Chén thuốc kia, hương vị đắng chẳng khác gì nhai hoàng liên sống. Chờ đến khi uống hết một chén thuốc, Lục Chương cảm thấy đầu lưỡi mình đã hoàn toàn tê liệt.
Hắn hoảng hốt buông chén xuống, ước chừng uống thêm ba chén nước mới miễn cưỡng nuốt trôi được cái vị đắng đó xuống.
Tiểu thái giám mặt tròn nhìn thấy bộ dáng của Lục Chương, dè dặt mở miệng hỏi: "Lục đại nhân? Ngài... không sao chứ?"
Vẻ mặt Lục Chương dường như hơi vặn vẹo.
Thuốc này... đắng đến vậy sao?
Cậu ta vẫn nhớ rõ, hai hôm trước Tiền công công từng nói, nghe đâu vị đồ đệ kia của Văn thái y cũng khá lắm, kê được mấy phương thuốc hay. Nếu sớm thu nhận người đó làm đồ đệ, thì lúc trước Bệ hạ bị thương, uống thuốc cũng chẳng đến mức phải chịu khổ như thế.
Tuy Bệ hạ chưa từng mở miệng nói gì, nhưng kỳ thực là rất sợ đắng đó!
Sắc mặt Lục Chương trong chớp mắt khôi phục vẻ bình tĩnh, khẽ lắc đầu: "Không sao."
Tiểu thái giám yên tâm, giọng điệu cũng phấn chấn hơn: "Vậy ngài cứ nghỉ ngơi trước đi. Bệ hạ có dặn, ngài thân mang thương tích, không tiện hoạt động, mấy hôm nay nên nằm yên trên giường, đừng đi đâu cả!"
Lục Chương: ?
Cảm giác kỳ quái lại dâng lên lần nữa.
Hắn do dự gật đầu.
Chờ tiểu thái giám bắt đầu thu dọn đồ vật trên bàn, Lục Chương trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Thuốc này... còn phải uống bao lâu ——"
"Một tháng!"
Tiểu thái giám cười tươi như hoa: "Ban đầu Văn thái y bảo là uống nửa tháng, nhưng Bệ hạ nói cẩn thận vẫn hơn, liền sai Văn thái y kê luôn một tháng thuốc."
Lục Chương khẽ hít sâu một hơi.
Tiểu thái giám mặt tròn cảm thán: "Bệ hạ còn sai người lấy ra hai củ sâm thượng hạng từ trong tư khố, lại cho người đến thành Bắc bắt cá mang về, Bệ hạ thật sự rất quan tâm Lục đại nhân!"
Lục Chương: Giống như đã biết ai là người nuôi cái đám cá đó, nuôi đến mức chẳng khác nào muốn ám sát hắn vậy...
Hắn liếc nhìn chén thuốc đã cạn, đưa tay day nhẹ thái dương.
Phương thuốc do Văn thái y kê, quả thật là...
Nghĩ đến Thẩm Miên sợ đắng, Lục Chương hơi lo lắng mà thở dài, quay sang nói với tiểu thái giám: "Không biết công công có thể giúp ta lấy vài quyển sách đến không?"
Hắn chẳng lẽ cứ nằm như vậy mãi?
Tiểu thái giám nghe vậy, lập tức lộ vẻ rối rắm: "Việc này... chỉ sợ không ổn đâu, Lục đại nhân."
Lục Chương: ?
Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp: "Bệ hạ nói, đọc sách hao tổn tinh thần. Ngài đang bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt."
Vừa ra tới cửa, cậu ta lại sực nhớ điều gì, vội quay đầu dặn thêm: "À đúng rồi, Lục đại nhân."
"Bệ hạ nói, ngài nhớ đừng để đè lên vết thương, lúc nghỉ ngơi chớ có nằm ngửa, tốt nhất là nằm sấp."
"Nô tài sẽ chờ ngay ngoài cửa, ngài có gì cần thì chỉ việc gọi một tiếng!"
Dứt lời, cậu ta ôm chén thuốc và chén canh đã dọn gọn gàng, lui ra ngoài.
Lục Chương ngồi trên giường một lúc lâu, bỗng bật cười khẽ một tiếng.
Bệ hạ thật là...
Hắn tựa người vào đầu giường, chầm chậm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
.....
Nửa canh giờ sau.
Lục Chương bỗng nghe tiếng bước chân từ xa tới gần.
