Thẩm Miên chưa từng thấy Lục Chương mặc y phục trắng, hơn nữa sắc mặt hắn lúc này lại cực kỳ khó coi. Nếu là trước kia, y hẳn đã không kìm được mà lập tức mở miệng hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ mới hai ngày trước thôi, giữa bọn họ vừa trải qua khoảnh khắc xấu hổ nhất từ trước đến nay, khiến y lúc này có phần khó mở miệng.
Trong lòng luôn cảm thấy, nếu giờ đột ngột lên tiếng hỏi, bầu không khí sẽ trở nên quái lạ.
Thế nhưng nếu không hỏi, cả người y lại ruột gan cồn cào.
Vừa được Ứng Tông đưa về, Trà Sữa đã nằm dài trước cửa đại điện, cái đuôi lớn phe phẩy nhìn tuyết rơi. Hệ thống trốn kỹ trong lớp lông dày sau cổ báo tuyết, thỉnh thoảng lại lén thò móng vuốt ra, cào nhẹ một cái vào đuôi nó.
Bị móng vuốt cào trúng đuôi, báo tuyết bỗng dưng ngẩng đầu, liếc nhìn phía sau lưng.
Báo tuyết: Không hiểu sao cứ thấy cái đuôi ngứa ngứa...
Thấy không có gì bất thường, nó lại gối đầu lên ngạch cửa, đổi sang tư thế thoải mái hơn, ngáp một cái thật to.
Thẩm Miên cứ thế nhìn chằm chằm vào con báo tuyết đang nghiêng tai nghe ngóng, đầu óc dần mơ hồ.
Lục Chương rốt cuộc là làm sao vậy...
Bị cảm?
Ăn nhầm thứ gì?
Chẳng lẽ bị Vệ Quốc Công đánh?!
Y hơi nghiêng đầu, liếc qua Lục Chương đang ngồi bên cạnh xử lý công vụ.
Lục Chương tựa như hoàn toàn không hay biết, chăm chú nhìn vào sổ con trong tay, không hề chú ý tới ánh mắt đánh giá của Hoàng Đế.
Thế nhưng ngay khi Thẩm Miên thu hồi ánh mắt, Lục Chương khẽ nghiêng mắt, lặng lẽ liếc y một cái, như muốn đục thủng cuốn sổ con trong tay Hoàng Đế.
Khóe mắt hắn thoáng qua một tia ý cười nhẹ.
"09!"
Thẩm Miên sau khi vẽ nguệch ngoạc ba bông hoa nhỏ méo mó, cuối cùng cũng không nhịn được, gọi hệ thống ra.
Hệ thống nằm bò trên lưng báo tuyết, lim dim buồn ngủ, nghe gọi thì lồm cồm bò dậy, nghiêng ngả bay lên, cuối cùng đậu phịch lại trên vai Thẩm Miên.
Cục than đen dụi dụi mắt, gạt đi chút nước mắt: 【Làm sao vậy, ký chủ?】
Thẩm Miên liếc nhìn đống lông tròn mê mang đang đậu trên vai, dời ánh mắt, cố làm ra vẻ thản nhiên: "Giúp ta rà quét thân thể Lục Chương một chút."
09 gật đầu, duỗi người, bắt đầu làm việc.
Nó lầm rầm: 【 Đợi một lát, để ta xem thử... 】
【Ừm, Lục Chương cao một mét tám mươi chín phẩy mười bốn, vòng ngực và vòng eo lần lượt là——】
"Phanh!"
Sắc mặt Thẩm Miên tối sầm, đem than đen biến thành than đá cứng ngắc: "Ai hỏi ngươi mấy cái số liệu đó hả?!"
Cái hệ thống chết tiệt này, trong đầu suốt ngày toàn là mấy thứ quỷ quái gì không!
09 bị đập đến phồng phồng: 【?】
【Thế thì là số liệu gì?】
Ký chủ dạo gần đây làm sao vậy, cứ hễ dính tới chuyện của Lục Chương là y như rằng tính khí lại trở nên khó chịu.
Dù rằng tính tình vốn dĩ cũng chẳng ra gì là mấy.
