Thẩm Miên đến Hạc Vũ Điện, liền thấy Hoắc Yếm đang nửa ngồi trên giường đọc y thư.
Trên gương mặt hắn vẫn còn vương nét bệnh tật, vậy mà cặp mắt lại chăm chú vào quyển sách, đọc đến cực kỳ nghiêm túc.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Miên bất giác nhớ đến đời trước, nhớ đến mình có lần phát sốt mà vẫn cố chấp làm thêm đến nửa đêm, kéo cả đồng nghiệp cuốn vào vòng xoáy điên cuồng ấy.
Quả nhiên, sau khi làm lão bản rồi, nhìn bộ dáng cuốn vương kia cũng thuận mắt hơn nhiều.
Y mỉm cười ôn hòa, thấy Hoắc Yếm định đứng dậy hành lễ, liền ấn nhẹ hắn lại trên giường: "Trẫm có mấy việc muốn hỏi ngươi."
Lời vừa dứt, Hoắc Yếm đã đoán được đôi phần: "Bệ hạ muốn hỏi chuyện ngày hôm qua?"
Thẩm Miên gật đầu: "Hôm qua... có ai đến chỗ các ngươi không?"
Nếu theo lẽ thường, trừ Tống Thanh Ninh, thì Ứng Tông cùng Tô Lặc cũng sẽ không đợi đến khi lửa bùng lớn mới kinh động tỉnh giấc.
Huống hồ, nếu chỉ là pháo hoa hay pháo trúc gây nên hỏa hoạn, thì ngọn lửa cũng khó mà lan nhanh và dữ dội đến thế.
Hơn nữa, dựa theo phân tích của hệ thống, than trong phòng Hoắc Yếm đã bị động tay động chân, vì vậy gian phòng của hắn mới bị cháy nặng nhất.
Ngoài điện, Tống Thanh Ninh đang ngồi xổm xem Ứng Tông cho ba con gà con ăn, bỗng hắt xì một cái.
Cậu ta đưa tay xoa chóp mũi, nghi hoặc kéo áo ngoài khép chặt thêm vài phần.
Trong điện, Hoắc Yếm khép y thư trong tay, hơi ngẫm nghĩ: "Cũng không có ai khác đến."
"Chỉ là buổi sáng, Bình Vương điện hạ và Tấn Vương điện hạ có ghé một lần..."
Bình Vương là tới mời hắn buổi tối cùng đi xem hội đăng, còn Tấn Vương thì nói đến xem hắn có thiếu thốn gì.
Giọng Thẩm Miên cao hẳn: "Tấn Vương?"
Ngón tay y vô thức nhéo lấy quả cầu hệ thống: "Nhị Hoàng huynh gần đây vẫn thường tới tìm ngươi?"
Chuyện hôn ước, Thẩm Miên đã từng nói rõ với Tấn Vương về thái độ của Hoắc Yếm, vốn tưởng rằng hắn sẽ thôi, không ngờ bị cự tuyệt xong, hắn vẫn thường xuyên đến thành Bắc tìm Hoắc Yếm?
Cảm giác không ổn trong long Thẩm Miên càng lúc càng mãnh liệt.
Tấn Vương... từ trước đến nay cũng quan tâm Hoắc Yếm như vậy sao?
Hoắc Yếm hơi chần chừ rồi gật đầu: "Đúng vậy. Thần cũng đã nói với Tấn Vương điện hạ, trước mắt thần chưa có ý định thành hôn, hôn ước liền thôi.."
"Nhưng mà—"
Hoắc Yếm bất đắc dĩ thở dài: "Tấn Vương điện hạ lại nói, như vậy cũng không sao, chúng ta làm bằng hữu như thường là được."
"Còn dặn thần đừng có áp lực."
Đối phương đã nói thế, Hoắc Yếm cũng chẳng tiện từ chối thêm, chỉ là mỗi lần Tấn Vương tới, hắn quả thật thấy áp lực không nhỏ.
——Huống chi, Bình Vương gần như ngày nào cũng lấy cớ đến thành Bắc đưa thảo dược, vừa thấy Tấn Vương xuất hiện là lập tức giận dỗi.
Tuy Tấn Vương không mấy để tâm, nhưng cả tiểu viện lại lập tức ngập trong một bầu không khí xấu hổ nhàn nhạt.
Hoắc Yếm thật sự có chút phát sầu.
Thẩm Miên khẽ gật đầu: "Khi ấy... ngươi có thấy chỗ nào không thích hợp không?"
