Sau khi Lục Chiêu tỉnh giấc, đầu tiên là nhắm mắt lại, rồi theo thói quen đưa tay sờ sang bên cạnh.
Khi chạm phải khoảng trống lạnh lẽo, Lục Chiêu tức khắc giật mình bừng tỉnh, đôi mắt mở phắt ra.
Đập vào tầm mắt không phải rèm giường cung đình màu minh hoàng, chăn đệm dưới thân cũng không phải chiếc giường ở Thanh Ninh Điện.
Lục Chiêu ngồi dậy, nhìn quanh bố cục quen thuộc của gian phòng.
Trong mắt của hắn ta thoáng hiện một tia hoảng hốt.
Đây là... mộng ư?
"Nhị công tử!"
Vương quản gia đứng ngoài cửa, gõ mấy tiếng: "Ngài đã tỉnh chưa?"
Âm thanh quen thuộc ngoài phòng vang lên, khiến trái tim Lục Chiêu run rẩy một chút.
Là giọng Vương quản gia, những năm đó phụ thân và huynh trưởng trấn thủ biên cương, hắn ta ở lại Kinh Thành gần như được một tay Vương quản gia chăm nom mà lớn lên.
Ngày phụ thân oan khuất chết trong ngục, đại ca vì chứng minh trong sạch cho phụ thân mà tự vẫn ngay trước cửa phủ Vệ Quốc Công, Vương quản gia cũng đâm đầu vào cột đá sư tử nơi cửa lớn, đi theo đại ca mà đi.
Lục Chiêu suy đoán, có lẽ mình đang mơ về những năm tháng còn sống trong phủ Vệ Quốc Công thuở trước.
Hắn ta bước nhẹ đi đến bên cửa, như sợ quấy nhiễu điều gì, rồi mở cửa ra.
Vương quản gia đứng đó, suýt bị dọa ngã bởi bước chân không tiếng động của nhị công tử.
"Vương... Vương quản gia?"
Lục Chiêu lẳng lặng nhìn người trước mặt, trong lòng dâng lên một trận chua xót đến khó tả.
"Vâng——"
"Nhị công tử?!"
Vương quản gia trừng to mắt, giọng cũng cao hơn: "Ngài đây là làm sao?"
Lục Chiêu bất chợt ôm lấy đối phương, hít sâu một hơi: "Không sao, chỉ là bỗng nhớ đến ngươi."
Vương quản gia:?
Vương quản gia tràn đầy nghi ngờ, đang định hỏi thêm thì Lục Chiêu đã nới lỏng vòng tay.
"Cái đó..."
Lục Chiêu mở miệng trước: "Phụ thân và đại ca... đang ở nhà chứ?"
Nếu thật sự là là mộng, Lục Chiêu muốn gặp phụ thân và đại ca một lần.
Bao năm qua, hắn ta chưa từng mơ thấy bọn họ, nếu hôm nay có thể trông thấy, dù chỉ trong giấc mộng, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện trong lòng.
Ánh mắt của Vương quản gia hơi khác thường: "Lão gia ở trong phủ, lát nữa đại công tử sẽ cùng Bệ hạ hồi phủ."
Lục Chiêu: ?!
Đồng tử của Lục Chiêu co rút, âm thanh bất giác nâng cao: "Bệ hạ?"
Bệ hạ nào? Chẳng lẽ... chẳng lẽ lại là người kia?
Sao lại như âm hồn không tan, ngay cả trong mộng cũng gặp phải người kia vậy?!
Sắc mặt của Lục Chiêu thoáng trầm xuống, trên người ẩn ẩn ra vài phần khí thế uy nghiêm của Đế Vương.
Vương quản gia vẫn không nhận ra điều khác lạ, gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay Bệ hạ cùng đại công tử hồi phủ dùng bữa. Nhị công tử mau sửa soạn đi, lão gia thúc giục rồi."
Lục Chiêu đen mặt đáp một tiếng, xoay người vào phòng rửa mặt thay y phục.
Sau khi thay trang phục chỉnh tề, hắn ta lại nói bóng gió mà từ miệng của Vương quản gia biết được: đại ca hiện tại là Tả Phụng Thần Vệ tướng quân, phụ thân cũng ở trong phủ, lát nữa Bệ hạ sẽ cùng đại ca trở về dùng bữa. Phụ thân có tâm trạng không tệ, chỉ là nếu hắn ta đến muộn, chắc chắn sẽ bị mắng.