Thẩm Miên trừng nó một cái: "Đương nhiên là số liệu liên quan tới sức khỏe! Sắc mặt hắn như thế mà ngươi không thấy sao? Quét xem hắn rốt cuộc bị gì!"
09: ......
Nó nhìn bảng "Số liệu thân thể" trong giao diện hệ thống, nhỏ giọng hỏi: 【 Vậy... số liệu vừa rồi, ký chủ còn muốn xem nữa không? 】
09 nhìn chằm chằm chuỗi số liệu thật dài trên màn hình, thấp giọng "oa" một tiếng cảm thán.
Thẩm Miên cảm thấy hai mắt đau nhức: "Không xem!"
"Ngươi cũng không được xem, xóa sạch mấy số liệu kia cho ta!"
09 "Ồ" một tiếng, xoay người qua, lặng lẽ hừ khẽ một tiếng.
Không xem thì thôi, ai thèm xem.
Nó lặng lẽ xóa đi toàn bộ số liệu, sau đó lại một lần nữa bắt đầu rà quét.
【Hả?】
Chẳng bao lâu, hệ thống liền phát ra một tiếng nghi hoặc rất nhỏ, nhảy lên bả vai Thẩm Miên: 【Lục Chương bị thương rồi.】
【Hình như thương thế còn không nhẹ.】
Thẩm Miên lập tức cau mày lại.
Bị thương?
Lẽ nào Lục Chương thật sự bị Vệ Quốc Công đánh sao!?
Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Chương vẫn đang cúi đầu xem sổ con, thỉnh thoảng đề bút viết vài hàng chữ, sắc mặt cùng thần thái đều không khác thường ngày là bao, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Miên, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía y: "Bệ hạ?"
Trên mặt hắn hiện lên một tia nghi hoặc như bị gãi trúng chỗ ngứa: "Làm sao vậy?"
Thẩm Miên như bị chạm phải dây thần kinh, ánh mắt lập tức né tránh.
Y khẽ nói: "Không... không có việc gì."
Thẩm Miên: Giờ nên mở miệng thế nào đây? Hỏi hắn có phải bị đánh thật không, có cần truyền thái y đến kê mấy thang thuốc? Hay là nên bảo hắn nghỉ ngơi vài ngày?
Liệu Lục Chương có thấy xấu hổ hay không?
Trong lúc y còn đang rối rắm, thời gian đã trôi qua một đoạn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, y thậm chí còn cảm thấy trong không khí lượn lờ một mùi máu tươi nhàn nhạt.
"Bệ hạ."
Lục Chương tự nhiên đưa sổ con đã xử lý xong qua cho y.
Thẩm Miên nhận lấy, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, y rõ ràng thấy động tác của hắn khựng lại trong giây lát, sắc mặt cũng tái đi trông thấy.
Giờ phút này, y không thể suy nghĩ thêm điều gì khác, lập tức mở miệng: "Ngươi làm sao vậy?"
Lục Chương thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại nét mặt, khẽ lắc đầu: "Thần không sao."
Thẩm Miên đánh giá hắn một phen, đến khi ánh mắt dừng lại ở một điểm, y đột ngột đứng bật dậy.
"Ngươi đây là thế nào!?"
Y chỉ vào vết máu lờ mờ thấm ra từ vạt áo trên vai hắn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lục Chương nghiêng đầu nhìn quần áo mình, giọng có phần áy náy: "Có lẽ là sáng nay... miệng vết thương vẫn chưa lành hẳn. Làm phiền đến Bệ hạ rồi?"
"Thần chờ xử lý xong sẽ về phủ thay một bộ y phục ——"
"Thay y phục!?!"
Thẩm Miên trừng mắt nhìn hắn: "Vệ Quốc Công đánh ngươi?"
Lục Chương ngẩn ra, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: "Thần ngày ấy mạo phạm Bệ hạ, phụ thân nổi giận cũng là điều tất nhiên."
"Có điều, Bệ hạ không cần lo lắng, không có gì đáng ngại, chi bằng xem qua sổ con?"
Thẩm Miên gắt gao nhìn chằm chằm vào vết máu mờ trên y phục Lục Chương: "Nhưng dù vậy cũng không thể ——"
Không thể cứ thế mà đánh hài tử!