Hoắc Yếm lắc đầu: "Không có gì khác thường. Sau khi đến, nghe chúng thần nói muốn nhập cung tụ họp, bọn họ chỉ ngẩn ra một chút, rồi liền cáo từ rời đi."
Ngoại trừ việc Bình Vương từ nét mặt đầy mong chờ thoắt cái biến thành ủy khuất đáng thương, thì chẳng có gì khác thường.
Thẩm Miên thầm nghĩ: Có lẽ là chờ sau khi bọn họ đi rồi, liền nhân lúc vắng người mà có kẻ động tay động chân?
Hoắc Yếm dừng lại một thoáng mới nói tiếp: "Chỉ là tối qua, thần ngủ lại đặc biệt say."
Thường ngày hắn tuy ngủ cũng yên ổn, nhưng chưa bao giờ sâu đến mức ấy.
Hoắc Yếm tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc, cả viện đều bị thiêu hủy, dù cảm thấy khác thường, nhưng cũng chẳng còn cách nào kiểm chứng."
Thẩm Miên thu hệ thống về, khẽ an ủi hắn một câu: "Không sao, trẫm sẽ phái người điều tra."
"Ngươi cũng đừng lo lắng, trước cứ ở đây dưỡng bệnh cho tốt vài ngày rồi hẵng tính."
Nghĩ đến trận hỏa hoạn ngoài ý muốn này, Thẩm Miên trước khi rời đi còn bổ sung thêm một câu: "Đợi lúc ngươi dọn về, trẫm sẽ cho an bài thêm mấy người canh giữ bên chỗ các ngươi."
Hoắc Yếm khẽ gật đầu, giọng ôn hòa: "Tạ ơn Bệ hạ."
Thẩm Miên ra khỏi điện, liền thấy Tống Thanh Ninh tay trái xách một con gà, tay phải ôm một con vịt.
"Nghĩa phụ!"
Tống Thanh Ninh hớn hở, hoàn toàn không nhìn ra dáng dấp của một người đêm qua vừa bị cháy mất nhà: "Tối nay chúng ta ăn gà rán hay là vịt quay?"
Lục Chương vốn vẫn lặng lẽ theo sau Thẩm Miên, lúc này liếc sang đồ vật trong tay Tống Thanh Ninh, nghĩ tới khoảng cách từ Hạc Vũ Điện đến tẩm điện của Bệ hạ, khóe miệng liền bất giác hạ xuống một phần, thoáng lộ ra ý không vui.
Tống Thanh Ninh: ?
Cậu ta ngơ ngác nhìn Lục Chương, không hiểu mình lại chọc giận người "nghĩa mẫu" này chỗ nào.
Cậu ta thật khổ, còn khổ hơn cả Lọ Lem.
"Khụ, Lục đại nhân?"
Tống Thanh Ninh dè dặt: "Chẳng lẽ Lục đại nhân không muốn ăn gia cầm?"
Thẩm Miên cũng quay đầu nhìn về phía Lục Chương.
Lục Chương nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt: "Không có."
Thẩm Miên lại quay sang, phất tay với Tống Thanh Ninh: "Hôm qua bận rộn cả đêm, hôm nay xa xỉ một chút, mang cả hai con đến!"
Y bước gần về phía Tống Thanh Ninh hai bước, thấp giọng dặn thêm: "Đúng rồi, đến lúc đó nhớ chuẩn bị thêm cho ta ít Coca."
Tống Thanh Ninh lập tức lùi phắt ra sau một bước lớn: "Khoan đã!"
Cậu ta cảnh giác nói: "Nghĩa phụ, trước khi nghĩa mẫu hoàn toàn tiếp thu ta, chi bằng chúng ta... vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn?"
Ánh mắt của Lục đại nhân đôi khi thực sự rất dọa người.
Thẩm Miên: ?
Y cạn lời một thoáng: "Ngươi lại muốn nếm trải sự quan tâm của nghĩa phụ sao?"
Tống Thanh Ninh cười gượng lia lịa, xua tay: "Không không, ta đi chuẩn bị gà rán đây."
Dứt lời, cậu ta xách đồ vội vàng chuồn mất.
......
Ngoài cửa cung, Khúc Lê nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của muội muội, dịu giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa."
"Tiểu Yếm không sao là tốt rồi. Sau này ta sẽ tìm thêm vài người chăm nom nó, tuyệt đối sẽ không còn chuyện như thế xảy ra."
Nghĩ đến lời Hoắc Yếm nói là được Ứng Tông cứu ra, Khúc Lê ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Dù sao cũng phải cảm tạ đứa nhỏ kia. Chờ hồi phủ, chúng ta chuẩn bị một chút lễ vật, phải cảm ơn cho thật tử tế."
