Trong lòng Lục Chiêu biết rõ nguyên nhân khiến mình sắp bị ăn đánh, nhưng hắn ta vẫn liều mạng giả vờ ra vẻ mơ hồ, vô tội.
"Phụ thân?"
Lục Chiêu nghiêng đầu, mặt đầy khó hiểu: "Sao vậy ạ?"
—— Có điều, kỹ thuật diễn của Lục nhị công tử lại quá vụng về, thoạt nhìn chẳng khác nào cố ý khiêu khích.
Thái dương Vệ Quốc Công giật giật gân xanh.
Sớm muộn gì... sớm muộn gì ông cũng sẽ bị hai đứa nghịch tử này làm cho tức chết!
Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh!
Mặt Vệ Quốc Công đen như đáy nồi, trầm giọng quát: "Sao vậy? Con còn hỏi ta sao vậy!? Con nghĩ xem, vì sao ta gọi con tới đây?"
Ánh mắt Lục Chiêu đảo quanh, vội vàng lắc đầu: "Không... không biết..."
Phụ thân à, xuống tay nhẹ chút đi, dù sao con cũng là ruột thịt của người mà!
"Bang" một tiếng, Vệ Quốc Công vỗ mạnh xuống bàn, chén trà trên mặt bàn cũng vì thế mà bật lên, Lục Chiêu theo phản xạ co rụt cổ lại, lập tức để lộ vẻ mặt chột dạ.
"Không biết? Vậy để ta hỏi con, mấy quyển thoại bản con lén mang về phủ là chuyện gì hả!?"
Vệ Quốc Công trừng mắt tức giận, nghiến răng nghiến lợi mắng đứa con thứ chẳng có chút tiền đồ: "Cả một rương! Một cái rương đầy! Sách vở đàng hoàng không đọc, suốt ngày chỉ biết đọc mấy thứ đó đúng không!?"
"Còn nữa! Trong đó toàn là... toàn là cái gì chứ!"
Nghĩ đến nội dung trong thoại bản mà mình lỡ nhìn thấy, Vệ Quốc Công cảm giác tuổi thọ của bản thân như đang từng chút từng chút bị rút ngắn.
Ông nổi giận quát: "Đồi phong bại tục! Không ra thể thống gì cả!"
Quả nhiên bị phát hiện rồi!
Trong lòng Lục Chiêu như muốn khóc.
Vốn ôm chút hy vọng rằng ca ca chỉ là dọa dẫm mà thôi, ai ngờ kết quả lại là...
Hắn ta rũ đầu xuống, im lặng nghe mắng.
Vệ Quốc Công mắng một hồi lâu, càng mắng càng giận, lửa giận bốc cao, ánh mắt bắt đầu lướt khắp doanh trướng, tìm kiếm binh khí thuận tay.
Lục Chiêu:!
Thấy sắp bị đánh đến nơi, hắn ta nhỏ giọng biện bạch: "Con... con chỉ xem chút thoại bản thôi mà..."
Ai mà chẳng có tí sở thích riêng chứ?
Lục Chiêu lí nhí: "Con cũng chẳng rủ ai cùng xem, chỉ là tự mình lén đọc thôi..."
Vệ Quốc Công nghẹn lời trong chớp mắt!
Cảnh tượng hôm đó trong cung lại hiện về, cái màn giàu tình tiết và lực đánh ấy lại như đang điên cuồng công kích trái tim già nua của ông thêm lần nữa.
Đặc biệt là đứa con cả mà ông vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, hôm đó quỳ ở từ đường suốt một ngày một đêm, ngay cả khi ông đích thân lấy gia pháp ra cũng chẳng khiến đối phương mở miệng.
Hôm đó, Lục Chương đã nói gì?
À đúng rồi... Khi đó hắn đoan chính quỳ gối giữa từ đường, trên lưng máu thịt lẫn lộn, thế mà giọng nói vẫn kiên định như sắt đá: "Nhi tử chỉ có thể cam đoan, nếu Bệ hạ không muốn, nhi tử tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì trái nghịch nữa."
Lục Chương nói xong, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Quốc Công: "Nhưng nếu Bệ hạ đối với nhi tử cũng không hoàn toàn là vô tình vô nghĩa..."
Hắn ngừng lại một thoáng, rồi mới nói tiếp: "Nhi tử cũng muốn tranh thủ một chút."
Lúc ấy, nghe xong lời này, Vệ Quốc Công suýt nữa bị tức đến thổ huyết tại chỗ.
Tranh thủ? Tranh thủ cái gì!?