Y cũng không phải có ý kiến gì với Vệ Quốc Công, chỉ là... chỉ là——
Chỉ là y tuyệt đối không thể dung túng cho hành vi bạo lực gia đình!
Lục Chương còn định nhúc nhích, Thẩm Miên vội vàng đè hắn lại, cao giọng gọi: "Tiền Dụng! Tiền Dụng!"
Tiền công công vội vã chạy tới: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Hắn nhìn nhìn sắc mặt không vui của Hoàng Đế, lại liếc sang Lục Chương bên cạnh đang ngồi, trong lòng cũng sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Thẩm Miên trực tiếp ném sổ con sang một bên: "Truyền thái y!"
Trong lòng Tiền công công lập tức hiểu ra vài phần, không hỏi nguyên do, chỉ vâng một tiếng, vội vàng đi truyền thái y.
Lục Chương thì bị Thẩm Miên kéo thẳng đến thiên điện, ép ngồi lên nhuyễn tháp.
Chẳng bao lâu sau, Văn thái y liền thở hổn hển chạy đến.
Trên đường tới, ông còn mang theo một tia cười mỏi mệt: đã thành thói quen, mỗi lần ông trực đều có việc xảy ra.
Các thái y khác cũng dần phát hiện ra quy luật này, đến cả Lưu thái y cũng không muốn thay ca với ông!
May mà Bệ hạ tính tình ôn hòa, bằng không theo bên cạnh thế này, chẳng khác nào ôm pháo sống!
Vừa bước vào, nhìn thấy Lục Chương bị ấn ngồi trên nhuyễn tháp, bước chân Văn thái y hơi khựng lại.
Tựa như... đột nhiên cảm thấy việc mình theo bên Hoàng Đế cũng không phải không có nguy hiểm.
Thấy thái y đến, Thẩm Miên tránh ra một bên, nhường chỗ: "Trên người hắn có thương tích, ngươi xem cho kỹ."
Văn thái y lặng lẽ đánh giá sắc mặt Lục Chương và vết máu nơi y phục, trong lòng lập tức trầm xuống.
Này, thương thế của Lục đại nhân... nhìn qua không nhẹ?
Ông vội vàng bắt mạch cho Lục Chương.
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Văn thái y liền trở nên nghiêm trọng.
Thẩm Miên nhìn sắc mặt Văn thái y tức thì cũng khẩn trương theo: "Thế nào rồi?"
Văn thái y cũng không dám qua loa, nghiêm túc đáp: "Bẩm Bệ hạ, mạch tượng của Lục đại nhân... tựa hồ có chút không ổn."
Ông đảo mắt nhìn qua lại giữa Hoàng Đế và Lục Chương, dè dặt hỏi: Không biết Lục đại nhân có thể để tại hạ xem kỹ vết thương?"
Lời vừa dứt, ánh mắt Lục Chương liền dừng lại trên người Thẩm Miên.
Hắn đưa tay đặt nhẹ lên đai lưng bên ngoài áo bào, vẻ mặt thoáng do dự.
"À... Ta, ta còn có chút chuyện."
Thẩm Miên lập tức tìm cớ chuồn đi, dặn dò Văn thái y: "Ngươi xem kỹ vào, lát nữa bẩm báo lại với trẫm kết quả. Trẫm... trẫm đi xử lý chút việc."
Dứt lời, y liền quay người, vội vã rời khỏi thiên điện.
Ngay lúc bước qua ngưỡng cửa, khóe mắt Thẩm Miên lơ đãng liếc thấy bóng Lục Chương đang chậm rãi nâng tay, cởi đai lưng.
Bệ hạ tức khắc tăng tốc bước chân.
Ra khỏi thiên điện, Thẩm Miên cũng không đi xa, chỉ quanh quẩn bên con báo tuyết gần cửa, thỉnh thoảng lại nhìn đăm đăm vào một thân cây phía xa.
Chỉ chốc lát sau, Văn thái y liền đi ra.
Thẩm Miên lập tức xoay người lại: "Thế nào?"
Văn thái y thoáng giật mình khi thấy Hoàng Đế vẫn đang đứng ngoài cửa chờ, ông liếc vào bên trong một cái, rồi hạ thấp giọng đáp: "Hồi Bệ hạ, thương thế của Lục đại nhân, có chút nghiêm trọng."
