Thẩm Miên vừa định lao lên đánh cho Tống Thanh Ninh một trận, cho cậu ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy, thì đã bị Lục Chương giữ chặt lại.
Y nhớ tới lời nói lúc nãy của đứa con bất hiếu ấy với Lục Chương, chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng, cả người cũng bứt rứt khó chịu.
"Bỏ đi, Bệ hạ."
Lục Chương dường như hoàn toàn không để tâm tới lời vừa rồi của Tống Thanh Ninh, ôn hòa nói: "Bỏ đi, hài tử còn nhỏ."
Thẩm Miên: ?!
Khoan đã, vừa rồi y nghe thấy cái gì vậy?!
Y trừng to mắt, khó tin mà nhìn sang Lục Chương.
Lục ái khanh mặt mày bình tĩnh, thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra một chút ngượng ngùng vì lời thừa nhận ban nãy.
Thẩm Miên hít sâu một hơi: "Ngươi ——"
Lục Chương nghiêng đầu nhìn y, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Thẩm Miên thở dài: "Ngươi......"
Bỏ đi.
"Ngươi cũng không cần quá dung túng hắn."
Lục Chương nghe vậy, khóe môi khẽ cong, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ: "Vâng, Bệ hạ."
Thẩm Miên không được tự nhiên mà bước đi vài bước: "Ngươi đã dùng bữa chưa?"
Lục Chương khẽ gật đầu: "Đã dùng rồi. Bệ hạ muốn dạo một vòng trong hoa viên trước, hay cùng thần xem tấu chương?"
Thẩm Miên: Còn phải chọn sao?
Dù thế nào y cũng sẽ không chọn công vụ.
Lúc này, hệ thống vừa được rửa sạch sẽ trong chậu nước, lồm cồm bò ra, lắc lắc người: 【Xem tấu chương không phải cũng chủ yếu là Lục Chương xem sao?】
Lần trước ký chủ còn bắt nó mở một bộ phim trong lúc Lục Chương đang xem tấu chương.
Kết quả, 09 lỡ chọn phải một bộ hài kịch, Thẩm Miên vừa cắn hạt dưa vừa cười thành tiếng với hư không.
Lúc ấy còn hù dọa cung nhân mang trà mới vào một trận hoảng hồn.
Từ đó về sau, lúc xem tấu chương, đều chọn đề tài trinh thám hình sự.
Thẩm Miên trừng mắt nhìn nó: "Ngươi làm xong việc chưa? Có phải hai canh giờ là quá nhiều không?"
"Một canh giờ, nộp kết quả cho ta!"
09: ?
Nó ỉu xìu bò đi.
Thẩm Miên làm bộ như đang suy nghĩ nghiêm túc: "Vậy đi dạo hoa viên trước đi."
Sắc mặt Lục Chương hiện rõ vẻ đã đoán trước, nhưng còn chưa kịp hành động, thì từ phía xa đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo.
"Hoàng huynh!"
Thẩm Giác thở hổn hển chạy như điên đến, phía sau còn có vài cung nhân mặt mày tái mét chạy theo, vừa chạy vừa kêu: "Vương gia, Vương gia!"
Lục Chương nhìn Bình Vương chạy vọt tới, thái dương liền co giật một chút.
Thẩm Miên liếc thấy ánh mắt cố nén của Lục Ái khanh, liền khẽ ho một tiếng, nhịn cười: "Bỏ đi, Lục Ái khanh, hài tử còn nhỏ."
Lục Chương: ?
"Hoàng huynh!"
Thẩm Giác từ sau khi bị dạy dỗ một trận, cũng biết giữ quy củ hơn, còn cách Thẩm Miên vài bước liền dừng lại, hành lễ gấp gáp: "Hoàng huynh..."
Thẩm Miên: "Có chuyện thì nói nhanh."
Thẩm Giác ổn định tinh thần: "Vừa rồi đệ đến thành Bắc, Kim Ngô Vệ nói nơi ấy đêm qua bốc cháy. Hoắc Yếm... hắn thế nào rồi?"