Hắn mở mắt ra, liền thấy Thẩm Miên đang đứng bên đầu giường, mà bên cạnh y là Tiền công công đang ôm một chồng sổ con cao ngất.
"Bệ hạ?"
Lục Chương vừa định đứng dậy hành lễ, đã bị Thẩm Miên đưa tay đè lại: "Miễn lễ."
Y đặt mớ sổ con lên chiếc bàn thấp bên cạnh giường, ánh mắt không hài lòng mà nhìn hắn: "Sao ngươi không nằm sấp?"
Lục Chương sững lại: "Thần ——"
"Thần nằm sấp thấy hơi tức ngực, vừa mới ngồi dậy."
Thẩm Miên liếc nhìn chiếc giường hắn nằm: "Ngươi đừng có xem ta là Tống Thanh Ninh mà lừa gạt."
Y không phải sinh viên.
Lục Chương:......
Thần sắc hắn tự nhiên, nhẹ nhàng chuyển sang chuyện khác: "Thần giúp Bệ hạ xem nốt mấy quyển sổ con còn lại."
Thẩm Miên không lên tiếng, chỉ đẩy chiếc bàn thấp về phía mép giường của hắn, ý tứ rõ ràng đến không thể rõ hơn.
Xem đi, ngay tại đây mà xem.
Vẻ mặt Lục Chương bất đắc dĩ: "Thần vẫn là ra ngoài bàn ngồi xem thì hơn, ở trên giường... không tiện cho lắm."
Thẩm Miên phất tay cho đám người hầu lui ra, ánh mắt nghi hoặc: "Cái gì mà không tiện?"
"Ngươi sợ ngươi hồi phục nhanh quá, máu không thấm ra được trên áo trắng hả?"
Y nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Văn thái y kê thuốc cho ngươi, uống ngon không?"
Chỉ một câu đầu tiên của Hoàng Đế, Lục Chương đã hiểu rõ, mọi tâm tư của hắn đều đã bị nhìn thấu.
Hắn thành thật đáp: "Có chút... hơi đắng."
Thẩm Miên hừ lạnh một tiếng.
Đắng là tốt rồi!
Tuy ban đầu khi thấy Lục Chương thân mang trọng thương, y đã cuống quýt không kịp nghĩ nhiều, nhưng dọc đường từ thành Bắc trở về, Thẩm Miên đã dần tỉnh táo lại.
Hôm nay Lục Chương chẳng những khoác lên người y phục màu trắng xưa nay chưa từng mặc, ngay cả vết thương cũng chỉ được băng bó sơ sài, thuốc trị thương thì không thoa nổi một giọt. Chẳng lẽ phủ Vệ Quốc Công đều đưa người đi biên quan cả rồi?
Nếu Lục Chương mà không có chút tâm tư riêng, thì y với Tống Thanh Ninh đổi họ cho rồi!
Sau khi nghĩ thấu mọi việc, Thẩm Miên lập tức gọi Văn thái y đến.
"Có vị thuốc nào đắng mà không ảnh hưởng đến dược hiệu và thân thể không? Cho thêm vào, mỗi ngày sắc cùng thuốc của Lục Chương."
Bệ hạ đã mở lời, cho dù yêu cầu có phần quá đáng, cũng nhất định phải làm cho thỏa đáng!
Văn Thái y không hiểu vì sao Bệ hạ trước đó còn lo lắng khôn nguôi, giờ lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu kỳ lạ như vậy. Thế nhưng, ít lời, làm việc cẩn trọng vốn là truyền thống tốt đẹp của Thái Y Viện bọn họ.
Văn thái y suy nghĩ một chút, rất nhanh đã chọn ra hai vị thuốc.
Thẩm Miên vừa nghe trong đó một vị còn có tác dụng thanh nhiệt tả hỏa, lập tức phất tay: "Cái này, bỏ thêm nhiều vào!"
Văn thái y nghe xong mà toát mồ hôi, không dám tưởng tượng dược vị ấy nếu tăng liều sẽ đắng đến mức nào.
Chỉ là...
Nhìn bộ dáng Lục đại nhân, hẳn là có thể chịu được?
Tiền công công đứng bên cạnh thì mặt mày hớn hở, má trái như viết "Bệ hạ anh minh", má phải là "Lục Chương xứng đáng".
Ngày mai trong bữa sáng, dứt khoát bãi bỏ món thịt ngỗng luôn đi!
