Trong nhã gian tửu lâu, Tống Thanh Ninh hết lần này đến lần khác muốn mở miệng lại thôi, ánh mắt lén lút nhìn sang người "ngồi" bên cạnh mình, rồi liên tục ra hiệu bằng ánh mắt với Thẩm Miên.
Này... rốt cuộc là sao vậy?
Lục Chiêu bảo là ngồi bên cạnh cậu ta, nhưng trong mắt Tống Thanh Ninh, người này rõ ràng đang đứng tấn trên ghế.
Hoàng Đế đại hôn, Đại Cảnh nghỉ mừng bảy ngày, mấy người bọn họ vốn đã hẹn trước: đợi Thẩm Miên và Lục Chương dùng xong gia yến ở phủ Vệ Quốc Công, liền cùng nhau ra ngoài dạo chơi, tối đến tụ hội ăn uống, xem pháo hoa rồi mới ai về nhà nấy.
Thế nhưng, chờ mãi ở chỗ hẹn vẫn không thấy người đến, ban đầu Tống Thanh Ninh còn tưởng hai người kia nói chuyện vui quá nên đến trễ.
Mãi đến khi từ xa trông thấy đồng hương cùng Lục Chương, và đi phía sau theo là Lục Chiêu đang cố sức che giấu, nhưng dáng đi khập khiễng kia vẫn không thể giấu nổi, Tống Thanh Ninh mới bừng tỉnh đại ngộ.
Đây nào phải nói chuyện vui quá nên chậm trễ, mà là đánh tới vui quá nên chậm trễ mới đúng!
Trong phủ Vệ Quốc Công, người có thể đánh Lục Chiêu thành thế này, e cũng chỉ có mỗi Vệ Quốc Công.
Bởi vì Lục Chiêu, bọn họ đành phải tạm sửa kế hoạch, kéo nhau tới tửu lầu uống rượu nói chuyện cho qua.
Lục Chiêu cúi gằm đầu, không dám dùng ánh mắt bất mãn mà liếc Thẩm Miên nữa.
Nếu vừa rồi không có Thẩm Miên ra tay ngăn kịp, e rằng hắn ta đã sớm bị Vệ Quốc Công đánh cho thành... một đống thịt vụn.
Trong lòng Lục Chiêu vẫn còn sợ hãi, khẽ động đậy thân mình, nhưng vừa chạm tới miệng vết thương liền đau đến nhăn mặt, hắn ta nhanh chóng liếc trộm Tống Thanh Ninh ngồi cạnh, cố sức giữ vẻ mặt bình thản.
Tống Thanh Ninh:......
Không phải, nhìn ta làm gì?
Ánh mắt của Thẩm Miên dừng lại trên người Lục Chiêu một lát, sau đó khẽ lắc đầu với Tống Thanh Ninh: "Không có chuyện gì đâu."
Phía y thì đúng là không có chuyện gì, nhưng còn Tống Thanh Ninh thì----
Ai mà biết được.
Tuy Lục Chiêu hoàn toàn không hiểu thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta hiểu rõ một điều: hiện tại, tốt nhất là ngoan ngoãn cho yên thân.
Lục Chiêu không biết bao giờ mình có thể trở về, nếu cứ luôn bị kẹt ở đây, vậy ở thế giới kia, mình sẽ luôn hôn mê bất tỉnh? Hay là "Lục Chiêu" vốn thuộc về thế giới này sẽ cùng hắn ta tráo đổi?
Nếu là vế trước... Thanh Ninh thấy mình mãi không tỉnh, có phải sẽ lo lắng hay không?
Ý nghĩ xoay loạn, tâm tình của Lục Chiêu thoáng chốc hỗn loạn vô bờ.
Lục Chiêu nhìn đại ca đang kiên nhẫn gắp thức ăn cho Thẩm Miên, tay cầm đũa vô thức vẽ vài vòng trong bát cơm. Đến khi thấy Thẩm Miên gắp một miếng thịt nướng cho Tống Thanh Ninh, hắn ta theo phản xạ buột miệng nói ra: "Hắn không ăn thịt nướng."
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trên bàn, kể cả Ứng Tông và Hoắc Yếm ít nói cũng đều dừng đũa, ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Lục Chiêu.
Thẩm Giác muốn mở miệng lại thôi, ánh mắt khẽ đảo qua lại giữa Lục Chiêu và Tống Thanh Ninh, cuối cùng không nói gì, chỉ gắp một viên tròn nhỏ bỏ vào bát Hoắc Yếm, khẽ nói: "Cái này ngon lắm."
Hắn nhỏ giọng nói một câu, rồi tự cho là không ai để ý, nhanh tay gắp miếng củ cải tỉa hoa thả vào trong bát của Hoắc Yếm.
Thẩm Miên: Hửm?!
Đôi mắt của y lập tức trừng lớn, tạm gác chuyện Lục Chiêu sang một bên, giả vờ cúi đầu gắp thức ăn, nhưng ánh mắt lại âm thầm hướng về hai người kia mà nhìn chằm chằm.
