Lời vừa dứt, tay Thẩm Miên đang chạm vào đôi giá bút Thị Như Ý kia bỗng khẽ run lên.
Tiền công công đứng bên cạnh căng thẳng tới mức suýt bẻ gãy cả cán phất trần.
Hắn ngây ra nhìn hộp quà, rồi cứng đờ quay sang trừng mắt nhìn Lục Chương.
Lục Chương vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Miên, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt giết người của Tiền công công.
Tiền công công nghiến răng.
Lần trước Bệ hạ và Lục Chương cùng nhau đi ngâm suối nước nóng, hắn đúng ra nên dùng đai lưng siết chết người này mới phải!
Vị Thế tử Vệ Quốc Công này, đúng là thủ đoạn sâu không đáy!
Tiền công công lại quay sang nhìn Thẩm Miên, ánh mắt đầy khẩn thiết:
Bệ hạ!
Ngài quên rồi sao? Mấy ngày trước chính ngài đã bảo Văn thái y đổi phương thuốc cho hắn đó!
Xin ngài hãy kiên định! Vạn lần không thể bị tên mưu đồ gây rối này mê hoặc tâm trí!
Thẩm Miên nhìn hộp gỗ rất lâu.
Cuối cùng, y thu tay về, khẽ ho một tiếng: "Cảm, cảm ơn?"
Ánh mắt Lục Chương lập tức mềm hẳn đi, còn Tiền công công thì trước mắt tối sầm.
Hắn cố nặn ra một nụ cười, bước lên nửa bước: "Ai u, Bệ hạ, ngài xem... đồ Lục đại nhân dâng, có cần nô tài giúp ngài cất vào?"
Cất vào, rồi đem nó giấu cùng bình uyên ương chuyển hương lúc trước trong nhà kho, vĩnh viễn đừng để xuất hiện nữa!
Nhưng Lục Chương vẫn chưa buông tha, ánh mắt rơi vào đôi giá bút bên trái, duỗi tay chỉ chỉ: "Bệ hạ... không định dùng sao?"
Hắn cười nhàn nhạt: "Thần thấy Bệ hạ dùng giá bút kia đã hơi cũ rồi."
Tiền công công: ......
Gì mà cũ, đó là đồ cổ, đồ cổ đấy!
Thẩm Miên liếc nhìn vết thương ở đầu ngón tay Lục Chương đã khép miệng, lớp vảy cũng đã liền lại, y do dự một thoáng, rồi quay sang Tiền công công nói: "Vậy lấy ra đi, thay cái cũ đi."
Tiền công công:!?
Nụ cười trên mặt hắn lập tức héo rũ hơn phân nửa.
"... Vâng, Bệ hạ."
Giọng hắn uể oải, vừa định bước lên thu hộp gỗ, thì lại nghe thấy Lục Chương mở miệng: "Còn ngọc bình an này, để thần giúp Bệ hạ đeo lên nhé?"
Tiền công công: Tiểu tử này không được quá phận.
Lục Chương còn chưa chạm tay vào, Thẩm Miên liền vội vàng giành trước một bước, nhanh chóng cầm lấy ngọc bình an: "Không, không cần!"
Thấy Thẩm Miên kiên quyết như vậy, ánh mắt Lục Chương lộ ra vài phần tiếc nuối, đành thu tay về.
"Để nô tài làm ạ!"
Tiền công công chen vào giữa hai người, thần sắc cung kính, đón lấy khối ngọc bình an trong tay Thẩm Miên, nửa quỳ xuống, chuẩn bị buộc vật ấy vào bên hông y.
Lục Chương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiền công công, tựa như sợ Tiền công công "không cẩn thận" làm rơi miếng ngọc xuống đất.
Tiền công công: ......
Nhìn cái gì mà nhìn!
Hắn dù có chướng mắt Lục Chương thế nào đi nữa, cũng tuyệt không dám ném đồ của Bệ hạ xuống đất!
Thẩm Miên sờ sờ ngọc bình an bên hông, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Lục Chương đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi giá bút.
Thẩm Miên: ......
Y câm nín cầm lấy giá bút, đưa cho Tiền công công đang đứng dậy: "Cầm đi đổi cái khác."
Tiền công công ôm giá bút, khom người lui ra ngoài.
Ra đến cửa điện, hắn nhìn chằm chằm vật trong tay thật lâu, rồi mới thở dài một tiếng thật sâu, tiếp tục cất bước rời đi.
