Thẩm Miên vội vàng lùi lại phía sau, nhưng vẫn không tránh thoát.
Lục Chương xưa nay luôn thuận theo ý của Thẩm Miên, vậy mà lúc này lại gắt gao giữ chặt cổ tay y, nửa phần cũng không chịu buông lỏng: "Thái y đã nói, nhất định phải xoa bóp thật kỹ. Nếu không thì ngày mai cả cánh tay của Bệ hạ cũng không thể nhấc nổi."
Thẩm Miên thầm than: quả nhiên là mở được gian lận, nhưng cũng kèm theo di chứng.
Aiz, vừa rồi y không nên mắng hệ thống, rốt cuộc y vẫn chỉ là vị Hoàng Đế có thân thể yếu ớt.
Lục Chương thấy Thẩm Miên không nói gì, bàn tay liền từ từ ấn xuống.
Một mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra khắp gian phòng.
Nhiều năm chinh chiến nơi biên quan đã khiến bàn tay Lục Chương phủ kín vết chai sần. Hắn từ cổ tay Thẩm Miên chậm rãi xoa bóp lên trên, dần dần ấn đến cánh tay, rồi lại tiếp tục—
"Khoan đã..."
Thẩm Miên vội đưa tay đè lại, ngăn động tác Lục Chương còn định tiếp tục men theo lên trên.
"Phía trên... không cần nữa đâu?"
Vẻ mặt của Lục Chương ngay thẳng: "Văn thái y nói, cả cánh tay đều phải xoa đến."
Thẩm Miên chăm chú quan sát sắc mặt của hắn, hồi lâu mới bán tín bán nghi mà buông tay ra.
Rất nhanh, y đã chẳng còn tâm tư nghi ngờ nữa.
"Ngươi nhẹ chút!"
Bệ hạ gần như biến thành một con rắn quằn quại trên giường, không ngừng bật ra tiếng "tê tê".
Lục Chương lập tức ấn chặt Thẩm Miên lại: "Bệ hạ, nhẫn thêm một chút nữa."
Thẩm Miên thầm gào lên: sinh mệnh giá trị của y đều sắp tụt xuống rồi!
Ngoài cửa, Mộc Tê nghe thấy âm thanh trong phòng, gương mặt đầy rối rắm.
Mà ngay nơi nàng không nhìn thấy, một cục than đen lông xù đang do dự đứng ở cửa, ló đầu nhìn vào trong.
Bàn tay ấm áp của Lục Chương từ cổ tay Thẩm Miên ấn đến tận bắp tay, khiến cả cánh tay y đều nóng lên.
Chờ hắn xoa bóp xong, Thẩm Miên đã mềm nhũn như một con cá mặn.
Cơn đau âm ỉ nơi cánh tay quả nhiên giảm bớt không ít, chỉ là lớp thuốc trên da lại khiến y thấy khó chịu vô cùng.
"Thứ này hiện tại không được rửa."
Lục Chương vừa thoáng nhìn, liền đoán ra ý định của Thẩm Miên, rồi vội vàng ngăn lại: "Thái y nói, thuốc này không thể vừa bôi xong liền rửa, Bệ hạ chờ thêm một canh giờ."
Thẩm Miên cúi đầu nhìn cánh tay bôi đầy thuốc, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Lục Chương ngắm Hoàng Đế đang ngồi phịch trên giường, liền cất lời an ủi: "Một lát nữa sẽ dễ chịu thôi. Bệ hạ có muốn thần giúp xoa thêm bả vai không?"
Hắn vừa nói vừa cất thuốc đi: "Không bôi thuốc nữa."
Ánh mắt Thẩm Miên rơi xuống đầu ngón tay hắn: "Vậy trước hết ngươi hãy đi rửa tay cho sạch đã."
Trên đó vẫn còn dính đầy thuốc!
Lục Chương bật cười, khẽ đáp: "Tuân mệnh, Bệ hạ."
Hắn vừa ra khỏi cửa, liền sai người chuẩn bị một chậu nước ấm.
Ánh mắt Mộc Tê thoáng lướt qua bàn tay của Lục Chương, rồi vội vàng đi lấy chậu nước mang trở về.
Thấy Lục Chương dường như đi thẳng vào gian trong, tiến đến bên mép giường, Mộc Tê khẽ chớp mắt, cúi thấp đầu không dám nhìn nhiều.
Hôm nay Lục Chương lại cực kỳ an phận, Thẩm Miên bị hắn ấn xuống hôn đến mơ màng, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trên người đã được phủ kín chăn. Lục Chương ở gian ngoài xử lý công vụ, còn cái hệ thống kia lại lén lút đứng bên chiếc bàn nhỏ trong nội thất, không biết đang giở trò gì.
