"Cho nên——"
Thẩm Miên ngồi trước án thư, chỉ vào thứ trong tay Hoắc Yếm, kinh hỉ nói: "Ngươi đã nghiên cứu ra phương thuốc trị dịch bệnh?"
Hoắc Yếm chính là minh châu sáng giá của Thái Y Viện!
Đáng giận, sớm biết thế thì vừa rồi đã nên giữ chặt Tấn Vương lại rồi.
Hoắc Yếm hơi chần chừ, khẽ gật đầu: "Vâng, phương thuốc này đã trình qua sư phụ, người nói có lẽ có thể dùng được."
"Có điều..."
Thẩm Miên nghiêng người về phía trước: "Sao? Có vấn đề gì sao?"
Hoắc Yếm xoa xoa cổ tay hơi mỏi nhức: "Phương thuốc này vẫn chưa từng cho người bệnh dùng thử."
Những ngày qua hắn mới chỉ tiến hành thử nghiệm đơn giản trên động vật, nhưng còn chưa từng cho người bệnh uống, hiệu quả thực sự thế nào vẫn chưa rõ, cũng chưa biết có thể sinh ra phản ứng bất lợi hay không.
Việc thử thuốc vốn dĩ đã mang nhiều rủi ro, Hoắc Yếm nhất thời cũng không biết nên tìm ai cho thỏa đáng, đành trước hết đến bàn bạc cùng Thẩm Miên.
Thẩm Miên khẽ "ừm" một tiếng: "Thử thuốc à..."
Ánh mắt y chợt xoay chuyển: "Không sao, trong hai ngày tới trẫm sẽ nhanh chóng tìm cho ngươi người thích hợp."
Nghe Hoàng Đế nói như vậy, Hoắc Yếm mới yên lòng, cẩn thận đặt phương thuốc lên bàn, rồi đứng dậy chuẩn bị lui xuống.
Thẩm Miên vội vàng gọi lại: "A, đúng rồi."
"Về sau ngươi có điều gì cần, đều có thể trực tiếp nói với trẫm. Nếu muốn dược liệu gì thì cứ đến tìm sư phụ ngươi."
Hoắc Yếm lập tức cúi người hành lễ thật sâu: "Vâng, đa tạ Bệ hạ."
Thẩm Miên khẽ cười: "Là trẫm nên cảm tạ ngươi mới đúng, cảm tạ ngươi đã dốc lòng nghiên cứu ra phương thuốc này."
Ngày thứ ba khi trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Miên đã sai Tiền công công đi truyền Tấn Vương nhập cung: "Nói với hắn, trẫm đã nghĩ thông suốt, gọi hắn vào cung bàn bạc tường tận."
Khi Tiền công công đứng trước cửa phủ Tấn Vương tuyên chỉ, niềm vui trong mắt Tấn Vương không cách nào che giấu nổi.
Truyền chỉ xong, Tiền Dụng khẽ nhếch môi cười, nửa như giễu cợt: "Tấn Vương điện hạ, xin mời?"
Đợi đến khi xoay lưng đi, Tiền công công hừ khẽ một tiếng, đôi mắt đảo một vòng lên trời.
Hắn quả thật muốn nhìn xem, Tấn Vương có thể vui vẻ được bao lâu.
Còn dám uy h**p Bệ hạ! Rồi sẽ có một ngày, hắn nhất định khiến người này nếm thử thủ đoạn thẩm vấn của mình!
Tấn Vương được đỡ lên xe ngựa, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Ngày này... rốt cuộc cũng đến rồi...
Nào ngờ, ngay khi hắn vừa bước chân vào cung, thì ngay sau lưng, Thẩm Nhất đã dẫn người âm thầm khống chế toàn bộ nhân mã trong phủ Tấn Vương.
"Tất cả đứng dựa vào tường, không được nhúc nhích."
Người trong phủ Tấn Vương đều bị áp giải ra ngoài, ai nấy đều run rẩy, Thẩm Nhất trầm ngâm một thoáng, rồi ra hiệu cho thủ hạ phía sau.
Chẳng bao lâu, trong mấy gian phòng của một viện nhỏ hẻo lánh đã nằm la liệt những kẻ bị bọn họ đánh cho hôn mê.
