Lời của Lục Chương vừa dứt, cả tẩm điện thoáng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Thẩm Miên xách hệ thống trong tay, động tác khẽ cứng lại.
Một lát sau, vẫn là Tiền công công đứng ngoài điện phá tan cục diện này.
"Bệ... bệ hạ?"
Tiền Dụng vốn đang đứng dưới gốc cây ngoài tẩm điện than ngắn thở dài, ai ngờ trong điện đột nhiên vang lên một trận "bùm bùm" như sấm giội.
Cả người hắn run lên, suýt nữa ném phất trần trong tay xuống đất.
Thật lâu sau mới trấn định được tâm thần, giọng run run hỏi dò Thẩm Miên xem có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Miên nhìn đồ vật vương vãi khắp nền, rồi lại nhìn hệ thống đen sì còn đang rung rinh giãy giụa trong tay, y không rảnh đâu mà cứu vãn thế giới quan của Lục Chương, liền cao giọng đáp: "Chỉ là đồ rơi thôi, không có gì!"
Tiền Dụng nghe vậy, chỉ đành mang bộ mặt rối rắm lùi lại, từng bước một đụng vào thân cây.
Ai...
Mỗi lần đụng một cái, hắn lại thở dài một hơi thê lương.
Đúng lúc ấy, từ trên cây bỗng rơi xuống một bóng người đen tuyền.
"Tiền công công."
Thẩm Nhất mang mặt nạ, trầm giọng lên tiếng: "Đừng đụng nữa."
Hắn còn đang ẩn thân trên đó!
"Thẩm đại nhân."
Tiền công công ho nhẹ, vội vàng chỉnh lại biểu cảm như thể chưa có chuyện gì xảy ra, gật đầu với Thẩm Nhất: "Vất vả rồi."
Nói xong, liền quay đầu đổi sang cái cây bên cạnh, bắt đầu... cạy vỏ cây.
Thẩm Nhất: "..."
Hắn cố kìm nén thôi thúc muốn phun tào, đành phải nhảy lên cây lần nữa.
Bên trong tẩm điện, ánh nhìn của Lục Chương vẫn dán chặt vào hệ thống trong tay Thẩm Miên.
Màu đen sì, bẹp dí một cục, lại còn động đậy, thậm chí... biết nói!
Thế giới quan của Lục thế tử, trong khoảnh khắc bị xé nát không thương tiếc.
Hắn thậm chí còn nhắm mắt lại, hoài nghi bản thân vừa rồi có phải bị con nhện độc kia cắn trúng hay không, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.
【A~】
Bị Thẩm Miên hung hăng túm chặt, 09 mở to mắt, thân thể run run hai cái, cuối cùng mới tỉnh táo được đôi phần:【Lục Chương?】
Cái hệ thống bẹp dí kia rũ móng vuốt xuống, đôi mắt nhỏ ươn ướt vất vả ngước về phía giường, lầm bầm:【A... ôm một cái, ngủ nhầm chỗ rồi.】
【Ta có quấy rầy hai người... động phòng không?】
Choáng váng quá đi, mà còn đau nữa, vừa nãy... có phải nó bị ai đó đè bẹp không vậy?!
Còn nữa, vì sao Lục Chương lại quay vòng vòng thế kia? Chẳng lẽ, vì được thành thân cùng ký chủ, cho nên hưng phấn đến độ xoay như vậy?
"Câm. Miệng. Cho. Ta."
Thẩm Miên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể quăng thẳng cái thứ trong tay đi cho rồi.
Nghe được giọng của Thẩm Miên, ánh mắt của Lục Chương khẽ động, cuối cũng cũng rời khỏi cái vật thể đen sì kia, quay lại nhìn Thẩm Miên.
Hắn chậm rãi lên tiếng: "Bệ hạ... cũng nghe được nó nói chuyện?"
Hơn nữa, cái thứ kia dường như còn nhận ra hắn, lại còn thân mật với Bệ hạ như vậy?!
Trong lòng Lục Chương: Từng chút... từng chút... sụp đổ.
Thẩm Miên trầm mặc một thoáng: "Ừ, cái này..."