"Kim Ngô Vệ bảo, hắn là bị người khiêng ra ngoài!"
Thẩm Miên: ?
Tuy rằng nói vậy cũng không sai, nhưng mà——
Xem ra vị Kim Ngô Vệ kia còn cần bồi dưỡng thêm về nghệ thuật ngôn từ.
Thấy Thẩm Miên không đáp lời, Thẩm Giác lập tức có chút hoảng: "Hắn... hắn sao rồi?"
Thẩm Miên khoát tay: "Không có gì nghiêm trọng, thái y kê thuốc rồi, nghỉ ngơi thêm mấy hôm là ổn."
Nhưng nói mới nhớ, sau khi Văn thái y bắt mạch xong đi ra, vẻ mặt giống như vừa chịu đả kích cực lớn.
—— Nghe nói, cứ tới phiên trực của Văn thái y là y như rằng có chuyện xảy ra, thậm chí còn liên lụy đến những người đổi ca với ông ta. Bây giờ ông ta đã trở thành vị "tối kỵ" trong cả Thái Y Viện.
Tối hôm qua trước khi thay ca, Văn thái y còn cẩn thận đến miếu dâng hương, nhưng kết quả vẫn vô ích.
Thẩm Miên: Cảm giác Văn thái y này, rất giống với hình tượng bác sĩ riêng của tổng tài trong mấy truyện tổng tài.
Tất nhiên, hệ số nguy hiểm trong công việc của ông ta thì cao hơn rất nhiều.
Thẩm Giác nghe Hoắc Yếm không sao, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Miên liếc mắt nhìn đồ vật hắn mang trong tay: "Đây là mang cho Hoắc Yếm? Ngươi qua đó đi, hiện giờ hắn đang——"
Y nhìn về phía Tiền công công.
Tiền công công hơi cúi đầu mỉm cười: "Hoắc công tử và các vị bằng hữu đang nghỉ tại thiên điện của Hạc Vũ Điện. Nô tài dẫn Bình Vương điện hạ qua đó?"
Thẩm Giác vội vàng gật đầu, xách theo đồ vật đi theo Tiền công công.
Thẩm Miên trông theo bóng dáng hắn dần khuất, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt Lục Chương như có lời muốn nói mà thôi: "Sao vậy?"
Lục Chương cụp mắt: "Hạc Vũ Điện..."
Khó trách đêm qua Tiền công công lại có biểu cảm đó, Hạc Vũ Điện điện kề sát tẩm cung của Hoàng Đế, còn gần hơn chỗ đã sắp xếp cho hắn!
Thẩm Miên hiếm khi tri kỉ an ủi: "Không sao, bọn họ cũng không thường tới."
Lục Chương như suy tư gì đó, khẽ gật đầu: "Bệ hạ nói phải."
Nếu hắn không tiếp lời, Thẩm Miên còn có thể trêu chọc vài câu. Nhưng hắn vừa đáp xong, y lại thấy có chút ngượng ngùng.
Y nhấc chân đi ra ngoài điện: "Cái kia... tới dạo một vòng bên Tử Vân Các nhé?"
Trước khi đi, y còn quay đầu lại dặn dò hệ thống dặn dò hệ thống đang nằm dài trên bàn: "Trước khi ta quay về, phải phân tích xong số liệu!"
09 dùng móng vẽ thành vòng tròn: Nó cũng muốn ra ngoài hít thở không khí!
Thế nhưng cuối cùng, Lục Chương vẫn không thể cùng Hoàng Đế đi dạo vườn ngắm tuyết.
—— Tấn Vương và người Khúc gia sau khi nghe thành Bắc xảy ra hỏa hoạn, cũng lập tức vội vã vào cung.
Thẩm Miên nhìn Khúc Lạc nước mắt lưng tròng, thân hình lay lắt như sắp ngã, cùng Khúc Lê đứng bên cạnh mặt đầy sốt ruột, ánh mắt y có chút chột dạ mà lảng đi.
