Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 132

Âm giọng của Lục Chiêu vừa rơi xuống, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

Không chỉ Vương quản gia, ngay cả Vệ Quốc Công đứng trước mặt hắn ta cũng đồng loạt quay đầu, dùng một loại biểu tình khó tả nhìn về phía Lục Chiêu.

Vệ Quốc Công trừng mắt nhìn tiểu nhi tử của mình, trên mặt viết rõ mấy chữ: Đầu óc con bị kẹt cửa rồi à?!

"Nhị công tử, đừng nói đùa như vậy."

Vương quản gia hơi khẩn trương mà liếc qua chiếc xe ngựa không xa, hạ giọng nhắc nhở: "Ngài... có phải là ngủ đến hồ đồ rồi không? Hai ngày trước, đại công tử cùng Bệ hạ vừa mới cử hành đại hôn mà!"

Nghe vậy, Lục Chiêu lập tức hít mạnh một hơi lạnh, chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, cả người loạng choạng suýt đứng không vững.

Giấc mộng này... giấc mộng này đúng là quá hoang đường!

Đưa hắn ta tới nơi quái quỷ nào vậy?!

Đại ca, sao có thể... sao lại có thể cùng—

Lục Chiêu ngơ ngác xoay đầu, nhìn về phía hai bóng người bên cạnh xe ngựa.

"Bệ hạ...?"

Lục Chương đứng bên cạnh, đưa tay giúp Thẩm Miên chỉnh lại vạt áo, giọng trầm thấp nhận sai: "Thần biết sai rồi."

"Hừ."

Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng: "Giờ mới biết sai?"

Đêm qua y đã nói rất rõ rồi... thế mà người này còn dám... Hừ!

Lục Chương lập tức nâng chiếc hộp nhỏ trong tay lên, nhanh chóng xoay điều chỉnh góc độ dễ thương nhất của hệ thống, vẻ mặt thành khẩn: "Thật mà, Bệ hạ, đừng giận nữa."

Thẩm Miên nhìn hệ thống lông xù xù kia, càng nhìn càng thấy tức.

Hệ thống 09 đang ngụy trang thành con nhện nhỏ, dùng đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn chủ nhân, run rẩy từng sợi lông, rồi nghiêng đầu khe khẽ kêu một tiếng: 【Kỉ?】

Thẩm Miên trừng mắt : "Gọi cái gì? Ai cho ngươi phát ra tiếng hả?!"

09: QAQ

Thẩm Miên nhìn dáng vẻ đáng thương chờ chực rơi nước mắt của nó, cười lạnh một tiếng: "Dám khóc thử xem, ta liền treo ngươi lên khung cửa tẩm điện, cho ngươi khai thật, mấy ngày nay ngươi với hắn đã nói những gì?"

09 nhỏ giọng đáp: 【Nói cái gì đâu, ta không có, ta thật sự chưa nói gì hết.】

Thẩm Miên: Quỷ mới tin chưa nói gì!

Hai ngày nay y luôn cảm thấy hai người này có điều mờ ám, thỉnh thoảng lại lầm bầm lầu bầu gì đó mà y không nghe rõ.

Mà càng nghĩ càng giận, đêm qua, khi Lục Chương đem đôi đồ vật kỳ quái của Tống Thanh Ninh đưa tới, còn kề sát hỏi một câu "Không phải Bệ hạ thích nhất hai cái này sao", y suýt nổ tung tại chỗ!

Chỉ nhớ lại thôi, eo đã lại nhức.

Trước cửa phủ Vệ Quốc Công, Lục Chiêu nhìn đại ca mình đang đứng cạnh xe ngựa, dáng vẻ khép lép mà nhỏ giọng nhận lỗi với cẩu hoàng đế, trong lòng hắn ta lập tức nghẹn lại.

Một bên cảm thấy giấc mộng này thật sự quá mức ly kỳ, một bên lại nhìn đại ca cúi đầu trước cẩu hoàng đế kia... ừm, hình như cũng có chút hợp tình hợp lý.

Lục Chiêu thở dài.

Hắn ta vốn còn định mau chóng tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường này, nhưng nghĩ đến còn muốn nhìn đại ca thêm chút nữa... đành phải nhẫn nhịn.

