Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 34

Tiền công công muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đem bình uyên ương chuyển hương mang đến trước ngự tiền.

Thẩm Miên cầm lấy bình, nghiên cứu một hồi, rồi xốc nắp bình lên, chuẩn bị đổ trà sữa vào trong đó.

Tống Thanh Ninh ôm báo tuyết trong lòng, thấy cái bình trong tay y, lập tức tò mò thò đầu lại gần: "Cái gì vậy? Cái gì vậy?"

Cho cậu ta xem một chút đi!

Trà Sữa bị ôm chặt vào trong ngực, hai chân sau đạp ngay lên cằm Tống Thanh Ninh, cả khuôn mặt con báo tuyết vặn vẹo vì phản kháng, suýt nữa bẹp dí lại.

Nhưng cậu sinh viên kia chẳng hề phát hiện, thậm chí còn lấy sườn mặt cọ cọ móng vuốt báo tuyết, lại tiện tay nhéo một phen vào đệm thịt mềm mềm.

Toàn thân Trà Sữa cứng đờ, ngay sau đó hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, yếu ớt rên lên một tiếng, nghiêng người nằm oặt trên tay Tống Thanh Ninh.

Tống Thanh Ninh cười hắc hắc: "Đồng hương, con báo này của ngài hình như rất thích ta."

Thẩm Miên: ......

Nếu không thì ngươi nhìn biểu cảm của Trà Sữa rồi hãy nói tiếp đi?!

Cái này mà là thích sao? Rõ ràng là từ bỏ giãy giụa mà!

Thụ chính tự tin kinh người, luôn luôn xuất hiện vào những thời khắc không thể lý giải.

Thẩm Miên đặt bình lên bàn: "Là bình uyên ương chuyển hương, như thế này ——"

Y ra hiệu với Tống Thanh Ninh: "Đổ như vậy, là có thể rót ra hai loại chất lỏng khác nhau."

"À!"

Tống Thanh Ninh mạnh mẽ gật đầu: "Ta biết rồi! Là dùng để hạ độc người ta, đúng không!"

Thẩm Miên: "Ngươi có thể nghĩ thứ gì tốt đẹp hơn được không."

Tiền công công do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bước lên, thay Thế tử nói mấy lời.

Tuy rằng, hắn vẫn luôn cảm thấy vị Thế tử này không quá thích hợp, nhưng hiện giờ Vệ Quốc Công còn ở biên quan, hơn nữa chỉ là mấy quyển sách, một rương sách, cứ thế mà ban chết người ta, dường như cũng hơi quá tay.

Có điều, dám để Bệ hạ phải nhìn những thứ dơ mắt kia, bị đánh 800 trượng cũng còn là nhẹ.

"Bệ hạ."

Tiền công công nở nụ cười cung kính: "Cái này... là chuẩn bị rượu ngon, sau đó đưa đến cho Thế tử Vệ Quốc Công nếm thử phải không ạ?"

"A?"

Thẩm Miên giơ tay, đổ trà sữa vào bình: "Lục Chương? Vì sao phải đưa cho hắn chứ......"

Vừa nghĩ đến Lục Chương, y liền nhớ tới những quyển thoại bản rải đầy đất hôm đó, còn có hình ảnh tình cờ thoáng nhìn thấy, cảnh tượng mang tính đánh sâu vào thần trí mà giàu lực va chạm đến mức khó mà quên được.

Bên tai Thẩm Miên bất giác nóng lên.

Hôm nay y thật không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Lục Chương.

Y đã hơi bị chấn động tinh thần.

Thẩm Miên thật sự không tài nào hiểu nổi, vị Lục ái khanh ngày thường thành thục, săn sóc, ổn trọng, đoan trang, trong mộng lại tự vận để giữ gìn trong sạch kia, thế mà sau lưng lại có thể đọc loại tiểu thoại bản cuồng dã kính bạo ấy.

Hơn nữa, còn là cả một rương đầy.

Cảm giác Lục ái khanh hình như có chút... biến sắc rồi.

Nhưng mà... một Lục Chương như vậy, lại khiến người ta sinh ra cảm giác vị tiên quân đoan chính trên mây bỗng nhiên rơi xuống phàm trần.

Lục ái khanh hôm nay, chính là Lục ái khanh phàm tục mà thân thiết!

Thẩm Miên vặn cơ quan nhỏ trên nắp bình, rót trà sữa vào một cái ly khác, hai loại chất lỏng với màu sắc khác nhau chậm rãi hòa quyện: "Trà sữa ca cao!"

Y uống một ngụm, cảm thấy vị ngọt hơi nhạt, lại cho thêm ít ca cao vào.

Lần này hương vị mới đúng chuẩn.