Hệ thống trong tay đột nhiên động đậy hai cái:【Ây? Tiếng gì vậy, sao giống cảnh báo thế?】
Nó kéo giao diện lên, động tác vô cùng thuần thục mà tắt ngay tiếng nhắc.
Chắc là cảnh báo sinh mệnh của ký chủ giảm đó mà, ồn đến chịu không nổi.
Đêm đại hôn, sinh mệnh của ký chủ da giòn giảm mạnh, đó cũng là chuyện quá đỗi bình thường!
Sau khi chắc chắn Lục Chương không nhìn thấy giao diện, Thẩm Miên nhìn dòng chữ cảnh báo trên đó mà nghẹn lời.
Hệ thống này bị trừ thẳng 500 điểm tích phân, vì để lộ thân phận trước mặt người của tiểu thế giới, làm thế giới quan của người ta suýt sụp đổ?!
Hy vọng ngày mai cục than này tỉnh lại, đừng có gào khóc thảm quá...
Tuy vẫn chưa rõ vì lý do gì mà Lục Chương cũng có thể nghe thấy hệ thống nói chuyện, nhưng để phòng bất trắc, vẫn nên đem thứ này giấu vào nơi tuyệt đối không ai nhìn thấy mới được.
Vạn nhất người khác cũng nhìn thấy được cục than đen kia, còn nghe được nó nói, vậy không phải hệ thống này trực tiếp bị bắt đi làm trâu làm ngựa hay sao.
Thẩm Miên suy nghĩ một chốc, liền túm cục than lại thành một đoàn, thẳng tay ném vào gầm giường.
Ngẩng đầu lên, thấy Lục Chương vẫn còn như chìm trong cõi thần tiên sau cú chấn động vừa rồi, đại não của Thẩm Miên xoay cực nhanh, giọng hạ thấp thần bí: "Có lẽ... ngươi từng nghe đến nhện tinh?"
Lục Chương: "?"
Thẩm Miên lập tức dệt ra một đoạn chuyện xưa: hoàng tử chốn thâm cung từng cứu một con nhện nhỏ gặp nạn, sau này nhện tu luyện thành tinh, vì báo ân mà luôn ở bên hắn.
Vừa kể xong, Thẩm Miên liền cảm giác sắc mặt của Lục Chương khẽ thay đổi.
Thẩm Miên hỏi: "Sao vậy?"
Y cảm thấy mình bịa cũng đâu tệ lắm mà?
Lục Chương lại nhớ tới hình ảnh vật kia vừa rồi cọ cọ trong tay Thẩm Miên, lại vang bên tai giọng của thiếu niên nói "nhện tinh", bất giác nhớ tới một đoạn thoại bản mà Lục Chiêu từng nhắc tới.
Hắn châm chước mở miệng: "Nó... cũng có thể hóa thành hình người?"
Thẩm Miên: "Đương nhiên là không thể, với lại, cái gì gọi là cũng? Ngươi còn từng gặp nhện tinh khác?"
Lục Chương lắc đầu: "Chưa từng."
Nghe được Thẩm Miên trả lời, hắn mới âm thầm thở phào, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Tốt quá, xem ra cái đoạn yêu tinh hóa người báo đáp trong thoại bản kia... chắc sẽ không xảy ra.
Thấy mình tạm thời giữ vững được thế giới quan của Lục Chương, Thẩm Miên cũng thả lỏng.
Ngẩng mắt nhìn sang, thấy Lục Chương vẫn hơi cứng đờ như tượng gỗ, bèn lo lắng hỏi: "Ngươi... không sao chứ?"
Lục Chương đáp nhẹ một tiếng "Không sao", rồi đứng dậy xuống giường, khom người nhặt từng món đồ vương vãi dưới đất.
Thẩm Miên trông theo, vành tai lại dần đỏ ửng lên...
Trên mặt của Lục Chương vẫn vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn giúp Thẩm Miên nhặt lại từng món, khẽ nhét trở vào ngăn bí mật.
Hắn vốn định chỉnh lại cho gọn, ai ngờ Thẩm Miên đột nhiên đưa tay, soạt một cái nhét hết mọi thứ vào trong, rồi hung hăng đẩy mạnh, đóng sầm ngăn lại trước khi đồ rơi ra lần nữa.
