Tấn Vương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng vừa mới phát ra một tiếng, đã bị thị vệ phía sau ấn chặt xuống.
Tên thị vệ mà hắn mang đến vốn định phản kháng, giây tiếp theo đã bị ảnh vệ đánh ngất ngay tại chỗ.
Có lẽ bởi tự cho rằng mình đang nắm giữ mệnh mạch của Thẩm Miên cùng toàn bộ bá tánh trong Kinh Thành, lần này Tấn Vương không hề đề phòng mà đường hoàng tiến cung, khiến cho không ít sự chuẩn bị trước đó của Thẩm Miên thoạt nhìn đều trở nên... thừa thãi!
Chờ đến khi Tấn Vương bị áp giải xuống, Lục Chương lại đưa tay về phía Thẩm Miên.
Y nghiêng đầu, nhìn động tác vô cùng tự nhiên của hắn: "Ngươi làm gì?"
Giữa ban ngày ban mặt, tay người này còn định giở trò gì nữa!
Lục Chương cầm lấy mu bàn tay của Thẩm Miên, gương mặt đường hoàng: "Bệ hạ vừa rồi vỗ bàn, tay có đau không?"
Thẩm Miên: ?
Y còn chưa kịp mở miệng, Lục Chương đã bắt đầu chậm rãi, từng ngón một mà xoa bóp ngón tay cho y.
Nói thật thì, quả nhiên rất thoải mái.
Thẩm Miên chỉ lấy lệ rút tay một chút, nhưng không rút ra được, cũng liền mặc kệ hắn.
Tiền công công bưng trà đến thêm cho Thẩm Miên, bất chợt ho khan: "Khụ!"
Hắn trừng mắt nhìn bàn tay Lục Chương đang vô lễ nắm lấy tay Bệ hạ, ánh mắt như bốc lửa, liều mạng cất giọng ho khan, mong người nào đó đừng ỷ vào sự dung túng của Bệ hạ mà muốn làm gì thì làm.
Tên tiểu tử này đối với Bệ hạ là muốn làm gì đây!
Rốt cuộc Vệ Quốc Công có phải là võ tướng nơi sa trường hay không, lực tay sao lại không ra gì hết vậy?
Nếu ánh mắt kia có thể thiêu đốt, thì chỉ sợ cả người Lục Chương lẫn hộp gỗ chỉ còn nặng chừng năm cân rưỡi.
Thẩm Miên thuần thục cầm lấy quyển tấu cuối cùng trên bàn, tiện tay vẽ một đóa hoa nhỏ ở góc, sau đó khép lại, rồi đặt lên chồng tấu chương đã xử lý, ngẩng đầu nhìn Tiền công công, mặt lộ vẻ quan tâm: "Có phải ngươi nhiễm phong hàn không, có cần uống thuốc không?"
Tiền công công thoáng cứng người.
Lục Chương ngồi ngay bên cạnh Thẩm Miên, không để lộ vẻ gì mà kéo gần khoảng cách hai người, tay phải chậm rãi vòng lấy cổ tay y.
Hắn đưa mắt nhìn Tiền công công: "E rằng dạo này Tiền công công quá lao tâm, chi bằng Bệ hạ cho Tiền công công nghỉ ngơi hai ngày?"
Tiền công công: ...
Nếu ánh mắt thực sự giết người, thì Lục Chương giờ này đã chẳng còn tro cốt!
Tiền công công gắng gượng nặn ra nụ cười, giọng khàn khàn: "Tạ ơn Bệ hạ, nô tài không sao."
"Nô tài chỉ là hôm nay ăn hơi nhiều đồ ngọt, cho nên cổ họng có chút khó chịu."
Trên bàn, hệ thống đang len lén gặm hạt thông mà Lục Chương bóc ra, thò đầu nhìn hai bàn tay đang đan chặt kia.
Ừm?
Chẳng lẽ Tiền công công ăn đường nhiều quá?
Thẩm Miên nghe Tiền công công nói không sao, mới gật gù: "Ừ, vậy lát nữa nhớ uống thêm nước."
Tiền công công vội đáp một tiếng, châm thêm trà cho Bệ hạ xong, trong lòng rối rắm liền lùi ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Thẩm Miên bất chợt quay lại, liền bắt gặp khóe môi Lục Chương còn chưa kịp thu lại ý cười.
Lục Chương: !