Thẩm Miên nheo mắt lại, trông vô cùng hài lòng.

Tống Thanh Ninh nhìn đến đỏ cả mắt: "Mau mau, đồng hương, cho ta thử một ngụm đi!"

Tiền công công mỗi lần nghe thấy tên tiểu tư nhà họ Hoắc này cùng Bệ hạ nói chuyện, đều cảm thấy mạch máu trên trán muốn nổi lên rồi.

Thật là to gan! Lục Chương còn bị đánh 800 trượng, tên này cũng đáng bị ban... tự sát!

Nhưng Thẩm Miên lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì, Tiền công công chỉ đành cắn răng, nuốt sự bất mãn vào lòng.

—— Chỉ là mỗi khi có cơ hội, hắn liền len lén trừng Tống Thanh Ninh một cái, ý đồ dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương phải cung kính với Bệ hạ một chút.

Mộc Tê đứng bên cạnh, hết nhìn con báo tuyết trong ngực Tống Thanh Ninh, lại nhìn cái miệng không ngừng lải nhải của cậu ta.

Bệ hạ dường như thích bộ dáng người này.

Đáng tiếc...

Vốn còn định nhân tiện lấy luôn đầu lưỡi cậu ta đem luyện chế.

Một bình trà sữa ca cao chia xong, Thẩm Miên cùng Tống Thanh Ninh lại trò chuyện một hồi về chuyện trồng trọt.

"Qua một thời gian nữa sẽ đưa cho ngươi vài người, đều là đối tượng cải tạo lao động, mỗi ngày từ giờ Thìn đến giờ Tuất, để mặc ngươi sai bảo."

"Ngươi mua thêm vài loại hạt giống, xem thử Đại Cảnh ta nơi nào thích hợp gieo trồng, sau này trẫm định chọn lựa vài giống tốt để mở rộng quy mô. Ngày thường ngươi cũng phải học hỏi Hoắc Yếm nhiều vào, nếu đến cả cỏ dại với rau hẹ còn không phân được, vậy thì chỉ có nước táng gia bại sản!"

Nói đến không gian, Thẩm Miên hạ giọng một chút: "Ngày thường lấy nước linh tuyền ra tưới, nhớ che giấu kỹ, đừng để người khác phát hiện."

Tống Thanh Ninh lập tức vỗ ngực cam đoan: "Đồng hương yên tâm, ta đâu có ngốc!"

Thẩm Miên: ?

Đối với câu này, Bệ hạ biểu thị vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Tuy hiện giờ y còn có kế hoạch khác, nhưng do điểm tích phân của thụ chính đang thiếu đến phát hoảng, vẫn nên tạm thời an phận trồng trọt là hơn.

Sau khi Tống Thanh Ninh có được người, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi cung.

Đến hôm sau, sau khi hạ triều, Thẩm Miên đã hoàn toàn điều chỉnh lại tâm thái, có thể một lần nữa đối diện với Lục Chương.

Nhân tình thế thái, ai cũng có thể hiểu được mà thôi.

Lục Chương vừa rót trà cho Thẩm Miên, vừa quan sát sắc mặt y, mở miệng muốn giải thích: "Bệ hạ, mấy quyển sách hôm qua, kỳ thật......"

Kỳ thật không phải của hắn.

"Không sao."

Vẻ mặt Thẩm Miên ôn hòa, giọng điệu thấm thía, vỗ nhẹ lên vai hắn: "Trẫm đều hiểu."

Y hắng giọng, nói: "Xem chút thoại bản ấy mà, đều là chuyện thường."

"Lục ái khanh không cần tự cảm thấy hổ thẹn, cũng không cần phải nói mấy lời như: kỳ thật là của người khác."

Lục Chương sửng sốt, liền nghe thấy Thẩm Miên nói tiếp: "Có điều, ngươi vẫn nên chú ý thân thể, xem nhiều quá cũng không tốt."

Đợi đến khi phản ứng lại được ý tứ trong lời Thẩm Miên, hắn chỉ hận không thể lập tức kéo Lục Chiêu từ biên quan về đây, hung hăng hành hung một trận.

Phụ thân vẫn còn quá nhẹ tay!

Thẩm Miên lại nói: "Chỉ là, trước kia trẫm thật không nghĩ tới ngươi sẽ xem loại này, cảm thấy ——"

Y do dự một chút, vẫn quyết định nói thật: "Cảm thấy có chút thần kỳ, giống như Lục ái khanh... bỗng nhiên trở nên bình dị gần gũi."

Nghe vậy, câu giải thích định thốt ra của Lục Chương lập tức bị nuốt trở vào.

Hắn yên lặng cầm lấy hồ mực và bút lông, bắt đầu giúp Thẩm Miên xem xét tấu chương, ghi chú lại ý kiến trên tờ giấy, rồi kẹp trở lại giữa trang.

