Mộc Tê còn đang do dự có nên vào xem hay không, thì trong phòng bỗng truyền ra tiếng gọi của Thẩm Miên: "Mộc Tê!"
Nàng đẩy cửa bước vào, chỉ thoáng nhìn liền thấy trên nền đất lăn lóc một chiếc chậu đồng, nước bắn tung toé khắp nơi, cùng với ——
Cùng với Lục đại nhân, áo ngoài vắt hờ, cả người ướt sũng.
Thẩm Miên khẽ ho khan: "Nước đổ rồi, ngươi gọi người tới dọn dẹp đi."
Y thật ra không cố ý, chỉ bởi Lục Chương cứ lôi kéo không buông, lúc y lùi lại không chú ý, liền hất nghiêng chậu nước.
Cũng may có hệ thống che chở, một giọt nước cũng không dính vào Bệ hạ!
09 đứng bên bàn, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Trước ánh mắt dò xét của Mộc Tê, Lục Chương siết chặt áo ngoài cho kín, cúi mình nói: "Bệ hạ, thần... thần xin vào bên trong thay một bộ y phục."
Thẩm Miên gật đầu bảo hắn mau đi, rồi lại dặn Mộc Tê chuẩn bị nước: "Ngày mai trong phòng không cần đốt than quá nóng."
Mộc Tê gật đầu ghi nhớ, đồng thời âm thầm quyết định lát nữa nghỉ ngơi sẽ tự kiểm điểm một canh giờ vì mình chưa chu toàn.
Rất nhanh, chính phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Lục Chương cũng thay xong y phục.
Chờ khi cả hai ăn xong bữa sáng, Thẩm liền gọi người dẫn mình tới đại lao của quân phủ.
Tùng Cam bị giam trong đó, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, gã từ vị tướng Lan Đê oai phong, đã biến thành một kẻ tù nhân chật vật tiều tuỵ.
Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, gã lập tức ngẩng mắt nhìn ra cửa ngục.
Khi thấy rõ người đứng ngoài là ai, trên gương mặt của Tùng Cam chợt hiện lên vẻ bất cam xen lẫn sợ hãi.
Trong ngục tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cả thân Tùng Cam nghiêng ngả trên lớp rơm rạ ẩm thấp, khoác trên mình chỉ là mảnh vải rách tả tơi, hẳn là do chịu hình. Thuộc hạ sợ Bệ hạ nhìn thấy cảnh gai mắt, cho nên mới che lại.
Đối với việc thẩm vấn Tùng Cam ra sao, Thẩm Miên vốn chẳng mấy để tâm.
Y lặng lẽ đứng trước cửa ngục, cùng Tùng Cam đối diện.
"Hừ."
Tùng Cam là kẻ đầu tiên né tránh, giọng khàn khàn: "Ta... ta sẽ không nói gì hết."
Thẩm Miên gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ồ."
Tùng Cam: "?"
Không phải, tình huống này không đúng rồi!
Ánh mắt gã vừa nghi hoặc vừa cảnh giác nhìn về phía Hoàng Đế, nhất thời đoán không ra Thẩm Miên đang có toan tính gì.
Thẩm Miên từ trong tay áo lấy ra một cục than đen.
Ha, đến lúc rồi!
"Chuẩn bị xong chưa?"
Cục than đen bò lên vai Thẩm Miên, ưỡn ngực hiên ngang: 【Đương nhiên!】
Thẩm Miên lại liếc qua màn hình cốt truyện, chậm rãi mở lời: "Tấn Vương đã khai ra mọi chuyện, các ngươi cho rằng Đại Cảnh ta dịch bệnh lan tràn, hoàng thất nội loạn, cho nên mới có cơ hội ra tay phải không?"
Tùng Cam quay mặt sang chỗ khác, tuyệt không chịu đáp lời.
Mộc Tê đứng phía sau, ánh mắt không ngừng liếc về gương mặt của gã.
Không mở miệng, vậy cái lưỡi chẳng phải là thừa thãi sao?
Tên này lúc ở tiền tuyến còn dám buông lời nhục mạ Bệ hạ, chi bằng...
Tùng Cam chạm phải ánh mắt của Mộc Tê, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Bên cạnh Hoàng Đế Đại Cảnh, quả nhiên không một ai bình thường!
Mà vị Hoàng Đế này cũng không bình thường, sao lại có người bắn cung xa đến thế? Hơn nữa, rõ ràng gã đã dùng khiên chắn, vậy mà vẫn toàn thân tê liệt không thể nhúc nhích!
