhiên thích."
Cho dù Thẩm Miên có kiên trì phủ nhận thế nào, cũng không thể che giấu được: khi thấy Lục Chương đeo chiếc vòng cổ mà Tống Thanh Ninh gửi tới, cả người đều sững sờ.
—— công bằng mà nói, thẩm mỹ của sinh viên này vẫn có chỗ không tệ.
Chiếc vòng ôm sát cần cổ của Lục Chương, hòa trộn giữa gợi cảm cùng khí tức cấm dục, đặc biệt khi phối cùng dung nhan vốn tà mị mỗi khi hắn mỉm cười, khiến Thẩm Miên chẳng sao nói nổi hai chữ "Không thích".
Lục Chương khẽ vuốt vòng cổ, bước tới gần bên người Thẩm Miên, nắm lấy tay y: "Bệ hạ, thử sờ xem?"
Thẩm Miên ngơ ngác để mặc hắn dẫn dắt, nâng tay chạm lên vòng cổ kia.
Chất liệu lạnh lẽo mát tay, không rõ làm bằng gì, lại có độ co giãn rất tốt, ừm...
Quả thật có chút... thích thích.
Tất nhiên, y nói đến vòng cổ, chứ tuyệt không phải Lục Chương.
Bị nhan sắc mê hoặc, cuối cùng Bệ hạ cũng không nhớ nổi từ khi nào mình đã cùng Lục Chương đi vào nội thất tẩm điện.
Mãi đến khi Lục Chương vừa lấy khăn, vừa dịu giọng hỏi y có muốn nước ấm hay không, Thẩm Miên mới chậm rãi hoàn hồn.
Thẩm Miên nghiến răng ken két: Tất cả đều tại Tống Thanh Ninh!
Y thật sự không phải kẻ b**n th**!
Nhưng trong mắt Lục Chương, Bệ hạ rõ ràng rất yêu thích, chỉ là ngại ngùng không dám thừa nhận mà thôi.
Trong đầu hắn thoáng hiện ra cảnh tượng hai dây xích vàng tinh xảo kia quấn quanh đôi chân thon dài của Bệ hạ, ánh mắt chợt trầm xuống, bản thân cũng cảm thấy rất thích.
Thế nhưng, sang ngày hôm sau, cả chiếc rương đã bị Bệ hạ thẹn quá hóa giận cất đi, không ai biết y giấu ở nơi nào.
Lục Chương lặng lẽ tìm kiếm suốt hai ngày, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng chiếc rương kia, chỉ đành âm thầm tiếc nuối trong lòng.
......
Bởi thời gian đại hôn được ấn định vào tháng 9 năm nay, từ lúc tiếp chỉ, cả Lễ bộ liền bước vào những ngày bận rộn lạ thường.
——Không chỉ vì ngày thành hôn đã cận kề, mà còn bởi Lục đại nhân, sự tham dự của hắn vào việc chuẩn bị quả thực quá mức sâu rộng!
Lễ bộ Thượng thư vẫn không thể hiểu nổi, trên đời này sao lại có người mỗi ngày làm nhiều việc như vậy mà không thấy mệt!
Sáng sớm Lục Thế tử thượng triều, sau đó cùng Bệ hạ nghị chính, đến chiều lại đi điểm danh ở Phụng Thần Vệ, xử lý công vụ xong xuôi, thế mà vẫn còn tinh lực cùng bọn họ thương thảo về kiểu dáng hôn phục trong đại hôn!
Thậm chí, ngay cả kiểu dáng của hôn phục cũng đều do chính tay Lục Chương vẽ ra...
Quả thật khiến người ta tuyệt vọng.
Mỗi khi thượng triều, Thẩm Miên nhìn Lễ bộ Thượng thư chỉ trong hai tháng đã gầy rộc đi một vòng, trong lòng khó tránh xót xa, bèn từ tư khố của mình trích ra chút bạc bổ sung cho Lễ bộ.