"Bệ hạ."

Đúng vào lúc một chồng tấu chương sắp xem đến đáy, Tiền công công đột nhiên tiến lại gần: "Hôm nay thời tiết lạnh, không bằng đến hành cung bên kia ngâm suối nước nóng, nghỉ ngơi một lát, ngài xem có được không?"

—— Hành cung ở không xa, nơi ấy có suối nước nóng thiên nhiên, khoảng thời gian này đi ngâm là vừa vặn, ấm người giải mỏi. Nguyên thân trước kia vốn rất thích đến đó tắm suối nóng.

Chỉ tiếc hắn còn chưa được hưởng thụ bao nhiêu lần, thì đã đụng đầu chuyển thế, đổi thành Thẩm Miên hưởng thụ thay.

【Suối nước nóng!】

Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang lên tiếng 09 hưng phấn reo hò: 【Đi đi đi ký chủ, ngâm suối nước nóng mà thêm rượu mai ướp lạnh, rồi cả trái cây nữa, siêu cấp sảng khoái luôn!】

Thẩm Miên: "Nếu không, trẫm lại nướng cho ngươi hai xiên thịt?"

Cục than đen vẫy vẫy đám lông, do dự đáp: 【Có thể... có thể là hơi nóng quá, ăn chút lạnh lạnh thoải mái hơn...】

Thẩm Miên: ......

Trẫm đâu có thật sự định nướng cho ngươi!

Y không nói thêm một lời, lạnh lùng ném cục than nhỏ sang một bên.

Sau đó, xoay người nói với Tiền công công: "Đi thôi. À, Lục Chương, ngươi có muốn đi cùng không? Trẫm mang theo cả trà sữa nữa."

Ngòi bút trong tay Lục Chương khẽ dừng, kế đó khóe môi cong lên một chút, nhẹ gật đầu: "Vâng, tạ ơn Bệ hạ."

Thẩm Miên bị hệ thống khơi dậy chút hứng thú vi hành ngắn ngày, cảm giác lần này không giống với vây săn, mà là một cuộc thư giãn thuần túy.

Y vô cùng hứng khởi: "Gọi cả Tống Thanh Ninh với Hoắc Yếm đi cùng, à, thêm cả Mộc Tê nữa!"

"Nên mang nhiều thịt một chút, đến lúc đó còn có thể nướng ăn."

Nếu đây là ở hiện đại, y còn có thể vừa xem phim, vừa ăn buffet hải sản, lại thêm một suất massage vai cổ.

Khóe môi Lục Chương vừa mới nhếch lên một chút, liền lập tức hạ xuống.

【Ký chủ, ta có thể mở phim cho ngài xem!】

09 mặt mày ân cần, lại lần nữa lủi tới gần.

Vẫn là theo bên Hoàng Đế ký chủ là sướng nhất, cái gì cũng có thể được hưởng thụ.

Lần sau nó còn muốn tiếp tục tìm người làm Hoàng Đế!

....

"Bệ hạ!"

Vừa tới hành cung, ánh mắt Tống Thanh Ninh liền không dời khỏi nổi.

Nhất là khi nhìn thấy mấy dãy thiên điện dẫn vào suối nước nóng, vẻ mặt cậu ta lộ rõ vẻ kinh ngạc cảm thán, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Miên, bộ dạng kia, cứ như chỉ thiếu nước gọi một tiếng "Nghĩa phụ" thật to.

So với cậu ta, Hoắc Yếm trầm mặc hơn không ít.

Thẩm Miên nghe nói gần đây hắn từng gặp người Khúc gia hai lần.

Khúc phu nhân sau khi biết chân tướng, hôm sau liền viết hòa ly thư trở về Khúc gia, nghe nói sau khi gặp lại Hoắc Yếm, bà lại đổ bệnh một trận nặng.

Về sau Khúc Lê cũng đến tìm Hoắc Yếm, đề cập đến chuyện đổi họ tên.

Hoắc Yếm đồng ý đổi sang họ Khúc, chỉ là tên mới vẫn còn đang suy nghĩ.

Nhìn Tống Thanh Ninh chạy đông chạy tây hệt như một con chó to, cuối cùng Hoắc Yếm không nhịn được, túm lấy cậu ta một cái.

"Ngươi đừng có chạy loạn."

Hắn hiếm khi mang theo chút cảm xúc trong giọng nói: "Lần trước ngươi chạy trong sân, suýt nữa ngã lăn, còn dẫm chết hai cây dược của ta."

Tống Thanh Ninh: ......

