Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 35

Thẩm Miên dùng một tay ấn cái hệ thống còn đang bì bõm trong nước, nhích người nhường ra một khoảng trống bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, khóe mắt y đã liếc thấy cẳng chân thon dài hữu lực của Lục Chương.

Lúc nãy còn cảm thấy chuyện cùng nhau ngâm suối nước nóng chẳng có gì to tát, lúc này Thẩm Miên đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Y lập tức dời mắt đi, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, vừa rồi có phải nên gọi cả Tống Thanh Ninh và Hoắc Yếm tới cùng ngâm thì hơn?

Chỉ là... y và Hoắc Yếm kỳ thực không thân thiết lắm, luôn có cảm giác nếu gọi cậu ấy tới, không chừng càng thêm xấu hổ.

Lục Chương đi đến gần, nhẹ giọng xin chỉ thị: "Bệ hạ, thần có thể xuống nước không?"

Thẩm Miên gật đầu, "Ừ" một tiếng, lại lần nữa nghiêng người nhường chỗ: "Lục ái khanh, xuống đi."

Chẳng bao lâu sau, bên tai y liền vang lên một tiếng "rầm" nho nhỏ, Lục Chương cũng khoác áo ngoài bước vào trong nước.

Thẩm Miên liếc mắt nhìn sang bên cạnh: Dù đang ngâm suối nước nóng, quần áo trên người Lục Chương vẫn vô cùng chỉnh tề, cẳng chân gần như bị che kín hoàn toàn, cổ áo giao lãnh khép rất kín, y phục tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu duyệt nội dung của những tiểu thuyết mạng mà Thẩm Miên từng đọc qua trước kia, tóm lại, phía dưới cổ hoàn toàn không lộ chút nào.

Có điều, lúc này áo ngoài đã bị nước làm ướt sũng, chất vải nhẹ mỏng ôm sát thân thể, khiến thân hình cường tráng rèn luyện kỹ lưỡng của Lục Chương hiện lên mơ hồ dưới làn hơi nước bốc lên mờ ảo, ngược lại lại lộ ra vài phần mê hoặc nửa kín nửa hở.

"Bệ hạ có muốn ăn chút gì không?"

Sau khi xuống nước, sắc mặt Lục Chương rất tự nhiên, đưa tay lấy một đĩa trái cây đã được bày sẵn bên thành ao, nghiêng đầu hỏi Thẩm Miên.

Chút không được tự nhiên trong lòng Thẩm Miên lập tức bị ném ra sau đầu.

Y nhìn vào mâm trái cây: "Giúp trẫm lấy một miếng lê."

Lê Đãng Sơn vàng nhạt đã được gọt vỏ, cắt thành khối nhỏ, còn được ướp lạnh cẩn thận. Tiền công công khống chế nhiệt độ rất khéo, không quá lạnh, nhưng trong lúc ngâm nước nóng mà ăn một miếng, làn lạnh kia liền theo cổ họng trượt xuống tận ngực, khiến người ta rùng mình một trận.

Thẩm Miên nhai lê, khẽ thở phào một hơi thật dài.

Hệ thống thì đang ngâm mình sung sướng trong nước suối nóng, nổi "ục ục" bong bóng vui vẻ. Thấy hai người bên kia đã bắt đầu tiếp tục đàm chính chưa xử lý xong, nó vội vàng bơi lại, leo lên vai Thẩm Miên.

Áo ngoài vốn đã mỏng, thân thể lông xù của hệ thống vừa bò lên, Thẩm Miên lập tức nổi cả một lớp da gà.

"Ngươi muốn làm gì?"

09 cọ cọ vào người Thẩm Miên: 【Ký chủ, giúp ta rót chút rượu đi, cái bình nhỏ bên kia đó, ta nghe thấy rồi, hình như là rượu hoa đào, nghe thôi đã thấy ngọt ngào rồi.】

Thẩm Miên liếc nó một cái, giọng đầy nghi ngờ: "Ngươi còn có thể uống rượu?"

【Có gì mà không thể uống chứ!】

Hệ thống tỏ vẻ không phục, tức giận nói: 【Đều là chất lỏng, sao cái này lại không uống được? Ta trước kia giúp ngài uống không biết bao nhiêu thang thuốc!】

【Những loại thuốc đắng kia, có lần ta còn quên mất tắt cảm giác hệ thống, suýt nữa thì bị đắng mà chết máy luôn rồi!】

Thẩm Miên nói: "Đó là do trí nhớ ngươi không tốt, lần sau bảo Tiền công công mang cho ngươi ít hạch đào bổ não."

09: 【......】

Nó vẫn không chịu từ bỏ, lải nhải không ngớt. Cuối cùng Thẩm Miên cũng không lay chuyển được nó, rót một ly rượu hoa đào cho cái cục than đen kia.