"Con than cái gì!"

Vệ Quốc Công hung hăng liếc xéo tiểu nhi tử nhà mình một cái: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Bệ hạ, con ở đây than thở cái gì hả?"

Lục Chiêu: "......"

"Không, không có gì."

Hắn ta cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chỉ là... con cảm thấy hơi buồn ngực thôi."

Vương quản gia đứng bên cạnh nhìn mà mặt mũi ngưng trọng:

Xem ra, lát nữa vẫn nên mời phủ y tới khám cho nhị công tử.

Hôm nay trông nhị công tử không bình thường chút nào!

Bên kia, Lục Chương lại nhẹ giọng nói gì đó bên tai Hoàng Đế, khiến sắc mặt của Người thoáng do dự.

Y chớp mắt, giọng khẽ khàng mà cứng cỏi: "Trẫm... trẫm đâu phải thích đến vậy."

Lục Chương cười ngoéo lấy đầu ngón tay của Bệ hạ: "Là thần thích."

Hắn ngừng lại một thoáng, ánh mắt liếc qua eo của Thẩm Miên, giọng nhẹ như gió: "Bệ hạ, eo còn mỏi sao?"

Thẩm Miên:.....

Ánh mắt của Thẩm Miên lập tức trở nên sắc lạnh: "Một chút cũng không!"

"Trẫm tốt vô cùng."

09 lặng lẽ cọ móng vuốt: Ký  chủ mạnh miệng! Nếu không phải nhờ thuốc của Tống Thanh Ninh đưa, giá trị sinh mệnh của ngài thiếu chút rơi thẳng 10 điểm đấy...

Tất nhiên, lời này nó chỉ dám âm thầm oán than, tuyệt đối không dám nói ra trước mặt Thẩm Miên.

Hôm nay theo ký chủ đến phủ Vệ Quốc Công ăn cơm, nó đã phải năn nỉ suốt nửa buổi mới được đi đó!

Tiền Dụng đứng phía sau hai người, chỉ cảm thấy hàm răng ngứa ngáy.

Hắn lạnh mặt liếc nhìn Lục Chương đang cúi đầu nói nhỏ với Bệ hạ, biểu tình âm trầm như hận không thể một đao chém chết người.

Lục Chiêu lại đầy mặt lo lắng mà nhìn đại ca của mình.

Dẫu biết đây là mộng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến lòng hắn ta đau nhói.

Đại ca của hắn ta...

"Làm gì đó?"

Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, khiến Lục Chiêu đang chìm trong hồi ức bỗng cả kinh.

Hắn ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình.

Lục Chương hơi nhíu mày mà nhìn chằm chằm Lục Chiêu: "Đệ thất thần cái gì."

"Không, không có gì."

Lục Chiêu hận không thể lập tức vùng dậy chém chết tên cẩu hoàng đế kia, nhưng lại sợ nếu làm thế thì giấc mộng này sẽ tan biến, cuối cùng chỉ đành hít sâu một hơi, yên lặng đứng sang một bên, rồi thành thật theo sau Vệ Quốc Công đi vào phủ.

Lục Chiêu đi chậm lại vài bước, ánh mắt vẫn không rời bóng dáng của huynh trưởng phía trước.

Dù trong mộng có người chướng mắt cỡ nào, nhưng được nhìn thấy người nhà, trong lòng Lục Chiêu vẫn dâng lên vui mừng không nói thành lời.

Đoàn người vừa đặt chân vào phủ không bao lâu, phu nhân Vệ Quốc Công liền trở về.

Nhìn thấy mẫu thân, đầu tiên là Lục Chiêu cả kinh, ngay sau đó trong lòng dâng lên một cơn bi thương không tên, rồi nhịn không được mà nhẹ giọng gọi: "Mẫu thân..."

——Từ năm Lục Chiêu 6 tuổi đến nay, hắn ta chưa từng gặp lại mẫu thân, không ngờ hôm nay lại có thể trông thấy người trong giấc mộng này.