Lục Chiêu mê mang mà chớp mắt một cái.
Giấc mộng này có chút kỳ quái.
Không chỉ rõ ràng đến đáng sợ, mà còn hoàn toàn không hợp lẽ.
Tên cẩu hoàng đế kia từ khi nào mà phong đại ca làm Tả Phụng Thần Vệ tướng quân, lại còn long giá đến phủ Vệ Quốc Công dùng bữa?
Vương quản gia nhìn Lục Chiêu mà lo lắng càng sâu, hắn cảm thấy nhị công tử hôm nay thật sự không giống mọi ngày: "Nhị công tử, có cần mời phủ y đến xem không? Ngài thật sự không sao chứ?"
Lục Chiêu thất thần lắc đầu: "Không sao."
Thôi vậy! Dù sao có thể nhìn thấy phụ thân và đại ca đã là tốt lắm rồi.
Chờ đến khi Lục Chiêu bước vào chủ viện, vừa thấy bóng dáng quen thuộc của Vệ Quốc Công đứng đó, hốc mắt của Lục Chiêu lập tức đỏ bừng: "Phụ thân!"
"Ừ."
Vệ Quốc Công nhìn qua như không nghỉ ngơi tốt, ông nghiêm nghị liếc nhìn tiểu nhi tử một cái: "Sao giờ này mới dậy?"
Đã tới giờ nào rồi!
Lục Chiêu cúi đầu, che giấu ánh nước lấp lánh nơi đáy mắt: "Xin lỗi phụ thân, đêm qua nhi tử ngủ muộn."
Hiếm khi thấy tiểu nhi tử ngoan như thế, Vệ Quốc Công hơi sửng sốt, lập tức hắng giọng: "Về sau phải ngủ sớm dậy sớm, được rồi, Bệ hạ sắp đến, mau cùng ta ra cửa nghênh giá!"
Nghe ra trong giọng của phụ thân mang theo sự cung kính đối với Hoàng Đế, Lục Chiêu chỉ có thể âm thầm thở dài.
Phụ thân chịu ủy thác của Thái Tổ, cả đời trung nghĩa tận tâm với Đại Cảnh, mà không hay biết người mà Thái Tổ tin tưởng, hậu thế của Thái Tổ, lại sinh lòng nghi kỵ cực sâu với phủ Vệ Quốc Công.
Tin tưởng tên cẩu hoàng đế kia, phụ thân mới phải chịu hình mà chết trong ngục, đại ca cũng——
Nghĩ đến mật tín năm ấy đại ca phái người đưa đến, Lục Chiêu khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi.
Khi phát hiện Tân đế kiêng kị phủ Vệ Quốc Công, tin lời gièm pha của gian thần mà chèn ép phủ Vệ Quốc Công, đại ca liền lập tức chuẩn bị đường lui trong âm thầm.
Biết phụ thân tuyệt đối sẽ không cho phép làm vậy, cho nên tất cả hành động của đại ca đều tiến hành lặng lẽ.
Năm ấy đại ca cảm thấy không khí trong Kinh Thành không đúng, liền lập tức quyết đoán đưa hắn ta rời khỏi đó.
Lục Chiêu khi đó còn tưởng đại ca bỗng mềm lòng, cho phép hắn ta đi du ngoạn ngoài thành, lại không ngờ rằng...
Giữa đường nghe tin phụ thân bị bắt vào ngục, hắn ta vội muốn quay về, nhưng bị thủ hạ của đại ca cản lại.
Những người kia đều là chiến tướng lui về từ tiền tuyến, do chính đại ca bố trí bên cạnh hắn ta để bảo hộ.
Bọn họ nói với Lục Chiêu, là đại ca đã dặn: Một khi tình thế thay đổi, phải lập tức mang nhị công tử rời đi, tuyệt đối không được quay về chịu chết.
Đại ca không cho hắn ta chết, còn bản thân lại vì muốn thiên hạ nhìn rõ sự vô tình của Tân đế, mà chết ngay trước cửa phủ Vệ Quốc Công.
Trong thư, Lục Chương nói cho đệ đệ biết: hắn sẽ dùng chính cái chết của mình, xé mở một đường máu, buộc tất cả nhìn xem Tân đế làm thế nào để hãm hại công thần, bức tử gia quyến công thần.