Cậu ta lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Thẩm Miên phất tay với hai người: "Trẫm đã gọi người dẫn các ngươi đi ngâm nước nóng rồi. Muốn gì thì cứ nói, trẫm sang bên kia một lát."

Nói xong, y liền cùng Lục Chương đi về phía chính điện.

"Bọn họ tình cảm thật tốt nha."

Tống Thanh Ninh nhìn theo bóng lưng hai người, cảm khái một câu, rồi kéo tay Hoắc Yếm: "Đi thôi! Ta nói cho ngài nghe, lần này ta mang theo đồ tốt tới đấy!"

......

Tiền công công nhìn Hoàng Đế, thấy y mang vẻ như muốn cùng Lục Chương ngâm suối nước nóng, mí mắt phải khẽ giật hai cái.

"Bệ hạ?"

Hắn cúi người, hạ giọng hỏi: "Ngài muốn cùng Lục đại nhân..."

Thẩm Miên khẽ gật đầu, lại liếc thoáng qua vẻ mặt tựa hồ có chút vặn vẹo của Tiền công công, chẳng mảy may để ý mà nói: "A, trẫm còn chút chuyện muốn bàn với hắn, cùng nhau ngâm một lát thì có sao?"

09 cũng bay lại gần: 【Các ngài thật sự muốn cùng nhau ngâm à?】

Thẩm Miên đáp: "Bằng không thì sao? Vừa rồi chẳng phải còn chưa nói xong chuyện sao? Huống chi, một mình ngâm suối nước nóng cũng có hơi cô quạnh đó chứ?"

09: 【?】

Phải, thật sự là như vậy sao?

Thẩm Miên liếc mắt nhìn Tiền công công và hệ thống: "Các ngươi là tổng quản phương Nam và hệ thống phương Nam sao?"

09: 【A?】

Thẩm Miên mang chút hoài niệm mà nói: "Không có gì, chỉ là nhớ tới bạn cùng phòng đại học của ta. Hồi khai giảng, hắn ngại ngùng không dám tắm ở nhà tắm công cộng, kiên quyết ra khách sạn tắm suốt nửa tháng."

09 tò mò hỏi: 【Sau đó thì sao?】

Thẩm Miên đáp: "Sau đó thì hắn hết tiền sinh hoạt, không còn cách nào, đành phải vào nhà tắm công cộng thôi."

"Rồi đến năm hai, hắn vào phòng tắm còn nhanh hơn bất kỳ ai khác."

09: 【......】

Quả nhiên, khả năng thích nghi của con người thật đáng sợ.

Thẩm Miên tắm sơ qua một lượt. Đến khi y ra ngoài, Tiền công công đã chuẩn bị sẵn áo ngoài bằng lụa mỏng chuyên dùng để ngâm suối nước nóng.

"Bệ hạ, lúc ngâm thì khoác cái này vào cho ấm!"

Tiền công công vốn định dẫn cung nhân vào hầu hạ, nhưng lại bị Thẩm Miên cự tuyệt.

Trước đó khi y tắm rửa, ngay cả ảnh vệ cũng bị đuổi lui ra ngoài.

Nhưng hắn thật không ngờ, ngay cả khi ngâm suối nước nóng, Bệ hạ cũng không cho phép ai hầu hạ!

Vậy chẳng phải, lát nữa Bệ hạ sẽ cùng Thế tử Vệ Quốc Công đơn độc...

Tiền công công vội vàng lắc mạnh đầu, đem những ý nghĩ hoang đường kia vứt sạch khỏi tâm trí.

Hắn dặn dò đầy ý tứ: "Bệ hạ, nếu như có chuyện gì... Nhất định phải gọi nô tài một tiếng đó ạ!"

"Nô tài sẽ chờ ở ngoài cửa!"

Khoác thêm áo ngoài, vốn nghĩ chỉ cần quấn khăn đơn giản là có thể vào suối nước nóng, Thẩm Miên liếc nhìn Tiền công công một cái, thấy hắn chuẩn bị cả y phục chỉnh tề để y thay lúc ngâm mình, không khỏi trầm mặc trong chốc lát.

Ngâm suối nước nóng... cũng phải mặc đầy đủ thế kia sao?

Y lặng lẽ bước vào trong điện, thay y phục xong liền chân trần bước xuống ao.

Dòng nước ấm áp vây lấy thân thể, Thẩm Miên nhắm mắt lại, thoải mái thở dài một tiếng.

09 thừa dịp không có ai để ý, như một quả đạn pháo lao vọt vào trong nước, bắn tung lên một đóa bọt nước cực lớn.

Thẩm Miên vừa định mở miệng mắng, liền nghe phía sau cửa điện vang lên một tiếng "kẹo kẹt".

Lục Chương từ ngoài chậm rãi bước vào.

Bình Luận (0)
Comment