Nghi lễ đại hôn của Hoàng Đế vốn đã rườm rà, chờ đến khi toàn bộ nghi lễ kết thúc, Thẩm Miên cùng Lục Chương trở lại tẩm điện, y chỉ cảm thấy linh hồn như sắp thoát khỏi xác.
Nếu sớm biết mệt đến vậy, y thà rằng dời tiệc cưới sang ngày mai còn hơn!
Suốt một ngày bận bịu mệt nhoài, Thẩm Miên không còn tâm trí mà để ý đến hệ thống nữa.
Hiếm khi không ai giám sát, 09 liền tha hồ ăn uống trong yến hội, thậm chí còn thừa lúc người khác không chú ý mà trộm uống hai ngụm rượu ngon trân quý, khiến toàn thân hệ thống lâng lâng bay bổng.
Nó vốn cực kỳ thích tiệc tùng, món ngon đầy bàn, không ai trông coi, muốn ăn gì là ăn nấy.
Toàn thân đen nhánh như than, 09 lén uống một ngụm rượu, đôi mắt híp lại, trong lòng dâng tràn khoái ý, suýt nữa thì cười thành tiếng.
Giá mà ngày nào cũng được ăn uống như thế này thì tốt biết bao!
⸻
Yến hội kết thúc, Thẩm Miên vừa bước qua cửa lớn của tẩm điện, liền thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Hiện tại y không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhanh chóng trèo lên giường mà ngủ cho thật say!
Phía sau, Tiền công công nhìn Lục Chương theo sát Bệ hạ, trong tay liền siết chặt phất trần, gương mặt lộ vẻ đau khổ tột cùng.
Ai ai ai!
Bên cạnh, Mộc Tê nghịch nghịch vạt áo có thêu hoa đỏ, rồi liếc Tiền Dụng một cái, sau đó tiện tay kéo lấy đuôi của con báo tuyết định chạy loạn vào trong.
Báo tuyết đã gần đến tuổi trưởng thành, nó nâng cái đầu to của mình lên nhìn Mộc Tê một cái, rồi nghiêng đầu phát ra một tiếng nghi hoặc: "Ngao?"
Hôm qua nó mới được tắm sạch sẽ cơ mà!
Mộc Tê khômg buồn để tâm, kéo thẳng con báo tuyết đi, dù sao hôm nay là đêm tân hôn của Bệ hạ, tuyệt đối không thể để nó quấy rầy!
Báo tuyết vừa định kêu lên, trong miệng đã bị nhét một thứ gì đó.
Trà Sữa: Nhai nhai.
Là thịt khô!
Đôi mắt tròn xoe của báo tuyết lập tức sáng rực, vừa nhai vừa ngoan ngoãn đi ra ngoài.
⸻
Trong tẩm điện, Thẩm Miên đang chuẩn bị thay y phục rửa mặt súc miệng, thì cánh tay bỗng bị giữ lại.
Lục Chương thấp giọng nói: "Bệ hạ, hãy uống rượu hợp cẩn trước đã."
"Hả?"
Thẩm Miên hơi tỉnh táo lại một chút. Y thuận theo ánh mắt của Lục Chương, nhìn về phía bàn trà nơi đặt hai ly ngọc thanh hợp cẩn, liền khẽ gật đầu rồi đi tới.
Rượu trong ly trong suốt như ngọc, ánh lên sắc ngời dưới ánh đèn, Thẩm Miên ngồi xuống, cầm lấy một ly trong đó.
Lục Chương cũng ngồi vào đối diện, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Bệ hạ trong hỷ phục đỏ tươi, khóe môi khẽ cong lên một nét cười nhàn nhạt, rồi nâng ly còn lại.
Mãi đến khi rượu trượt qua cổ họng, hắn mới chậm rãi dời ánh nhìn khỏi thân ảnh của Thẩm Miên, cúi đầu ngắm ly rượu trong tay.
Thẩm Miên thấy hắn uống xong liền im lặng bất động, bèn đặt ly xuống, hỏi khẽ: "Làm sao vậy?"
Lục Chương lắc đầu, giọng trầm thấp: "Không có gì."
...Là ảo giác của hắn sao?
Sao lại cảm thấy ly rượu vừa rồi dường như... có chỗ nào không đúng lắm.
⸻
"A..."
Trong nội thất tẩm điện, trên long sàng trải đệm gấm đỏ như lửa, một đốm lông xù đen nhánh mang theo hơi rượu loạng choạng bò lên. 09 dụi dụi bộ lông ướt rượt của mình lên đệm, ra sức mà cọ cọ.
Hôm nay đúng là một ngày ăn ngon uống no, chỉ có điều... hình như uống rượu hơi nhiều, trong cổ khát khô.
Nó nhớ lại lúc nãy uống nước trên bàn, vị có chút lạ, còn không cẩn thận mà rớt vào cái ly.
Nhưng không sao hết!
09 lầm bầm một tiếng, mơ mơ màng màng chui tọt vào trong chăn.
