Nghe thấy tiếng hệ thống gào khóc như sắp sụp đổ, Thẩm Miên liền cẩn trọng nói: "Ngươi chờ một lát."
Y bảo những người khác lùi ra phía sau, rồi tự mình lấy từ trong ngực ra đôi bao tay mà Tống Thanh Ninh vừa mới mua ở thương thành, cẩn thận đeo vào, sau đó mới đưa tay kéo thùng nước lên.
09 run rẩy bên mép thùng: ...
Sao lại bắt nó chờ lâu như thế, mạng hệ thống thì không phải mạng chắc?!
Chờ đến khi thùng nước từ từ được kéo lên, nó liền giương móng vuốt ôm chặt lấy thành thùng, từng sợi lông trên người đều căng cứng, chỉ sợ một khi sơ sẩy, lại bị ký chủ dọa hất xuống nước lần nữa.
Thẩm Miên vừa mới kéo thùng nước lên, còn chưa kịp đặt xuống đất, liền thấy một khối than đen nhảy phắt ra ngoài.
Hệ thống vừa gào khóc vừa rưng rưng nước mắt, coi mình như một hòn đá mà liều mạng đập vào người Thẩm Miên:
【Ngài sao có thể đối xử với ta thế này!】
【Đồ ký chủ vô lương tâm, hu hu hu, ta để ngài làm Hoàng Đế, vậy mà ngài ném ta xuống giếng!】
【Ghê tởm chết đi được, ta ngâm dưới nước lâu như vậy, lúc lên còn bắt ta chờ!】
Cái khối than đen kia khiến Thẩm Miên nhức hết cả đầu: "Ngươi không phải là hệ thống sao, chỉ có ngươi mới xuống được tìm đồ, cho nên ta mới bảo ngươi đi mà."
"Đừng khóc nữa, lát nữa về ta cho ngươi ăn lẩu."
"Hôm nay làm riêng cho ngươi một nồi, muốn ăn gì cứ bỏ vào, còn có cả điểm tâm, món lần trước ngươi ăn vẫn còn thích chứ, ta sẽ bảo người làm cho ngươi thêm hai đĩa?"
Khối than đen lập tức khựng lại, giơ móng vuốt lên quệt nước mắt, nheo đôi mắt sáng ngời:【Thật sao?】
Thẩm Miên gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi!"
"Ngươi vất vả rồi, ngươi—"
Ánh mắt y thoáng liếc qua một bên, bèn nói thêm câu mà chính y cũng thấy có phần trái lương tâm: "Ngươi còn hữu dụng hơn không gian của Tống Thanh Ninh nhiều."
09 lập tức thôi khóc, đôi mắt điện tử màu xanh lục sáng rực lên, lao thẳng đến vai Thẩm Miên, ngượng ngùng thốt: 【Ngài cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, ký chủ! Ta đã nói từ trước—】
Nó quả thật hữu ích hơn không gian của thụ chính nhiều lắm!
"Khoan đã!"
Hệ thống còn chưa kịp nói hết, khóe mắt Thẩm Miên thoáng liếc thấy vật trong thùng, liền vội vàng lùi mạnh một bước, kéo giãn khoảng cách với khối than lông xù: "Ngươi, ngươi đã tự khử trùng chưa đó?"
Thật sự là có chút ghê tởm, trên người cái cục lông này không chừng còn vương virus thì sao?
09:?!
Nó ấm ức gào lên:【Ta là hệ thống, hệ thống! Sao có thể dính virus được!】
Nó cực khổ làm việc cho ký chủ, kết quả người này thế mà còn chê bai nó!
Chữ "Hỏa" chỉ cần xóa một nét cũng thành "Khuyển"*, đáng lẽ phải ban cho ký chủ của nó mới đúng!
(*) ý nói bất công, ám chỉ ký chủ đáng bị gọi là cẩu nhân.
09 phẫn nộ vung mấy giọt nước trên người, xù lông bay thẳng lên đầu Lục Chương.
