Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 55

Thẩm Miên nhìn bộ dáng của Hoắc Yếm, vẻ mặt mang theo vài phần ý vị thâm sâu.

Hửm?

Sao cảm xúc này lại khác lúc nhắc tới Tấn Vương vậy?

Rất lâu sau, Hoắc Yếm mới chậm rãi đứng dậy, giọng nói thấp trầm: "Bình Vương điện hạ..."

Hắn lắc đầu: "Thần không xứng với Bình Vương điện hạ. Ngày sau Bình Vương điện hạ... sẽ gặp được người tốt hơn."

Thẩm Giác tuy có lúc hơi ầm ĩ, nhưng vẫn luôn kiêu ngạo mà rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Người như vậy, nên xứng đôi với người cũng rực rỡ lấp lánh giống mình.

Thẩm Miên nhìn sắc mặt Hoắc Yếm, không nói gì thêm.

Vẫn là câu nói kia, Hoắc Yếm vẫn chỉ là một học sinh trung học.

Giờ phút này, nhiệm vụ chính yếu của hắn là học hành cho tốt, tranh thủ sớm ngày sáng danh ở Thái Y Viện!

Kiểu người như hắn, thật sự là nhân tài toàn năng trong ngành y, trước kia nghe thái y nói, Hoắc Yếm không chỉ giỏi nội khoa, ngoại khoa, ngay cả thú y cũng biết một ít!

Thậm chí còn từng cải biên hai phương thuốc, cứu người thoát khỏi cảnh chưa phát bệnh đã khổ chết vì thuốc.

Nếu như khi y vừa xuyên đến, Hoắc Yếm đã ở trong Thái Y Viện, y đâu cần phải nửa đêm bưng chén thuốc đắng đến mức suýt rơi cột máu sinh mệnh!

09: ......

Rõ ràng là nó uống! Rõ ràng là nó giúp ký chủ uống thuốc mà!!!

Thẩm Miên càng nhìn Hoắc Yếm càng thấy vừa lòng, y tiến lên vỗ nhẹ bả vai hắn: "Ngươi không muốn, trẫm sẽ không miễn cưỡng. Hiện giờ tuổi còn nhỏ, chuyện tình cảm để sau hẵng nói."

Hoắc Yếm nhìn Hoàng Đế chỉ lớn hơn mình ba tuổi, hơi ngẩn ra.

Một lúc sau, hắn gật đầu: "Thần tuân chỉ, Bệ hạ."

Sau khi Hoắc Yếm rời đi, Thẩm Miên cũng thu dọn một chút, chuẩn bị hồi cung.

Vừa ra tới cửa, y nghe thấy phía xa có tiếng ồn ào, dường như là Thẩm Giác đang cãi nhau với Hoắc Yếm.

Nói đúng hơn, là Thẩm Giác đơn phương phát tác.

Thẩm Miên đứng ở cửa viện, híp mắt nhìn tuyết bay lất phất giữa không trung.

Đúng là một Bình Vương tràn đầy sức sống.

Có lẽ cũng nên tìm cho hắn chút chuyện để làm, đừng mới tí tuổi đầu đã đem hết tâm tư đặt vào mấy chuyện tình cảm.

.....

Phụ tử Vệ Quốc Công vừa sáng sớm đã hồi phủ, thậm chí đến cả bữa sáng trong cung cũng chưa kịp ăn, đã vội vàng rời đi.

Gốc rễ của sự xấu hổ đã rời đi, Thẩm Miên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Y trở về tẩm điện, đang định xem một bộ điện ảnh để thư giãn, thì Thẩm Nhất bất ngờ trở lại.

"Bệ hạ."

Trên người thủ lĩnh ảnh vệ còn vương chút bông tuyết, thanh âm vẫn trầm ổn như trước: "Sự tình đã tra rõ."

Thẩm Miên lại một lần nữa bị tốc độ của ảnh vệ làm cho kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã tra xong?"

Y còn tưởng ít nhất cũng phải mất mấy ngày mới có được chút manh mối, nào ngờ nhanh đến vậy đã có kết quả?

Y ra hiệu cho Thẩm Nhất tiếp tục nói.

Thẩm Nhất: "Thuộc hạ vừa mới đến Thanh Nguyệt Trai, chưởng quầy ở đó nói, loại mực son đặc này, là vào cuối năm ngoái, mới truyền từ phía Duyên Lăng tới. Giá cả cực kỳ đắt đỏ, người mua cũng chẳng nhiều."

Thủ lĩnh ảnh vệ ngừng lại chốc lát, rồi nói tiếp: "Hơn nữa... chưởng quầy Thanh Nguyệt Trai, hình như còn nhớ rõ một người tên là Trịnh Bàn."