Khúc Lạc gạt lệ, gật đầu: "Đúng, nhất định phải cảm tạ đứa nhỏ ấy."
Bà ôm lấy ngực, trong mắt ngấn lệ: "Chỉ cần nghĩ đến việc con suýt nữa... tim ta liền..." Lời còn chưa dứt, cổ họng đã nghẹn lại.
Nhớ tới bao năm qua con mình chịu khổ ở Hoắc phủ, trong lòng bà vừa hận vừa đau.
Hận Hoắc Tộ, lại càng hận chính bản thân mình.
Khúc Lạc trấn định lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tấn Vương đang ngồi trên xe lăn, hành lễ với hắn: "Tấn Vương điện hạ."
Bà lau đi nước mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Chuyện hôn ước giữa điện hạ và Tiểu Yểm..."
Năm đó, bà cũng từng có tư tâm, cho nên khi Trường Ninh Hầu đề nghị đổi người thành thân với Tấn Vương sang Hoắc Yếm, bà cũng im lặng không nói gì.
Không ngờ, đó lại chính là đứa con ruột của bà.
Nếu như nhi tử thật lòng nguyện ý, Khúc Lạc dĩ nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng nếu đứa nhỏ ấy hoàn toàn không có ý tứ kia thì...
Tấn Vương ôn hòa mỉm cười: "Khúc phu nhân cứ yên tâm, bản vương biết Tiểu Yếm không có tâm tư thành hôn. Hiện tại, bản vương chỉ coi hắn như đệ đệ mà thôi."
Khúc Lạc cúi mình thật sâu, giọng cảm kích: "Đa tạ điện hạ đã thấu hiểu."
Tấn Vương lắc đầu: "Phu nhân khách khí rồi. Tiểu Yếm không bằng lòng, bản vương quyết sẽ không cưỡng cầu."
Bình Vương vốn đi theo sau lưng mấy người, nghe vậy liền lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, toàn thân phấn chấn, tựa như ánh sáng rực rỡ tràn ra từ trong lòng.
Ánh mắt Tấn Vương đảo qua niềm vui mừng trên mặt đệ đệ, ngón tay ấn trên tay vịn xe lăn khẽ siết chặt.
Hắn giơ tay che miệng, ho khẽ hai tiếng, rồi nói lời từ biệt với huynh muội Khúc gia: "Bản vương xin cáo lui trước."
"Cung tiễn điện hạ."
Khúc Lê, Khúc Lạc cùng nhau hành lễ, đưa mắt nhìn theo bóng dáng thanh niên được thị vệ chậm rãi đẩy đi xa.
Bình Vương nhìn bóng dáng Nhị hoàng huynh chậm rãi biến mất, hắn chỉ cảm thấy cả người khoan khoái, trong nháy mắt tâm tình sảng khoái vô cùng.
Nghe ý tứ của Nhị hoàng huynh, chẳng lẽ là đã định buông tay rồi?
Tâm tình trĩu nặng của Thẩm Giác trong phút chốc nhẹ nhõm, hoàn toàn quên mất bản thân cũng là kẻ vừa bị người ta khước từ.
....
Vừa hồi phủ, cả người Tấn Vương liền u ám đi xuống.
Trên gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hoà, nay chẳng còn sót lại chút gì.
Nghĩ đến ánh mắt Hoắc Yếm nhìn về phía Thẩm Giác trong cung, cùng với thái độ của hai huynh muội Khúc gia, Tấn Vương chậm rãi siết chặt bàn tay phải.
Giọng hắn lạnh lẽo: "Bọn họ thật sự..."
"Xem bản vương thành cái gì rồi?"
Từ sau khi đôi chân của hắn bị thương, Trường Ninh Hầu liền lập tức trở mặt, đem hôn ước từ đích tử đổi sang một đứa con thứ không ai ngó ngàng.
Theo suy đoán, với tình cảnh Hoắc Yếm lúc ấy, có lẽ không qua được mấy năm đã sẽ chết mòn trong hậu viện Hoắc phủ.
Nhưng ai ngờ, mệnh tiểu tử đó lại cứng cỏi đến thế!
Huống chi, Hoắc Yếm thế mà lại là con của Khúc Lạc, điểm này Tấn Vương quả thật chưa từng nghĩ tới.
Nghe nói việc này do chính Trường Ninh Hầu sắp đặt, trong lòng Tấn Vương chỉ cảm thấy lão hồ ly kia ngu xuẩn chẳng khác nào loài heo.