"Lau một chút là xong... Lau xong rồi lại ngủ tiếp... Sáng mai muốn ăn bánh bao nhân nước thật ngon..."
Nói rồi, nó ngoan ngoãn cuộn mình lại, lông tơ run run, chìm vào giấc ngủ nồng nàn giữa hương rượu phảng phất.
⸻
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Miên nâng bước về phía nội thất.
Y vừa mới lật chăn nằm xuống, thì phía trên bỗng phủ xuống một bóng người.
Y mở to mắt, nhìn người đang chống tay trên người mình: "Lục ái khanh, còn có việc gì chưa làm sao?"
Hình như không còn việc gì nữa, lúc này Bệ hạ chỉ muốn được yên ổn mà ngủ thôi.
Lục Chương khẽ đáp, giọng trầm thấp như từ ngực phát ra: "Ừ."
Lục Chương cúi người, khẽ đặt một nụ hôn trân trọng nơi khóe mắt của Thẩm Miê: "Còn có một việc."
Thẩm Miên lập tức tỉnh táo hơn đôi chút: "Còn có nữa sao?"
Ngay khoảnh khắc ấy, bên tai y vang lên tiếng cười khẽ của Lục Chương: "Đúng vậy, bệ hạ."
"Ta và người.... còn chưa ——"
Câu nói kế tiếp, hắn ghé sát bên tai Thẩm Miên thì thầm, lời còn chưa dứt đã khiến vành tai của Bệ hạ đỏ bừng như tẩm hồng sắc.
Chưa kịp để Thẩm Miên phản ứng, Lục Chương đã lại cúi xuống áp tới, động tác dứt khoát không cho y cơ hội trốn.
"Lục ái khanh!"
Thẩm Miên xoay người, trong nháy mắt hai người liền đổi vị trí: "Trẫm muốn ngủ."
Hiện tại y chỉ muốn ngủ!
Chính là ý theo nghĩa mặt chữ, hoàn toàn đơn thuần, không cần tắt đèn!
Nhưng Lục Chương không hề phản kháng, ánh mắt theo mang ý cười sâu kín mà nhìn Thẩm Miên: "Bệ hạ thích như vậy sao?"
Thẩm Miên sững sờ, chỉ tay vào hắn, nói lắp bắp: "Ngươi... ngươi—"
Lời còn chưa dứt, Lục Chương đã đưa tay ôm chặt lấy Thẩm Miên, nửa ngồi dậy, đem Thẩm Miên kéo vào trong ngực, rồi cúi đầu hôn xuống.
Sự buồn ngủ của Thẩm Miên dần tan đi, liền bắt đầu chậm rãi đáp lại. Ngay khi động tác của bọn họ dần trở nên kịch liệt, tay phải của Thẩm Miên vô tình đụng phải ngăn bí mật ở đầu giường.
"Cộp."
Một tiếng nhỏ vang lên, khiến vị Hoàng Đế đang nửa say lập tức tỉnh táo.
Thẩm Miên vội vàng định với tay đóng lại, nào ngờ chăn đệm trên long sàng quá dày, y nghiêng người một cái, suýt nữa ngã khỏi đó.
Lục Chương nhanh tay ôm lấy, để y ngã vào trong ngực mình, thân thể hắn đỡ trọn người kia, che lại tấm chăn vừa bị hất lên.
"Ưm..."
【Ngao——!!!】
Ngay sau đó, bên tai Thẩm Miên vang lên một tiếng rên khẽ của Lục Chương, cùng tiếng kêu thảm thiết the thé của hệ thống.
Thẩm Miên giật nảy mình, tay run lên, ngăn bí mật liền bị mở tung hoàn toàn!
"Xoảng!"
Khoang chứa vốn bị nhét căng đầy, trong chớp mắt toàn bộ vật bên trong lăn ào ra ngoài.
Thẩm Miên:!
Y không còn tâm trí đi nhặt mấy món chai lọ hay vòng xích vàng, liền vội xoay đầu nhìn Lục Chương, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Có phải y nhìn lầm không, vừa rồi mặt của Lục ái khanh run lên một chút?
Rõ ràng lúc trước hắn kéo Lan Đê Vương đến ngất xỉu mà còn không hề biến sắc kia mà!
"Không sao."
Một tay của Lục Chương vẫn bảo vệ thái dương của Thẩm Miên, cố gắng ngồi dậy: "Bệ hạ... vừa rồi có bị chạm vào không?"
Thẩm Miên lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có."
Thẩm Miên vội vàng lật người từ trên người Lục Chương xuống: "Ngươi... ngươi thật sự không sao chứ? Có phải bị trẹo chỗ nào rồi không!?"
Lục Chương lặng lẽ đè tay lên bên hông: "Ta không sao, chỉ là giống như... vừa rồi bị thứ gì đó đè trúng."
Cảm giác ấy không giống trật thương, mà như bị một luồng điện chạy qua, nửa người của hắn giờ đây đều tê dại, ngứa ngáy đến lạ.
"Ngươi đừng nhúc nhích!"
Thẩm Miên lập tức ngăn lại, rồi gọi hệ thống: "Ngươi vừa kêu cái gì, đã xảy ra chuyện gì?!"