Thẩm Nhất quét mắt một vòng, xoay người chỉ mấy ảnh vệ bước ra: "Các ngươi ở đây canh chừng. Những người khác mau đi tra xét kỹ lưỡng, xem có ai còn sót lại hay không. Còn mấy chỗ đã căn dặn trước, càng phải tra xét nghiêm ngặt, một góc nhỏ cũng không được bỏ qua!"
Ảnh vệ lập tức tản đi, nhanh chóng bắt tay làm việc.
Nhìn phủ Tấn Vương chìm trong chết lặng, Thẩm Nhất mới hài lòng gật đầu.
—— Bệ hạ từng dặn hắn phải cẩn thận, không để người trong phủ Tấn Vương truyền tin ra ngoài. Lần này, chắc chắn không còn ai dám giở trò.
Trong khi ấy, Tấn Vương hoàn toàn không hay biết gì, một mạch tiến vào hoàng cung.
Chẳng bao lâu, hắn liền nhận ra sự khác thường.
Hoàng Đế lần này, lại không ở tẩm điện chờ hắn.
Khi bị đưa tới thiên điện của Tử Thần Điện, trong lòng Tấn Vương lập tức nhảy dựng.
"Hoàng huynh đã tới."
Trong điện, Thẩm Miên ngồi ngay ngắn trước án thư, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tấn Vương đang biến sắc, rồi khẽ đẩy chén trà bên cạnh về phía hắn: "Hoàng huynh có muốn dùng trà không?"
Tấn Vương nhìn sắc diện hồng nhuận, không còn chút nào bệnh khí trên người Hoàng Đế, bàn tay phải liền hung hăng siết lấy tay vịn xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi cộm.
Ngồi ở bên cạnh là Lục Chương, trước mặt hắn bày một đĩa hạt thông.
Lục thế tử đã thành thạo công việc này, liền thừa dịp Tấn Vương còn đang ngây người, rồi nhanh nhẹn tách được một đám hạt nhỏ.
Hắn đưa nhân hạt tới trước mặt Thẩm Miên, thuận tay dịch lại chén trà mà Thẩm Miên vừa đẩy đi, ánh mắt hờ hững liếc Tấn Vương một cái.
Hắn pha cho Bệ hạ, sao có thể lãng phí.
Ánh mắt Tấn Vương gắt gao dán chặt lên Thẩm Miên, thật lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ quả là... khéo tính toán."
Thẩm Miên ngẩn người, bật thốt: "Cái này cũng gọi là khéo tính toán sao?!"
Ngón tay Lục Chương vẫn thong thả bóc hạt, khóe miệng khẽ cong.
Bệ hạ thật là ——
Đáng yêu vô cùng.
Thẩm Miên nhìn Tấn Vương, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực: "Trẫm chỉ muốn giả bệnh, xem thử là ai có động tĩnh, ngươi liền vội vàng nhảy ra. Đầu óc của ngươi không linh mẫn, sao lại trách người khác tính kế ngươi?"
Người này mà đặt ở thời học đường, chính là loại vừa nghe thầy giáo nói đi họp một lát, còn chưa kịp từ cửa trước đi ra cửa sau, thì đã lôi điện thoại ra chơi game rồi.
Hơi thở Tấn Vương dồn dập, trông chẳng khác nào một con cá nóc sắp căng tròn.
Qua một lúc, hắn mới miễn cưỡng trấn định, khóe môi nhếch cười lạnh, giọng điệu gắng giữ bình tĩnh: "Xem ra Bệ hạ đã quyết tâm, không màng đến sự sống chết của bá tánh."
"Thứ nhất."
Thẩm Miên giơ ngón tay trỏ, điểm thẳng vào hắn: "Nguyên nhân dịch bệnh là do hoàng huynh, không phải trẫm. Không màng sinh tử của bá tánh chính là hoàng huynh."
"Thứ hai, ai nói trẫm không quan tâm đến sự sống chết của muôn dân?"
Thẩm Miên tiện tay bỏ nhân hạt thông vào miệng, thong dong đáp: "Trẫm chẳng những lo lắng cho bá tánh, còn muốn ban cho hoàng huynh một cơ hội hối cải làm người mới."
Sắc mặt Tấn Vương thoáng căng cứng: "Chỉ có ta biết phương thuốc, ngươi có thể có biện pháp nào ——"
Thẩm Miên nhìn hắn đắc ý, khẽ nhún vai: "Chẳng phải hoàng huynh luôn miệng nói mình sẽ không nhiễm dịch bệnh sao?"