Phải nói... là vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, vết thương không hề được xử lý tử tế, từ lúc bị thương đến giờ ít nhất đã hai ngày, chẳng những chưa lành, mà vì vận động nhiều nên miệng vết thương lại bị xé toạc ra thêm.
Ngay cả thái y như ông nhìn mà còn thấy như có cảm giác đau theo.
Không biết vị Lục thế tử này rốt cuộc đã gắng gượng như thế nào để tiến cung, lại còn mặt không đổi sắc giúp Bệ hạ xử lý chính sự nữa.
Không hổ là người từng nhiều năm rèn luyện nơi biên quan.
Văn thái y âm thầm cảm khái trong lòng mấy câu.
Ông đem tình huống thương thế nói lại cho Thẩm Miên, sắc mặt Hoàng Đế lập tức càng trở nên khó coi.
"Đi kê đơn thuốc đi."
Thẩm Miên chỉ cảm thấy trong lòng như đổ sụp, nhất là khi nghe thái y nói, người bình thường nếu bị thương đến mức này, chỉ sợ phải nằm trên giường mấy ngày cũng chưa bò dậy nổi.
Vệ Quốc Công sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế với hài tử!
Thẩm Miên hít sâu một hơi: "Kê đơn xong, lại đến tư khố của trẫm lấy thuốc trị thương. Lần trước trẫm bị thương trên trán, dùng loại thuốc kia, hắn có dùng được không?"
Y còn nhớ rõ lúc ấy là Tiền công công bôi thuốc cho y, thuốc thoa lên mát lạnh giảm đau, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, không để lại sẹo.
Tiền công công phía sau nghe vậy, lập tức hiện ra vẻ mặt đau lòng như cắt.
Loại thuốc kia... chính là thuốc trị thương cực phẩm được tiến cống, một năm cũng chỉ dâng lên hai bình!
Năm xưa phi tần được Tiên Đế sủng ái trong hậu cung nếu chẳng may bị thương ở mặt, Tiên Đế cũng không nỡ lấy thuốc ấy ban cho!
Ngoài việc Hoàng Đế tự dùng, mấy năm nay số lần ban thưởng xuống dưới có thể đếm trên đầu ngón tay.
Văn thái y cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, gật đầu: "Bẩm Bệ hạ, có thể dùng được."
Thẩm Miên "Ừ" một tiếng: "Trong cung còn có mấy bình dự trữ? Trước lấy ra hai bình đi."
Tay Tiền công công run lên, suýt nữa ném cả phất trần ra ngoài.
Bỗng nhiên... ngực đau quá.
Người có thể đánh Lục Chương thành như vậy, ngoài Vệ Quốc Công ra thì không còn ai khác.
Nghĩ đến vẻ khác thường của Vệ Quốc Công ngày hôm ấy, Tiền công công càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Hắn cứ cảm thấy, trận đòn này của Lục Chương... quá nửa là vì Bệ hạ mà chịu.
"Bệ hạ?"
Trong lúc nói chuyện, Lục Chương đã từ trong điện đi ra.
Sắc mặt hắn càng trắng bệch, vết máu thấm trên áo cũng nhiều hơn trước, dường như vừa rồi lúc cởi y phục cho thái y xem đã cọ phải.
Hắn nhẹ giọng nói với Thẩm Miên: "Thần y phục không chỉnh tề, sợ làm bẩn mắt Bệ hạ. Xin Bệ hạ cho phép thần hồi phủ thay đồ ——"
"Hồi cái gì!"
Thẩm Miên lúc này bắt đầu hoài nghi, người này có phải không biết đau là gì không.
Nhưng y vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Chương đang vịn vào khung cửa, tựa như cánh tay còn hơi run rẩy.
Xem ra cũng không phải không cảm giác gì.
Thẩm Miên gọi: "Tiền Dụng ——!"
Tiền công công tiến lên: "Bệ hạ?"
Thẩm Miên hừ nhẹ, ngữ khí mang vài phần xấu hổ: "Ngươi đi tìm cho hắn hai bộ y phục mới, rồi dọn dẹp lại thiên điện bên kia, bảo thái y thoa thuốc cho hắn."
