Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 70

Giọng Lục Chương vừa dứt, bên tai Thẩm Miên đã vang lên tiếng "kẽo kẹt" quen thuộc.

Y không kịp suy nghĩ tiếng động từ đâu truyền tới, mà chỉ câm nín đẩy hắn ra ngoài: "Dưới long sàng giấu không nổi người đâu, ngươi mau về đi!"

"Tấn Vương sắp tới rồi."

Lục Chương nhìn Thẩm Miên, lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.

Mặt Thẩm Miên hơi nóng lên, y vội vã quay vào trong tẩm điện.

Vừa thay xong y phục, y ngồi dựa nửa người lên long sàng, liền nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: Tấn Vương đã tới.

Thẩm Miên gian nan hít hai hơi, cất giọng khàn khàn: "Truyền vào."

Y chỉ mong Tấn Vương mau chóng nói xong rồi rời đi, độ ấm trong điện bị Tiền công công làm cho quá cao, khiến y th* d*c, ngực tức khó chịu.

Khoảnh khắc Tấn Vương được đẩy vào, hắn lập tức đưa tay che mũi.

Trong tẩm điện của Hoàng Đế, cửa sổ khép chặt, vừa ngột ngạt vừa oi nóng, lại còn vương mùi thuốc cổ quái.

Hắn nhẹ ho khan vài tiếng, ánh mắt dời về phía long sàng.

Vị Tân Đế trẻ tuổi tựa lưng vào đầu giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, chỉ có hai má ửng hồng bất thường.

Thẩm Miên yếu ớt ngẩng mắt nhìn Tấn Vương, ngữ điệu chậm rãi: "Hoàng huynh tới rồi?"

Tấn Vương buông tay áo, mỉm cười nhàn nhạt: "Vâng, Bệ hạ."

Xem ra Hoàng Đế quả thật đã lâm bệnh, hơn nữa bệnh tình còn không hề nhẹ.

Thẩm Miên cố nén xúc động muốn lao đến mở tung cửa sổ để hít một ngụm khí lạnh, chỉ mệt mỏi nói: "Nghe nói trong tay hoàng huynh có phương thuốc trị dịch bệnh, chuyện ấy... là thật không?"

Tấn Vương gật đầu, đảo mắt quanh một vòng: "Đúng vậy. Nhưng xin Bệ hạ tạm lui những người khác, thần muốn... cùng Bệ hạ đơn độc nói chuyện."

Thẩm Miên phẩy tay ra hiệu cho cung nhân lui ra, rồi lại liếc nhìn thị vệ đã đẩy Tấn Vương vào.

"Bệ hạ không cần cẩn trọng đến thế."

Theo ánh nhìn của Thẩm Miên, Tấn Vương liền tỏ vẻ đã hiểu, giọng điệu mang chút châm chọc: "Người này vốn là phụ hoàng ban thưởng cho thần năm xưa, cũng từng ở Ảnh Vệ Sở hầu hạ. Nhưng không phải bên cạnh Bệ hạ cũng có không ít ảnh vệ hay sao?"

Đối diện với dáng vẻ như khác hẳn thường ngày của Tấn Vương, Thẩm Miên chẳng mảy may bận lòng, chỉ thản nhiên đáp: "Ừ, vậy cứ để hắn ở lại đây đi, như thế hoàng huynh cũng tiện hơn phần nào."

Nghe thế, sắc mặt Tấn Vương thoáng chốc vặn vẹo.

Tiền công công lo lắng nhìn Thẩm Miên, lại trừng mắt căm tức nhìn Tấn Vương một cái, rồi mới không cam lòng mà lui xuống.

Tấn Vương hoàn toàn chẳng để tâm đến thái độ của Tiền công công.

Chẳng qua chỉ là một kẻ hoạn quan, đợi hắn đạt được thứ mình muốn, tất sẽ khiến người này phải trả giá.

Ánh mắt dõi theo thân thể bệnh trạng nằm trên long sàng, nhịp thở của Tấn Vương bất giác gấp gáp hơn.

Đến khi mọi người đều đã lui ra, Thẩm Miên thẳng thắn nhìn vào mắt hắn: "Hoàng huynh muốn nói gì?"

Tấn Vương ổn định lại hơi thở.

"Quả thật thần nắm trong tay phương thuốc trị dịch bệnh, nhưng thần muốn dùng nó để đổi lấy một thứ từ Bệ hạ."

Tinh thần của Thẩm Miên lập tức chấn động: Đến rồi!

Cuối cùng cũng sắp biết được Tấn Vương muốn gì.