Hắn vội vàng thu liễm ý cười, ngoan ngoãn rũ mắt, không dám thốt ra nửa lời.
"Vì sao ngươi cứ nhằm vào Tiền công công làm gì?"
Thẩm Miên khẽ hừ một tiếng: "Nếu ngươi còn cố ý chọc giận Tiền công công, sau này mỗi ngày xử lý xong chính sự, thì hãy quay về phủ Vệ Quốc Công mà ở."
Lục Chương ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trang đáp một tiếng, thế nhưng bàn tay lại tiếp tục dịch dần lên cánh tay của Thẩm Miên.
Thẩm Miên: ...
Người này... trong nguyên tác vốn là như thế này sao?!
09 đứng trên miệng chén trà hớp nước, lẩm bẩm: "Công chính trong nguyên tác cũng đâu có từng nói muốn nhập hậu cung đâu nhỉ."
Dù đã qua lâu như vậy, chỉ cần nhắc đến chuyện thế gả ca, hệ thống vẫn còn chấn động.
Thậm chí, 09 còn lấy việc này viết thành một bản báo cáo, nhắc nhở hậu bối sau này tiến vào tiểu thế giới làm nhiệm vụ, ngàn vạn lần không thể quá ỷ lại vào cốt truyện nguyên tác.
Vào tiểu thế giới rồi, chuyện hoang đường gì cũng có thể xảy ra.
Thẩm Miên hoàn toàn không hay biết bản thân đã trở thành một phần tài liệu nghiên cứu trong hệ thống: "Ăn thôi mà cũng không bịt được cái miệng của ngươi à?!"
Cục than đen lập tức thụt về phía sau chén trà, im thin thít.
.......
"Bệ hạ."
Ngay khi Lục Chương còn đang ngấm ngầm chuẩn bị dịch thêm về phía Thẩm Miên, thì thủ lĩnh ảnh vệ mặc hắc y xuất hiện ở cửa, chắp tay bẩm: "Người đã được mang về."
Thẩm Miên "soạt" một tiếng rút tay về.
Lục Chương lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối.
Thủ lĩnh ảnh vệ nói ngắn gọn mà dứt khoát: "Người nhà Trịnh Bàn đã được cứu ra, những kẻ khác trong phủ Tấn Vương đã đưa sang Đại Lý Tự."
"Thuộc hạ còn phát hiện trong phủ Tấn Vương có một lối mật đạo."
Thẩm Miên ngồi thẳng người dậy: "Mật đạo? Thông tới hướng nơi nào?"
Không lẽ lại đào thẳng tới hoàng cung sao?!
Thẩm Nhất trầm ngâm nhớ lại bố cục Kinh Thành: "Hình như mật đạo còn chưa hoàn thành, xem phương hướng, đại khái là——"
"Là đào về chợ phía Đông?"
Có điều Tấn Vương đào mật đạo để làm gì, hắn cũng không rõ.
Theo lý mà nói, chợ phía Đông kia cũng chẳng có thứ gì đáng để Tấn Vương hao tâm khổ tứ cả.
Trong đầu Thẩm Miên chợt lóe qua một cảm giác quen thuộc, song ý niệm ấy chỉ thoáng hiện rồi trôi qua, y chưa kịp suy xét kỹ lưỡng, nó đã liền biến mất.
Y cố gắng nhớ lại, nhưng không có thu hoạch gì, bèn phất tay bảo Thẩm Nhất: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Thẩm Nhất khựng một chút, rồi bổ sung với giọng điệu mang theo vài phần mong đợi: "Bệ hạ, người xem... có cần tra xét phủ Tấn Vương không?"
Việc xét nhà lần trước là do Kim Ngô Vệ làm, lần này đổi đến Vương phủ, hẳn là nên tới phiên bọn họ rồi?
Nghe đến xét nhà, Thẩm Miên quả thật nảy sinh hứng thú.
Không biết Tấn Vương có thể để y thu được những thứ gì đây.
"Chưa vội, cứ giam lỏng nghiêm ngặt trước, chờ thẩm vấn xong Tấn Vương, rồi hãy lục soát cũng không muộn."
Ánh mắt Thẩm Nhất sáng bừng, vui mừng lui xuống.
Thẩm Miên nhón lấy một miếng điểm tâm, ăn xong liền ngáp nhẹ.