"Vậy thì trẫm nghĩ, nếu hoàng huynh thật sự không thể nhiễm bệnh, kia chính là một loại thuốc dẫn vô cùng tốt."
Giọng của Thẩm Miên hồn nhiên, chậm rãi bày tỏ kế hoạch của mình.
Hừ, hôm kia còn dám hù dọa trẫm ư.
"Đến lúc đó, trẫm sẽ cắt mấy vết thương trên người hoàng huynh lấy máu, đem hòa vào thuốc cho người bệnh dùng, chắc hẳn có hiệu nghiệm."
Thẩm Miên ngẫm nghĩ hai nhịp, rồi lại lắc đầu, ra chiều trăn trở: "Chỉ máu e là chưa đủ, những chỗ khác cũng nên thử qua."
Ngón tay y khẽ chỉ ra ngoài điện, khóe môi cong cong: "Hoàng huynh yên tâm, ảnh vệ của trẫm đều rất có kinh nghiệm."
"Dù có chém ba ngày ba đêm, chém ba nghìn đao, hoàng huynh cũng chưa chắc chết được đâu."
Dứt lời, Thẩm Miên khe khẽ thở dài: "Nếu cả máu lẫn thịt đều không có tác dụng, vậy thì chỉ còn cách moi ngũ tạng lục phủ của hoàng huynh ra mà thử thôi."
"Có điều, não và tâm gan thì miễn."
"Bởi hoàng huynh vốn không có não, mà tâm gan thì cũng đen cả rồi."
Tấn Vương tức đến run giọng: "Ngươi..."
Thấy Thẩm Miên tựa hồ thật sự định lấy hắn làm thuốc dẫn, Tấn Vương hoảng hốt kích động, gào to: "Bổn vương là huynh trưởng của ngươi! Ngươi dám xuống tay với thân huynh đệ, chẳng lẽ không sợ phụ hoàng dưới suối vàng biết được ——"
Thẩm Miên bật tiếng tặc lưỡi: "Nếu phụ hoàng thật sự có biết, thì e rằng đã sớm bị ngươi chọc tức sống lại rồi!"
"Huống chi, cái gì gọi là trẫm ra tay với hoàng huynh chứ."
"Rõ ràng là hoàng huynh vì thương dân không đành lòng, cho nên tự nguyện hiến thân. Trẫm khuyên can mãi không được, đành phải thành toàn tấm lòng ấy thôi."
Tấn Vương: "?"
Hắn khẽ dịch bánh xe lăn, cố ý giấu đi động tác thoái lui.
Hắn đối diện Thẩm Miên, trầm giọng nói: "Cho dù có giết ta cũng vô dụng. Không có phương thuốc ấy, dịch bệnh căn bản không cách nào giải quyết.
"Bệ hạ có thể thoát được một ngày hai ngày, nhưng đợi đến khi dịch bệnh hoành hành khắp Kinh Thành, lẽ nào Bệ hạ còn có thể toàn thân thoát nạn?"
Thẩm Miên không đáp, mà hỏi sang chuyện khác: "Để phòng dịch, dạo này hoàng huynh uống không ít thuốc phải không?"
Ngón tay y nhẹ nhéo quả cầu hệ thống, giọng bình thản: "Uống xong, quả thật không thấy gì khác lạ à?"
"Thứ ngươi ném vào giếng, đã được người vớt ra. Phương pháp này, e không phải do hoàng huynh nghĩ ra."
"Có thể thấy, hoàng huynh rất tín nhiệm kẻ đã đưa phương thuốc cho mình."
Nói cho cùng, chỉ e phương thuốc này còn hại đến đầu óc con người.
May thay y vốn không có ý định dùng đến phương thuốc của Tấn Vương.
Thẩm Miên liếc nhìn về màn sáng của hệ thống trước mặt.
Trên màn hình, dày đặc con số là số liệu thân thể của Tấn Vương do 09 quét ra.
Dù thật sự nhường ngôi cho hắn, e rằng thân thể này cũng chẳng chống đỡ nổi bao nhiêu năm.
Thuốc mà hắn đã uống, ai biết còn ẩn chứa vấn đề gì? Giờ đây cơ thể hắn chẳng khác nào một tấm sàng rách nát.
Nghe những lời Thẩm Miên nói, sắc mặt Tấn Vương khẽ biến.
Hắn gần đây quả thật...
Từ bồn chồn, lo lắng, đến bực bội vô cớ, đôi khi còn đau đầu.