Trong điện oi bức, lại thêm mùi thuốc nồng nặc khiến người ta buồn nôn, y muốn tốc chiến tốc thắng.

Nếu không bị truyền nhiễm, thì cũng sẽ ngột ngạt mà chết trong này mất.

Hiện tại căn bản không cần giả bệnh, cả người Thẩm Miên đã rã rời không còn chút sức lực.

Ngược lại, ánh mắt Tấn Vương sáng rực, thần sắc phấn chấn, khiến y thoáng rùng mình, lo sợ người này đột nhiên bật dậy, cười ra thứ tiếng "khặc khặc" như vai ác trong hí kịch.

"Hoàng huynh muốn gì, chỉ cần trẫm có, thì đều sẽ đáp ứng."

Sắc mặt Tấn Vương hiện lên vẻ hưng phấn cổ quái: "Bệ hạ đương nhiên có."

Hắn nâng tay, chỉ thẳng vào Thẩm Miên.

Thẩm Miên: "?"

Trong mắt y thoáng hiện vẻ mờ mịt.

Mà hệ thống bấy lâu vẫn im lìm bỗng nhảy dựng lên, phát ra giọng đầy khiếp sợ: 【Ý tứ gì đây? Chẳng lẽ Tấn Vương làm khoa chỉnh hình sao?!】

Đôi mắt đen tròn xoe của quả cầu nhỏ lập tức phát sáng, tràn ngập bát quái: 【Không thể nào, trước kia ta chưa từng thấy, thì ra hắn còn có ý này?!】

Thẩm Miên lập tức túm lấy hệ thống nói nhăng nói cuội kia, nghiến răng: "Ngươi gần đây toàn đọc những thứ sách gì thế, trong đầu không thể nghĩ cho đứng đắn một chút à?!"

Nó ấm ức rầm rì: 【Là hắn chỉ vào ngài trước mà!】

Nếu không thế thì còn có thể mang ý gì?

Thẩm Miên cố chấp đáp: "Không có khả năng, tuyệt đối không phải. Ngươi bớt xem những thoại bản không đứng đắn đi cho ta."

Nói thì nói thế, nhưng y vẫn lặng lẽ dịch vào bên trong một chút.

Mấy ảnh vệ nấp trên xà nhà nhìn nhau, rồi đồng loạt vươn cổ nhìn xuống.

Cảm giác Tấn Vương dường như sắp mở miệng đòi một thứ kinh thiên động địa.

Để bọn họ xem xem là cái gì!

Thấy Thẩm Miên không trả lời, Tấn Vương thu tay xuống, sắc mặt chợt u ám: "Bệ hạ, chỉ cần lấy ngai vàng này đổi lấy sự an nguy của bá tánh trong Kinh Thành, chẳng phải đã quá có lời rồi hay sao?"

Hắn tiếp tục tự mình nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, sau khi thoái vị, bản vương sẽ phong cho Bệ hạ một tước vị, đời này vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý, an ổn tiêu dao."

Thẩm Miên: "?!"

Y vốn tưởng Thẩm Giác đã đủ liều lĩnh, không ngờ ở đây còn có kẻ lợi hại hơn!

Tấn Vương lại có thể thản nhiên nói ra những lời này?

Giọng Thẩm Miên trở nên nặng nề: "Chẳng lẽ hoàng huynh không sợ trẫm trị tội mưu nghịch sao?"

Tấn Vương thản nhiên: "Nếu sợ, hôm nay bản vương đã không tới."

"Phương thuốc này chỉ có thần nhớ trong đầu. Người đã nhiễm dịch, chưa đến ba ngày liền phát bệnh, kế tiếp là nôn mửa, phát sốt, toàn thân đau đớn."

Hắn mặt không đổi sắc mà miêu tả triệu chứng phát bệnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Đế đang ngồi trên long sàng, dường như rất thưởng thức bộ dạng do dự khổ sở ấy.

"Nửa tháng sau, người bệnh toàn thân sẽ rỉ máu, hôn mê bất tỉnh, không còn cách cứu."

Nói xong, hắn nhìn thẳng Thẩm Miên: "Bệ hạ cũng đâu muốn chết thảm thiết như vậy?"

Lông mày Thẩm Miên cau chặt: "Lần dịch bệnh này, là do ngươi gây nên?"

Tấn Vương ngồi thẳng, dứt khoát thừa nhận: "Phải."

Thẩm Miên chỉ cảm thấy khó tin: "Ngươi điên rồi! Dịch bệnh lan khắp Kinh Thành, chẳng lẽ ngươi không sợ bản thân cũng nhiễm bệnh?!"

