Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 83

"Vút!"

Khóe miệng Tùng Cam còn chưa kịp kéo trọn thành một nụ cười, thì một mũi tên lạnh lẽo đã lóe sáng hàn quang, xé gió mà lao thẳng về phía gã!

Trong khoảnh khắc đó, đồng tử của gã co rút mạnh, theo bản năng giơ tấm khiên trong tay chắn trước mặt.

Sao có thể?!

Khoảng cách xa đến thế, đừng nói tiểu Hoàng Đế Đại Cảnh thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai này, cho dù là Đại Vương của bọn họ lúc trẻ tuổi cũng tuyệt đối không thể ——

"Phập!"

Mũi tên sượt qua đỉnh đầu Tùng Cam, cán cờ phía sau gã lập tức gãy đôi.

Chiến kỳ của Lan Đê "soạt" một tiếng rơi xuống, hô hấp của Tùng Cam khựng lại, ngay sau đó, từ phía trước lại vang lên tiếng xé gió thứ hai.

Bên cạnh Tùng Cam lập tức nổi lên những tiếng hô kinh hãi khe khẽ.

Theo ánh mắt thủ hạ, Tùng Cam chậm rãi đưa tay lên.

Mũi tên thứ hai của Thẩm Miên đã cắm thẳng vào ngay trên mũ giáp của gã.

Lông vũ nơi đuôi tên còn khẽ rung, tuy chưa xuyên thủng hoàn toàn, nhưng cũng khiến sau gáy Tùng Cam dựng ngược từng sợi lông tơ, lạnh buốt thấu xương.

Chỉ đến khi một trận gió lạnh thổi qua, gã mới phát hiện y phục sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Tùng Cam quay phắt đầu, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hoảng mà nhìn về phía Thẩm Miên.

Thiếu niên cưỡi ngựa đứng trên sườn dốc, khóe môi nhếch lên, ánh mắt ngập tràn khinh miệt.

Các tướng sĩ Đại Cảnh chứng kiến cảnh ấy, tức khắc đồng loạt hô vang vạn tuế, thanh thế rung trời!

【Nhường một chút, nhường một chút! 】

Ở nơi không ai để ý, một cục than nhỏ lăn lóc né tránh vó ngựa của quân Lan Đê.

【Đừng giẫm lên ta chứ!】

【Ngựa nhà ai mà vô duyên thế, ngay giữa trận lại dám tùy tiện phóng uế?!】

【Còn hai giây nữa thôi, a a a, đừng có đá ta ——】

Lời của hệ thống còn chưa dứt, cả khối cầu đã lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, nó đã hiện lên trở lại trên vai Thẩm Miên.

Thẩm Miên hơi nghiêng đầu, nhìn hệ thống đang có vẻ uể oải: "Ngươi không còn choáng váng vì truyền tống nữa à?"

Đôi mắt điện tử của hệ thống biến thành hai vòng xoắn như nhang muỗi, đứng trên vai Thẩm Miên lảo đảo không vững, vậy mà vẫn mạnh miệng: 【Cũng... cũng không choáng lắm.】

Thực, thực ra choáng chết đi được, nó muốn ói quá hu hu hu...

Nhưng nó còn chống đỡ được!

Nó phải chứng minh cho ký chủ thấy, nó mới là hệ thống hữu dụng nhất, còn hữu dụng hơn cả không gian linh tuyền của Tống Thanh Ninh!

——Bởi vì khoảng cách với Tùng Cam quá xa, 09 mới đề nghị ký chủ bắn thẳng tên kèm theo cả hệ thống.

Sau khi phân tích chuẩn xác lực đạo và góc độ, Thẩm Miên buông dây cung, mũi tên bay ra, nửa đoạn sau 09 liền gắn vào, kéo tên lao đi nhanh hơn, còn lén xả chút điện tăng thêm uy lực cho đầu tên.

Theo quy định, một khi hệ thống vượt quá khoảng cách nhất định với ký chủ, mười giây sau sẽ lập tức bị cưỡng chế truyền tống quay lại.

09 bị kéo về hai lần liên tiếp, chỉ cảm thấy số hiệu trong người đều chao đảo hỗn loạn.

Thế nhưng, nó lại chụp được một bức ảnh siêu đẹp, còn lưu lại cả đoạn video. Trong hình, ký chủ oai phong lẫm liệt, anh tuấn vô song!

Thẩm Miên lấy ra một quả mơ khô, nhét vào miệng hệ thống, rồi khẽ lắc lắc, bóp nhẹ nắm than tròn trịa trong tay.