Lục Chương: hình như hắn đã biết vì sao ban nãy mọi thứ lại rơi tung tóe khắp đất.
"Bệ hạ..."
Hắn dừng chốc lát, hạ giọng đề nghị: "Chúng ta nghỉ sớm một chút?"
Thẩm Miên gật đầu: "Nghỉ... nghỉ ngơi một chút."
Y dịch vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ta mệt chết rồi."
Trong mắt Lục Chương ánh lên nụ cười, hắn nằm xuống bên cạnh, cúi đầu khẽ hôn lên khóe mắt của Thẩm Miên, rồi vòng tay ôm y vào lòng: "Ngủ đi, Bệ hạ."
Hiếm khi Lục Chương ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Miên lập tức nhắm mắt.
Không bao lâu sau, hơi thở của y đã trở nên nhẹ nhàng và đều đặn.
Lục Chương nâng tay, nhẹ nhàng vuốt qua sườn mặt của người trong ngực.
Hôm nay là ngày đại hôn của hắn và Bệ hạ.
Nhìn gương mặt ngủ yên trong lòng mình, trái tim Lục Chương mềm đến mức một tấc cũng không nỡ động.
Ngay sau đó, hắn bỗng nghe tiếng khụt khịt rất nhỏ truyền từ gầm giường lên.
【Hu hu...】
【Tối quá... đầu cũng choáng...】
Lục Chương: "..."
Động tác của hắn cứng lại ngay.
Không lâu sau, động tĩnh bên dưới biến mất, có lẽ con nhện tinh kia lại ngủ tiếp rồi.
Nhưng mà ——
Lục Chương đã hoàn toàn không ngủ nổi nữa.
***
Bởi vì lễ nghi hôm trước quá mức phiền phức mệt mỏi, Thẩm Miên ngủ một giấc đến canh ba giờ Tỵ ngày hôm sau.
Bên ngoài tẩm điện yên tĩnh chưa được mười lăm phút, Tiền Dụng lại thở dài thêm vài hơi.
Mộc Tê đứng cách đó không xa, Trà Sữa thì ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh chân nàng.
Mãi đến khi bên trong tẩm điện truyền ra giọng của Bệ hạ, cuối cùng trên mặt Tiền Dụng cũng lộ ra chút tươi cười.
Thẩm Miên gọi người bưng nước, vừa rửa mặt vừa dùng khóe mắt liếc Lục Chương.
Lục Chương quay đầu lại nhìn: "Bệ hạ?"
"Khụ, khụ."
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thẩm Miên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt trượt xuống lướt qua thắt lưng của Lục Chương: "Ngươi... không sao chứ?"
Tiền công công đang đứng hầu một bên nghe vậy, liền nhanh chóng nâng mí mắt lên, đáy mắt thoáng lóe một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ ——
Những suy đoán của hắn trước đó là sai rồi?
Lục Chương đưa khăn sạch trong tay cho Thẩm Miên lau tay, lắc đầu nói: "Không sao cả."
Thẩm Miên lung tung gật đầu: "À à... vậy thì tốt."
Lục Chương thay xong áo, đang cúi người chuẩn bị rót trà cho Thẩm Miên, động tác bỗng hơi khựng lại.
Tiền công công: "!"
Ánh mắt của hắn sáng lên, hơi thở ưu thương của mấy ngày gần đây biến mất sạch sẽ.
"Đêm qua Lục đại nhân không nghỉ ngơi tốt?"
Thái độ của Tiền Dụng đối với Lục Chương, thoắt cái liền trở nên nhu hòa khác thường: "Có cần gọi thái y đến xem qua không?"
Eo sườn bị hệ thống hung hăng giật điện, giờ vẫn còn âm ỉ đau, lại thêm một đêm không ngủ, Lục Chương: "?"
Hắn khựng lại chốc lát, nhưng vẫn bỏ qua điểm khác thường, lễ độ đáp: "Đa tạ Tiền công công, không cần."
Thẩm Miên ngồi bên cạnh, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tiền Dụng và Lục Chương.
...Sao có cảm giác hôm nay Tiền Dụng có chỗ không quá bình thường?
Chưa kịp nghĩ kỹ, đùi phải của Thẩm Miên bỗng bị ai đó chạm một cái.