Bình thường hệ thống này mồm miệng líu lo không ngừng, mà giờ lại yên tĩnh như đã chết lặng, khiến trong lòng y dâng lên một cơn bất an.
Y cẩn thận cúi người, chậm rãi dò tay dọc theo người mình, rồi khẽ vén góc chăn bên cạnh Lục Chương.
Trong chăn là một hệ thống dẹp lép.
Mà phía dưới người nó, còn có một vệt nước loang lổ không rõ là gì.
"Bệ hạ cẩn thận."
Lục Chương nghiêm giọng nói, vừa kéo tay Thẩm Miên lại, vừa đưa mắt cảnh giác nhìn vật mềm mềm kia đang nằm trên giường.
"Có lẽ là sâu bọ từ ngoài bò vào, không biết có độc hay không, Bệ hạ đừng nên chạm vào."
Sắc mặt của Lục Chương vô cùng nghiêm túc: Nếu không phải thứ kia có độc, sao hắn mới áp lên đó, nửa người liền tê dại như vậy?
Lục Chương vừa định quay đầu gọi Thẩm Miên xuống giường, chưa kịp mở miệng thì đã bắt gặp ánh mắt kinh hãi tột độ của y.
Đầu ngón tay của Thẩm Miên khẽ run, chỉ thẳng vào vật kia: "Ngươi... ngươi có thể thấy nó sao!?"
Nhớ lại tiếng hét thảm vừa rồi của hệ thống, trong lòng Thẩm Miên bỗng dấy lên dự cảm vô cùng bất ổn.
Lục Chương hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Thẩm Miên hơi hé miệng, trầm lặng hồi lâu mới thốt ra được tiếng: "Ngươi vừa rồi... là đè trúng thứ này?"
Lục Chương lại lần nữa gật đầu.
Ánh mắt của Thẩm Miên khẽ giật giật, nhìn động tác rõ ràng còn cứng đờ của Lục Chương.
Này... tuyệt đối là bị điện của hệ thống làm tê rần rồi?!
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Miên lập tức nhớ lại thảm án ngâm nước nóng.
Nhưng vì sao... vì sao Lục Chương lại có thể thấy được hệ thống?!
Lục Chương không hiểu vì sao Thẩm Miên lại hỏi như vậy: "Vì sao Bệ hạ lại hỏi ta là có thấy———"
Vừa nói, hắn vừa cúi người, định đem thứ đang nằm trên giường kia ném thẳng xuống đất.
Thẩm Miên vội vươn tay giữ cổ tay hắn lại: "Khoan! Cái đó...!"
Trong đầu y vận chuyển nhanh như gió:
"Ta uống có hơi nhiều, cứ tưởng mình hoa mắt, chắc là ngươi có cảm giác có thứ gì đụng vào eo thôi. Đừng động đậy, chắc là một con nhện chết rồi, để ta ném đi là xong."
Không đợi Lục Chương kịp phản ứng, Thẩm Miên đã tiện tay rút khăn, kẹp lấy vật đen sì đang nằm trên chăn.
Đưa gần lại còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hệ thống chết tiệt này rơi vào bình rượu à, lông tóc ướt nhẹp cả rồi!
Thẩm Miên cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, suy nghĩ xem nên vứt xác hệ thống này đi đâu cho ổn.
Hiện tại những người khác cũng nhìn thấy nó sao?
Nếu không thì cứ nhét đại xuống gầm giường, ngày mai hẳn là nó sẽ khôi phục lại như thường?
Lục Chương vừa trông thấy vật kia khẽ động, tim liền nhảy lên, giơ tay ngăn lại: "Bệ hạ ——"
Vẫn là... đừng chạm vào thì hơn...
【 A... 】
Lời còn chưa dứt, bên tai của hắn đột nhiên vang lên một giọng nói yếu ớt:
【 Đừng, đừng lắc... 】
Toàn thân Lục Chương cứng đờ, không dám tin mà nhìn về phía vật trong tay Thẩm Miên.
Giọng nói kia lại vang lên, yếu đến tội nghiệp:【 Đừng lắc nữa hu hu hu... muốn nôn rồi... 】
【 Ọe —— 】
Thẩm Miên vừa nghe thấy tiếng của hệ thống, tay run lên, suýt nữa theo phản xạ mà ném thẳng nó đi.
"Bệ hạ..."
Thẩm Miên dùng vẻ mặt ghét bỏ chuẩn bị quẳng vật kia xuống gầm giường, Lục Chương liền nhanh tay giữ cổ tay của Thẩm Miên lại.
Thẩm Miên quay đầu, đối diện là ánh mắt mông lung và khó tin của Lục Chương.
Giọng nói của Lục đại nhân mang theo chút do dự hiếm thấy: "Bệ hạ... con nhện này... hình như..."
Hắn dừng một lát, rồi gian nan nói tiếp: "Hình như đang nói chuyện..."
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chương: Đêm đại hôn, đột nhiên thấy có gì đó không đúng lắm.