Hệ thống da giòn kêu rầm rì một tiếng, nhóp nhép nhai mơ, còn dụi dụi vào trong tay Thẩm Miên.

Quân Lan Đê phía xa bắt đầu lộ ra dấu hiệu rối loạn.

Thẩm Miên ôm hệ thống, mắt nhìn thẳng về đội hình xa xa, chậm rãi mở miệng: "Giết."

Trong nháy mắt, các tướng sĩ Đại Cảnh huyết mạch sục sôi, đồng thanh hô vang: "Giết!"

Quân Lan Đê còn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động vừa rồi, đã vội vàng hỗn loạn nghênh chiến.

Ánh mắt Lục Chương khóa chặt vào Tùng Cam đang rút mũi tên ra khỏi mũ giáp, ngón tay không ngừng vuốt nhẹ thân cung, tính toán từng tấc khoảng cách.

【Ta ổn rồi, ký chủ.】

09 nuốt trọn miếng mơ, bò lên vai Thẩm Miên: 【Có muốn làm thêm lần nữa không?】

Thẩm Miên kéo dây cung, khẽ "ừm" một tiếng, trước hết nhờ hệ thống phụ trợ, bắn chết một tên Lan Đê đang giơ đao chém xuống đầu binh sĩ Đại Cảnh.

"Cái tên Tùng Cam kia, với khoảng cách bây giờ, có thể bắn trúng không?"

09 ngập ngừng một lát, rồi lắc đầu: 【Không được, nếu chỉ dựa vào tên thì quá xa, nhưng ta còn có thể!】

Nó ghé sát vào tai Thẩm Miên thì thầm mấy câu.

Thẩm Miên nâng tay, lần nữa giương cung ngắm về phía Tùng Cam.

Tùng Cam vẫn luôn liếc động tĩnh bên kia, thấy động tác của Thẩm Miên, gã theo bản năng lập tức đưa khiên lên đỡ.

"Choang!"

Lần này, tấm khiên quả thực đã chặn được mũi tên của Hoàng Đế Đại Cảnh.

Tùng Cam thoáng thở phào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh tay trái cầm khiên của gã đột nhiên run rẩy tê liệt.

Cả người gã mất cân bằng, ngã nhào xuống khỏi lưng ngựa!

【Ủa?】

Hệ thống lại truyền thêm ít điện vào cơ thể đối phương, giơ móng nhỏ gõ gõ lên tấm khiên của Tùng Cam:【Còn dùng bạc làm trang sức nữa cơ à!】

【Đa tạ nhé, thứ này dẫn điện tuyệt vời lắm!】

Nói xong, cục lông đen lại bị truyền tống trở về bên cạnh Thẩm Miên.

Thấy Tùng Cam ngã ngựa, quân Lan Đê lập tức rối loạn.

Phó tướng bên cạnh vội vàng định xông tới cứu người, nào ngờ lại thấy Tùng Cam trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.

Như thể... đã chết?

Phó tướng hoảng hốt buông tay, tránh khỏi lưỡi đao vừa chém sượt qua, gã lập tức mượn binh lính che chắn, xoay người lên ngựa vừa đánh vừa tháo lui.

Tình thế như vậy, vẫn nên lo cho thân mình mới phải.

Hơn nữa, Tùng Cam đã thành ra thế kia, cứu về cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa.

Vẫn có vài kẻ cùng Tùng Cam giao hảo muốn liều mạng lôi về, nhưng thế trận Đại Cảnh đang hừng hực khí thế, cứu viện chẳng những không kịp, trái lại còn tổn thất thêm nhiều binh lực.

Rất nhanh, quân Lan Đê không còn cầm cự được, liên tục thất thế, từng bước tháo chạy.

Khi trận chiến tạm lắng, Thẩm Miên lập tức ra lệnh quét dọn chiến trường, áp giải tù binh, đồng thời đưa tướng sĩ bị thương vào trong thành trị liệu.

Triệu Thái thú đã sớm hạ lệnh mở cổng thành. Khi Thẩm Miên cưỡi ngựa đi đầu tiến vào, tiếng hoan hô bốn phía cơ hồ như muốn phá tung tận trời.

09 đứng chễm chệ trên đầu chiến mã của Thẩm Miên, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.

Hừ, nơi này ít nhất cũng có một nửa công lao của nó!

"Ngươi chiếm tám phần mười công lao."

Thái độ gần đây của Thẩm Miên với hệ thống rất tốt: "Đêm nay sai người mua cho ngươi một xiên thịt nướng."

09: !

Khóe miệng nó trong nháy mắt đã chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt khả nghi.