Lễ bộ Thượng thư rưng rưng nhận lấy, sau đó kiên định quay sang nói với Lục Chương: lúc Bệ hạ cùng hắn thành thân, quả thật không cần phải chuẩn bị lạc, táo đỏ, long nhãn, liên tử cùng đủ loại vật đặt trên giường tân hôn.
.....
Thời tiết dần oi bức, Thẩm Miên vẫn thỉnh thoảng tìm cớ ra khỏi cung, đi một chuyến về phía thành Bắc
Lục Chương đoán được Bệ hạ chắc là đang chuẩn bị điều gì, nhưng chưa từng truy hỏi.
Mãi đến một ngày đầu tháng 8, Thẩm Miên trở về cung muộn hơn thường lệ, mà trên ngón trỏ tay phải còn in hằn một vệt đỏ.
"Bệ hạ bị thương ở tay?"
Lục Chương bưng khay điểm tâm kuya bước vào tẩm điện, thoáng nhìn liền phát hiện dấu vết trên tay Thẩm Miên.
Hắn vội vàng đặt khay xuống, cẩn thận nắm lấy tay Bệ hạ xem xét, lập tức gọi người mang thuốc đến.
"Không có gì đâu."
Thẩm Miên hơi rụt tay lại, cảm thấy Lục Chương có phần làm quá: "Ngày mai sẽ tự lành thôi."
Lục Chương vẫn không buông, khăng khăng: "Dù vậy vẫn nên bôi thuốc."
Thẩm Miên không địch lại sự cố chấp của hắn, đành để mặc hắn nắm tay mình, tỉ mỉ thoa thuốc lên vết thương.
"Khụ!"
Thuốc vừa bôi xong, Thẩm Miên xoay người, từ trên bàn nhỏ phía sau lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa đến trước mặt hắn, giọng mang theo vài phần mong chờ: "Ngươi mở ra xem thử."
Lục Chương đón lấy mở ra, bên trong bày ba vật chỉnh tề:
Hai đồng tâm kết, một chiếc ngọc lược, cùng một cây trâm gỗ.
Ánh mắt của Lục Chương khẽ chấn động: "Đây là... Bệ hạ tự tay làm?"
Thẩm Miên có chút đắc ý: "Không sai, là quà dành cho ngươi, thế nào?"
Lần trước Lục Chương tặng y lễ vật do chính tay hắn khắc thành, lần này y cũng muốn thử học tập một phen.
May mắn là đã kịp hoàn thành trước ngày đại hôn!
Lục Chương đưa tay khẽ chạm lên mấy món trong hộp, động tác cẩn trọng đến nỗi khiến Thẩm Miên cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Hồi lâu sau, hắn lại cúi mắt nhìn về vết thương trên tay Thẩm Miên: "Thần rất thích. Bệ hạ... là khi chế tác những thứ này mới làm mình bị thương sao?"
【Sao có thể!】
Thẩm Miên chưa kịp đáp, hệ thống bên cạnh đã lẩm bẩm phản đối, giọng đầy bất mãn: 【Có bản hệ thống hỗ trợ, sao lại để bị thương trong lúc chế tác chứ!】
——Lúc đầu, Nghiêm cô nương cũng từng khuyên Bệ hạ, người mới học điêu khắc khó tránh khỏi sơ suất, rất dễ tổn thương đôi tay quý giá của Bệ hạ, nàng lo lắng không thôi.
Nhưng về sau nàng phát hiện, động tác của Bệ hạ luôn ổn định, chưa từng phạm sai lầm, cũng chưa bao giờ bị thương.
Hệ thống lập tức lên tiếng: vốn dĩ nó đã biến đổi hình thái, vẫn luôn bao lấy tay của ký chủ!
Công nghệ bảo hộ cao cấp, toàn tâm che chở cho sự an toàn của ký chủ!
Thẩm Miên có chút xấu hổ: "Không phải."