Thẩm Miên ngồi dậy, nhìn cục lông quay lưng về phía mình: "Ngươi đang làm gì đó?"
Hệ thống đang tập trung nhét hạt thông vào miệng, lại bất ngờ bị mắc nghẹn, liền ho sặc sụa: 【Khụ khụ! Khụ!】
Khó khăn lắm mới ho ra được, 09 ngượng ngùng xoay người:【Ta... ta thấy số hạt khô mà Lục Chương bóc cho ngài hơi nhiều, cho nên giúp ngài ăn bớt một ít.】
Nó lí nhí: 【Ngài không thích ăn hạt óc chó mà...】
Thẩm Miên: "Ngươi coi ta mù sao? Vừa rồi rõ ràng ngươi bị nghẹn chính là hạt thông!"
Hệ thống còn muốn ngụy biện thêm, thì Lục Chương đã vòng qua bình phong đi vào trong: "Bệ hạ đã tỉnh?"
Thẩm Miên đáp một tiếng, ngẩng nhìn sắc trời ngoài kia: "Bây giờ là canh giờ nào?"
Lục Chương: "Giờ Dậu một khắc. Bệ hạ có muốn nghỉ thêm chút nữa không?"
"Không cần."
Thẩm Miên xuống giường, chỉnh lại y phục: "Giờ có thể rửa sạch thuốc này rồi chứ?"
Lục Chương tính toán thời gian, gật đầu: "Thần sẽ cho người chuẩn bị nước nóng."
Đúng lúc Mộc Tê vừa từ quận phủ trở về, còn chưa kịp thở, đã nghe thấy Lục Chương phân phó cung nhân ngoài cửa chuẩn bị nước, nói rằng Bệ hạ muốn tắm gội.
Mộc Tê ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng thoáng do dự.
Trước lúc rời Kinh, Tiền công công dặn dò nàng phải chú ý quan sát tình hình bên cạnh Hoàng Đế, nếu có gì bất thường lập tức viết thư báo lại.
Bệ hạ cùng Lục đại nhân ở chung một phòng hơn nửa ngày, gọi nước đến hai lần——
Có tính là bất thường không?
Lục Chương nhìn thấy Mộc Tê do dự, liền thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mộc Tê ngẩng lên: "Là về tên Tùng Cam kia, thẩm tra một phen, nhưng không moi được tin tức gì hữu dụng."
"Mộc Tê?"
Thẩm Miên nghe thấy động tĩnh, liền bước ra cửa, vừa duỗi người vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mộc Tê đem sự việc kể lại sơ lược.
Lần này bọn họ bắt được tù binh Tùng Cam, vốn định tra xét kỹ lưỡng để xem rốt cuộc Lan Đê Vương đang mưu toan điều gì.
Thế nhưng không ngờ, kể từ khi bị giam vào đại lao của quận phủ, kẻ kia lại tỏ ra vô cùng cứng cỏi, một lời cũng không chịu hé lộ.
Sắc mặt Mộc Tê đầy hổ thẹn.
Nàng vốn chỉ quen cắt đầu lưỡi, nay đụng phải loại cần phải giữ lại lưỡi, liền có phần không được thuận tay.
Về khoản thẩm vấn, chung quy vẫn là Thẩm Nhất hoặc Tiền công công am hiểu hơn.
Thẩm Miên trầm ngâm giây lát: "Không sao, cứ giam lại đã, ngày mai trẫm sẽ đích thân tới xem."
Lục Chương đứng ngay sau lưng Thẩm Miên, lặng lẽ chỉnh lại ngoại bào hơi xộc xệch của Hoàng Đế.
Đợi Thẩm Miên tắm rửa xong, thì trời cũng đã tối hẳn.
Ở Tuyên Ninh, trời sập tối sớm hơn Kinh Thành, Thẩm Miên lại đi một vòng trong thành, sau đó dùng bữa tối sơ sài, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Y nhìn Lục Chương vẫn đứng yên trong phòng, nhấn mạnh một lần nữa: "Trẫm muốn nghỉ ngơi."
Lục Chương điềm nhiên gật đầu: "Vâng. Thần nghỉ ở gian ngoài, Bệ hạ có chuyện gì, chỉ cần gọi một tiếng là được."
Thẩm Miên: ?
... Hả?!
Y nghẹn lời một thoáng: "Khoan đã, chẳng lẽ bên cạnh không còn phòng nào cho ngươi ở sao?!"
Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà y tuyệt đối không ủng hộ việc ở chung trước hôn nhân!