......

"Bệ hạ!"

Triệu Thái thú mang theo quan viên, nghênh đón Thẩm Miên ngay dưới cửa thành: "Bệ hạ vạn tuế!"

Thẩm Miên xuống ngựa, giao dây cương cho Mộc Tê đi theo phía sau, khoát tay nói: "Miễn lễ."

"Triệu Thái thú cùng chư vị cũng vất vả rồi."

Triệu Thái thú cúi đầu, mắt chỉ dám dán chặt vào mũi giày của Hoàng Đế: "Kh... khởi bẩm Bệ hạ, không vất vả."

Bệ hạ vừa rồi dũng mãnh oai hùng phi thường, giờ mình có nên tranh thủ nịnh bợ một câu không?

Nhưng phải nói thế nào đây...

Ánh mắt Triệu Thái thú lập lòe ngấn lệ thống khổ.

Cái miệng chết tiệt, mau nói đi chứ!

Ông ta lắp ba lắp bắp, muốn mở miệng rồi lại thôi, khiến bầu không khí xung quanh chậm rãi rơi vào ngượng ngùng tịch mịch.

Thẩm Miên bước đi vài bước, liền thấy Triệu Thái thú càng cúi thấp đầu, ánh mắt dán chặt không rời khỏi mũi giày của y, mặt đỏ bừng lên vì nghẹn.

Thẩm Miên: ?

Không phải, Triệu Thái thú này làm sao thế?

Chẳng lẽ giày của y dính thứ gì?

Lục Chương tiến lên, đứng ngay bên cạnh Thẩm Miên, mở miệng hóa giải: "Triệu đại nhân, đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Bệ hạ chưa?"

Triệu Thái thú lập tức như trút được gánh nặng, gấp gáp gật đầu: "Có, có, có, thần đã chuẩn bị xong, còn thỉnh Bệ hạ dời bước."

Nói xong, Triệu thái thú xoay người, bước chân cứng đờ mà dẫn Thẩm Miên vào thành.

"Thần đã dọn dẹp phủ nha, mời Bệ hạ tạm nghỉ tại chủ viện. Chỉ là nơi ở có phần đơn sơ, mong Bệ hạ đừng chê trách."

Thẩm Miên nhìn dáng vẻ cúi đầu lẩm bẩm của Triệu Thái thú, trong thoáng chốc cũng không rõ là người này đang tự lầu bầu, hay thực sự đang thưa chuyện với mình.

Lục Chương bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Thẩm Miên, liền khẽ cúi đầu, thấp giọng giải thích: "Bệ hạ, Triệu Thái thú bình thường... vốn không giỏi ăn nói, lại có chút sợ người."

Thẩm Miên: Sợ người?!

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Hoàng Đế, đầu của Triệu Thái thú lại càng cúi thấp hơn.

Thẩm Miên thầm nghĩ: Nếu Triệu Thái thú mà xuyên tới quê của y, chỉ sợ sẽ tự bế ngay tại chỗ, cả đời không dám bước chân ra khỏi cửa.

.......

Sau khi tiến vào thành, việc đầu tiên Thẩm Miên làm chính là đến nơi an trí thương binh tuần tra một vòng, rồi để lại một số thuốc trị thương. Thấy mọi sự đều ổn thỏa, y mới bảo Triệu Thái thú dẫn bọn họ đến chỗ nghỉ ngơi.

Đến nơi, Thẩm Miên mới phát hiện lời của Triệu Thái thú vừa nói có lẽ không phải khiêm nhường.

Phủ đệ của Triệu Thái thú quả thật đơn sơ đến mức khiến người kinh ngạc.

Thẩm Miên lại không để tâm, rất thoải mái chấp nhận.

Ngược lại, ánh mắt Mộc Tê có chút bắt bẻ, lập tức dẫn người đi thu dọn lại chính phòng cho Hoàng Đế.

"Không cần bày biện quá nhiều."

Thẩm Miên dặn dò nàng: "Miễn sao đủ để ở là được, hai ngày nữa sẽ quay về doanh trại."

Triệu Thái thú thấy Hoàng Đế không hề tỏ vẻ bất mãn, liền nhẹ nhàng thở phào.

"Bệ hạ."

Triệu Thái thú thấp giọng: "Hiện đã gần cuối giờ Mùi, ngài xem... có cần sai người dâng bữa không?"

Thẩm Miên nghe thế, quay đầu nhìn gương mặt khổ sở của đối phương.

Triệu Thái thú thoạt nhìn sắp nát ra đến nơi.