Trong trí nhớ của Thẩm Miên, Hoắc Yếm đối với Thẩm Giác lúc nào cũng mang thái độ xa cách, thế mà giờ phút này, Hoắc Yếm lặng im nhận miếng đồ ăn, còn bình tĩnh nhai nuốt không nói một lời.
"Ăn cái này."
Tô Lặc không mảy may quan tâm dòng sóng ngầm trong bàn tiệc, chỉ lo hăng hái gắp thức ăn cho đệ đệ, chẳng mấy chốc trong bát của Ứng Tông đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
"Ai nói ta không ăn thịt nướng?"
Tống Thanh Ninh hoàn toàn không hiểu gì, thẳng tay nhét miếng thịt nướng vào miệng nhai rôm rốp, rồi nhìn bộ dáng của Lục Chiêu: "Chân ngươi không đau à?"
Lục Chiêu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Thanh Ninh đang ung dung nhai thịt, trong lòng đột nhiên có chút bừng tỉnh.
Khi hắn ta gặp Tống Thanh Ninh ở thế giới kia, quả thật đối phương không ăn thịt nướng.
Sau khi khởi binh, từng có một lần hắn ta bảo Tống Thanh Ninh ăn thử, kết quả là Tống Thanh Ninh vừa nuốt xuống đã vội vàng trốn ra ngoài phun sạch.
Từ đó về sau, bất luận là ăn cái gì, hắn ta luôn nhớ chuẩn bị cho Tống Thanh Ninh phần thức ăn hợp khẩu vị nhất.
Không ngờ, nơi này nhiều chuyện đều đã khác.
Lục Chiêu khẽ nghiêng đầu, nhìn Hoắc Yếm đang bình thản rót nước trái cây cho Thẩm Giác.
Chẳng lẽ là vì trận đại hỏa kia?
Kỳ quái thật, mấy người tụ họp ở đây nhìn qua thì rất hòa thuận, vậy mà khi trong nhà xảy ra chuyện, đến lúc cần giúp phủ Vệ Quốc Công nói đỡ vài lời trước mặt Tấn Vương, thì lại không thấy ai.
Không biết hiện tại Tấn Vương đang làm cái gì.
Đè xuống tia nghi hoặc ấy, Lục Chiêu cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát.
Ánh mắt của Tống Thanh Ninh dần hiện lên vẻ nghi ngờ sâu hơn.
Cậu ta ra hiệu cho Thẩm Miên: Người này... có phải hơi không bình thường không?
Nếu không, lát nữa đừng đi xem pháo hoa nữa, trực tiếp vào miếu xem thử có chuyện gì đi!
Thẩm Miên: ......
Y đại khái đã đoán được nguyên do, chỉ là nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
Khi bữa cơm sắp kết thúc, mấy người lại thương nghị với nhau chuẩn bị đi xem pháo hoa.
Tống Thanh Ninh nhìn Lục Chiêu, do dự hỏi: "À... hay là ngươi về phủ trước đi?"
Người trên đường đông như vậy, nhỡ chen chúc đụng phải thương binh như Lục Chiêu thì biết làm sao.
Lục Chiêu hơi sững lại.
Về nhà...
Nói thật, hiện giờ hắn ta có phần không dám.
Trước khi ra cửa, ánh mắt của phụ thân sắc như lưỡi đao: Chờ Bệ hạ đi rồi, xem ta thu thập con thế nào!
Lục Chiêu trầm ngâm một lát, trong đầu chợt lóe qua một ý tưởng mà hắn ta tự thấy là song toàn mỹ mãn.
"Ta... ta hôm nay trước không quay về."
Lục Chiêu nhìn sang Tống Thanh Ninh, gương mặt hiện lên vẻ đáng thương, giọng điệu cũng mềm đi: "Vừa nãy phụ thân ta còn nói muốn đánh ta một trận. Hay là ta qua nhà ngươi tá túc một đêm, chờ ngày mai người nguôi giận rồi, ta lại trở về?"
Vừa dứt lời, hắn ta liền thấy gương mặt của Tống Thanh Ninh giật giật, biểu tình rối rắm đến cực điểm.
Tống Thanh Ninh lại vô thức nhớ đến một mảng ký ức nào đó.
Thật vất vả lắm cậu ta mới quên hoàn toàn!
Thẩm Miên nhìn bộ dạng của Lục Chiêu, ánh mắt lướt về phía Lục Chương.
Sao thế này... Lục Chiêu này, vì sao lại khiến y có cảm giác quen thuộc đến lạ?
Vẻ mặt của Lục Chương vẫn nhàn nhã, đưa khối thịt đến gần chiếc hộp nhỏ trong tầm tay.
"Hoàng huynh, các huynh ra ngoài cũng mang theo sủng vật sao."
Thẩm Giác tò mò ló đầu nhìn tới: "Cái này... nuôi con gì vậy?"