Hai ngày trước nghe Tấn Vương buông lời uy h**p, Thẩm Miên quả thật còn có chút lo ngại, sợ người kia thực sự chuẩn bị sẵn điều gì, một khi Tấn Vương ngã xuống, sẽ còn có kẻ tiếp tục hạ độc. Bởi vậy, hôm qua vừa sáng sớm, sau khi hạ lệnh phong tỏa cửa thành, y lập tức rời cung.
Sau khi để 09 vạch xong lộ tuyến, Thẩm Miên ôm quả cầu lông, ngồi xe ngựa đi khắp một vòng Kinh Thành trong ban ngày.
Mãi đến khi quét sạch số liệu, triệt để loại trừ mọi ẩn họa ô nhiễm, y mới chịu quay về cung.
Bệ hạ mệt mỏi đến mức suýt hồn lìa phách tán, cuối cùng lại phát hiện Tấn Vương chỉ lừa gạt y mà thôi!
Khoảnh khắc thấy Tấn Vương bị đẩy vào điện, trong lòng Thẩm Miên thật sự muốn đem người kia luyện làm thuốc dẫn.
Lục Chương đưa tay, khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Miên, giọng nói ôn nhu: "Bệ hạ có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Thẩm Miên gật đầu, đứng dậy vươn vai một cái: "Ừ, ta đi chợp mắt trước một chút, đến giờ dùng cơm trưa thì gọi ta."
Nói xong, y liền bước ra ngoài điện, Lục Chương lập tức đuổi theo: "Thần bồi Bệ hạ cùng đi."
Thẩm Miên suýt nữa bị vấp phải ngạch cửa, đột ngột quay đầu lại: "Không cần!"
Ngữ khí y kiên định: "Nếu ngươi thật sự rảnh rỗi, thì đem tấu chương vừa rồi phê lại một lần nữa cho ta."
Lục Chương: .....
Đối diện ánh mắt không dung thương lượng của Thẩm Miên, hắn chỉ có thể chậm rãi, vô cùng miễn cưỡng mà gật đầu.
Cục than đen trên vai Thẩm Miên nhỏ giọng lẩm bẩm: 【Có làm gì đâu, cùng về tẩm điện thôi mà.】
Thời gian này Lục Chương đa phần đều ở gian ngoài, lột quả khô hoặc gọt trái cây cho Thẩm Miên. Lần trước quả táo nhỏ tạc hình thỏ, hệ thống cực kỳ ưa thích, còn cố ý chụp hình lại.
09 vừa hé miệng, Thẩm Miên liền biết trong bụng nó đang nghĩ gì.
Y lập tức nắm lấy cục than, hung hăng nhéo hai cái: "Nhà chúng ta không có chuyện sống chung trước khi cưới. Nếu ngươi thật sự thích Lục Chương như vậy, đợi lát nữa ta thả ngươi sang chỗ hắn, khỏi cần quay về nữa!"
09: ......
Thiên điện mà Lục Chương đang ở, hoàn toàn theo phong cách thanh lãnh khắc khổ, cái gì cũng không có!
Thế thì cả đời này hệ thống cũng đừng hòng được ăn thêm miếng táo thỏ nhỏ nào!
......
Trong số ảnh vệ lưu lại trong cung, vì giành quyền thẩm vấn Tấn Vương mà nổi lên cạnh tranh kịch liệt.
Cuối cùng, người giành được cơ hội quý giá lần này chính là Tiền công công.
—— Không còn cách nào khác, thỉnh thoảng ảnh vệ cũng phạm sai lầm, những lúc như thế, bọn họ thường phải nhờ người hầu cận bên cạnh Hoàng Đế nói đỡ vài lời.
Tuy cũng sẽ chịu phạt, nhưng phần nhiều có thể giữ lại được cái mạng.
Đây là kinh nghiệm quý báu mà các tiền bối trong hàng ngũ ảnh vệ đã đúc kết ra.
Vì thế, ngay từ khi Tiền công công quyết định tham gia tranh đoạt, thì hắn đã sớm là kẻ chiến thắng.
Nghe tin tức, Thẩm Nhất chỉ biết tiếc nuối thở dài.
Đáng tiếc.
Nếu hắn sớm trở về trước nửa canh giờ, còn có thể chen chân giành lấy một suất.
Hắn vốn dĩ rất muốn đi gặp Tấn Vương.