Loại chuyện này, hoặc là tuyệt đối không được làm, hoặc đã làm thì phải làm cho sạch. Vậy mà ông ta lại để đứa nhỏ trong hậu viện, thậm chí còn để sót nhân chứng!
Có điều, với hắn mà nói, đây cũng là một cơ hội.
Trường Ninh Hầu có thể đã xong, nhưng Khúc gia chẳng phải vẫn còn đó sao?
Khúc Lê cả đời chưa lập gia thất, trong hậu bối Khúc gia, hiện tại chỉ có một mình Hoắc Yếm.
Nếu có thể đưa người vào phủ Tấn Vương, cũng tức là lôi kéo cả Khúc gia lên thuyền.
Song hắn lại không ngờ, Hoắc Yếm cùng Khúc gia lại chẳng biết điều, hết lần này đến lần khác đều cự tuyệt.
Còn có đệ đệ kia của hắn ——
Ánh mắt hắn dần tối lại, đầu ngón tay khẽ gõ mấy cái lên tay vịn xe lăn.
Thứ hắn không có được, cũng tuyệt không để kẻ khác chiếm tiện nghi.
Mạng của Hoắc Yếm... quả thực cứng rắn.
Tấn Vương khép mắt, hít sâu một hơi.
Dạo gần đây mọi việc đều không thuận, sự nhẫn nại của hắn đã sắp cạn kiệt.
Chốc lát sau, hắn bỗng mở bừng mắt, dường như đã hạ quyết tâm: "Bản vương không muốn chờ nữa."
Thắng làm vua thua làm giặc, hắn liền đánh canh bạc này, dẫu có thất bại cũng còn hơn cứ giẫm chân tại chỗ!
Hắn ngoái đầu dặn dò thị vệ phía sau: "Đồ vật trước kia bản vương bảo cất đi, chuẩn bị cho tốt, bản vương phải dùng."
Trong mắt thị vệ lóe lên một tia do dự, nhưng vẫn nhanh chóng đáp "Vâng", rồi hành lễ lui xuống.
.......
Thẩm Miên ở trong cung ngốc đến mức phát nị, Tống Thanh Ninh thì lại vô cùng tự tại.
Sau khi dọn vào hoàng cung, cậu ta rất nhanh liền quên mất bản thân đã biến thành kẻ giống như một mảnh ghép lạc lõng trong sân, thậm chí, còn muốn ở trong cung khai khẩn một khoảnh đất nhỏ, dựng cái lều ấm, bên trong trồng ít rau.
Chỉ tiếc bị Tiền công công kịp thời ngăn cản.
Có nước linh tuyền và thuốc trong cung, vết thương của Lục Chương hồi phục rất nhanh. Tiền công công trong tối ngoài sáng đều muốn thúc giục hắn sớm hồi phủ Vệ Quốc Công, nhưng Lục Chương lại giả câm vờ điếc, ngoài mấy ngày nghỉ dưỡng, nghỉ hưu mộc mới miễn cưỡng hồi phủ một chuyến, còn lại đều ở trong hoàng cung, sống thoải mái hơn cả ở nhà mình.
Thẩm Miên mặc kệ, Tiền công công chỉ đành một mình tức giận đến mức như con cá nóc.
Sắc mặt Mộc Tê cũng dần dần cứng đờ.
—— Người khác thì thôi, riêng họ Tống ngày nào cũng cãi cọ ầm ĩ, thật sự khiến người ta bực bội.
Có điều, Bệ hạ cùng cậu ta có quan hệ không tồi, Tống Thanh Ninh cũng thường xuyên ra cung tới tiệm lẩu làm việc, cho nên Mộc Tê lúc này mới miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Ngay khi Thẩm Miên cảm thấy ngày tháng dần ổn định trở lại, liền có ảnh vệ tới bẩm báo: thương thế của Trịnh Bàn đã nhẹ đi, bọn họ đã đưa người đến một gian phòng hẻo lánh trong lãnh cung.
Thẩm Miên lập tức đi xem, 09 quét người một vòng rồi khẳng định:【Cứu được rồi, ký chủ, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại!】
Nghe được tin như ý, Thẩm Miên lại dặn dò ảnh vệ trông coi cẩn thận, sau đó rời lãnh cung, định trở về tẩm điện rồi gọi Tống Thanh Ninh làm chút điểm tâm ngọt cho ăn.
Chỉ là đi được nửa đường, ánh mắt Thẩm Miên bỗng nhiên khựng lại.
Trên màn hình hệ thống, bỗng hiện ra cảnh báo quen thuộc, lóe sáng chớp nháy:【Sinh mệnh -10】