Y cúi đầu, liền thấy đôi mắt tròn long lanh của Trà Sữa.
Báo tuyết ngậm cái gì đó trong miệng, đắc ý lắc lắc, muốn đưa vào tay Thẩm Miên.
Người! Mau chơi bóng nhỏ với ta!
"Thứ gì đó?"
Thẩm Miên đưa tay định lấy đồ trong miệng nó ra: "Ngươi lại nhặt bậy mà ngậm vào à?"
Báo tuyết kêu rầm rì đầy ủy khuất, cắn hai cái vào thứ trong miệng.
Một tiếng kêu nhỏ yếu ớt vang lên:【Đừng... đừng cắn...】
Thẩm Miên và Lục Chương lập tức cứng người, hai người gần như đồng thời quay đầu nhìn Tiền Dụng.
Tiền công công bị nhìn chằm chằm: "?"
Hắn cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì sao?"
Thẩm Miên lập tức thò tay vào miệng báo tuyết, túm lấy cái cục than đen đang run rẩy kéo ra, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo trong lòng: "Câm miệng ngay!"
09 bị báo tuyết ngậm đến khụt khịt một tiếng, vội chui rụt vào tay ký chủ.
Thẩm Miên hỏi Tiền Dụng: "Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
Tiền công công mê mang chớp mắt một cái: "Tiếng gì ạ?"
Hắn liếc ra ngoài cửa sổ: "Chắc là tiếng chim trên cây kêu lúc nãy, quấy nhiễu Bệ hạ nghỉ ngơi sao?"
Thẩm Miên lắc đầu: "Không có, ta nghe nhầm."
Tốt rồi! Xem tình hình trước mắt, chỉ có Lục Chương là nghe được tiếng hệ thống nói chuyện.
Y sợ Tiền Dụng nhìn ra điều gì không đúng, cho nên vẫn luôn che chặt hệ thống trong tay. Ngay cả Lục Chương đứng bên cạnh cũng hơi lo lắng nhìn sang.
Bệ hạ... sẽ không b*p ch*t luôn con nhện tinh kia đấy chứ?
Nhưng nghĩ đến bộ dạng hôm qua của nó bị đè thành một mảng bẹp dí mà vẫn có thể mở miệng nói chuyện, hắn rất nhanh tự an ủi mình:
Hẳn là không đâu, thứ này trông cứng cỏi lắm.
Mãi đến khi Thẩm Miên bảo mọi người rời đi hết, y mới thả lỏng tay, ném hệ thống lên bàn.
Lục Chương lập tức kéo tay Thẩm Miên lại, lấy khăn ra cẩn thận lau tay cho y.
09 vẫn còn hơi choáng, ngẩng đầu nhìn thấy động tác của Lục Chương, liền bất mãn lầm bầm:【Lau cái gì mà lau, ta đâu có bẩn—】
Nói được nửa câu, toàn thân lông tơ của nó bỗng dựng đứng, phồng thành một quả cầu nhím biển.
Khoan đã, vì sao, vì sao ánh mắt của Lục Chương nhìn qua lại giống như... nhìn thấy nó?!
"Cuối cùng ngươi cũng nhận ra."
Giọng nói âm u của Thẩm Miên vang bên tai 09: "Có cần ta giúp ngươi nhớ lại tối hôm qua ngươi đã làm gì không?"
【Ta... ta làm gì?】
09 run giọng, vừa kéo giao diện hệ thống ra vừa biện giải: 【Ta đâu làm gì, chỉ là—】
Ngay sau đó, giọng của hệ thống đột ngột vang lên cực lớn:【TÍCH PHÂN CỦA TA!!!】
A aaa! Tại sao?! Tại sao nó lại nhận nhiều giấy phạt như vậy?!
Nó run rẩy ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đầy sát khí của ký chủ.
***
【Ta sai rồi.】
Sau khi nghe toàn bộ tiền căn hậu quả, 09 ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trên bàn, thò tám cái chân bé xíu gõ gõ mặt bàn:【 Cái... cái ly kia trơn quá, ta té xuống, sau đó hình như nước tràn vào. 】
Lúc ấy nó đầu óc mơ hồ, theo bản năng quay về giường ngủ, kết quả khi Lục Chương đè lên thì rò điện.