Có điều——
Nhìn theo bóng dáng Tiền công công mang sát khí nặng nề đi xuống địa lao, Thẩm Nhất khẽ nhún vai.
Thôi vậy, có lẽ gần đây tốt nhất vẫn nên đừng chọc vào người này thì hơn.
Địa lao trong cung còn u ám trầm trọng hơn cả Đại Lý Tự, từ khi Thẩm Miên xuyên đến nay, nơi này đã thật lâu chẳng có ai bị đưa vào.
Tấn Vương bị giam thẳng trong gian lao cuối cùng.
Người bị đưa vào đây, hầu như không còn đường sống. Thậm chí, nếu có thể chết sớm một chút, cũng đã được xem là kết cục tốt đẹp hiếm hoi.
Chỉ ngắn ngủi chưa đến một canh giờ, Tấn Vương từ một vị Vương gia cao cao tại thượng đã biến thành tù phạm đầu tóc rối loạn, bộ dạng chật vật chẳng khác gì chó chết.
Xe lăn của hắn bị tịch thu ngay, cả người ngã lệch xuống đống rơm khô, ánh mắt thất thần nhìn ra phía cửa ngục.
Vừa thấy Tiền công công xuất hiện, hắn lập tức lộ rõ vẻ nhục nhã cùng phẫn hận: "Thẩm Miên có ý gì đây?!"
Tấn Vương giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại lảo đảo ngã xuống đất: "Kêu Thẩm Miên tới đây! Ngươi tính là cái gì, dám ——"
"Bốp!"
Hắn chưa dứt lời, phất trần trong tay Tiền công công đã hung hăng quật thẳng vào mặt.
Tấn Vương lập tức bị đánh lệch cả khuôn mặt, khóe môi rớm máu.
Nụ cười thường trực trên gương mặt của Tiền công công nay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tầng âm lệ, giọng nói lạnh lẽo: "Tên huý của Thánh Thượng, cũng là kẻ như ngươi có thể gọi sao?"
Ngực Tấn Vương phập phồng kịch liệt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiền công công, ánh mắt hệt như muốn xé lấy một mảnh thịt trên người hắn.
Sắc mặt Tiền công công không đổi, chỉ phẩy tay ra lệnh: "Đem Tấn Vương treo lên."
Hắn hơi ngẩng cằm, ánh mắt khinh miệt lướt xuống đôi chân Tấn Vương: "Bằng không, e là không tiện động thủ."
"Những điều Bệ hạ muốn biết, Vương gia cứ mau mau khai ra, bằng không——"
Tiền công công đưa tay gõ nhẹ mặt bàn.
Trong ánh nến lờ mờ, từng món hình cụ phản chiếu ra hàn quang lạnh thấu xương.
Đồng tử Tấn Vương co rút lại.
"Đúng rồi."
Tiền công công quay sang nói với một tiểu thái giám phía sau: "Chân cẳng Vương gia bất tiện, chắc là sợ lạnh, ngươi đi nhóm thêm một chậu than mang lại đây."
Tấn Vương còn định mắng thêm, nhưng đã bị hai gã thái giám cường tráng cưỡng ép áp giải, thô bạo buộc hắn lên giá hình.
Không bao lâu sau, trong địa lao đã vang lên những tiếng gào thét thê lương xé tai.
Ảnh vệ đứng gác ngoài cửa khẽ lấy tay móc lỗ tai, rồi lui ra xa mấy bước.
Tiếng kêu chẳng mấy chốc đã yếu dần, chỉ còn sót lại từng hồi r*n r* đứt quãng.
Rồi dần dần, thanh âm cũng không còn nghe rõ nữa.
......
Sau bữa trưa, Thẩm Miên vẫn chưa thấy Tiền công công trở lại, mãi đến buổi tối, hắn mới mang theo khí lạnh tràn người quay về, trên tay ôm một xấp giấy dày cộm.
"Bệ hạ."
Trước tiên Tiền công công dâng thêm trà, xoa xoa tay, rồi cười tủm tỉm đặt đống đồ xuống trước mặt Thẩm Miên: "Đây là thứ người muốn."
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Miên: Nhà của chúng ta không có chuyện sống chung trước cưới, ngủ trưa cũng chẳng cần người bầu bạn.
Lục Chương: Aiz......
Tiền công công:?!
Ngài tiếc nuối cái gì đó!?