Lục Chương không chịu buông tha, ánh mắt chuyên chú nhìn thẳng vào Thẩm Miên, không nói một lời.
"Thật sự không phải!"
Thẩm Miên đành phải thú nhận: "Lúc trở về, ta đi ngang qua quán lẩu của Tống Thanh Ninh, không nhịn được, liền ghé vào ăn thêm một bữa."
——ai ngờ khi cho đồ ăn vào, vì quá nóng vội mà một giọt canh b*n r*, rơi đúng lên tay.
Lục Chương: ......
09 khụt khịt: 【Lúc thu tay còn suýt nữa kéo cả hệ thống vào trong nồi lẩu.】
May mà nó tránh kịp!
Thẩm Miên gắt: "Ai bảo ngươi cứ chầu chực ngay mép nồi! Còn phi tới thấp như vậy!"
09: ?
Ký chủ này quả thực... không có trái tim sao!?
.....
Cuối tháng 8, sau bao vất vả, cuối cùng Lễ bộ cũng đã hoàn tất mọi công việc chuẩn bị.
Đại hôn của Hoàng Đế lễ nghi vốn nhiều, Thẩm Miên liền giản lược đi một ít, lại thêm vào vài phần nghi thức bản thân mong muốn.
Đầu tháng 9, phụ tử Vệ Quốc Công cùng với Tống Thanh Ninh và Hoắc Yếm lần lượt hồi Kinh.
"Đồng hương!"
Vừa nhìn thấy Thẩm Miên, đôi mắt của Tống Thanh Ninh sáng rực, liền vui vẻ chạy ào tới.
Trong tay cậu ta ôm một chiếc rương, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn kỳ quái.
Thẩm Miên gần như trong khoảnh khắc liền nghĩ tới những thứ đã bị y giấu kín trong ngăn bí mật đầu giường.
Y vội vàng lùi mạnh một bước, cảnh giác hô lên: "Khoan đã!"
Tống Thanh Ninh không hiểu ra sao mà đứng lại.
Thẩm Miên cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Chương từ không xa, liền thận trọng tiến lại gần Tống Thanh Ninh, kéo người vào trong điện: "Trong này rốt cuộc là những gì?"
Tống Thanh Ninh vừa bước qua cửa điện, trên mặt lại treo nụ cười khả nghi: "Tài liệu học tập."
Thẩm Miên: ?!
Chắc chắn không phải là tài liệu học tập đứng đắn gì!
"Dù sao cũng là đồ tốt, ngài cứ cất đi!"
Tống Thanh Ninh thản nhiên nhét thẳng vào tay Thẩm Miên, rồi còn quay lại ra hiệu cho đám cung nhân đang khiêng đồ phía sau: "Đây đều là đặc sản ta mang về cho ngài, còn có mấy thứ ta tự trồng, ngài nhớ ăn nhiều một chút!"
Cậu ta lại cười hề hề: "Ta còn mua trong thương thành cho ngài ít đồ hay ho nữa."
Âm giọng cố ý nhấn mạnh chữ "Hay", còn nháy mắt ra hiệu: "Thuốc lần trước dùng cũng không tệ chứ? Với lại cái rương lần trước, các ngài có thích không?"
Thẩm Miên hơi nâng cao giọng: "Ta chưa từng động đến!"
Vị sinh viên này có thể nào đừng lúc nào cũng để tâm trí vẩn vơ vào mấy chuyện bát quái thế này được không!
"Ta hiểu, ta hiểu mà."
Tống Thanh Ninh làm động tác kéo khóa miệng, rồi vỗ vai Thẩm Miên: "Yên tâm, ta không hó hé cho ai cả. Ha ha. Lần này ta lại mua thêm không ít cho các ngài rồi."
Thẩm Miên: ...
Người này đã chìm sâu trong tưởng tượng của bản thân, không tài nào kéo ra nổi!