Thẩm Miên ngồi thẳng người dậy: "Hửm?!"

—— Khi ấy, ngoài chữ viết, hệ thống còn hỗ trợ phân tích loại mực được dùng để đóng dấu trên tờ trình.

Cuối cùng phát hiện ra, loại mực này không chỉ chất lượng tuyệt hảo, mà còn được pha thêm châu phấn, chu sa, tê hoàng và xạ hương, quả thực hết sức đặc biệt.

Thẩm Miên liền nảy ra ý nghĩ, muốn lần theo loại mực này, xem có thể tìm ra chút dấu vết gì còn sót lại hay không.

Nhưng y không ngờ, lại có thể nhanh chóng tra ra kết quả đến thế, hơn nữa, chưởng quầy ấy còn nhớ rõ cả Trịnh Bàn?

Thẩm Nhất gật đầu: "Đúng vậy."

"Bởi vì loại mực này là vật phẩm mới, giá thành lại đắt đỏ, năm ngoái Trịnh Bàn từng ghé qua một lần, cho nên khi thuộc hạ đưa bức họa ra, ông ta liền nhận ra ngay."

Thẩm Nhất xưa nay ít lời, lần này lại tạm ngừng khá lâu, mới chậm rãi nói tiếp: "Chưởng quầy nói, khi đó Trịnh Bàn vừa bước vào cửa tiệm, liền bảo ông ta giới thiệu loại mực son đặc kia."

"Trịnh Bàn nghe nói loại mực son đặc ấy là do một người ở Duyên Lăng nghiên cứu ra vào năm ngoái, không lâu trước mới được truyền tới nơi đây, liền không do dự mà mua ngay."

Thẩm Miên trầm ngâm một lúc lâu, mới lên tiếng với Thẩm Nhất: "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

Thẩm Nhất hành lễ xong liền lui ra.

Giờ phút này, Thẩm Miên đã hoàn toàn bay mất cơn buồn ngủ, y suy nghĩ một lát, dứt khoát gọi người đến truyền Tuân Hoả cùng Trịnh Bàn vào cung.

Tuân Hoả còn chưa hay biết Vệ Quốc Công đã hồi phủ, mặt mày hớn hở, đầy vẻ đắc ý. Ngược lại, Trịnh Bàn bên cạnh lại cúi đầu không dám ngẩng, sắc mặt hết sức khó coi.

Vào điện, hai người trước hết hành lễ với Hoàng Đế.

Lúc đứng dậy, Tuân Hoả len lén liếc nhìn sắc mặt Hoàng Đế.

Nhìn dáng vẻ kia, chuyện này tám chín phần là đã thành rồi!

Trong mắt ông ta hiện lên chút vui mừng.

"Hai vị ái khanh ngồi đi."

Thẩm Miên ban toạ cho hai người, vẻ mặt ôn hòa, thái độ nhã nhặn.

09 nhân lúc không ai để ý, lén nhét mấy miếng trái cây và nửa khối điểm tâm vào miệng, sau đó lon ton chạy tới bên cửa sổ ngắm tuyết.

Lại có kẻ sắp bị mắng đến nơi.

Tuân Hoả vẫn chưa cảm thấy nguy cơ: "Không biết Bệ hạ tuyên thần vào cung là vì——"

Thẩm Miên khẽ thở dài, vẻ mặt như đang đau đầu: "Quả nhiên đúng như lời Tuân ái khanh nói, trong phủ Vệ Quốc Công đã lục ra thư từ qua lại giữa ông ta và Lan Đê Vương."

Tuân Hoả nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng Trịnh Bàn bên cạnh lại đột ngột ngẩng đầu, lặng lẽ liếc về phía chủ tọa.

Nhưng rất nhanh, hắn lại một lần nữa khôi phục dáng vẻ trầm mặc bất động như cũ.

Thẩm Miên tiếp tục nói: "Vệ Quốc Công vừa mới thắng trận trở về, trẫm không tiện xử trí quá tay, có điều... vị trí chủ soái Tĩnh Bắc Quân lần này ——"

Y chợt đổi giọng, đưa mắt nhìn về phía Tuân Hoả.

"Ái khanh có người nào đề cử không?"

Tuân Hoả gần như không giấu được nụ cười trên mặt, nhưng ngón tay Trịnh Bàn lại khẽ run rẩy.

Bệ hạ... vẫn chưa phát hiện sao?

Vì sao? Rõ ràng hắn đã...

"Bệ hạ!"

Tuân Hoả cố nén tâm trạng gấp gáp, miễn cưỡng làm bộ suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Khinh Xa Đô Úy Hứa Hoa là một nhân tài không tồi, Bệ hạ có thể cân nhắc một chút."