Hiện tại nó bị lỗi một chút, nhưng vấn đề nhỏ thôi, sửa là được.
Chỉ là chức năng ẩn thân tạm thời không nhạy, may mà chỉ có Lục Chương nghe được nó nói chuyện, chắc là di chứng của rò điện.
Thẩm Miên: "Vấn đề không lớn sao?"
【Chắc là ——】
09 liếc nhìn Lục Chương đang bình tĩnh giúp Thẩm Miên chỉnh lại quyển sổ, run rẩy đổi giọng:【Chắc là... vấn đề không lớn đi?】
Thẩm Miên hít sâu một hơi, nhìn cái hình dạng giả làm nhện của nó, y chỉ thấy hai mắt mình đau nhức.
Những lần trước biến hình kỳ quái, y còn tự lừa mình coi như thiên phú của nhện tinh, nhưng bây giờ thì mau khôi phục lại đi. Y thật sự không chịu nổi hình thái này nữa.
"Chờ cơm nước xong, lập tức giải quyết cho ta!"
09 nước mắt rưng rưng:【Ta... ta cũng được ăn cơm sao, ký chủ?】
Hu hu hu, nó còn tưởng sẽ bị cấm ăn ba tháng...
Thẩm Miên nghiến răng: "Đúng vậy. Dù sao, ta cũng là người từng cứu ngươi trong lúc nguy nan, hoàng, tử, thiện, lương!"
09: ......
Nó cảm thấy sau khi chữa xong, tám phần mười nó sẽ bị hành đến sống không bằng chết.
***
Dùng bữa xong, Thẩm Miên ngồi gian ngoài xem sổ sách.
Con nhện tinh màu đen thì mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Chương ở gian trong.
【Ngại quá.】
09 nhỏ giọng, lê thân từng chút về phía Lục Chương:【Ta... tu luyện có chút lỗi, cho nên tạm thời ngươi nhìn thấy ta, nghe được ta.】
【Nhưng ta sẽ nhanh chóng sửa lại! Thật đó!】
Lục Chương lại khá bình tĩnh: "Thật ra cũng không sao."
Ánh mắt của hắn hướng ra gian ngoài, như vô ý nói: "Ngươi với Bệ hạ... biết nhau đã lâu?"
09 nghe xong lập tức ưỡn ngực đắc ý:【Đương nhiên rồi!】
【Từ lúc y tới thế giới này, ta đã vẫn luôn đi theo y!】
Ánh mắt của Lục Chương tối lại: "Thì ra là vậy."
09 nhúc nhích hai cái chân nhỏ:【Ngươi chờ một chút, ta thử lại... như vậy—】
Ngay lập tức, bên tai Lục Chương vang lên từng hồi "bùm bùm" hỗn loạn, khiến hắn không khỏi nhớ đến tối hôm qua—
Khi hắn đè lên con nhện tinh này, hình như cũng nghe loại âm thanh giống thế.
09 bối rối tự kiểm tra một hồi lâu, lại không sửa được bản thân.
Lục Chương rảnh rỗi không yên, cuối cùng mở ngăn bí mật, chuẩn bị đem đồ vật tối qua vội vàng cất giấu ra, rồi sắp xếp lại cho chỉnh tề.
【Hai cái đó để bên ngoài nha.】
Đang sắp xếp được nửa chừng, bên tai của hắn vang lên tiếng thì thầm.
Hắn cúi đầu, liền thấy con nhện tinh đen tuyền kia đang bò tới, đôi mắt tròn xoe lộ vẻ tò mò.
Nó giơ móng nhỏ, chỉ vào một món đồ bên cạnh:【Y thích nhất ngươi mang cái đó, cái kia cũng để ra ngoài.】
Lục Chương nhìn chằm chằm vật nhỏ tròn vo, đôi mắt hơi nheo lại.
Bất ngờ bị nhấc bổng lên, hệ thống: "?"
Nó chớp chớp mắt, nghi hoặc nghiêng đầu.
Lục Chương nhớ lại bộ dạng của nó lúc ăn sáng, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn ăn điểm tâm?"
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chương (tiểu ác ma bưng bánh điểm tâm thì thầm): Bệ hạ còn thích cái nào nữa, hửm?