Thẩm Miên mỏi mệt day day thái dương, đưa mắt nhìn về phía cửa điện, nơi hai huynh đệ kia không biết đang thì thầm điều gì, rồi nhân đó đổi chủ đề: "Nói đi, ngươi cùng Lục Chiêu rốt cuộc là sao?"
Nụ cười trên mặt Tống Thanh Ninh gần như lập tức cứng lại.
"A... a?"
Ánh mắt của cậu ta lảng tránh, giọng cũng trở nên căng thẳng: "Chuyện gì là chuyện gì, chẳng có chuyện gì cả."
Thẩm Miên khẽ bật cười lạnh: "Ít giả vờ đi."
"Không có việc gì, hai ngươi lại hận không thể cách nhau tám trăm dặm?"
Bệ hạ chậm rãi nheo mắt: "Khai thật ra, rốt cuộc hai ngươi có chuyện gì?"
Tống Thanh Ninh lắp ba lắp bắp: "Thật... thật sự không có gì mà!"
"Bệ hạ."
Ngay khi Thẩm Miên định tiếp tục ép hỏi, ngoài điện bỗng vang lên tiếng Tiền công công.
—Là Hoắc Yếm đến.
Hôm nay Hoắc Yếm mang lễ vật tới chúc mừng Thẩm Miên, tất cả đều do chính tay hắn chuẩn bị. Cùng với đó còn có quà do Ứng Tông nhờ hắn chuyển giao.
Thẩm Miên nhìn vào chiếc rương đầy ắp đồ ăn vặt cùng đồ chơi dành riêng cho báo tuyết, rồi khẽ trầm mặc.
"Bệ hạ, Ứng Tông nói đây là phần hạ lễ mà huynh trưởng hắn gửi tới."
Hoắc Yếm bước lên, dâng hộp lễ trong tay cho Thẩm Miên.
Thẩm Miên mở hộp ra, nhìn thấy một tờ chiếu thư xin hàng.
Cùng đưa tới còn có thư của Tô Lặc, trong thư, Tô Lặc tỉ mỉ ghi chép tình hình của Ốc Bốc, đồng thời nhấn mạnh bọn họ có thể cung ứng được bao nhiêu huyết mã.
"Quả thực là một phần hạ lễ không tồi."
Thẩm Miên khẽ cười: "Lễ vật của ngươi, trẫm cũng rất thích. Chuyện lần trước trẫm viết thư nói với ngươi, khi nào nghĩ kỹ rồi thì hãy báo cho trẫm."
Hoắc Yếm hơi gật đầu, đáp một tiếng "Vâng".
Thẩm Miên lại nói: "Đợi Ứng Tông tan trực, mọi người cùng nhau dùng bữa đi, trẫm đã sai người chuẩn bị vài món."
Đôi mắt của Tống Thanh Ninh lập tức sáng rực.
Thẩm Miên quay ra ngoài điện: "Lát nữa nói với Lục Chiêu một tiếng."
Nụ cười trên môi Tống Thanh Ninh lập tức thu lại một nửa.
"Hoàng huynh!"
Đột nhiên, ngoài điện vang lên tiếng Thẩm Giác: "Ta có việc tìm hoàng huynh... Việc gì ư? À, ta mang cho hoàng huynh một phần lễ chúc mừng."
Không cần đoán, Thẩm Miên cũng biết hắn thật sự đến vì điều gì.
Y liếc mắt nhìn Hoắc Yếm đang cúi đầu chăm chú nghiên cứu vân gỗ trên mặt bàn, khóe môi bất giác nhếch lên mỗt nụ cười ẩn hàm thâm ý.
"Ca, thật sự không cần sao?"
Ngoài điện, Lục Chiêu thu hồi ánh mắt khỏi thân ảnh vội vã bước vào của Bình Vương, nghiêm túc đề nghị với huynh trưởng: "Đệ đã đặc biệt luyện qua rồi. Đến lúc thành thân cùng Bệ hạ, huynh ngồi kiệu, đệ sẽ cõng huynh lên!"