Nó không dám xả giận lên Thẩm Miên, đành hung hăng giẫm mấy phát lên đầu Lục Chương, rồi ôm lấy màn hình, in đậm tô đỏ hai chữ "Cẩu Nhân" to tướng.
Thẩm Miên tự biết mình đuối lý, đành dỗ dành hệ thống thêm mấy câu.
Một lúc sau, quả cầu lông phẫn nộ mới nguôi giận, lại bay trở về đậu trên vai Thẩm Miên, cùng y nhìn xuống thùng nước.
Trong thùng, một xác con chuột chũi đã mục rữa, to cỡ bàn tay, trông như vừa mới dứt sữa không lâu.
Một nhát dao gần như chém đôi cái đầu nhỏ của con chuột chũi, lại thêm mấy ngày liền ngâm trong nước giếng, vừa nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta toàn thân sởn gai ốc.
Khó trách vừa rồi hệ thống ở dưới đó kêu thảm thiết đến thế.
Tống Thanh Ninh đứng phía sau, rướn người nhìn vào trong thùng.
Khoảnh khắc nhìn rõ thứ bên trong, cậu ta liền hít mạnh một hơi lạnh, phát ra tiếng buồn nôn, dưới chân loạng choạng suýt nữa ngã nhào vào trong thùng.
Tống Thanh Ninh mở to hai mắt: Cứu mạng!
May mắn thay, ngay khoảnh khắc cậu ta sắp bổ nhào xuống, Mộc Tê phía sau đã kịp kéo ngược trở lại.
"Đa tạ, đa tạ."
Tống Thanh Ninh liên tục cảm ơn, bàn tay vẫn vỗ ngực thình thịch vì sợ hãi, rồi len lén nép về phía Thẩm Miên, chỉ tay vào vật trong thùng: "Đồng hương, cái này... phải làm thế nào bây giờ?"
Lục Chương đứng ngay cạnh Thẩm Miên, thần sắc không đổi, chỉ lặng lẽ kéo y lại gần phía mình hơn.
Thẩm Miên chăm chú nhìn xác chết trong thùng, rồi quay lại hỏi: "Ai mang theo gậy đánh lửa?"
Mộc Tê lập tức bước lên, lấy từ trong người ra một chiếc gậy đánh lửa.
Thẩm Miên nhận lấy, trong lòng cảm khái: y mãi cũng không thể hiểu, người bên cạnh mỗi ngày ra ngoài rốt cuộc là có thể mang theo bao nhiêu thứ trên người.
Y vừa định xử lý thi thể chuột chũi trong thùng thì bị Lục Chương đưa tay giữ lại.
Hắn nhìn thứ ghê rợn dưới đáy thùng, giọng mang theo lo lắng: "Để thần làm."
Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Ninh đã chủ động bước tới gần: "Để ta, để ta."
Cậu ta lục lọi trong người lấy ra một lọ nhỏ, hạ giọng nói: "Là thuốc sát trùng, trước tiên đổ cái này vào, sau đó thiêu hủy thi thể, hẳn là ổn."
Thẩm Miên gật đầu, tiện tay nhấc quả cầu lông trên vai xuống, còn không quên nhéo hai cái: "Ngươi canh chừng đi, đừng để virus tán ra ngoài."
09: ...
Ký chủ sai khiến nó, đúng là tự nhiên như hít thở vậy!
.....
Rất nhanh, thi thể chuột chũi đã được xử lý sạch sẽ.
Thẩm Miên lại đổ thuốc trong lọ xuống giếng, đảm bảo nước sau này sẽ không gặp vấn đề nữa.
"Không biết rốt cuộc là ai đã làm chuyện này."
Tống Thanh Ninh nhìn vào giếng, tức giận nghiến răng: "Thật quá thất đức! Đợi tra ra thủ phạm, nhất định phải lôi ra giữa phố thị chúng, ngũ mã phanh thây mới hả giận!"
Đây chẳng khác gì tội đầu độc thả vật nguy hại, lòng dạ quả thực độc ác đến cùng cực. Cậu ta thề thốt ủng hộ xử tử cực hình, không một chút khoan dung!
......