Trong điện, Lục Chương tiến lên nửa bước, chậm rãi kéo gần khoảng cách với Thẩm Miên.
Thẩm Miên đối mắt với hắn, thân thể khẽ căng cứng, theo bản năng nắm chặt lấy ngọc bình an mới treo bên hông, trong lòng có chút khẩn trương.
Lục Chương từ tốn đưa tay lên, vừa muốn chạm vào bả vai y, thì một bóng đen không tiếng động dừng lại cách Thẩm Miên không xa.
Thẩm Miên giật mình, trong chớp mắt bừng tỉnh, lập tức lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Lục Chương: ......
Thẩm Nhất quỳ một gối xuống đất, mắt cúi thấp nhìn thẳng mặt đất, nghiêm chỉnh hành lễ: "Bệ hạ."
Thẩm Miên buông tay khỏi ngọc bình an vẫn luôn bị y siết chặt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Thẩm Nhất: "Bệ hạ, Trịnh Bàn xảy ra chuyện."
Hơi ấm vừa dâng lên nơi vành tai thoáng chốc tan biến, Hoàng Đế tròn mắt hỏi: "Hắn làm sao?"
Thẩm Nhất: "Vừa rồi ở trong ngục, hắn mưu toan ám sát A Sở Hồn, sau đó tự vẫn."
"Cái gì?"
Thẩm Miên: "Người đã chết rồi?!"
Khoan đã... Trịnh Bàn chẳng phải đang bị giam ở Đại Lý Tự sao? Sao còn có thể ra tay với A Sở Hồn!?
Thẩm Nhất lắc đầu: "Hồi Bệ hạ, vẫn chưa tắt thở, nhưng bên kia đã mời đại phu tới xem... chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Thẩm Miên lập tức nhấc chân đi ra ngoài điện, vừa bước nhanh vừa nói: "Gọi thái y, theo trẫm cùng đi xem. Người hiện ở đâu?"
Thẩm Nhất đứng dậy trả lời: "Người vẫn còn ở Đại Lý Tự."
Lục Chương đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay, ngay sau đó như không có chuyện gì, lặng lẽ theo sau Thẩm Miên.
Tiền công công vừa mới thay giá bút của Lục Chương xong, liền nghe thấy Bệ hạ muốn xuất cung.
Tiền công công: ...
Hắn thở dài, đành nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa.
......
Chờ đoàn người đến được Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh đã sớm chờ ở cửa.
Vừa thấy sắc mặt nặng nề của Hoàng Đế, mồ hôi lạnh lập tức từ trán ông ta "xoạt" một tiếng mà trượt xuống.
Việc Trịnh Bàn vu cáo Vệ Quốc Công, ai trong triều mà không biết? Bệ hạ đích thân hạ lệnh giao người cho ông ta thẩm tra, kết quả người bị đưa đến lại không hé nửa lời, một bộ dạng sống chết cũng không chịu mở miệng.
Không kêu oan, cũng chẳng nhận tội, rõ ràng có điều khả nghi.
Đại Lý Tự Khanh muốn nhân cơ hội này lập công trước mặt Bệ hạ, bèn lén lút sai người động dụng hình cụ, định bụng ép kẻ đó mở lời.
Nào ngờ miệng Trịnh Bàn chưa kịp cạy, người đã hôn mê bất tỉnh.
Ngục tốt vừa phát hiện, lập tức hoảng loạn, một mặt vội vàng mời đại phu, một mặt luống cuống tay chân cởi dỡ hết giá hình trên người Trịnh bàn.
Nào ngờ kẻ kia lại giả vờ bất tỉnh!
Hai ngục tốt đang nâng Trịnh Bàn ra ngoài, vừa ngang qua chỗ A Sở Hồn bị giam, Trịnh Bàn vốn "hôn mê bất tỉnh" đột ngột mở choàng mắt, xoay người rút đoản đao đeo bên hông ngục tốt, lao thẳng về phía A Sở Hồn đang nửa tựa bên cạnh cửa lao!
Bởi vì Thẩm Miên hạ lệnh hạ dược A Sở Hồn, cho nên thân thể gã uể oải, không tránh kịp. Nếu không nhờ ảnh vệ ẩn thân bên cạnh phản ứng mau lẹ, đầu gã suýt chút nữa đã lìa khỏi cổ.