Văn thái y hành lễ lui ra, một lần nữa đi phối thuốc.
Đến khi thuốc sắc xong, hệ thống vì tò mò đã trộm nếm thử, kết quả đắng đến suýt nữa chết máy.
Cho đến giờ, trong miệng nó vẫn còn ngậm hai cục đường.
"Ký chủ ——"
Cục than đen ở một bên mơ màng lẩm bẩm: "Thật sự không có việc gì sao?"
Lục Chương uống thứ thuốc đó suốt một tháng, thật sự sẽ không bị đắng đến chết sao?
Thẩm Miên nắm cục than trong tay, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Có thể có chuyện gì được?"
Hơn nữa, nhân thiết của Lục Chương vẫn còn giữ nguyên sao? Trong nguyên tác, cái vị Lục thế tử kia là người trầm ổn ít lời, thậm chí còn có phần trung thành đến ngốc nghếch, sao bây giờ cứ thấy... có chút sai sai thế nào ấy!?
Thẩm Miên tức tối đẩy đống sổ con chờ xử lý qua một bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Chương:
Mau đọc đi!
Lục Chương liếc nhìn hai quyển sổ, cảm giác chữ viết trên đó có hơi kỳ quặc, nét bút như thể đang xoắn xuýt điều gì.
Thẩm Miên ngồi ở ghế cách đó không xa, tay gõ gõ hạt thông trên bàn, cứ như đang gõ vào đầu Lục Chương vậy.
【Ký chủ, ngài bóc hạt chậm quá đi!】
09 đứng cạnh, mắt trông mong mà chờ, nhỏ giọng khuyên nhủ: 【Nghĩ thoáng một chút, Lục Chiêu với Tống Thanh Ninh bây giờ, chẳng lẽ giống với trong cốt truyện sao?】
Thẩm Miên vừa nghĩ đến cảnh Tống Thanh Ninh nuôi cá, động tác liền khựng lại.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hạt thông trong tay y bị người khác lấy mất.
Lục Chương đã bước tới chỗ ngồi đối diện, nhẹ giọng nói: "Thần đến giúp Bệ hạ."
Thẩm Miên liếc hắn: "Ngươi đã xem xong sổ con rồi?"
Lục Chương lắc đầu: "Vẫn chưa."
Thẩm Miên đang định mở miệng, lại thấy đối phương nhìn mình, giọng nói tha thiết: "Thần thật sự nằm mãi thấy ngột ngạt, Bệ hạ cho phép thần hoạt động một chút đi?"
Thẩm Miên: ......
Y dời mắt, nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi."
Ánh mắt Lục Chương lộ ý cười, lập tức ngồi xuống bên bàn, bắt đầu giúp Thẩm Miên bóc hạt thông.
Hai người cực kỳ ăn ý, không ai nhắc lại chuyện khi nãy nữa.
Lục Chương mới vừa bóc được một nắm nhỏ, đã bị Thẩm Miên ngăn lại.
Thẩm Miên đảo mắt nhìn khắp người hắn một lượt, như đang kiểm tra xem miệng vết thương có bị rách hay không.
"Bệ hạ."
Đáy lòng Lục Chương nóng lên đôi chút: "Thần đã bôi thuốc và băng bó cẩn thận rồi, không có gì đáng ngại."
Thẩm Miên nhìn vào mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy tẩm điện này than đốt có hơi nhiều, tựa hồ... ấm quá mức.
【Ể... Ký chủ, tim đập của ngài ——】
Hệ thống vừa trộm được hai hạt thông, còn chưa nói hết câu, đã bị ký chủ đập cho thành một miếng bánh than cháy đen.
09: ?!
Tại sao kẻ bị đánh luôn là nó!?
Thẩm Miên cúi đầu trừng mắt nhìn nó: "Đồ ăn cũng không chặn được miệng của ngươi?!"
09 lập tức hít sâu một hơi, biến về hình dạng ban đầu, lặng lẽ nhét hai hạt thông vào miệng.
Thẩm Miên chậm rãi ăn hạt thông trên bàn, còn Lục Chương thì nhanh chóng xử lý nốt mấy quyển sổ con còn lại.
"Bệ hạ."
Đúng lúc Thẩm Miên cầm hai hạt thông cuối cùng chuẩn bị đưa lên miệng, Lục Chương bỗng nhiên cất lời: "Thần, cái thứ thuốc kia ——"
Thẩm Miên ngẩng mắt nhìn hắn.