Rượu hồng nhạt trong suốt rót vào ly, tay Thẩm Miên còn chưa kịp buông ra, hệ thống đã vội nhào tới, hít mạnh một ngụm lớn.

【Ngon quá!】

Cục than đen chép chép miệng, bộ lông vốn đã ướt nhẹp trong nháy mắt liền xù hết cả lên.

Thẩm Miên thấy nó như vậy, cũng tự rót cho mình một ly rượu.

Y nâng ly, đưa lên môi, một hơi cạn sạch rượu hoa đào.

Rượu vào miệng mang theo hương đào nhàn nhạt, vị rượu hơi ngọt, tuy đối với y có hơi quá dịu, nhưng hương vị lại vô cùng dễ chịu.

Quả nhiên, làm Hoàng Đế, ngoại trừ lúc làm việc đau đầu một chút, những trải nghiệm khác đều là bậc nhất.

【Ký chủ, ngài phải cảm ơn ta đó!】

09 thừa lúc Lục Chương không chú ý, nhanh như chớp nhét cả một quả nho tròn trịa vào miệng.

Khuôn mặt tròn vo của hệ thống lập tức căng ra một độ cong mượt mà.

Thẩm Miên nhìn dáng vẻ của nó, đưa ngón trỏ ra chọc chọc.

Hệ thống lập tức lùi lại, "lộc cộc" một tiếng nuốt quả nho xuống, rồi tung người nhảy ùm vào suối nước nóng, bơi vòng vòng trong đó.

Thẩm Miên nhìn nó bơi lội, trong thoáng chốc lại nhớ đến mấy con vịt vàng nhỏ đặt trong bồn tắm lúc còn nhỏ.

Bất tri bất giác, Thẩm Miên và hệ thống đã chia nhau uống hết một bình rượu hoa đào.

Sau khi uống rượu, lời nói của hệ thống lập tức trở nên lanh lảnh hơn hẳn.

Thẩm Miên bị nó làm ồn đến mức đau đầu, rốt cuộc không chịu nổi nữa, khi nó lại bơi tới gần y, liền búng nhẹ một cái: "Ngươi có thể nhỏ giọng một chút được không?"

09 lập tức bất mãn kêu oai oái: 【Làm gì chứ, làm gì chứ!】

Nó lớn tiếng phản bác: 【Đây cũng là thành quả lao động của ta đó! Nếu không có ta, ký chủ ngài có thể làm Hoàng Đế sao?!】

Cục than đen như bỗng nhiên to gan hơn hẳn: 【Ngài đừng có mà lần nào cũng đi hâm mộ không gian của Tống Thanh Ninh. Rõ ràng ta còn hữu dụng hơn cái không gian kia của cậu ta nhiều lắm ấy chứ!】

【Cung cấp cốt truyện, rà quét chức năng, giám sát giá trị sinh mệnh, cảnh báo nguy cơ từ sớm...】

Cục than đen vươn móng vuốt ra, bắt đầu liệt kê công trạng của mình từng cái một.

【Còn nữa, lần trước tra nam mạnh miệng, có phải là ta đã giúp ngài chích điện ông ta hay không hả!】

"Ừ ừ."

Thẩm Miên vừa qua loa ứng phó với cái hệ thống đang lải nhải không dứt bên tai, vừa quay sang gọi Lục Chương: "Lục Chương! Giúp trẫm lấy chén nhũ trà bên kia đi!"

Đó là trà sữa Tống Thanh Ninh mang đến, vẫn còn hơi lạnh một chút, vừa vặn hợp để uống lúc này.

Lục Chương đáp lời, xoay người đi lấy trà sữa. Cùng lúc đó, bên này hệ thống cầu đột nhiên bắt đầu diễn lại tình cảnh cho Thẩm Miên xem.

【Chính là như vậy, như vậy ——】

Nó òm ọp một tiếng, thân thể lập loè vài tia điện quang.

Thẩm Miên lập tức phát hiện không ổn: "Này! Dừng lại!"

Hệ thống đang định làm gì? Đây là suối nước nóng đấy!

【Hả? Cái gì?】

Hệ thống đang choáng váng, không nghe rõ Thẩm Miên vừa nói gì, kết quả ngay giây sau, nó bỗng phát ra hai tiếng "xèo xèo" vang dội.

Hỏng rồi, giống như bị nước tràn vào!

Hệ thống lập tức "phịch" một tiếng, chìm thẳng xuống đáy nước.

Thẩm Miên vội duỗi tay vớt lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào hệ thống, y lập tức cảm thấy toàn thân tê rần.

Không ổn rồi!

Trên màn hình hệ thống trước mắt lóe lên cảnh báo giá trị sinh mệnh, nhưng chỉ duy trì được hai nhịp, rồi "bụp" một tiếng, hoàn toàn tắt máy.