Có mấy vị Đế Vương có thể chấp nhận thần tử mà mình tín nhiệm lại nảy sinh tâm tư khác thường đối với chính mình?!
Huống hồ, thứ ấy... là thứ có thể tranh thủ được sao!?
Tranh thủ cái gì, tranh thủ một suất vào cung à!?
Vệ Quốc Công sợ bản thân mà còn nấn ná lại Kinh Thành thêm mấy ngày, hoặc là sẽ bị đứa con nghịch tử này chọc cho tức chết, hoặc là không nhịn được mà ra tay giết vua phế chúa mất, cho nên mới vội vàng bỏ về biên quan.
Lúc này, nhìn bộ dạng Vệ Quốc Công như muốn ăn thịt người, Lục Chiêu không nhịn được lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Không phải chỉ là xem chút thoại bản thôi sao, sao phụ thân lại làm ra vẻ như muốn đem hắn ta chôn sống vậy chứ?
Lục Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng dứt khoát nhận sai: "Con sai rồi, phụ thân à."
Lục Chiêu cúi đầu, giọng nói chân thành vô cùng: "Con... về sau sẽ không xem nữa."
Vệ Quốc Công nhìn đứa con thứ hai trước mắt, trong lòng thế nhưng lại dâng lên một tia vui mừng mơ hồ.
Ít nhất... đứa này còn biết nhận sai.
Mang theo tâm tình phức tạp xen lẫn khó hiểu, Vệ Quốc Công nhìn chằm chằm Lục Chiêu một lúc lâu.
Lục Chiêu bị phụ thân nhìn đến bất an trong lòng, thì thấy Vệ Quốc Công đột nhiên thở dài: "Đi, đem quyển sách lần trước ta bảo con đọc, sao chép mười lần!"
Giọng điệu của Vệ Quốc Công nghiêm khắc: "Lần sau mà còn để ta phát hiện con xem mấy thứ lộn xộn, không hợp thuần phong mỹ tục đó, xem ta có đánh gãy chân chó của con không!"
Lục Chiêu nghe vậy, lập tức ngẩng đầu.
Không... không bị đánh sao!?
Chỉ phải chép sách thôi ư? Sao phụ thân lại đột nhiên đổi tính vậy? Hay là bị cái gì k*ch th*ch rồi...
Thấy Lục Chiêu ngơ ngác đứng yên không đáp, Vệ Quốc Công lại nộ khí bừng bừng: "Sao nào? Cảm thấy ta phạt nhẹ quá hả?!"
Lục Chiêu như bừng tỉnh, đầu lắc như trống bỏi, vội vàng xua tay: "Không không không! Con... con đi ngay đây!"
Hắn vừa nói vừa lăn vừa bò chạy khỏi chủ trướng.
"Từ từ!"
Vệ Quốc Công quát một tiếng ngăn lại: "Con phải luyện chữ cho cẩn thận, nếu còn dám viết mấy chữ xấu như chó gặm đó, thì chép cho ta một trăm lần!"
Lục Chiêu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng vâng, con biết rồi, phụ thân."
Nói xong, hắn ta vội vã như chạy trốn mà ra khỏi chủ trướng.
Chờ về đến trướng của mình, Lục Chiêu mới thở phào một hơi thật dài.
Không hiểu sao hôm nay phụ thân lại không đánh hắn ta, đúng là may mắn tránh được một kiếp!
Nhưng nghĩ đến cái rương thoại bản của mình, trong lòng Lục Chiêu lại đau như cắt.
Không biết đám bảo bối của hắn ta còn lành lặn không, lỡ bị phụ thân đốt mất thì biết làm sao?
Lục Chiêu ôm nỗi bi thương, tưởng niệm một hồi đống thoại bản trân quý của mình, rồi lấy giấy bút ra, bắt đầu chép sách.
.....
Thành Bắc.
Thẩm Miên vừa bước vào sân, đã bị cảnh tượng gà bay chó sủa trước mắt làm cho sững người.
Giữa sân, hai thân ảnh đang quấn lấy nhau đánh đấm hỗn loạn, tuyết đọng văng tung toé, có vài mảng thậm chí bay thẳng đến trước mặt y.
Tống Thanh Ninh thì ở bên cạnh vừa nhảy vừa la, định can ngăn, nhưng nghĩ đến cái thân thể mảnh mai yếu ớt của mình, cuối cùng chỉ có thể... tiếp tục nhảy nhót loạn lên mà thôi.
Hoắc Yếm thì đứng ở một góc khác, dường như đang ôm thứ gì trong tay.
Hắn thì trái lại rất đỗi bình tĩnh, thấy hai người càng đánh càng kịch liệt, còn cẩn thận nhích dần sang một bên.