Dù vậy, trên người A Sở hồn cũng bị chém không ít.
Gã không thốt ra được lời, chỉ có thể lấy tay ôm lấy vết thương, miệng không ngừng phát ra tiếng "a a".
Tình huống đột ngột khiến đám ngục tốt trở tay không kịp.
Nhân lúc ánh mắt mọi người đều dồn cả về phía A Sở Hồn, Trịnh Bàn bỗng vùng khỏi ngục tốt bên cạnh, lao thẳng đến vách tường phòng giam, đập đầu thật mạnh vào tường!
Cú đập này hắn dùng toàn lực, máu tươi b*n r* thành từng giọt, đổ gục xuống đất ngay tại chỗ.
Đám ngục tốt hoảng loạn cuống cuồng đi gọi người.
Ảnh vệ chỉ kịp kiểm tra sơ qua thương thế của A Sở Hồn, rồi lập tức rời đi tìm thủ lĩnh để bẩm báo tình hình.
Đại Lý Tự Khanh nghe được tin Trịnh Bàn mưu sát A Sở Hồn bất thành lại tự vẫn, còn chưa kịp nghĩ cách che giấu cho thoả đáng, đã thấy có người dưới trướng chạy vào bẩm báo: Hoàng Đế lập tức sẽ tới nơi.
Giờ khắc này, vừa nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Đế, trong lòng Đại Lý Tự Khanh đã rên thầm một tiếng.
Ông ta làm quan bao năm, chẳng lẽ hôm nay mũ quan sẽ mất sao?
Không, không, nếu chỉ là mất mũ thì còn đỡ, vạn nhất Bệ hạ nổi giận, e rằng cả cái đầu này cũng khó giữ!
Thẩm Miên đứng ngoài phòng giam nơi tạm giam giữ Trịnh Bàn, ra hiệu cho thái y vào xem xét tình hình.
Lưu thái y bước vào, trông thấy Trịnh Bàn nằm bất động, mặt mày trắng bệch như tờ giấy, toàn thân chẳng khác gì xác chết, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Ông đúng là quá ngây thơ! Thật sự quá ngây thơ rồi!
Chỉ biết rằng mỗi lần Văn thái y trực đều có chuyện xảy ra, nhưng nào ngờ, vừa thay ca xong thì chính ông cũng bị cái vận rủi quấn lên người thế này!
Ông là truyền nhân của Văn thái y sao?!
Lưu thái y dè dặt bước lên, bắt mạch cho Trịnh Bàn.
Cũng may, vẫn còn thở!
Chỉ là... e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
"Bệ hạ..."
Lưu thái y tất tả bận rộn một hồi, cuối cùng mới run rẩy tâu với Thẩm Miên: "Người này... tuy vẫn còn chút hơi thở, nhưng thương thế quá nặng, dù dốc toàn lực cứu chữa, chỉ sợ cũng không thể nghịch chuyển trời đất được!"
Thẩm Miên nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía Đại Lý Tự Khanh vẫn run rẩy từ lúc Lưu thái y bắt đầu nói, trầm giọng dặn: "Ngươi kê đơn trước đi, dùng nước thuốc trẫm mang theo, đổ vào hết cho hắn."
——Thứ nước ấy là nước linh tuyền y mang đến, tuy không thể cải tử hoàn sinh, mọc thịt liền xương, nhưng chí ít có thể tạm thời giữ lại mạng sống cho Trịnh Bàn.
Lưu thái y lĩnh mệnh, lập tức lui xuống bốc thuốc.
Thẩm Miên đang định tiến vào xem tình hình Trịnh Bàn, Tiền công công liền vội vã bước lên ngăn cản: "Bệ hạ!"
Tiền Dụng sốt sắng nói: "Nơi này dơ bẩn, ngài vẫn là đừng vào thì hơn?"
Những kẻ bị giam tại đây, đặc biệt là loại như Trịnh Bàn, đều từng chịu qua cực hình. Huống hồ, hiện giờ thương thế của hắn chỉ vừa được cầm máu, nếu vết thương lộ ra dữ tợn, chẳng may khiến Bệ hạ kinh sợ thì phải làm sao cho phải?
Tiền công công vừa nghĩ tới đó, liền hung hăng lườm Đại Lý Tự Khanh một cái.
Đại Lý Tự Khanh gần như đã cong lưng chạm đất.
Ông ta không dám hé răng lấy một lời.