Lục Chương: .....
Lục Chiêu vừa chạm phải ánh nhìn của huynh trưởng, khí lạnh lập tức tràn vào sống lưng, hắn ta im lặng co rụt cổ không dám hé răng nữa.
Nhưng hắn ta thật lòng mà!
Gần đây tâm tình của Lục Chương tốt, lười so đo với đệ đệ, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Bản chữ mẫu đệ chép xong chưa?"
Lục Chiêu: ...
Tại sao phải nhắc đến chuyện đó đúng lúc này cơ chứ!
"Chưa... chưa xong."
Lục Chiêu nhỏ giọng: "À đúng rồi, huynh thành thân, đệ còn chưa chuẩn bị lễ vật. Huynh có muốn gì không?"
Lục Chương vốn định từ chối, nhưng bỗng nhớ ra điều gì, lại đổi ý: "Mấy thứ đợt trước từ biên quan gửi về phủ, ngươi còn lại bao nhiêu?"
Lục Chiêu: ?
......
Bữa tiệc hôm nay kéo dài mãi đến tận nửa đêm.
Thẩm Miên cố tình sắp xếp Tống Thanh Ninh ngồi cạnh Lục Chiêu, suốt gần hai canh giờ được tha hồ thưởng thức cảnh hai người ngồi bên nhau, mà cả gương mặt lẫn dáng ngồi đều gượng gạo đến cực điểm.
Y càng thêm chắc chắn: hai tên này tuyệt đối có vấn đề!
Ngoảnh sang phía khác, lại thấy Thẩm Giác không ngừng gắp thức ăn vào bát của Hoắc Yếm, Thẩm Miên chỉ cảm thấy ánh mắt mình bắt đầu ê ẩm.
Đợi đến khi tiệc tàn, mọi người đều cáo lui, Lục Chương bỗng cất tiếng hỏi, ba ngày tới Thẩm Miên có rảnh hay không.
Thẩm Miên trầm ngâm chốc lát, rồi gật đầu: "Ừ, chắc là có, làm sao?"
Lục Chương mỉm cười: "Mẫu thân của ta vài ngày nữa sẽ trở về, bà muốn trước khi ta thành thân, có thể diện kiến Bệ hạ một lần."
À à, hóa ra là muốn gặp trưởng bối ——
Khoan đã?!
Thẩm Miên đột nhiên trừng lớn mắt: "Mẫu thân ngươi?"
Ở bên cạnh, hai con mắt điện tử xanh lục của hệ thống cũng biến thành hai dấu chấm hỏi nho nhỏ: 【Mẫu thân gì chứ? Khoan đã, hình như trong nguyên tác đâu có nhắc tới mẫu thân của Lục Chương...】
【Hơn nữa, trước kia Lục Chương không phải từng nói, từ năm 9 tuổi sau khi mẫu thân rời đi, hắn chưa từng được đón sinh thần nữa hay sao?】
Dù có hơi thất lễ, nhưng Thẩm Miên thực sự không kìm nổi vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc trong mắt.
"Phải, mẫu thân trước kia—"
Lục Chương thoáng ngừng lại, rồi lựa chọn cách nói uyển chuyển hơn: "Năm đó, cách nghĩ của mẫu thân cùng phụ thân bất đồng, cho nên sau đó bà liền rời nhà đi du sơn ngoạn thủy."
Thẩm Miên: Thì ra thật sự là theo đúng nghĩa chữ rời đi!
Lục Chương tiếp lời: "Năm đó mẫu thân vốn muốn dẫn ta theo, nhưng phụ thân không đồng ý."
Thẩm Miên ngơ ngác gật đầu liên tục: "À... à, ra vậy."
"Vậy... trước đại hôn tất nhiên nên gặp một lần. Ừ, ba ngày nữa dùng bữa trưa, ngươi đưa cả nhà qua đi, trẫm sẽ cho người chuẩn bị gia yến."