Thẩm Miên bảo hệ thống kiểm tra lần cuối cả giếng lẫn bốn phía xung quanh, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì, rồi mới xoay người định tới các nơi khác trong thành xem xét tình hình.
Dạo gần đây, mỗi ngày Tống Thanh Ninh đều lấy nước linh tuyền từ không gian ra, rồi đưa đến các y quán trong thành cho bệnh nhân dùng.
Thế nhưng, nếu tình hình tiếp tục chuyển biến xấu, chẳng mấy chốc nước linh tuyền sẽ không còn đủ.
Việc cấp thiết nhất vẫn là cắt đứt nguồn lây, đồng thời gấp rút nghiên cứu ra thuốc giải.
Loại thuốc giải độc mà Tống Thanh Ninh mua trong thương thành tuy gọi là vạn năng dược, nhưng thành phần lại có không ít thứ ở Đại Cảnh căn bản không thể tìm thấy. 09 đã phân tích hồi lâu, vẫn không thu được kết quả.
Thẩm Miên vừa định bước lên xe ngựa, một bóng người bỗng đáp xuống cạnh y.
"Bệ hạ."
Thẩm Nhất lặng lẽ đứng ở vị trí xa Mộc Tê nhất, thấp giọng bẩm báo: "Tấn Vương điện hạ hiện đang ở cửa cung, nói muốn cầu kiến Bệ hạ."
Thẩm Miên: ?
"Tấn Vương đến làm gì?"
Trong đầu y thoáng hiện một bóng hình: "Hắn muốn gặp Hoắc Yếm sao?"
Không phải chứ, lúc này rồi mà người kia vẫn không chịu an phận ở trong Vương phủ, ngoan ngoãn nghe theo chính sách sao?
Thẩm Giác gần đây cũng đâu còn chạy loạn nữa!
Thẩm Nhất ngập ngừng đáp: "Tấn Vương điện hạ nói... trong tay ngài ấy có phương thuốc trị dịch bệnh."
Thẩm Miên còn chưa kịp mở lời, phía sau đã vang lên tiếng Tống Thanh Ninh buột miệng thốt ra một câu th* t*c.
Lục Chương đứng phía sau, sắc mặt lập tức sa sầm, liền liếc cậu ta một cái đầy bất thiện.
Tống Thanh Ninh không chú ý tới tầm mắt của Lục Chương, cảm khái nói: "Đây là lâu bệnh thành y? Đồng hương, hoàng huynh của ngài cũng quá lợi hại rồi!"
Nếu đặt vào hiện đại, Tấn Vương chẳng khác nào một vị Viện sĩ!
Thẩm Miên bất lực liếc cậu ta: "Nếu không, ngươi hãy thử nghĩ theo hướng tốt hơn đi. Chúng ta không những tìm được cách trị dịch bệnh, chưa biết chừng còn có thể tiện tay lôi ra được kẻ chủ mưu đã thả virus xuống."
Ngay lúc này, Tấn Vương bỗng nhảy ra nói trong tay mình có phương thuốc trị dịch bệnh, thật sự khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Có điều, hiện giờ Thẩm Miên vẫn chưa đoán nổi, rốt cuộc là Tấn Vương muốn toan tính điều gì.
"Cái gì?!"
Nghe xong lời Thẩm Miên nói, Tống Thanh Ninh đột ngột trừng to mắt.
Hồi lâu sau cậu ta mới ngơ ngác đưa tay gãi đầu.
Cảm giác có chút ngứa ngáy, như thể trên đầu sắp mọc ra cái gì vậy.
Tống Thanh Ninh chần chừ hỏi: "Đồng hương, ngài... ngài muốn gặp Tấn Vương không?"
Nói đến đây, cậu ta bỗng cảm thấy Tấn Vương kia dường như mang theo vài phần nguy hiểm.
Thẩm Miên gật đầu, động tác dứt khoát bước lên xe ngựa: "Đương nhiên. Hắn đã nói trong tay có phương thuốc trị dịch bệnh, ta sao có thể không gặp."