Lục Chương chậm rãi nói hết câu còn dang dở: "Có thể giảm bớt đôi chút thời gian được không?"
Hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn thật thà: "Thần biết sai rồi."
Câu nói kế tiếp của Thẩm Miên lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Một lúc lâu sau, đầu ngón tay y khẽ giật: "Ngươi... ngươi nói nghiêm trọng như vậy, chẳng phải là khi quân sao?"
Khổ nhục kế dùng đến mức này, sao còn sợ đắng nữa cơ chứ!?
Lục Chương khi đối mặt với Vệ Quốc Công thì cứng cỏi quật cường là thế, giờ lại cúi đầu nhận sai nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi: "Là thần sai, khiến Bệ hạ phải lo lắng, thần có tội."
Thẩm Miên: ...
Người này, rốt cuộc là thế nào vậy!
Thấy Thẩm Miên không lên tiếng, Lục Chương lại nói tiếp: "Thuốc kia thực sự có hơi đắng, xin Bệ hạ tạm tha cho thần lần này."
Thẩm Miên quay đầu đi, nói: "Nhiều nhất giảm mười ngày."
Lục Chương mỉm cười: "Tạ ơn Bệ hạ."
Hắn lại thử mở miệng lần nữa: "Vậy... còn canh cá ——"
"Cá thì không được!"
Thẩm Miên nghiêm mặt: "Cá là Tống Thanh Ninh nuôi, ngươi nên tôn trọng thành quả lao động của hắn, hơn nữa, cá ấy có ích cho vết thương."
Lục Chương: Quả nhiên.
Hiệu quả bổ dưỡng thế nào thì hắn không dám chắc, nhưng uống bao nhiêu canh cá như vậy, nghĩ đến thôi cũng thấy sắp tràn ra khỏi bụng rồi.
Huống hồ, rốt cuộc là loại cá gì, lại có thể nuôi đến vừa nhỏ vừa nhiều đến thế?
Thẩm Miên đứng dậy thu thập sổ con trên bàn: "Ngươi đã nhiều ngày chưa tắm rửa, ta sẽ sai người chuẩn bị nước lau mình và rửa mặt cho ngươi."
"Còn nữa!"
Vừa bước ra khỏi cửa, Thẩm Miên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn: "Trước khi vết thương lành hẳn, ngươi ngoan ngoãn ở trong thiên điện đi!"
Lục Chương không phản đối chút nào: "Vâng, Bệ hạ."
Thế nhưng, dù miệng thì ngoan ngoãn đáp ứng, đến ngày 14 tháng Giêng, Lục Chương vẫn lặng lẽ xuất cung một chuyến.
Hắn canh lúc Thẩm Miên lâm triều mới đi, đến khi Thẩm Miên phát hiện thì người đã về lại thiên điện rồi.
Thẩm Miên tức giận xông đến, liền thấy Lục Chương đang ngồi trước bàn lật sách, trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
"Bệ hạ đến rồi?"
Thấy Thẩm Miên, Lục Chương không hề có vẻ chột dạ, trái lại còn nâng hộp gỗ trên bàn lên, đưa đến trước mặt Thẩm Miên.
Tiền công công ở bên cạnh, ánh mắt gắt gao dán vào thứ đồ trên tay hắn.
"Đây là lễ vật thần chuẩn bị cho sinh thần của Bệ hạ."
Một câu này khiến câu chất vấn nơi đầu lưỡi của Thẩm Miên nghẹn lại không phát được.
Ánh mắt Lục Chương nghiêm túc mà ôn hòa: "Bệ hạ mở ra xem thử có thích không?"
Thẩm Miên trầm mặc giây lát, rồi giơ tay mở nắp hộp.
Bên trong hộp, an tĩnh nằm hai món đồ.
Bên trái là một đôi giá bút Thị Như Ý, bên phải là ngọc bình an được điêu khắc tinh xảo từ ngọc Dương Chi thượng hạng.
Thẩm Miên lặng lẽ quan sát hai món ấy một hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chương.
Lục Chương nhìn thẳng vào mắt y, giọng nói trầm thấp, trang trọng: "Thần, Lục Chương, chúc Bệ hạ đời này ——"
"Mọi chuyện như ý, tuổi tuổi bình an."