Thấy gã im lặng, Thẩm Miên khẽ tặc lưỡi: "Đại doanh Tĩnh Bắc quân bên kia, các ngươi phái ra năm vạn binh mã, công đánh thành Tuyên Ninh số lượng nhiều hơn, nhưng e rằng cũng không phải chủ lực của các ngươi, đúng không?"
Nghe vậy, trong mắt Tùng Cam khẽ lóe lên một tia hoảng hốt.
Thẩm Miên dịu giọng nói: "Để trẫm đoán xem, rốt cuộc Lan Đê Vương đang mưu tính điều gì?"
Thẩm Miên chậm rãi nói: "Trước tiên phái binh đi kiềm chế Tĩnh Bắc quân, làm bộ như muốn tấn công thành Tuyên Ninh, nhưng trên thực tế... mục tiêu của ông ta, hẳn là không nằm ở đó, đúng không?"
Tùng Cam vẫn im lặng.
Thẩm Miên tiếp lời: "Chẳng lẽ các ngươi muốn mượn đường Ô Bốc, trước tiên công hạ Thịnh Nhạc có phòng thủ yếu hơn?"
Đôi đồng tử của Tùng Cam chợt run lên, gã nghiến chặt răng, không nói một lời.
Bề ngoài có vẻ bình thản, kỳ thực trong lòng đã dậy sóng.
Sao lại thế? Tiểu Hoàng Đế của Đại Cảnh sao có thể biết được?
Ngay cả Tấn Vương cũng không biết kế hoạch này, chẳng lẽ là Ô Bốc để lộ tin tức?
【Ký chủ!】
Đôi mắt của 09 sáng rực: 【Tim đập, huyết áp tăng, hắn căng thẳng rồi!】
Thẩm Miên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đúng thế!
Trong nguyên tác, khi Lục Chiêu tiêu diệt Lan Đê, lại thu được tin quân báo: Lan Đê mượn đường Ô Bốc tấn công thành Thịnh Nhạc, khiến thành Thịnh Nhạc chịu tổn thất thảm trọng.
Bởi thế trước khi xuất chinh, để phòng vạn nhất, Thẩm Miên đã sớm lưu lại hậu chiêu.
Nhận ra thái độ khác lạ của Tùng Cam, Lục Chương đứng bên cạnh liền mở miệng: "Bệ hạ, bên Thịnh Nhạc có cần thần suất binh đi..."
"Không cần."
Thẩm Miên khẽ cười với Tùng Cam: "Trẫm đã chuẩn bị chu toàn. Chỉ là không biết các ngươi phái ai đi... có lẽ ——"
"—sẽ gặp lại cố nhân chăng?"
......
Bên kia, Đạt Ha Tô suất lĩnh binh mã ngày đêm cấp tốc, xuyên qua lãnh địa Ô Bốc, thẳng tiến đến Thịnh Nhạc.
Khác hẳn với Tuyên Ninh, binh lực trấn thủ Thịnh Nhạc mỏng yếu, mà thành trì lại càng phồn hoa hơn Tuyên Ninh.
Đại vương tử chỉ nghĩ đến cảnh tượng sau khi công hạ Thịnh Nhạc, máu nóng đã sôi trào, hận không thể ngay lúc này xông vào thành, mặc sức cướp bóc một phen.
Chờ gã đánh hạ Thịnh Nhạc, rồi một đường Nam hạ, những thành trì phồn hoa của Đại Cảnh chẳng phải đều mặc gã tuỳ ý xâu xé?
Nếu đại thắng trở về, ngôi vị Lan Đê Vương đời kế tiếp, không phải là thuộc về gã sao!
Trên đường đi, trong đầu Đạt Ha Tô tràn ngập toàn cảnh tác oai tác phúc giữa đất Đại Cảnh, hoặc dáng vẻ vinh hiển khi bước lên ngôi Vương, tâm tình hưng phấn ấy kéo dài mãi đến khi đại quân áp sát Thịnh Nhạc.
Thành Thịnh Nhạc đã sớm nhận thấy bất ổn, liền nhanh chóng đóng chặt cửa thành.
Đạt Ha Tô nhìn thành trì từ xa, khoé môi nhếch lên khinh miệt.
Hừ, đóng cửa thành thì có ích gì, gã muốn xem thử, chỉ một Thịnh Nhạc nhỏ bé thì có thể chống đỡ nổi kỵ binh của Lan Đê trong bao lâu!