Quả nhiên là thế.

Thẩm Miên từng chút một gõ nhịp lên tay vịn ghế dựa.

Hứa Hoa, chính là người trong nguyên tác thay thế Vệ Quốc Công, cuối cùng lại bị phó tướng Tĩnh Bắc Quân chém đầu.

Không ngờ nhiều chuyện đã thay đổi như vậy, vậy mà người được đề cử vẫn không đổi.

Không rõ là ai, nhất quyết muốn đưa Hứa Hoa đi làm chủ soái Tĩnh Bắc Quân?

"Hứa Hoa?" Thẩm Miên mỉm cười nhàn nhạt, "Tuân ái khanh nói nghe một chút, người này có gì xuất chúng?"

Tuân Hoả lập tức đáp: "Vâng, Bệ hạ!"

Sau đó, ông ta bắt đầu một màn ca ngợi kéo dài gần nửa canh giờ.

Từ nhân phẩm đến năng lực của Hứa Hoa, nào là ba tuổi biết chữ, sáu tuổi thuộc binh thư, thậm chí cuối cùng, đến cả dung mạo và mệnh cách cũng bị ông ta lôi ra khen lấy khen để.

Thẩm Miên:......

Binh pháp thì cũng thôi đi, nhưng có nhà nào chọn chủ soái mà còn xét đến diện mạo và mệnh cách?

Tuân Hoả nói khô cả miệng, lòng đầy mong chờ ngóng Bệ hạ mở lời tán thưởng.

Thẩm Miên khẽ mỉm cười: "Phải không?"

"Hóa ra Hứa Hoa là người có tài như thế, trẫm trước đây không biết, cứ tưởng rằng——"

Y đột nhiên đổi giọng, giọng điệu lạnh như băng: "Cứ tưởng rằng Tuân ái khanh tiến cử Hứa Hoa, là bởi vì hắn là biểu huynh của thê đệ ngươi"

Lúc này, Tuân Hoả cuối cùng cũng nhận ra có điểm không ổn.

Ông ta lau mồ hôi thái dương, gượng cười nói: "Cái này... Hứa Hoa đích xác có chút quan hệ thân thích với thần, nhưng hắn thật sự rất thích hợp. Tục ngữ nói, cử hiền không tránh người thân, thần chỉ vì Đại Cảnh mà suy xét."

"Thì ra là vậy."

Ánh mắt Thẩm Miên nhìn thẳng vào ông ta, từng chữ một như băng lạnh lẽo: "Trẫm thật không biết, một kẻ Khinh Xa Đô Úy chưa từng đặt chân lên chiến trường, lại thích hợp đến mức có thể đảm nhiệm vị trí chủ soái Tĩnh Bắc Quân, trấn thủ biên quan!"

Nụ cười trên mặt Tuân Hoả cứng đờ: "Hồi Bệ hạ, Hứa Hoa chẳng qua thiếu chút kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà... tướng lãnh chẳng phải đều là——"

"Ha." Thẩm Miên bật cười lạnh, liếc mắt nhìn ông ta, "Phải không?"

"Một kẻ chưa từng lên chiến trường, lại được trực tiếp bổ nhiệm làm chủ soái Tĩnh Bắc Quân, hắn định lấy cái gì mà rèn luyện?!"

Hoàng Đế mạnh tay vỗ bàn: "Hắn định đem sinh mạng tướng sĩ trên chiến trường ra mà rèn luyện chắc?!"

Thấy Hoàng Đế nổi giận, Tuân Hoả vội vàng quỳ sụp xuống.

"Bệ hạ bớt giận! Thần... thần nhất thời suy nghĩ không chu toàn, Bệ hạ—"

"Suy nghĩ không chu toàn?"

Ngữ điệu Thẩm Miên càng thêm lạnh lẽo: "Là không chu toàn, hay là kết bè kéo cánh, lấy quyền mưu tư? Trong lòng Tuân Thị lang, tự khắc hiểu rõ."

"Bảo một kẻ chưa từng lãnh binh, chưa từng ra chiến trường, trấn thủ biên quan, chống cự Lan Đê, ngươi gọi đây là vì trẫm phân ưu?"

"Trẫm thấy, ngươi đây là vì Lan Đê Vương phân ưu!"

"Tuân Thị lang e là không thích hợp ở lại Binh bộ. Có lẽ... nên đưa đi cứu tế!"

"Lần sau chỗ nào có nạn đói, treo Tuân ái khanh lên tường thành, cho dân chúng ngắm một vòng, chắc no bụng mà khỏi cần phát chẩn!"