Y trở về xong buồn ngủ quá, quên béng chuyện phải thông báo cho Khúc gia.
"Tiểu Yếm không sao là tốt rồi."
Tấn Vương ngồi trên xe lăn, bên thái dương còn đọng lại chút mồ hôi, khẽ ho trấn an người Khúc gia: "Trong phủ của ta còn hai củ nhân sâm mà năm xưa phụ hoàng ban tặng, lát nữa đem tới cho Tiểu Yếm bồi bổ thân thể."
Người Khúc gia nghe được Hoắc Yếm không có chuyện gì, đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Lê bước lên hành lễ với Tấn Vương đang ngồi trên xe lăn: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
Ông nhìn sắc mặt của Tấn Vương, nhịn không được mà nói: "Nhân sâm... thì không cần đâu. Tấn Vương Điện hạ cũng nên quý trọng thân thể mới phải."
Vị Tấn Vương điện hạ này thoạt nhìn thân thể đã suy nhược, phủ của bọn họ cũng có nhân sâm, vẫn nên để điện hạ lưu lại dùng thì hơn.
Ông cảm thấy, về sau rất có thể còn dùng đến.
Khúc Lê vốn là người thẳng thắn, không mang theo tâm tư vòng vo, chỉ đơn giản nghĩ rằng thân thể Tấn Vương không tốt, cần được chăm sóc cẩn thận hơn thôi.
Ông hoàn toàn không nhận ra, ngay sau khi nói xong câu kia, cả người Tấn Vương thoáng cứng đờ trong một thoáng ngắn ngủi.
Tay phải đang đặt trên đầu gối của hắn khẽ run lên, khóe môi vốn luôn treo nụ cười ôn hòa suýt nữa không giữ nổi.
Thẩm Miên: Xem ra, người cần bồi dưỡng về nghệ thuật ngôn từ, không chỉ có mỗi vị Kim Ngô Vệ kia đâu!
Tấn Vương thất thố chỉ trong khoảnh khắc, rất nhanh liền khôi phục vẻ điềm đạm trước sau như một, mỉm cười nói: "Khúc tướng quân khách khí."
Hắn không nhắc lại chuyện nhân sâm nữa, chỉ ôn hòa bảo trong phủ có một đầu bếp nấu canh rất ngon, đến khi ấy sẽ cho người mang đến cho Hoắc Yếm bồi bổ thêm.
Thẩm Miên: Sao nghe mà giống như mấy vị tiểu thương buôn bán vậy.
"Bệ hạ."
Đang lặng lẽ phun tào nửa chừng, Tấn Vương bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Miên: "Tiểu Yếm hiện đang ở đâu? Thần cũng nên đi thăm một chút mới phải."
Trên mặt Tấn Vương là vẻ âu lo nặng nề, hoàn toàn khác hẳn với Tấn Vương trong nguyên tác, người chưa từng đến nhìn Hoắc Yếm dù chỉ một lần sau khi hắn chôn thân trong biển lửa.
Không ai phát hiện, ngay khoảnh khắc xe lăn của Tấn Vương bị thị vệ xoay đi, sắc mặt hắn liền trầm xuống trong nháy mắt.
Thẩm Miên áp xuống nghi hoặc trong lòng, sai người đưa Tấn Vương và người Khúc gia đến chỗ Hoắc Yếm nghỉ ngơi.
Cảm thấy hôm nay, bên cạnh Hoắc Yếm... đúng là rất náo nhiệt.
Thẩm Miên cảm khái một tiếng, rồi cùng Lục Chương đang bị bao phủ bởi tầng không khí trầm thấp, trở lại xử lý tấu chương.
Lục Chương xử lý công vụ rất nhanh, Thẩm Miên ngồi bên cạnh hắn, vừa vẽ mấy đóa hoa nhỏ lên tấu chương, vừa giám sát hệ thống làm việc.
09 mất đi thời gian lười biếng, móng vuốt vung lên cũng có chút u oán.