Dưới chân Thẩm Miên trượt một cái, vừa lúc đang túm lấy hệ thống, cả người liền ngã nhào xuống ao.

Y theo phản xạ há miệng định hít thở, kết quả ngược lại lại sặc một ngụm lớn nước.

"Bệ hạ?!"

Nghe thấy âm thanh bất thường, Lục Chương lập tức quay đầu lại. Hắn nhìn về phía sau, nơi chẳng thấy một bóng người, chỉ thấy mặt ao gợn nước, bọt nổi lăn tăn, sắc mặt lập tức cứng lại, liền vội vàng lặn xuống vớt người.

"Phụt ——!"

"Khụ khụ khụ!"

Trước mắt tối sầm, Thẩm Miên được vớt lên bờ, lập tức đem hệ thống trong tay ném lên cạnh ao, nhắm chặt hai mắt, bấu lấy vai Lục Chương, ho sặc đến trời long đất lở.

Suýt nữa thì trở thành vị ký chủ đầu tiên bị hệ thống mưu sát!

"Bệ hạ?!"

Lục Chương đỡ y ngồi bên ao, đưa một tay vỗ nhẹ lưng giúp y thuận khí, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: "Thần đi gọi thái y ——"

"Không sao, không sao."

Thẩm Miên vội xua tay, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

"Không... khụ, không cần!"

Ngụm nước vừa nãy làm y sặc đến mức cổ họng đau rát, phải mất một lúc lâu mới hoàn toàn hoàn hồn. Khi y một lần nữa mở mắt, ánh mắt dừng lại nơi thân người phía trước, lập tức ngây ra như phỗng.

Tóc của Lục Chương vốn được vấn gọn, khi lao xuống nước đã hoàn toàn xõa ra, từng giọt nước men theo sườn mặt hắn chảy xuống, một ít rơi xuống mặt ấm, phần khác chảy theo đường viền khuôn mặt, lướt qua cằm, qua yết hầu, sau đó——

Thẩm Miên đột nhiên trợn to hai mắt.

Không phải chứ, sao quần áo của Lục Chương lại... mở rồi?!

Lục Chương khi nãy vẫn còn mặc áo ngoài kín mít, giờ đây y phục đã hoàn toàn xốc xếch. Ánh mắt Thẩm Miên vô thức men theo dòng nước, không tự chủ được mà trôi xuống phần cơ bụng của Lục Chương.

Lục Chương đứng cạnh thềm đá, cơ bụng rắn chắc lộ rõ hình dáng, đường nét vô cùng hoàn mỹ.

"Bệ hạ?"

Lục Chương thấy Thẩm Miên ngẩn người nhìn mình, trong đầu lại bất giác nhớ tới con mèo nhỏ lần trước từng chạm mặt ở biên quan.

Con mèo đó rất thích trêu chọc chó lớn trong doanh trại. Một lần thừa lúc chó lớn ngủ say, nó nhào tới cắn tai chó, kết quả bị chó tỉnh dậy ngậm lấy đầu. Khi ấy, nó cũng trưng ra bộ dáng ngốc nghếch giống y chang như lúc này.

Lục Chương khẽ hắng giọng, thanh âm hơi cao lên vài phần: "Bệ hạ?"

Thẩm Miên giật mình ngẩng đầu: "A...?"

Lục Chương hỏi: "Bệ hạ không sao chứ?"

Thẩm Miên liên tục gật đầu: "À à, không sao, không sao."

Lục Chương nghe vậy mới yên tâm, nhưng ngay sau đó khóe môi bỗng cong lên một chút, thấp giọng hỏi: "Vậy... Bệ hạ có thể trả đai lưng lại cho thần được không?"

Hai mắt Thẩm Miên lập tức mở to.

Đai lưng? Cái gì đai lưng? Lục ái khanh không phải đang đùa đâu nhỉ...

Chưa kịp nghĩ xong, y đã theo ánh mắt của Lục Chương nhìn xuống tay phải mình.

Tay phải y lúc này đang siết chặt lấy đai lưng của Lục Chương, đáng thương thay, đai lưng đã bị nắm đến mức dúm dó, nhăn nhúm một đoàn.

Đến lúc này Thẩm Miên mới mơ hồ nhớ lại, khi rơi xuống nước, lúc được Lục Chương vớt lên, y theo bản năng đã liều mạng túm lấy vật gì đó trong tay...

Nhưng y thề, y thật sự không biết thứ mình túm trúng lại là đai lưng của Lục Chương!

Cái kiểu y phục gì mà đai lưng dễ bị kéo tuột đến vậy chứ!?

Tay trái của Thẩm Miên vẫn còn đang chống trên vai Lục Chương, nghĩ đến việc mình đích thân kéo đai lưng của người ta xuống, lòng liền chột dạ đến căng cứng, ngay sau đó lại cảm nhận được rung động nơi lồng ngực của Lục Chương.