Tuân Hoả bị mắng đến máu chó ngập đầu, không dám nói nửa lời, chỉ có thể run lẩy bẩy dập đầu xin tội.

"Còn nữa."

Thẩm Miên xoay đầu, nhìn về phía Trịnh Bàn ở bên kia.

"Ngươi miệng năm miệng mười vu cáo Vệ Quốc Công thông đồng phản quốc, cấu kết Lan Đê Vương, còn nói dẫn đến tổn thất nặng nề ba năm trước của Tĩnh Bắc Quân."

"Vậy trẫm hỏi ngươi, vì sao tư ấn của Vệ Quốc Công, năm năm trước đã sứt một góc nhỏ, từ đó về sau tất cả quân báo đều lưu dấu in khuyết. Kết quả, những thư từ mà ngươi đưa ra, dấu ấn lại tròn vẹn hoàn chỉnh?"

"Hơn nữa, loại mực son đặc dùng để in dấu kia, là năm ngoái mới được chế ra ở Duyên Lăng, không lâu trước mới truyền vào Kinh Thành. Ba năm trước, Vệ Quốc Công và Lan Đê Vương làm thế nào cùng nhau sử dụng loại mực mà ba năm sau mới xuất hiện?!"

Lời vừa dứt, ánh mắt Tuân Hoả chợt chuyển sang nhìn Trịnh Bàn.

"Bệ hạ!"

Thấy Trịnh Bàn không liếc nhìn mình, Tuân Hoả liền quay ngoắt lại, cao giọng hô: "Bệ hạ, thần, thần thực sự không biết! Đều là Trịnh Bàn, là hắn tìm đến thần, nói có chứng cứ Vệ Quốc Công thông đồng với địch!"

Trịnh Bàn cũng đứng bật dậy, quỳ xuống trước mặt Thẩm Miên.

Thẩm Miên nhấc tay chỉ vào Trịnh Bàn: "Vậy ngươi giải thích đi, chưởng quầy Thanh Nguyệt Trai nói, năm ngoái ngươi từng đến tiệm của ông ta, chính là ngươi đã mua loại mực son đặc đó."

Tuân Hoả há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Trịnh Bàn.

Chỉ thấy Trịnh Bàn khép mắt, giọng thấp gần như thì thầm: "Thần... không lời nào để nói."

Thẩm Miên: "?"

Y khẽ nhướn mày: hôm nay vì sao trời lại không mưa, hóa ra là để mấy người này không có gì để biện bạch.

"Không lời nào để nói, vậy thì đến Đại Lý Tự mà suy nghĩ cho rõ."

Thẩm Miên quát: "Người đâu!"

Thị vệ lập tức tiến vào chờ lệnh.

Thẩm Miên phất tay: "Dẫn bọn họ đi, bảo người Đại Lý Tự thẩm tra cho kỹ!"

Trịnh Bàn không nói tiếng nào, Tuân Hoả thì đã gào toáng: "Bệ hạ! Thần oan uổng! Thần thực sự không biết chuyện gì cả! Bệ hạ minh giám!"

Thẩm Miên nhướng mày: "Oan hay không, không phải do ngươi nói. Phải rồi, tra luôn cả biểu huynh của thê đệ ông ta!"

Rất nhanh, cả hai người đều bị áp giải rời khỏi đại điện.

Thẩm Miên thở ra một hơi dài, quay đầu nhìn đống tấu chương chất đống mấy ngày nay trên bàn, lại bắt đầu phát ngốc.

....

Tin đồn lan nhanh khắp triều đình.

Binh bộ Thị lang vu cáo Vệ Quốc Công thông đồng phản quốc, cuối cùng Vệ Quốc Công bình yên vô sự, trái lại Tuân Diễm bị bắt vào Đại Lý Tự, trên dưới triều dã đều chấn động.

Thanh danh của Vệ Quốc Công được chứng minh trong sạch, ngoài ông ra, không ai cảm thấy ông có tội.

Hai ngày sau, tự biết nghiệp chướng sâu nặng, Vệ Quốc Công thu dọn hành lý, quay về biên quan.

Còn Lục Chương, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Thẩm Miên.

Thẩm Miên mấy ngày qua nhìn tấu chương đến mức muốn phát khùng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày tháng lúc nào cũng có thể kích phát cảnh báo "giá trị sinh mệnh" rốt cuộc đã sắp qua rồi.

Hôm nay gặp lại, Lục Chương hiếm khi mặc áo ngoài màu trắng.

Chỉ là... ánh mắt Thẩm Miên dừng trên người hắn, cảm thấy sắc mặt hắn so với áo trắng kia, còn nhợt nhạt hơn vài phần.

Bình Luận (0)
Comment