Vừa nhìn rõ thứ trong hộp, Thẩm Giác liền hít mạnh một hơi, sắc mặt biến đổi: "Cái gì đây, nhện à?!"
09 ngẩng đầu, vừa khéo bắt gặp vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Giác.
09:.....
Nhện thì sao chứ? Nó lười đến nỗi ngay cả củ cải cũng không buồn ăn, có động chạm gì đến ai đâu mà khinh thường nó!
Lục Chiêu vẫn nhìn chằm chằm Tống Thanh Ninh, thấy đối phương trầm mặc liền khẽ thở dài: "Nếu Tống công tử thấy bất tiện, vậy thôi vậy."
Khóe môi hắn ta khẽ cong lên nụ cười chua xót: "Dù sao phụ thân... chắc cũng không đến mức đánh chết ta đâu."
Tống Thanh Ninh nhìn bộ dáng kia, chỉ cảm thấy đôi đũa trong tay cũng nóng ran lên.
"Vậy... vậy được rồi, lát nữa ta bảo người dọn cho ngươi một gian phòng khách."
Ánh mắt của Lục Chiêu lập tức sáng như đuốc: "Đa tạ Tống công tử!"
Tuy rằng thế giới này đã thay đổi không ít, nhưng xem ra, Tống Thanh Ninh vẫn còn giữ một phần cảm tình với hắn ta như trước kia.
Tống Thanh Ninh chỉ thấy mặt mình mỗi lúc một nóng hơn, lòng dạ rối như tơ vò, không biết phải làm sao cho phải.
Thẩm Miên nhìn cậu sinh viên kia như ngồi trên đống lửa, đôi mắt dần nheo lại.
Không thích hợp.
Lúc trước đã cảm thấy Tống Thanh Ninh sau khi từ biên quan trở về liền có chỗ không bình thường, y nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau, cuối cùng Thẩm Miên cũng có được đáp án.
"Chính là... chính là lúc trước ở biên quan......"
Tống Thanh Ninh tiến cung mang Coca mới cho Thẩm Miên, ngồi đó ấp úng, lựa lời mãi không biết mở miệng thế nào.
—— mấy ngày nay Lục Chiêu vẫn luôn ở phía Bắc thành, còn liên tục biến đủ loại đồ đưa tới. Trong lòng Tống Thanh Ninh vừa ngượng ngập lại không biết tìm ai nói, nay thấy Thẩm Miên chủ động hỏi, cuối cùng cắn răng quyết tâm, muốn cùng đồng hương thương lượng chuyện... tình cảm.
Thẩm Miên lập tức ngồi thẳng lưng, đưa tay ấn 09 đang thò đầu hóng chuyện trở lại hộp, tự rót cho mình một ly Coca.
"Nói nhanh!"
Nhanh lên, Bệ hạ sắp nghẹn đến sốt ruột rồi!
Mặt Tống Thanh Ninh hơi đỏ: "Chính là... mấy tháng trước, hắn bỗng nhiên nói với ta, gần đây hình như thích một người, nhưng hắn không xác định rõ lòng mình, cũng không biết đối phương có thích hắn hay không."
Thẩm Miên lập tức "A ——" một tiếng dài đầy thâm ý.
Lục Chiêu nói người kia là ai... thật sự khó đoán ghê nha.
Tống Thanh Ninh ôm mặt.
Khi đó cậu ta chuyên tâm làm thí nghiệm ruộng, Lục Chiêu thường đến hỗ trợ, còn hay mang cho cậu ta mấy bó cỏ khô mới để nuôi đám thỏ con.
Thường xuyên qua lại, Tống Thanh Ninh cũng thay đổi thái độ với Lục Chiêu, bắt đầu xem người ta như bằng hữu.
Bằng hữu có rối rắm, đương nhiên phải giúp đỡ phân tích!
Nghe nói Lục Chiêu không rõ lòng đối phương, Tống Thanh Ninh ngay tại chỗ hóa thân thành đại sư tình cảm: "Này thì đơn giản thôi, ngươi cứ làm vài chuyện mà bằng hữu bình thường sẽ không làm, thử phản ứng của hắn."
Cậu ta nghiêng người sát vào Lục Chiêu, hoàn toàn không để ý ngay lúc đó vành tai của Lục Chiêu đỏ lên rõ ràng: "Tỷ như... nếu là bằng hữu bình thường, khoảng cách gần thế này, sau đó......"
Cậu ta làm bộ muốn nắm tay Lục Chiêu: "Nói như vậy, ngươi cảm thấy——"
Thẩm Miên uống một hơi cạn sạch Coca, kích động: "Sau đó?"
Vẻ mặt của Tống Thanh Ninh như mất hết hi vọng sống: "Sau đó ta bị hắn đè lên bàn."
—— Không phải kiểu bị đồng hương ấn lên bàn lúc trước!
Người kia ấn cậu ta lên bàn rồi... hôn!