Hệ thống vừa ăn xong đồ, rồi lười biếng bò lên giường, sau đó ngáp một cái nho nhỏ.
Lục Chương lộ vẻ khó xử: "Nhưng mà... hình như Mộc Tê chưa chuẩn bị phòng cho thần."
Thẩm Miên: ?
... Ể?
Y lập tức bước ra ngoài, tìm được Mộc Tê đang đứng gác ngoài cửa.
Mộc Tê gật đầu thừa nhận: "Chủ viện đã hết chỗ, thuộc hạ bèn sắp xếp cho Lục đại nhân ở nơi khác."
Rồi nàng nói ra một địa điểm.
Ngay sau đó, hệ thống từ trong phòng bay ra, mở bản đồ cho Thẩm Miên xem.
Thẩm Miên: ......
Rốt cuộc là Mộc Tê làm thế nào lại tìm được một chỗ cách xa chủ viện của Triệu thái thú đến thế, chẳng khác nào đường chéo tận cùng thành Tuyên Ninh!
Nếu bây giờ ra một đề toán: "Hãy tìm vị trí xa nhất trong thành Tuyên Ninh so với phủ Triệu Thái thú", thì Mộc Tê chắc chắn đã đưa ra đáp án chính xác tuyệt đối.
Thẩm Miên ngẩng mắt, nhìn sang Lục Chương đang mím môi cụp mắt.
Cảm nhận được ánh nhìn, hắn lập tức ngước lên đối diện Hoàng Đế.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Miên chợt nhớ tới lần y từng đến nhà bạn học, trong nhà cậu ta có nuôi một con chó trắng to lớn.
Con chó không được cho vào phòng ngủ, liền ấm ức co rúc ngay cửa, cuộn tròn thành một khối lớn đáng thương, cái mũi ướt át không ngừng khụt khịt. Thi thoảng còn khe khẽ rên một tiếng, trông tội nghiệp vô cùng.
Lúc ấy Thẩm Miên đã có chút mềm lòng.
Mà lúc này, nhìn Lục Chương còn đẹp gấp bao lần con chó trắng kia, Thẩm Miên lại một lần nữa mềm lòng.
"Thôi, đã muộn thế này, ngươi ——"
Ánh mắt y liếc về phía chính phòng rộng rãi.
Dù sao cũng có bình phong, coi như một gian phòng ngủ.
Lục Chương vội đáp: "Bệ hạ không cần bận tâm. Thần ngủ ở chiếc sập nhỏ của gian ngoài cũng được."
Thẩm Miên thuận theo ánh mắt của hắn, quả nhiên thấy chiếc sập nhỏ kia.
——nhưng thoạt nhìn, kích cỡ kia hình như không hợp với thân hình của Lục Chương cho lắm.
Y ngờ vực hỏi: "Ngươi thật sự có thể ngủ được sao?"
Dáng người hắn mà nằm đó, thế nào cũng chật chội.
Lục Chương lập tức gật đầu, tựa như sợ bỏ lỡ cơ hội trời ban: "Tất nhiên là được."
Thẩm Miên nhún vai: "Được thôi."
Dù sao cũng là kẻ tự chuốc khổ, y lo lắng làm chi.
Y xoay người trở vào trong, chuẩn bị đi ngủ.
Lục Chương cũng theo sau mà bước vào.
Mộc Tê nhìn bóng dáng hai người một trước một sau đi vào trong, trong mắt càng thêm nghi hoặc.
Buổi chiều nàng đã từng hỏi Lục đại nhân, chẳng phải Lục đại nhân nói là có thể ở chỗ kia sao?
Vì sao đến bây giờ lại không đi, mà giờ cũng đâu phải quá muộn.
"Rầm."
Cửa phòng đóng sầm ngay trước mặt nàng.
Sợ Bệ hạ thấy lạnh, than trong chính phòng được đốt đầy, lửa cháy rừng rực, Thẩm Miên tỉnh dậy chỉ cảm thấy khô miệng khát nước.
Y khoác thêm áo ngoài, vòng qua bình phong, vốn định gọi người mang đến ít nước rửa mặt. Thế nhưng, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến y chấn động đứng sững.
Lục Chương đang đứng ngoài bình phong, trên người chỉ mặc một bộ trung y, tay phải cầm khăn, giống như là đang lau người.
Nghe thấy động tĩnh, hắn xoay người lại.
Lúc này Thẩm Miên mới thấy rõ: áo của hắn còn chưa cài khuy, vạt áo rộng mở, nửa thân trên hiện ra những đường cong cơ bắp rắn chắc, lưu loát không sót chỗ nào.