Tấn Vương bình tĩnh đáp: "Bản vương đương nhiên có cách không bị lây. Nếu không, Bệ hạ nghĩ bản vương vì sao dám tiến cung?"

Thấy Thẩm Miên vẫn chưa đáp, hắn bèn cười khẩy: "Bệ hạ mê luyến ngai vàng này đến thế sao? Ngay cả mạng cũng không cần, còn do dự điều gì?"

Thẩm Miên nghiêng đầu: "Chẳng phải hoàng huynh cũng thích vị trí này đó sao?"

Ngươi lấy gì để cười chê người khác, thủ đoạn đê hèn còn ai sánh bằng ngươi?

Tấn Vương như bị chạm đến vết thương lòng: "Ngươi thì biết cái gì?!"

Giọng của hắn kích động: "Nếu không phải năm ấy bản vương không ngoài ý muốn bị thương chân, vị trí kia vốn dĩ phải thuộc về bản vương!"

Ngực Tấn Vương phập phồng dữ dội, trong mắt đầy tơ máu: "Bây giờ, chẳng qua là vật về lại chủ cũ mà thôi!"

Nếu không phải hắn bị thương, một kẻ vô dụng chỉ có bộ mặt đẹp đẽ như Thẩm Miên, dựa vào cái gì mà ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn?

Ánh mắt Thẩm Miên rơi xuống đôi chân của Tấn Vương.

Tấn Vương lập tức siết chặt tay vịn xe lăn, sắc mặt trầm đen: "Đôi chân của bản vương không phiền Bệ hạ lo lắng. Tiền triều còn từng có vị Hoàng Đế chột một mắt, lại vẫn trị vì thiên hạ. Chỉ cần Bệ hạ viết chiếu thư thoái vị, thần sẽ lập tức dâng thuốc."

"Chỉ là... phải đợi đến khi bản vương đăng cơ."

Thẩm Miên còn chưa kịp đáp, Tấn Vương đã bổ sung một câu: "Đương nhiên, việc sắc thuốc sẽ do chính tay thần thực hiện."

"Bệ hạ cũng đừng có bất cứ tâm tư nào khác. Phương thuốc này cần uống trọn một tháng, cứ mười ngày sẽ thay đổi dược liệu. Nếu có gì sai khác, Bệ hạ cũng đừng mơ lấy được phần sau từ miệng thần."

Thẩm Miên thu lại ánh mắt, kéo chăn xuống một chút: "Trẫm không phải nghi ngờ chân ngươi không được."

Thẩm Miên: "Mà là thấy con người ngươi không ổn."

Kẻ có thể hạ độc với thiên hạ, thì còn việc gì không dám làm. Nhị hoàng huynh này, nếu ở trong quân doanh, chỉ sợ cũng dám làm ra chuyện cắt lương mạo công.

Gương mặt Tấn Vương vặn vẹo trong thoáng chốc: "Ngươi!"

Nhưng rất nhanh, hắn liền thu lại vẻ hung ác: "Bệ hạ còn rảnh mỉa mai thần, chi bằng nghĩ xem chiếu thư thoái vị nên viết thế nào."

Tấn Vương hừ lạnh một tiếng: "Bệ hạ không để tâm đến tính mạng mình, chẳng lẽ còn không để tâm đến tính mạng trăm họ trong Kinh Thành?"

Ánh mắt Thẩm Miên khẽ dao động.

Lúc này y quả thực cần phương thuốc trị dịch, với dáng vẻ kia, cho dù y bắt giữ Tấn Vương rồi nghiêm hình tra khảo, e cũng chẳng moi được gì.

Rõ ràng Tấn Vương đã quyết, muốn lấy ngôi vị để đổi phương thuốc.

Thẩm Miên khẽ siết lấy hệ thống trong tay: "Ngươi có thể tra được Tấn Vương làm thế nào để bản thân không bị nhiễm bệnh không?"

09 duỗi móng vuốt, khẽ nhổ mấy cọng lông trên mình: 【 Việc này cần thời gian, ký chủ.】

Sau câu nói cuối cùng của Tấn Vương, cả gian điện tức thì rơi vào tĩnh lặng.

Đám ảnh vệ ẩn nấp trên xà nhà liếc nhau, thần sắc biến đổi.

Không phải chứ?!

Chẳng lẽ bọn họ sắp phải đổi chủ tử rồi?

Trong mắt từng người đều toát lên vẻ không cam lòng.