Sau khi mình đăng cơ, hắn ta từng phái người đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng chỉ nghe tin mẫu thân đã ra biển từ nhiều năm trước, rồi từ đó không trở về.

Thẩm Miên đứng ở phía trước nghe thấy tiếng gọi khẽ kia, y hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần suy tư đánh giá.

Lục Chiêu đang ngổn ngang trăm mối, lại thấy phu nhân Vệ Quốc Công đưa đồ vật trong tay nhét thẳng vào lòng Hoàng Đế, còn nói lát nữa muốn đích thân xuống bếp, làm riêng hai món cho Người nếm thử.

Lục Chiêu lập tức chết lặng, ngay cả Vệ Quốc Công cũng hơi đổi sắc mặt.

"Phu nhân—"

Vệ Quốc Công muốn nói lại thôi: "Những chuyện này....."

Lục Chiêu lập tức nhìn phụ thân: Phụ thân cũng thấy mẫu thân hạ mình nấu cho cẩu hoàng đế là không ổn đúng không?!

Nhưng phu nhân Vệ Quốc Công hoàn toàn không để ý đến ai, đi thẳng về phía nhà bếp.

Đến giờ dùng bữa, Lục Chiêu nhìn người nhà quây quần bên bàn, trên môi bất giác hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Cho dù không hiểu vì sao giấc mộng kì quái này lại xuất hiện, cho dù trong bàn còn có cái người hắn ta hận nhất, nhưng gia đình đoàn tụ, lại được ăn bữa cơm do mẫu thân tự tay nấu—

Ăn một miếng đồ ăn do phu nhân Vệ Quốc Công nấu, sắc mặt của Lục Chiêu không khống chế được mà vặn vẹo.

Giấc mộng này... ngay cả vị giác cũng thật đến như vậy sao?!

Mà bên kia, Lục Chương đã nhanh chóng đem món ăn của phu nhân Vệ Quốc Công đặt gần mình hơn, sau đó lại bóc hai con tôm, gắp cá, lựa miếng thịt mềm nhất, đặt gọn gàng vào trong bát của Thẩm Miên.

Thậm chí, Lục thế tử thuần thục đến mức, gắp một miếng sườn non cho hệ thống.

【Oa~】

Hệ thống giơ móng vuốt nhỏ, ôm lấy miếng sườn cắn vui vẻ: 【Cái này ngon quá!】

Thẩm Miên nhìn sang phu nhân Vệ Quốc Công đang tràn đầy chờ mong ở cách đó không xa, gắp một miếng đồ ăn do bà làm đưa vào miệng.

【Giá trị sinh mệnh giá trị -0.1】

Thẩm Miên: ?!

Phu nhân Vệ Quốc Công bỏ cái gì trong món ăn vậy?!

Rõ ràng nhìn rất đẹp mắt, tại sao hương vị lại kỳ lạ như thế?!

"Bệ hạ?"

Lục Chương không kịp ngăn lại, có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Miên, rồi vội đưa một bát nước trái cây đến trước mặt, giọng ép thấp hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao."

Thẩm Miên cương quyết nuốt xuống, rồi quay sang mỉm cười với phu nhân Vệ Quốc Công: "Hương vị... thực... rất ngon."

Tay của Vệ Quốc Công run run: Bệ hạ!

Ông gian nan nuốt xuống miếng đồ ăn do phu nhân làm, trên mặt vẫn cố gượng ra một nụ cười tươi tắn phụ họa, chỉ có trong lòng là một tiếng thở dài thật dài.

Phu nhân nhà ông vốn không mẫn cảm với hương vị, đôi khi hứng chí nổi lên vào bếp... thì thường thường kết quả sẽ thế này.

Lục Chiêu ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Hoàng Đế.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ Hoàng Đế lại có thể nói ra lời ấy.

Quả nhiên... giấc mộng này tuyệt đối không bình thường!

Thẩm Miên nhìn Lục Chương mặt không đổi sắc mà ăn, y thò tay kéo đĩa đồ ăn lại, rồi nhân lúc phu nhân Vệ Quốc Công không chú ý, liền gắp đầy một đũa đồ ăn đưa cho hệ thống.

"Ăn đi, đừng lãng phí."

09: ?