Hiện tại y chính là vị Hoàng Đế nhiễm bệnh nằm trên giường, nghe có kẻ nắm được cách chữa trị, tất nhiên phải triệu kiến.
Vừa khéo cũng xem thử, Tấn Vương rốt cuộc có toan tính gì.
Tống Thanh Ninh cũng lạch bạch leo theo lên xe: "Vậy đồng hương, chúng ta mau mau chuẩn bị thôi?"
Aiz, đáng tiếc thật, xem ra kế hoạch mua sắm hôm nay của cậu ta lại đổ bể rồi.
Thẩm Miên gật đầu, vén màn xe lên, rồi dặn dò Thẩm Nhất bên ngoài: "Hãy nói là trẫm còn đang ngủ, bảo hắn trước chờ một lát, chờ trẫm tỉnh rồi sẽ gặp."
"Ngoài ra, tiện thể bảo Tiền công công một tiếng, bảo hắn thu dọn tẩm điện cho sạch sẽ."
May mắn buổi sáng y đã lưu Tiền công công lại trong cung.
Thẩm Miên nghĩ đến sự an bài của mình mà cảm thấy vô cùng vừa ý.
.....
Khi nhận được tin, Tiền công công đang ngồi chải lông cho con báo tuyết nhỏ.
Nghe xong lời Thẩm Nhất, hắn vội vàng chạy về tẩm điện thu dọn.
—— Hai ngày nay Bệ hạ giả bệnh, phần lớn thời gian đều nằm trong tẩm điện, bên trong đã chất không ít đồ lặt vặt.
Tiền công công vội vã gom mấy cuốn thoại bản trên lonh sàng, lại cúi người nhặt mấy món đồ chơi của báo tuyết dưới đất.
Sau đó, hắn nhóm lửa than trong điện thêm nóng, khép chặt cửa sổ, lại bưng tới một bát thuốc thường ngày Bệ hạ dùng để diễn trò.
Chốc lát sau, cả tẩm điện đã tràn ngập một mùi dược khí nồng nặc, hỗn hợp đủ loại mùi quái dị.
Đợi đến khi Thẩm Miên vội vã quay về, còn cùng Tống Thanh Ninh tỉ mỉ "vẽ bệnh trạng" một phen, lúc bước vào tẩm điện, thiếu chút nữa đã bị hơi thuốc nồng hắc hăng xông ra làm cho choáng váng.
Y vội lùi nửa bước, khóe mắt nhìn lên màn hình hệ thống hiện ra dòng chữ: 【Sinh mệnh -0.1】.
Không phải chứ, có khoa trương vậy không?!
Còn chưa kịp đặt chân vào mà đã thấy sắp bệnh đến nơi rồi.
Ngột ngạt quá!
Tiền công công dùng vẻ mặt kiêu ngạo mà nhìn về phía Hoàng Đế:
Thế nào, Bệ hạ, an bài lần này không tệ chứ ạ?
Thẩm Miên đối diện ánh nhìn kia, liền khựng lại một chút, sau đó căng da đầu gật gù: "Ừ, không tồi."
Y bước vào trong điện, Lục Chương lặng lẽ theo sát phía sau.
Thẩm Miên: ?
Thẩm Miên quay đầu: "Trẫm tự vào là được."
Lục Chương cúi mắt, giọng khẽ: "Tấn Vương đến đây không mang thiện ý, thần không yên lòng để Bệ hạ một mình đối diện với hắn."
Thẩm Miên đưa tay chỉ lên trên: "Trẫm còn có ảnh vệ."
Y khẽ hắng giọng: "Hơn nữa, trong tẩm điện cũng không có chỗ nào để ẩn thân. Nếu ái khanh cũng vào, chỉ sợ phải nấp dưới long sàng mất thôi."
Vừa nghe đến từ long sàng, vành tai Lục Chương liền ửng đỏ, tầm mắt khẽ né đi.
Mấy nhịp thở sau, hắn thấp giọng đáp: "Vâng."
Thẩm Miên: ???
Khoan đã, người này "Vâng" cái gì vậy?!