Tiền công công bị cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm cho kinh hãi một trận, rồi cao giọng hô vang: "Bệ hạ giá lâm!"
Còn ra thể thống gì nữa, mấy người đang làm cái trò gì đây!
Vừa nghe thấy Thẩm Miên tới, hai người đang giằng co cuối cùng cũng chịu dừng tay.
Chờ đến khi bọn họ tách nhau ra, Thẩm Miên lúc này mới thấy rõ diện mạo hai kẻ đánh nhau.
—— Bên trái là Ứng Tông nghiến răng nghiến lợi, cả gương mặt tràn đầy phẫn nộ bất bình; bên phải là Tô Lặc, kẻ vừa mới được Đại Lý Tự thả ra, bộ dáng có phần chật vật, đầu tóc rối tung.
"Bệ hạ!"
Tống Thanh Ninh vừa trông thấy Thẩm Miên liền vội vàng chạy tới, như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Đồng hương!
May quá đi mất! Đúng là vị cứu tinh! Cậu ta còn tưởng hôm nay hai người kia phải đánh chết nhau ngay tại viện này rồi!
Cậu ta hạ giọng, ghé sát Thẩm Miên giải thích: "Ảnh vệ của ngài đưa người tới đây, nói là huynh trưởng thất lạc của Ứng Tông, đưa đến để hỗ trợ."
"Vừa đến, liền dính lấy Ứng Tông như keo, làm gì cũng theo sau, kết quả, khi nãy bị trượt chân ngã, đè chết một con gà Ứng Tông nuôi, còn có một con bị đè gãy cánh."
Đến lúc này Thẩm Miên mới nhìn thấy, trong tay Hoắc Yếm đang ôm một chú gà con đáng thương hề hề, toàn thân run rẩy, kêu "chiếp chiếp" yếu ớt.
"Tiểu Hoàng."
Ứng Tông nghiêm mặt, bướng bỉnh sửa lại lời Tống Thanh Ninh.
Thẩm Miên có chút kinh ngạc: "Hắn đặt tên cho từng con gà con?"
Đây chẳng phải là đám gà Tống Thanh Ninh mua từ không gian về, định dùng làm nguyên liệu nấu ăn đó à?
Tống Thanh Ninh bất đắc dĩ nhún vai: "Chỉ đặt tên cho một con thôi. Con đó ngày nào cũng bám sát bên chân Ứng Tông, thân thiết đến độ chẳng rời nửa bước, thế nên khi nãy không tránh kịp."
Thẩm Miên quay sang nhìn Tô Lặc: "Đã bị đè chết thật rồi?"
Tống Thanh Ninh lắc đầu: "Không, Tiểu Hoàng là con bị đè gãy cánh kia."
Dứt lời, cậu ta khẽ chọt chọt cánh tay Thẩm Miên: "Mà đồng hương, sao ngài lại tới đây bất thình lình thế?"
Cậu ta hạ giọng, vẻ mặt tò mò: "Lục Chương lại hôn ngài à?"
Thẩm Miên như bị ai đánh một cái, quay phắt đầu lại: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!"
Trong đầu cái tên sinh viên này, suốt ngày toàn chứa mấy thứ gì đâu!
Tống Thanh Ninh che miệng, vội vàng lắc đầu.
Xin lỗi... lỡ lời.
"Bệ hạ."
Tô Lặc vỗ sạch tuyết trên người, chỉnh lại y phục, rồi quy quy củ củ hành lễ với Thẩm Miên: "Tham kiến Bệ hạ."
Ánh mắt Thẩm Miên dừng lại trên nhánh cây khô mắc trên đầu hắn ta: "Ngươi đè chết gà con của Ứng Tông?"
Ánh mắt hồ ly của Tô Lặc thoáng hiện chút xấu hổ.
Hắn ta đang vui mừng vì sắp được gặp lại đệ đệ, mấy ngày liền không ngủ được, hôm nay tinh thần sa sút, phản ứng cũng chậm chạp, thế là không cẩn thận gây ra "thảm án".
Ai ngờ được, vừa lúc hắn ta ngã xuống, lại đúng lúc đè trúng con gà con duy nhất được đặt tên?
Tô Lặc cũng không biết đó là sủng vật mà Ứng Tông nuôi, dưới ánh mắt xấu hổ, đầu óc hắn ta nảy ra một câu, bèn vội nói: nếu không giữ được thì... lát nữa mang đến Ngọc Tân Viên cho hồ ly ăn!