Thẩm Miên không nói gì, sải bước tiến vào phòng giam, đứng bên cạnh Trịnh Bàn.
Tim Đại Lý Tự Khanh lập tức treo lên tận cổ họng.
Ông ta len lén nâng mí mắt, lặng lẽ nhìn về phía Hoàng Đế.
Chỉ thấy Thẩm Miên ngồi xuống, vươn tay kéo tay áo Trịnh Bàn lên.
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt y khẽ nhắm, giữa chân mày lập tức nhíu chặt.
Tim Đại Lý Tự Khanh liền trượt một nhịp, một tiếng "lộp bộp" vang lên trong lòng.
Tiền công công đứng phía sau cũng nhìn thấy rõ cánh tay Trịnh Bàn, hít sâu một hơi lạnh buốt.
——Tay phải của Trịnh Bàn máu thịt be bét, móng tay đã bị nhổ sạch, da thịt lở loét, roi vết đao thương chồng chất lớp lớp.
Mặt Thẩm Miên lạnh như sương, lại kéo cổ áo hắn xuống thấp thêm một chút.
Quả nhiên...
Trên người Trịnh Bàn cũng chi chít dấu vết tra tấn.
Y đứng phắt dậy, bước thẳng đến trước mặt Đại Lý Tự Khanh, giận dữ quát lớn: "Ai cho phép ngươi tự ý dùng tư hình?!"
Hoàng Đế vừa mới mở miệng, Đại Lý Tự Khanh "bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Bệ hạ thứ tội!"
Người đang quỳ trên mặt đất run rẩy dập đầu thỉnh tội: "Bởi vì... bởi vì phạm nhân vẫn luôn không chịu khai, ngục tốt phụ trách thẩm vấn trong lúc cấp bách liền... liền..."
Lời kế tiếp của ông ta bị sắc mặt càng lúc càng u ám của Hoàng Đế ép cho chậm rãi tiêu biến vào thinh không.
"Bệ hạ."
Lục Chương vẫn luôn yên lặng đứng bên cạnh Thẩm Miên, bỗng nhiên tiến lên nửa bước, đưa ra một chiếc khăn sạch sẽ.
Thẩm Miên nhận lấy, khẽ lau vết máu dính trên tay.
Trên nền khăn tuyết trắng, từng giọt máu đỏ như hoa mai lập tức loang ra.
Thẩm Miên nhìn chằm chằm vào những vết máu, không khỏi nhớ tới trong nguyên tác, Vệ Quốc Công bị oan khuất mà chết trong ngục, kết cục thê thảm vô cùng.
Y cười lạnh một tiếng: "Ngục tốt dám dùng hình... Nếu không có người ngấm ngầm chỉ thị, bọn họ sao dám ngang nhiên tra tấn?"
Đại Lý Tự Khanh đang quỳ run như cầy sấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Rất nhanh sau đó, thuốc mà Lưu thái y kê cũng đã được sắc xong.
Hai tên ngục tốt tiến lên hỗ trợ, hợp sức đổ thuốc cho Trịnh Bàn uống.
Tuy hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sau khi uống thuốc xong, hơi thở mỏng manh kia đã dần dần ổn định lại.
Lưu thái y lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Miên đứng cạnh Trịnh Bàn đang nhắm mắt nằm im, trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nhìn về phía phòng giam của A Sở Hồn.
"Thẩm Nhất."
Thẩm Miên thấp giọng gọi ảnh vệ, phân phó: "Chờ Trịnh Bàn tỉnh lại, phái người canh giữ nghiêm ngặt tại đây, không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Với bên ngoài, cứ tuyên rằng hắn sợ tội tự sát, thi thể đã bị thiêu thành tro để răn đe."
Ánh mắt y lướt qua Đại Lý Tự Khanh và những người đứng gần đó, lạnh lùng: "Trẫm tạm thời không truy cứu, nhưng nếu để lộ ra nửa câu gió máy, hoặc lần sau còn tái diễn chuyện tương tự... các ngươi ——"
Đại Lý Tự Khanh hung hăng dập đầu xuống đất: "Tạ ơn Bệ hạ! Xin Bệ hạ yên tâm, thần nhất định giữ kín như bưng, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào nữa!"
Lục Chương lặng lẽ nhìn bóng dáng Thẩm Miên, từ trong ngực lấy ra một gói giấy dầu nhỏ, đưa tới trước mặt Hoàng Đế.