Lục Chương thoáng kinh ngạc: "Bệ hạ?"
Thẩm Miên quay đầu đi, không cùng hắn đối mặt.
Nghĩ đến lời Văn thái y mới nói: thương thế như vậy cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được hoạt động mạnh, y bèn thấp giọng lầu bầu: "Ngươi... ngươi bị thương thành thế này rồi, còn lăn lộn cái gì!"
"Những ngày này ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi cho trẫm, mỗi ngày đều phải bắt mạch."
Y lại quay sang dặn Tiền công công: "Tìm thêm vài người, sắc thuốc cho kịp, thuốc trị thương phải bôi đúng giờ. Không đủ thì lấy thêm hai bình nữa."
Tiền công công gắng gượng nở nụ cười: "Dạ... Bệ hạ."
Hai bình!!!
Bệ hạ lúc bị thương ỡ đầu cũng chỉ dùng chưa tới nửa bình!
Lục Chương nhìn Hoàng Đế bận rộn sắp xếp chuyện này chuyện kia, tay khẽ động trên khung cửa.
Ánh mắt hắn gắt gao dõi theo bóng Thẩm Miên, cảm thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn liền cảm thấy một trận choáng váng kéo tới.
Xem ra, hai ngày này hắn thật sự đã quá gắng gượng.
Lục Chương nhắm mắt, chờ cơn đau qua đi.
Thẩm Miên nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, tức khắc có chút hoảng hốt.
"Sao thế? Tiền Dụng! Mau đỡ hắn vào thiên điện nghỉ ngơi!"
Chẳng lẽ Lục Chương ngất rồi?
Lục Chương nghe vậy liền mở mắt ra, mỉm cười với y: "Đa tạ Bệ hạ, thần không sao, có thể tự đi."
Sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng khí chất mị hoặc lại càng lộ rõ, giống như câu hồn diễm quỷ vừa bước ra từ sương khói.
Thẩm Miên qua loa đáp lại một tiếng, nhường đường.
Y nhìn bóng người kia chậm rãi rời đi, nghĩ ngợi một chút, liền gọi người chuẩn bị xe ngựa: "Trẫm đi một chuyến đến thành Bắc."
Tiền công công thở dài một hơi, lặng lẽ xoay người đi chuẩn bị.
....
Biên quan.
Lục Chiêu khép nép lo lắng sống qua năm mới.
Không ngờ Vệ Quốc Công lại trở về muộn hơn dự tính vài ngày.
Ở trong tâm thế lo lắng bị đánh bất cứ lúc nào, hắn ta chật vật giãy giụa mấy hôm, cuối cùng mới hạ quyết tâm ra rừng bắt thỏ.
Vừa mới thay quần áo xong, thì bên ngoài đã vang lên tiếng ầm ĩ.
—— Phụ thân đã trở về.
Lục Chiêu: ......
Sớm biết vậy, hôm qua đã nên đi!
Trong lòng hắn ta gào thét, run rẩy chờ đón một trận đòn đau đớn.
Hy vọng lần này phụ thân có thể nương tay chút.
Quả nhiên, Vệ Quốc Công vừa về tới, liền có người truyền lời gọi hắn ta.
Lục Chiêu: Đây là cũng quá gấp gáp rồi!?
Hắn ta ủ rũ rụt cổ, lặng lẽ đi vào chủ trướng của phụ thân.
Vừa bước qua cửa, một cái chén bay thẳng về phía hắn ta!
Lục Chiêu theo phản xạ liền né người, cái chén bay tới liền "bang" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan thành một đống mảnh vụn.
Sắc mặt Lục Chiêu vô cùng hớn hở.
Hắc hắc.
Không hổ là mình, né quá chuẩn!
Cách đó không xa, Vệ Quốc Công: ......
Ông sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng bị hai tên nghịch tử này làm cho tức chết!
Cuối cùng cũng phản ứng lại có gì đó không ổn, Lục Chiêu vội vàng thu lại nét mặt, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía Vệ Quốc Công.
Ngay sau đó... liền đối diện với ánh mắt tràn đầy sát khí của Vệ Quốc Công.
Lục Chiêu: ......
Hắn, hắn hôm nay... hình như... thật sự có chút muốn chết rồi.