Không biết phu nhân Vệ Quốc Công sẽ là người thế nào.
Trong lòng Thẩm Miên bất chợt dâng lên một chút căng thẳng.
......
"Năm xưa ông không cho ta mang con đi, kết quả là nuôi thành cái dạng này sao?"
Trong phủ Vệ Quốc Công, phu nhân vừa trở về đã thấy tiểu nhi tử đang điên cuồng rượt theo một con hồ ly ngoài sân, liền ngoảnh đầu lại cười lạnh nhìn Vệ Quốc Công.
Vệ Quốc Công cứng họng, chỉ có thể cúi đầu đầy hổ thẹn.
Phu nhân có dáng người cao gầy, tóc búi cao gọn gàng, làn da ngăm đồng khiến bà trông hệt như một con báo săn vừa tao nhã vừa mạnh mẽ.
Nói đến đây, bà lại khẽ cười lạnh: "Báo đáp Bệ hạ, hừ."
Vệ Quốc Công: ...
Phu nhân, xin nàng đừng nói nữa——
Đều là lỗi của ông! Biết trước nhi tử sẽ thành ra như vậy, năm đó ông đã nên nghe lời phu nhân, giao binh quyền, rồi cùng nhau ra khơi du ngoạn, hoặc để phu nhân mang con theo.
Không, đáng ra ông không nên sinh ra chúng nó mới phải!
Ông thật tội lỗi!
"Cái mặt đưa đám gì thế hả!"
Phu nhân bỗng vỗ mạnh một cái vào lưng Vệ Quốc Công, khiến ông ho sặc sụa, bà lại nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng: "Nhi tử thích Bệ hạ, Bệ hạ cũng nguyện thành thân với nó, ông cau mày làm gì!"
"May mà lần này ta trở về ở bên kia nhiều ngày, bằng không đã không nhận được tin tức, suýt nữa bỏ lỡ cả việc hôn sự của con!"
Mỗi lần bà rời nhà đi là không biết bao lâu mới quay lại, có thể 1– 2 năm, cũng có khi 3 – 4 năm.
Nếu bỏ lỡ chuyện này, bà hối tiếc đến chết mất!
Phu nhân Vệ Quốc Công vừa lục lọi mấy cái rương ngoài sân vừa lẩm bẩm: "Ngày mai vào cung bái kiến Bệ hạ rồi, cũng không biết mấy thứ này Người có thích không."
Trong rương đều là đồ bà sưu tập được sau nhiều năm du ngoạn khắp các nước: nào vũ khí, nào da thú, thậm chí có cả vài món trang sức kỳ lạ dị hình.
Khóe mắt Vệ Quốc Công liếc thấy trong đó có một tiểu nhân kỳ quái, trong lòng chỉ cảm thấy thở không nổi.
Ngày hôm sau, tại gia yến, ngoài Vệ Quốc Công ra, những người khác đều trò chuyện thật vui vẻ.
Thẩm Miên nhận ra phu nhân Vệ Quốc Công tính tình thẳng thắn hảo sảng, liền dần dần cũng buông bỏ căng thẳng.
Sau bữa, Vệ Quốc Công nhìn thấy Bệ hạ hứng thú bừng bừng, hết nhìn đông lại ngó tây trong chiếc rương, cuối cùng cầm đúng món tiểu nhân kỳ quái mà hôm qua ông thoáng trông thấy, còn hăng hái hỏi han phu nhân nhà mình rằng bà lấy từ đâu ra. Trong lòng Vệ Quốc Công chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi thật sâu.
.......
Cuối cùng ngày đại hôn cũng đã tới.
Toàn bộ Kinh Thành tràn ngập niềm vui. Tiền công công đứng trước một mảnh cung điện đỏ rực lụa hoa, trong phút chốc vừa bi vừa hỉ, tâm tình vô cùng phức tạp.
"Ngài muốn không?"