Từng dòng kết quả phân tích số liệu rất nhanh hiện lên màn hình, Thẩm Miên chỉ thoáng liếc qua, liền nhận ra bình thường hệ thống này đã trốn việc không ít.
Lần sau phải giảm một nửa thời gian làm việc mới được!
Hệ thống còn chưa biết tương lai bi thảm đang chờ đón mình, bỗng nghiêng người tiến lại gần màn hình, lướt vài lượt rồi phát ra tiếng nghi hoặc.
【Lạ thật?】
Thẩm Miên buông tấu chương trong tay xuống, ánh mắt dời đến màn hình: "Làm sao vậy?"
09 dùng móng vuốt gãi gãi cái đầu: 【Than mà Hoắc Yếm dùng, không phải giống như Tống Thanh Ninh bọn họ sao?】
Thẩm Miên gật đầu: "Chắc là giống, sao thế, ngươi phát hiện gì?"
Hệ thống đánh dấu những số liệu có vấn đề bằng màu đỏ đậm, rồi chỉ cho y xem:【Than trong phòng hắn, hình như không giống với Tống Thanh Ninh bọn họ. Hơn nữa——】
09 chỉ chỉ lên màn hình: 【Ký chủ, ngài xem chỗ này.】
Thẩm Miên cúi sát lại: "Đây là gì?"
09 đáp: 【Hẳn là thành phần còn sót lại trong nước trà mà bọn họ đã uống, lượng rất ít, nhưng ta phân tích được, có thành phần gây buồn ngủ.】
Thẩm Miên sắc mặt khẽ biến: "Thành phần gây buồn ngủ?"
"Nước mà Ứng Tông uống cũng có sao?"
09 nghiêng nghiêng thân thể: 【Đúng vậy.】
Thần sắc của Thẩm Miên dần trở nên nghiêm túc.
Quả nhiên, việc Tống Thanh Ninh bọn họ bảo tối qua ngủ mê đến mức không kịp phát hiện hỏa hoạn mà trốn ra, không phải hoàn toàn ngẫu nhiên.
Y nhớ lại trong nguyên tác, cũng bởi vì hỏa hoạn trong phủ mà Hoắc Yếm mất mạng.
Nếu thật sự là như vậy, vậy chẳng phải chứng minh, trận cháy lớn kia vốn đã có điều kỳ quặc từ đầu?
Lục Chương khép lại quyển tấu chương cuối cùng, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn giúp Thẩm Miên thu dọn đồ vật trên bàn, như thể lơ đãng hỏi: "Bệ hạ, có cần ra ngoài một chuyến——"
Ra ngoài thay đổi không khí, ngắm tuyết một lát?
Lời còn chưa dứt, Lục Chương đã nhận ra thần sắc của Thẩm Miên dường như có điều không ổn.
Hắn dịu giọng hỏi: "Bệ hạ, có chỗ nào không ổn sao?"
Thẩm Miên hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."
Lục Chương còn chưa kịp nói tiếp, thì đã nghe Hoàng Đế lớn tiếng gọi người: "Tiền Dụng——!"
Tiền công công vội vã chạy vào: "Bệ hạ có điều gì phân phó?"
Thẩm Miên hỏi: "Nhóm người Tấn Vương đi chưa?"
Tiền công công nhanh chóng gật đầu: "Khởi bẩm Bệ hạ, Bình Vương điện hạ, Tấn Vương điện hạ cùng người nhà họ Khúc, vừa rồi đã đều rời đi."
Chỉ là... hắn nhìn thấy, giữa Bình Vương và Tấn Vương, dường như có chút gì đó vi diệu.
Thẩm Miên gật đầu: "Vậy được, ta qua đó xem một chút."
Nói rồi, y đứng dậy, nhìn sang Lục Chương: "Ngươi còn muốn ra ngoài không?"
"Ta còn chút việc, bằng không ngươi đi một mình trước?"
Lục Chương: ......
Hắn khó khăn nặn ra một nụ cười: "Không cần đâu, thần... đột nhiên cũng không muốn ra ngoài nữa rồi."