Thẩm Miên: Người này đang cười! Tuyệt đối là đang cười!!!

Cười cái gì chứ!

Y thẹn quá hóa giận, cầm lấy đai lưng trong tay, dứt khoát buộc trở lại trên người Lục Chương.

Đai lưng của Lục Chương thật quá dễ tuột, Thẩm Miên vừa mới buộc một cái đã không giữ được!

Lục Chương hơi nghiêng đầu, vừa định mở miệng, đã bị ánh mắt hung hăng của Thẩm Miên lườm cho một cái.

Y oán giận nói: "Lục ái khanh, đai lưng của ngươi cũng quá dễ tuột rồi!"

Động tác của Lục Chương lập tức khựng lại trong chốc lát, không nói thêm lời nào.

Thẩm Miên kéo áo của hắn, một tay cầm lấy đai lưng đang định buộc lại, chợt nghe thấy tiếng cửa điện bị đẩy ra, Tiền công công thò đầu vào, cẩn thận gọi: "Bệ hạ?"

Hắn vừa rồi nghe bên trong có chút động tĩnh khác thường, gọi mấy tiếng mà không thấy Thẩm Miên đáp lại, liền lo lắng đẩy cửa bước vào.

Nhưng khoảnh khắc bước vào, Tiền công công liền sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy một tay Bệ hạ đang nắm đai lưng của Thế tử, tay còn lại nắm áo của hắn, cả hai người tựa hồ đang giằng co, tình thế hỗn loạn.

Thẩm Miên nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn——

Đai lưng trong tay, bỗng chốc như hóa thành than hồng bỏng rát.

Sắc mặt Tiền công công thoáng chút xấu hổ.

A... Cái này... nhìn thế nào cũng giống như Bệ hạ đang định... cởi y phục của Thế tử?

Hắn... chẳng lẽ đã phá hỏng chuyện tốt của Bệ hạ rồi?

Tiền công công vội vã mở miệng giải thích: "Bệ hạ, nô tài vừa rồi nghe thấy bên trong có động tĩnh, gọi mấy câu không thấy Bệ hạ ứng tiếng, mới ——"

Nói được nửa câu, hắn liền hận không thể tự tát mình mấy cái.

Cái gì mà có tiếng động? Không phải là... Bệ hạ vội vàng c** đ* của Thế tử, nên không nghe thấy bên ngoài gọi hay sao?

Tiền công công âm thầm liếc nhìn Lục Chương một cái đầy căm tức.

Hắn không tin một người luyện võ như Thế tử lại không nghe thấy tiếng bên ngoài, rõ ràng có tâm tư riêng, thế mà không nhắc nhở Bệ hạ!

Thẩm Miên quay đầu nhìn về phía Lục Chương:

Tiền công công vừa rồi gọi y?

Lục Chương hơi bất đắc dĩ nói: "Thần vốn định nhắc nhở Bệ hạ, nhưng mà Bệ hạ lại ——"

Tựa hồ thật sự không muốn để hắn nói tiếp.

Thẩm Miên rơi vào trầm mặc.

Tay cầm đai lưng, buộc thì không ổn, thả cũng không xong.

Không đúng! Vừa rồi đầu óc y bị làm sao thế? Vì sao lại muốn đích thân buộc đai lưng cho Lục Chương?!

Lục Chương hướng về phía Tiền công công, giọng điệu thản nhiên giải thích: "Vừa rồi Bệ hạ không cẩn thận trượt chân một cái, ta đi đỡ Bệ hạ, sau đó liền ——"

"Cái gì?!"

Tiền công công nghe vậy cả kinh, vội vàng chạy tới, trên đường còn đá văng hệ thống đang nằm choáng váng một bên.

【Đừng nói nữa... A!】

Hệ thống vẫn chưa tỉnh táo hẳn, bị đá một cú lăn luôn ra sau bình phong.

Sau khi được đỡ từ dưới ao lên, Thẩm Miên lần nữa trấn an Tiền công công rằng y chỉ không cẩn thận trượt chân, may mà có Lục Chương đỡ kịp, không có chuyện gì nghiêm trọng cả. Tiền công công nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng gật đầu.

Hắn liếc nhìn đai lưng trong tay Bệ hạ, rồi lại nhìn sang Lục Chương đang đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Ai u, việc như này sao có thể để Bệ hạ tự mình động thủ, nào, để nô tài giúp Lục đại nhân buộc lại đai lưng vậy!"

Lục Chương còn chưa kịp mở miệng, Tiền công công đã nhanh nhẹn tiếp nhận đai lưng đang trong tay Thẩm Miên, động tác thuần thục chỉnh cổ áo của hắn cho kín mít, sau đó thắt đai lưng lại, đột nhiên siết mạnh một cái!

Bình Luận (0)
Comment