Mộc Tê ở bên cạnh cài đóa hồng hoa nhỏ trên vạt áo, nàng đưa vật trong tay về phía Tiền Dụng.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Bệ hạ, ngay cả ảnh vệ bên người cũng hiếm hoi điểm thêm sắc màu.
Tiền công công nhìn bình thuốc quen thuộc, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Thôi vậy, hôm nay hắn vẫn nên uống thuốc.
Sáng sớm, Thẩm Miên đã thay hỉ phục, ngồi lên long liễn, một đường ra khỏi cung môn.
Đội ngũ rợp trời rợp đất đi thẳng đến phủ Vệ Quốc Công. Bệ hạ sẽ đón Lục Chương từ phủ Vệ Quốc Công, rồi cả hai cùng ngồi chung xa giá, đi qua những con phố chính của Kinh Thành, sau đó mới hồi cung, rồi chính thức cử hành đại hôn.
Xa xa, Thẩm Miên đã thấy trước cửa phủ Vệ Quốc Công người đứng đông nghịt, liền truyền lệnh dừng xa giá, dẫn theo người tiến thẳng về phía Lục Chương.
Nơi xa hơn, bách tính háo hức chen nhau ngóng nhìn, trên mặt ai nấy đều là nụ cười.
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn phủ Vệ Quốc Công phủ rực rỡ lụa hồng, trong lòng chợt dâng lên một tia hoảng hốt.
Y nhớ lần đầu tiên thấy phủ Vệ Quốc Công, vẫn là trong giấc mộng.
Ngày ấy máu tanh nhuộm đỏ, còn nay lại là hoa đỏ, lụa đỏ tưng bừng. Đôi sư tử đá cũ kỹ nơi cửa, cánh cổng phủ sứt mẻ, giờ đây đều đã được thay mới.
Lục Chương mặc hỉ phục, đôi mắt mang ý cười nhìn Thẩm Miên. Sau lưng hắn là thân quyến bằng hữu, ai nấy đều mang theo lời chúc phúc chân thành.
Tống Thanh Ninh đưa tay khẽ lau khóe mắt, bỗng bị người bên cạnh chọc một cái.
Cậu ta quay đầu, liền thấy một chiếc khăn được đưa tới cùng với gương mặt thoáng có chút ngại ngùng của Lục Chiêu.
Phu nhân Vệ Quốc Công đứng cạnh phu quân đầy xúc động nhìn trưởng tử, còn không quên trừng mắt cảnh cáo Vệ Quốc Công, ra hiệu ông phải vui vẻ hơn.
Vệ Quốc Công cố gắng giãn cơ mặt vốn cứng ngắc, miễn cưỡng gượng cười, sau cùng lại thừa lúc không ai chú ý, giẫm nhẹ một cái lên chân tiểu nhi tử đang lẩm bẩm bên cạnh.
Lục Chiêu vốn đang cố khuyên Tống Thanh Ninh chưa kịp lấy khăn, liền bị giẫm một cái thì sững sờ: ?
Thẩm Miên xoay người, thấy bách tính từng kinh hoàng run sợ khi chứng kiến phủ bị tịch thu trong mộng, nay đều rạng rỡ hân hoan, tò mò dõi theo cảnh Hoàng Đế đón người.
Khung cảnh tang thương tiêu điều trong mộng dần phai nhạt, Thẩm Miên nhìn về phía Lục Chương, đưa tay ra, ánh mắt cong cong rực sáng: "Lục Chương!"
Ngay khoảnh khắc sau, y liền bị Lục Chương sải bước đến ôm chặt trong ngực.
Trong muôn vạn ánh nhìn, Thẩm Miên cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn: "Cùng trẫm hồi cung!"
Lục Chương khẽ cười, ở góc độ không ai để ý, nhẹ hôn lên vành tai của Thẩm Miên: "Tuân chỉ."
"Bệ hạ."
____HOÀN CHÍNH VĂN___