Y cảm thấy nếu phải ở lại nơi này nửa tháng, Triệu Thái thú sẽ hóa thành bướm mà bay đi mất.

"Ừ."

Triệu Thái thú vội vã gật đầu, lui xuống đi truyền lệnh chuẩn bị bữa.

Có thể thấy Triệu Thái thú đã tốn không ít tâm tư, bàn đồ ăn dâng lên tuy không thể so được với Ngự Thiện Phòng trong cung, nhưng sắc – hương – vị đều chu toàn, món ăn phong phú.

"Lưu lại mấy món này là được."

Thẩm Miên chỉ chọn vài đặc sản vùng biên, còn lại đều sai người mang xuống chia cho tướng sĩ: "Về sau, các bữa ăn đều lấy phân lượng này làm chuẩn, không cần phô trương, trẫm cùng tướng sĩ ăn giống nhau là được."

Triệu Thái thú vâng vâng dạ dạ, thần sắc vẫn căng như dây đàn.

Thẩm Miên dừng một khắc, rồi phất tay: "Ngươi... thôi, lui xuống đi. Trong thành còn nhiều việc, cực cho ngươi rồi."

"Không cực khổ gì!"

Đôi mắt Triệu Thái thú sáng rực, lập tức cao giọng hành lễ: "Vậy thần cáo lui!"

Dứt lời, ông ta nhanh như gió rời đi, ngay cả bóng lưng cũng phơi phới vui sướng cùng nhẹ nhõm.

Thẩm Miên: ......

Y quay đầu nhìn về phía Lục Chương: "Ta rất dọa người sao?"

Lục Chương gắp một miếng thịt dê bỏ vào bát Hoàng Đế, khẽ lắc đầu: "Sao lại thế được, Triệu đại nhân vốn đã như vậy, Bệ hạ không cần để tâm."

Thẩm Miên cầm đũa, kẹp miếng thịt dê đưa vào miệng: "Vậy sao."

Lục Chương liếc qua cổ tay của Thẩm Miên, ánh mắt hơi ngưng lại.

Chờ cơm nước xong xuôi, Lục Chương buông đũa, rồi bước ra ngoài một chuyến.

Thẩm Miên thì nằm dài trên giường trong chính phòng, mơ mơ màng màng sắp ngủ.

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Thẩm Miên mở mắt ra, liền thấy Lục Chương đang đứng ngay trước giường.

"Hửm?"

Đầu óc y còn mơ hồ, lẩm bẩm một câu: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Chương không đáp, xoay người dọn một cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh giường.

Thẩm Miên: ?

Đầu óc y lập tức tỉnh được phân nửa, ánh mắt cũng dâng đầy cảnh giác.

Khoan đã, người này định làm gì?!

09 thấy thế, vội vàng nhét nốt miếng điểm tâm trong miệng, vừa nhai vừa chạy ra ngoài: 【 Các ngài cứ bận, ta ra ngoài hóng gió một lát, ký chủ.】

Nó chính là hệ thống tri kỷ nhất, tuyệt đối không loạn nhìn thứ không nên nhìn!

Thẩm Miên: ?!

Hệ thống bỏ đi, không khí lại càng thêm quái dị!

Thẩm Miên đang chuẩn bị ngồi dậy, bỗng nhiên bị Lục Chương ấn bả vai xuống: "Bệ hạ cứ nằm yên."

Lục Chương giơ tay, đè lên cổ tay Thẩm Miên.

Thẩm Miên lập tức co rụt lại, khẽ hít một hơi: "Tê..."

Lục Chương lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ.

"Đây là thuốc mỡ vừa bảo Mộc Tê lấy. Thái y nói, bôi thuốc này chừng nửa canh giờ, ngày mai tay Bệ hạ sẽ không còn ê buốt."

Tuy có hệ thống hỗ trợ, nhưng kéo cung nhiều lần như vậy, cổ tay của y quả thật đã đau nhức.

Lục Chương khẽ thở dài, giọng điệu mang chút bất đắc dĩ: "Bệ hạ, lần sau nếu thấy khó chịu, xin mau chóng nói ra."

Ban nãy dùng cơm, tay cầm đũa của Hoàng Đế vẫn còn run run, thế mà không hề tuyên thái y.

Thẩm Miên quay mặt đi, mạnh miệng: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là ổn."

Lục Chương không nói thêm, mở bình sứ, đổ thuốc mỡ ra tay, nhẹ nhàng xoa đều rồi nắm lấy cổ tay Thẩm Miên.

Thẩm Miên run lên: "Ngươi nhẹ chút!"

Bình Luận (0)
Comment