Thật sự không muốn đổi, cảm giác Tấn Vương không đáng tin, là loại chủ tử chỉ cần bọn họ phạm chút lỗi nhỏ, liền ném vào đại lao bức chết.

Một lúc lâu sau, Thẩm Miên mới chậm rãi mở miệng: "Trẫm còn cần cân nhắc thêm."

Nghe ra trong giọng nói của Hoàng Đế có chút dao động, sắc mặt Tấn Vương vui mừng, cười nói: "Vậy bản vương xin chờ tin lành từ Bệ hạ."

"Chỉ là... thời gian không đợi người, Bệ hạ vẫn nên cân nhắc sớm một chút."

"Nếu chậm trễ... e rằng bệnh này của Bệ hạ sẽ không kịp cứu vãn."

Nói rồi, hắn hơi cúi đầu với Thẩm Miên: "Bản vương xin cáo lui về phủ."

Thị vệ đứng chờ gần đó vẫn cúi đầu không dám ngẩng, nghe vậy liền lập tức tiến lên, rồi đẩy xe lăn đưa Tấn Vương ra khỏi tẩm điện.

"Đúng rồi."

Lúc gần ra đến cửa, Tấn Vương bỗng giơ tay bảo thị vệ dừng lại: "Nếu Bệ hạ còn do dự quá lâu, hoặc có bất kỳ hành động khác, thì những người bản vương đã sớm sắp xếp bên ngoài sẽ lập tức động thủ."

"Chắc là Bệ hạ cũng không mong trăm họ Đại Cảnh vì nhất thời hồ đồ của người, mà sống lại không bằng chết đi, phải không?"

Trong lòng Thẩm Miên nhịn không được quát to cùng hệ thống: "Có phải hắn đang ở trong đầu trẫm mà đọc suy nghĩ không?!"

"Rõ ràng là hắn gây họa, thế nào lại biến thành lỗi của trẫm?"

09 sụt sịt: 【Nhưng biết làm sao bây giờ, ký chủ, hắn hình như còn muốn tiếp tục hạ độc!】

【Ta phân tích dữ liệu chắc còn phải rất lâu.】

【Hu hu hu, giá mà thương thành không bị đóng, ta nhớ rõ trong đó còn có thuốc giải độc cực mạnh】

Ngón tay Thẩm Miên khẽ gõ nhẹ trên chăn: "Đợi lát nữa đi tìm Tống Thanh Ninh xem sao."

Hy vọng trong thương thành của sinh viên kia còn thứ gì có thể dùng được.

"Rầm!"

Đúng lúc Thẩm Miên còn đang trầm tư, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vật nặng ngã đổ.

"Vương gia!"

Tên thị vệ đẩy xe lăn hoảng loạn, vội vàng nâng Tấn Vương dậy: "Thuộc hạ đáng chết!"

Mộc Tê chậm rãi thu lại bàn tay vừa ném đá, Tiền công công đứng một bên thản nhiên như không thấy gì, cũng không mở miệng gọi ai giúp đỡ.

Ánh mắt Tấn Vương tối sầm, đảo qua đám cung nhân gần đó, cười lạnh: "Tự về lĩnh phạt đi."

Tên thị vệ kia không dám nói thêm nửa lời, vội vàng đẩy xe đưa hắn rời đi.

Tiền Dụng thấy người vừa đi xa, lập tức chạy vội vào tẩm điện: "Bệ hạ, Người không sao chứ?"

"Có... có sao..."

Thẩm Miên xốc chăn, chỉ vào cửa sổ: "Mau mở cửa sổ."

Y ngột ngạt đến mức sắp không chịu nổi, ngay cả sinh mệnh giá trị cũng rớt mất hai điểm.

Hít vào mấy hơi không khí trong lành, cuối cùng Thẩm Miên mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Thẩm Miên thay y phục, gọi Tiền công công đang chuẩn bị mang lò than ra ngoài: "Truyền Tống Thanh Ninh đến, trẫm có chuyện muốn gặp hắn."

Tiền công công vâng lời, vừa ra khỏi điện thì liền đối mặt với Hoắc Yếm.

"Hoắc công tử?"

Tiền công công thoáng kinh ngạc: "Ngài đây là...?"

Lạ thật, vị này dạo gần đây đều đóng cửa không bước ra ngoài nửa bước, sao giờ lại bỗng dưng xuất hiện?

Hoắc Yếm cầm vật trong tay, khẽ mím môi: "Ta... ta có chuyện muốn thảo nghị cùng Bệ hạ."

Hắn hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: "Là về phương thuốc trị dịch bệnh."

Bình Luận (0)
Comment