Không, chắc chỉ vì hắn suy nghĩ quá độ. Đệ đệ này của hắn chẳng qua hư trương thanh thế mà thôi.
Tấn Vương hừ lạnh: "Nếu bổn vương chết đi, người sáng suốt đều nhìn ra vấn đề. Bệ hạ cho dù không sợ phụ hoàng dưới suối vàng trách phạt, chẳng lẽ cũng không sợ văn võ đại thần miệng lưỡi phỉ báng, bút mực chỉ trích?"
Lục Chương đang thong thả bóc hạt thông, nghe vậy bèn khựng lại động tác, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tấn Vương
Ngừng một thoáng, Tấn Vương lại nói tiếp: "Hơn nữa, Bệ hạ nói dịch bệnh do thần truyền ra, nhưng có chứng cứ gì?"
Thẩm Miên: ?
Y vốn có hệ thống ghi âm làm bằng chứng, chỉ lo lấy ra sẽ dọa cho cái vị nhị ca tiện nghi này chết khiếp mất thôi.
"Chứng cứ về việc gieo rắc dịch bệnh, tạm thời chưa bàn đến——"
Thẩm Miên nâng chén trà Lục Chương vừa đưa về, nhấp một ngụm rồi thong thả nói: "Hoàng huynh cấu kết với giặc, thông đồng b*n n**c, còn mưu toan vu hãm Vệ Quốc Công, đây chẳng phải chứng cứ như núi hay sao?"
Tấn Vương không ngờ Thẩm Miên sẽ nhắc đến chuyện này, nhất thời ngẩn ra.
Thẩm Miên đặt chén trà xuống: "Cho hoàng huynh một tin vui nhé, Trịnh Bàn chưa chết. Hoàng huynh có giật mình không?"
Không đợi Tấn Vương phản bác, Thẩm Miên nói tiếp: "Hôm qua Trịnh Bàn đã tỉnh lại rồi."
Lòng Tấn Vương chợt rối loạn: "Thì sao? Chuyện này liên quan gì đến bản vương?"
Người nhà Trịnh Bàn vẫn còn trong tay hắn, chắc chắn đối phương không dám nói bậy.
Nhưng hắn nào biết, ngày hôm qua sau khi nghe xong lời khai của Trịnh Bàn, Thẩm Miên đã mang hệ thống cải trang, lặng lẽ ra khỏi cung, vòng quanh phủ Tấn Vương một chuyến.
Có đôi khi, tính năng quét của 09 quả thực cực kỳ hữu dụng.
Lúc này, chắc là Thẩm Nhất cũng đã đưa người trong phủ ra ngoài cả rồi.
Thẩm Miên vừa nói vừa chụp bay bàn tay phải của Lục Chương đang lén lút định chạm vào cổ tay mình: "Cái miệng cứng cỏi của hoàng huynh, có đem nhét vào lò luyện đan mà nung bốn mươi chín ngày, e cũng chẳng luyện ra nổi chút thành ý."
Nói xong, y cất cao giọng gọi thị vệ tiến vào: "Đem người xuống, trẫm muốn xem thử thứ thuốc kia có thể giữ cho hắn an toàn đến bao lâu."
"Đợi đến lúc hắn nhiễm bệnh, lập tức đưa cho Hoắc Yếm làm thử thuốc."
Tấn Vương bỗng ngẩng phắt đầu: "Hoắc Yếm?"
Hắn siết chặt tay vịn ghế lăn, gần như muốn bẻ gãy, nghiến răng nghiến lợi: "Hoắc Yếm... thế nào, chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra phương thuốc rồi sao?"
"Bản vương đúng là coi thường hắn. Biết thế..."
Tấn Vương căm hận đến mức mắt đỏ ngầu: "Biết thế, bản vương đã sớm nên trừ khử hắn!"
Vốn tưởng Hoắc Yếm chẳng qua là một vật nhỏ để Khúc gia tùy tay thưởng ngoạn, chiếm không được thì hủy đi. Nào ngờ người này lại có bản lĩnh như vậy!
Thẩm Miên: "?"
Khoan đã, ý của tên này chẳng lẽ là...
Hóa ra Nhị hoàng huynh này còn che giấu bao nhiêu chuyện mà y không hề hay biết?!
Thẩm Miên đập mạnh bàn, lớn tiếng với thị vệ: "Khoan đã!"
"Đem người dẫn đi rồi, trước hết phải thẩm cho kỹ càng!"