Hắn thậm chí còn dặn đệ đệ đừng thương tâm, bởi Tân đế vốn dĩ không có khả năng buông tha cho Thế tử Vệ Quốc Công như hắn.
Lục Chiêu không biết, vào khoảnh khắc ấy đại ca mang tâm tình gì, tỉnh táo đến tàn nhẫn mà mưu định cái chết của chính mình.
Hắn ta chỉ hận bản thân năm đó vì sao không chịu nghe lời một chút, không nghiêm túc tập võ, không đọc thêm mấy hàng sách.
Đại ca thông minh như thế, nếu người chết khi ấy là hắn ta, nay người ngồi ở vị trí kia là đại ca...
Đại ca nhất định sẽ làm tốt hơn hắn ta gấp trăm lần...
"Nhị công tử?"
Vương quản gia đứng phía sau, nhìn nhị công tử thất thần giữa sân như mất hồn, lại liếc sang sắc mặt không tốt của Vệ Quốc Công, liền vội vàng hạ giọng nhắc nhở: "Ngài đứng cho vững một chút."
Phu nhân vừa đi thành Đông mua bồ câu nướng cho Bệ hạ, nếu lúc này nhị công tử lơ ngơ rồi bị đánh, còn ai ở đây mà can ngăn cho chứ?!
Lục Chiêu nghe vậy chỉ đành đè xuống sát ý quay cuồng nơi đáy mắt, rồi đứng thẳng người lại.
Từ xa, nhìn thấy xe ngựa của Hoàng Đế, Lục Chiêu không khỏi hít sâu từng hơi.
Dù là mộng, vẫn chưa gặp được đại ca, hắn ta phải giữ bình tĩnh một chút.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tiền Dụng vén màn xe, rồi cung kính đứng chờ.
Lục Chiêu nhìn gương mặt Tiền Dụng, lại không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm.
Trong xe còn có người khác, chỉ thấy Hoàng Đế nghiêng người nhìn ra ngoài, rồi quay đầu nói gì đó với ai ở phía sau, sau đó mang theo vẻ giận dữ nhảy xuống xe.
Lục Chiêu nhịn không được mà cười lạnh trong lòng.
Đó chính là như thế, vị Hoàng Đế này từ trước đến nay hỉ nộ vô thường, tâm tư sắt đá, lòng dạ khó lường!
Lục Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua hàng thị vệ, cố tìm bóng dáng của đại ca mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bóng dáng quen thuộc ấy lại bước ra từ trong xe ngựa của Hoàng Đế!
Lục Chiêu lập tức mở to hai con mắt.
Hắn ta không kịp nghĩ ngợi gì thêm, liền chậm rãi quay đầu nhìn Vương quản gia phía sau: "Vương quản gia... ta, đại ca ta..."
Giấc mộng này.... không phải quá mức hoang đường hay sao?!
Lục Chiêu nói đến vấp, ánh mắt như dại đi: "Đại ca vì sao lại... đi ra từ trong xe của Bệ hạ?"
Vương quản gia lo lắng nhìn nhị công tử nhà mình, thậm chí hoài nghi hắn ta hai ngày trước uống rượu quá độ, cho đến giờ vẫn chưa tỉnh táo.
Hắn đành bất lực đáp: "Ngài quên rồi sao? Đại công tử và Bệ hạ vẫn luôn như thế mà?"
Trước đây, hắn chỉ cảm thấy Bệ hạ coi trọng đại công tử, thực sự chưa từng nghĩ theo hướng kia...
Vương quản gia nhìn về phía không xa, nơi Lục Chương đang ôm một chiếc hộp nhỏ, khẽ nghiêng người thì thầm bên tai Bệ hạ điều gì đó, cười tủm tỉm nói: "Tình cảm của đại công tử và Bệ hạ thật tốt."
Lục Chiêu đang muốn cười nhạo, đã nghe thấy Vương quản gia nói tiếp: "Đặc biệt là sau khi thành hôn, càng không giống như trước nữa."
"——"
Lục Chiêu hoài nghi mình nghe lầm: "Cái gì thành hôn?"
Hắn ta quay đầu, nhìn áo ngoài của Hoàng Đế và đại ca đều cùng một kiểu, trong đầu vang lên ầm ầm, run rẩy hỏi: "Ai cùng ai thành hôn?!"