Chiếc khăn như chưa được vắt khô, vài giọt nước theo lồng ngực rắn chắc của hắn chảy xuống, dưới ánh nhìn của Thẩm Miên mà lướt qua bụng, sau đó...
Thẩm Miên lập tức cứng đờ.
Theo tầm mắt y, Lục Chương cũng cúi đầu nhìn xuống, khóe môi khẽ cong, thong thả cài lại khuy áo, giọng nói mang theo ý cười: "Bệ hạ đã dậy?"
"Đêm qua trong người có chút nóng, thần ra ít mồ hôi, cho nên muốn lau sơ qua."
Ánh mắt hắn vô tội: "Có phải đã quấy rầy Bệ hạ rồi không?"
09 còn thức dậy sớm hơn Thẩm Miên, ghé vào tai thì thầm: 【Chậc chậc, Lục Chương nói tự nhiên thật đấy.】
【Rõ ràng đứng trước chậu nước nửa ngày, nghe thấy ngài động đậy mới cố tình cởi áo ra. Nhưng phải nói... cơ ngực kia, cơ bụng kia, ôi!】
Thẩm Miên:!?
Y lập tức túm lấy cái cục bông lông lải nhải không ngớt kia.
Sai rồi, y đã sai rồi.
Dù cho Lục Chương có là chó, hắn tuyệt đối không phải chó trắng, mà chính là loại chó lông sẫm, giảo hoạt, tâm tư gian manh!
Bên tai Thẩm Miên tựa hồ còn vang vọng giọng kêu thảm thiết của bạn học năm xưa: "Đừng có mà mềm lòng với nó!"
"Nó toàn giả bộ thôi, cậu mà thương hại cho nó vào nhà, thì nó sẽ leo lên giường, đè cậu đến thở không ra. Nửa đêm còn chạy loạn trong phòng, lại vụng trộm ăn sạch đồ vặt trong ngăn tủ!】
Thẩm Miên: Hôm qua y đúng ra nên nhớ đến đoạn này mới phải.
Y đi đến bên cạnh Lục Chương, liếc hắn một cái: "Trong phòng nóng vậy sao? Ngày mai ngươi ra sân ngủ cho trẫm."
Sao hắn còn chưa nóng chết đi!
"Bệ hạ thật tàn nhẫn."
Lục Chương vươn tay khoác lấy vai Thẩm Miên, kéo người đến gần, trước khi y kịp mở miệng đã khẽ nắn cánh tay của y.
"Cánh tay của Bệ hạ còn nhức mỏi không?"
Lời trách mắng kẹt lại trong cổ họng.
Thẩm Miên nén giận, khẽ lắc đầu: "Không sao rồi."
Lục Chương gật đầu: "Thế thì tốt."
Qua hồi lâu, cuối cùng Thẩm Miên nhịn không được: "Ngươi còn chưa xong sao?"
Người này quả thực là không chịu yên!
Khóe môi Lục Chương cong lên, giọng điệu mang theo ý cười: "Để ngừa vạn nhất, thần chỉ muốn kiểm tra thêm một chút. Chẳng lẽ, Bệ hạ không thích thần đối đãi như vậy?"
Thẩm Miên: ?
Thích cái gì cơ?!
Bàn tay Lục Chương dần trượt xuống dưới, cuối cùng nắm lấy đầu ngón tay của Thẩm Miên: "Vậy... Bệ hạ có thích thế này không?"
Hắn kéo tay Thẩm Miên, ấn lên lồng ngực rắn chắc của mình.
"Vừa rồi Bệ hạ đã nhìn rất lâu."
Máu lập tức dồn lên mặt Thẩm Miên.
Đó là, đó là Lục Chương cố ý dụ hoặc!
Vả lại, hôn còn hôn rồi, nhìn... nhìn thì đã sao?!
Lục Chương chăm chú nhìn vành tai đang dần nhuộm đỏ của Bệ hạ, cúi sát bên tai khẽ cười thấp giọng: "Chỗ này nữa, Bệ hạ cũng nhìn hồi lâu..."
Hắn dẫn tay Thẩm Miên trượt xuống, đặt lên cơ bụng săn chắc của mình.
Thấy hắn còn định tiếp tục, Thẩm Miên bất chợt ngả người ra sau, liều mạng rút tay về.
"Rầm!"
"Bang—!"
Ngoài cửa, Mộc Tê nghe thấy trong phòng vang lên một trận hỗn loạn, liền bất giác đưa tay sờ tờ giấy trong tay áo, rồi đi đi lại lại trước cửa.
Chuyện này... có tính là bất thường không?