—— Trời đất chứng giám, sáng nay hắn ta thật sự tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Ninh sáng nay mang mấy con gà giao cho thiện phòng xử lý, nên mới nói ra lời đó!
Hắn ta cứ nghĩ, chỗ này toàn nuôi để ăn!
Vì đuối lý nên khi Ứng Tông ra tay, hắn ta chỉ biết tránh né, không ngờ đệ đệ lại càng đánh càng giận.
Thẩm Miên nghiêm giọng nói: "Ngươi... ngươi để cho Ứng Tông một chút không gian, nếu còn như vậy nữa, ta sẽ đưa ngươi về thành Nam."
Ứng Tông lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Thẩm Miên.
Còn Tô Lặc thì lộ ra vẻ mặt như thể trời sập xuống.
Thẩm Miên chỉ vào chú gà con trong tay Hoắc Yếm: "Còn nữa, ngươi đè bị thương sủng vật của người ta, từ nay về sau liền chịu trách nhiệm chăm sóc cho nó... giúp Tiểu Hoàng dưỡng thương."
Y nhìn sang Hoắc Yếm dò hỏi bằng ánh mắt:
Có cứu được không?
Hoắc Yếm khẽ gật đầu.
Biết có thể cứu, Thẩm Miên cũng không tiếp tục xen vào chuyện giữa huynh đệ bọn họ, mà kéo Tống Thanh Ninh về phòng cậu ta.
"Ngươi từng nói nước linh tuyền uống vào có lợi cho thân thể, cho ta một ít đi."
Thẩm Miên bắt đầu trắng trợn cướp bóc sinh viên: "Ngươi nuôi cá cũng to rồi, cũng cho ta mấy con."
Tống Thanh Ninh gật đầu đáp ứng, thuận miệng hỏi: "Sao vậy? Ai bị bệnh à?"
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng rơi vào yên lặng.
Tống Thanh Ninh: Hiểu rồi, là Lục Chương.
Hiếm khi có mắt nhìn, cậu ta không hỏi tiếp mà nói ngay: "Hiện tại lượng nước linh tuyền lấy ra mỗi ngày có hạn, ta sẽ đưa ngài hai thùng trước, sau đó mỗi ngày ta mang vào cung cho ngài."
"Cá... cá thì có, nhưng mà ——"
Tống Thanh Ninh do dự, rồi từ không gian lấy ra hai con cá: "Ngài muốn chứ?"
Thẩm Miên nhìn hai con cá chỉ lớn cỡ nửa bàn tay trước mặt, lặng lẽ trầm mặc.
Linh tuyền mà nuôi ra được cá cỡ này, Tống Thanh Ninh đúng là một nhân tài.
Tống Thanh Ninh vẫn xách cá, ánh mắt dò hỏi:?
Thẩm Miên nghiến răng: "Muốn! Lấy nhiều thêm một chút!"
Không được ăn cá to, vậy thì đếm số lượng mà tính.
Thẩm Miên tay không mà đến, đầy chiến lợi phẩm mà về.
Tiền công công nhìn một xe ngựa chất đầy hàng hóa: ...
Vệ Quốc Công, xuống tay sao không thể nặng thêm chút nữa?
....
Đêm nay, khi Lục Chương nhìn hai bát canh cá to trên bàn, hắn khẽ "Hửm?" một tiếng đầy nghi hoặc: "Đây là ——?"
Tiểu thái giám có khuôn mặt tròn tròn, cười tươi rói nói: "Đây là Bệ hạ đặc biệt dặn dò, hầm canh cho Lục đại nhân bồi bổ thân thể!"
Nghe thấy mấy chữ "đặc biệt dặn dò", Lục Chương chỉ cảm thấy tim mình như ngâm trong nước ấm, ngay cả vết thương trên người cũng dường như đỡ hơn phân nửa.
Hắn nghiêm túc uống sạch cả hai bát canh.
—— Canh cá rất ngon, chỉ là cá hơi nhỏ, xương thì nhiều, khiến Lục Chương suýt bị hóc mấy lần.
Uống xong, tiểu thái giám lại bưng lên một chén thuốc đen kịt như mực.
"Đây là đơn thuốc do thái y kê, mỗi ngày ba lần, Bệ hạ căn dặn, ngài nhất định phải uống hết."
Lục Chương có chút cứng người: ....
Hắn điều chỉnh tinh thần, cầm chén thuốc lên.
Thuốc vừa vào miệng, Lục Chương, cái người từ trước đến nay luôn gặp biến không sợ, sắc mặt khẽ run rẩy một chút.
Là ảo giác sao?
Sao cảm giác thuốc thái y kê hôm nay... đắng đến phát khiếp thế này?