Nó nghi hoặc mà há miếng, kế đó lập tức phát ra tiếng nôn khan đứt quãng:【 Oẹ....Oẹ...! 】

Nghĩ đây là do mẫu thân Lục Chương làm, nó cố nén nước mắt cùng phun tào, âm thầm tắt luôn chức năng vị giác của hệ thống.

Lục Chương lẳng lặng nhìn động tác của Thẩm Miên, chân mày hỏi nhướng lên.

Lục Chiêu nhìn cảnh tượng ấy, đau lòng đến mức nhắm tịt mắt——

Ai!

Dùng bữa xong, Lục Chiêu hít sâu một hơi.

Tính toán thời gian chắc đã đến lúc, mặc dù luyến tiếc, nhưng hắn ta cũng nên tỉnh khỏi giấc mộng này rồi.

Ngày mai còn phải thượng triều.

Lục Chiêu bưng chén trà lên, uống nốt ngụm cuối, rồi lưu luyến nhìn người nhà.

Thẩm Miên vẫn luôn âm thầm quan sát Lục Chiêu, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.

Lục Chiêu chậm rãi cất tiếng gọi: "Ca."

Giọng nói của hắn ta nghẹn ngào đến cực điểm, tức khắc khiến tất cả mọi người đều giật mình ngẩng đầu.

Lục Chương mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn đệ đệ.

Lục Chiêu bỗng một hơi trút hết suy nghĩ trong lòng: "Cho dù ở trong cung, huynh cũng không cần phải ép giả cầu toàn, nghĩ cho bản thân nhiều hơn, còn phụ thân nữa, trung thành là tốt, nhưng ngu trung là không được. Người có thể làm trung thần, nhưng Hoàng Đế đối xử với người thế nào chứ?"

Vệ Quốc Công còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Chiêu đã quay sang nhìn mẫu thân: "Mẫu thân, người phải bảo trọng, nếu có ý định ra biển thì nhớ mang nhiều người, nhất định phải chú ý an toàn."

Nghĩ đến kết cục của nhà mình, hai mắt của hắt ta rưng rưng: "Nếu... nếu như phụ thân không còn... mẫu thân, người phải—"

"Nghịch tử!"

Vệ Quốc Công vỗ mạnh bàn đứng bật dậy, cơn giận ập đến khiến lồng ngực phập phồng dữ dội, chén trà trong tay bị bóp nát vụn.

Ông nhìn về phía Hoàng Đế đã sợ ngây người, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi mà đối diện với Người.

Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!

Nghịch tử này là điên thật rồi hay sao?!

Vương quản gia đứng ngoài cửa chuẩn bị bưng điểm tâm vào, liền cả người cứng đờ: E rằng không cần mời phủ y nữa.

Vẫn nên mời cao tăng trong miếu tới làm pháp sự đi thì hơn!

Lục Chiêu nhìn phụ thân giận đến bốc khói, lại lộ ra nụ cười quả nhiên là như thế.

Aiz... phụ thân chính là như vậy, cho dù trong mộng, ông vẫn không cho phép ai nói nửa chữ bất kính với Hoàng Đế.

Trước khi Vệ Quốc Công xông tới, Lục Chiêu nhắm mắt lại, dốc sức hít sâu một hơi, rồi hung hăng đập đầu vào mép bàn!

Đã đến lúc tỉnh rồi!

"Ai!"

Thẩm Miên đưa tay muốn cản, nhưng đã không kịp rồi.

"ĐÔNG!"

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, tiếp đó là tiếng gào thảm thiết của Lục Chiêu: "AA-AAA!!"

Giữa cơn đau như vỡ đầu, Lục Chiêu mở mắt ra, ngơ ngác nhìn phụ thân đang túm cổ áo hắn ta, cuối cùng nét thong dong trên mặt từng tấc từng tấc sụp đổ.

Không, không phải.

Khoan đã—!

Tại sao hắn ta vẫn chưa tỉnh?!



—————
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chương: Bệ hạ, để ý ta một chút đi!

09: Vậy còn ta?! Không ai quan tâm hệ thống sống chết thế nào sao?! QAQ

Bình Luận (0)
Comment