Chỉ là khi gã dẫn quân đứng trước trận, rồi ngẩng đầu nhìn lên tường thành phía xa, chợt thấy một bóng hình quen thuộc từ từ hiện ra.
"Đại vương tử điện hạ."
Tô Lặc đứng trên thành lâu, đôi mắt hồ ly híp lại cong cong, nở nụ cười lười nhác, giọng điệu nhẹ nhàng trêu chọc: "Đã lâu không gặp, bình an chứ?"
Đạt Ha Tô: "?!"
Gã giật cương ngựa, nhìn chằm chằm một hồi mới dám tin mình không nhận lầm người: "Ngươi! Ngươi là—"
"Ô Lặc Hắc Tô?!"
Tô Lặc gật đầu: "Chính là tại hạ. Xem ra Đại vương tử vẫn còn nhớ."
Đạt Ha Tô lửa giận bừng bừng, liền không nhịn được buông lời mắng nhiếc: "Quả nhiên là con chó hoang vong ân phụ nghĩa! Uổng công phụ vương trước kia còn tính toán chuộc ngươi về, không ngờ cái đồ nhu nhược này lại trực tiếp đầu hàng Đại Cảnh!"
Gã mắng liên miên, lời lẽ hỗn tạp cả tiếng Lan Đê lẫn tiếng Đại Cảnh, hận không thể đem những câu từ ác độc nhất của đời này trút hết lên người Tô Lặc.
Tướng sĩ Đại Cảnh đứng sau Tô Lặc nghe không khỏi chau mày.
Còn Tô Lặc vẫn chỉ cười tủm tỉm, dường như chẳng chút bận tâm đến những lời công kích kia.
Chậc.
Nói cho dễ nghe, Lan Đê căn bản chưa từng tin hắn, nếu thật đợi bọn họ đến cứu, thì hắn đã sớm hóa thành phân bón từ lâu rồi.
Vốn dĩ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, bao năm nay Lan Đê vẫn đề phòng hắn từng li từng tí, nay lại nói như thể bị phản bội đến mức trời đất đảo lộn vậy.
Đạt Ha Tô trừng mắt nhìn bóng người trên tường thành: "Ô Lặc Hắc Tô, ngươi dám phản bội Đại Vương! Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tung tích của đệ đệ ngươi nữa sao?!"
Tô Lặc: ...
Hắn đã nói rồi, dựa vào Lan Đê thì chẳng có nửa điểm hữu dụng.
"Đúng rồi!"
Nhắc đến Ứng Tông, Tô Lặc lập tức tỏ ra hứng thú: "Nói đến chuyện này, e rằng Đại vương tử còn chưa biết, tại hạ đã tìm được đệ đệ rồi."
Hắn quay người phất tay ra hiệu, gọi người đẩy vật kia lên tường thành: "Đây là thứ do đệ đệ ta chế tạo. Hôm nay cũng mời Đại vương tử mở mắt nhìn một phen."
Đạt Ha Tô ngẩng đầu, liền thấy trên thành lâu hiện ra từng khẩu pháo đen kịt, trong lòng chấn động, lập tức lạnh giọng hô: "Lui về phía sau!"
Gã cố giữ trấn định, quát: "Hỏa pháo của Đại Cảnh, ngoài ba trăm bước đã không bắn tới được! Mau rút lui!"
Nghe vậy, Tô Lặc hừ lạnh, hạ lệnh cho tướng sĩ phía sau chuẩn bị.
Ba trăm bước?
Đó là trước khi đệ đệ hắn cải tiến kia!
Hừ!
Chẳng mấy chốc, tiếng pháo nổ lẫn với tiếng thét thảm thiết của quân Lan Đê vang rền khắp ngoài thành.
Tô Lặc kiêu hãnh ngẩng cằm, quay sang nói với vị phó tướng bên cạnh: "Thế nào? Lợi hại chứ?"
Trên gương mặt của hắn đầy vẻ đắc ý, tựa như chỉ hận không thể tay chân múa may: "Đệ đệ ta chỉ mất nửa tháng đã cải tiến xong! Nửa tháng thôi đấy!"
Phó tướng: ...
Xin hãy tha cho ta đi, giờ đây ta đã thuộc nằm lòng tất cả chiến tích của đệ đệ Tô tướng quân rồi!
.....
Thẩm Miên lưu lại ở thành Tuyên Ninh hai ngày.
Trong thời gian đó, Lan Đê nhiều lần công thành, giống như muốn liều chết cắn nát Tuyên Ninh cho bằng được.
Nhưng hết thảy đều bị quân Đại Cảnh đẩy lui.
"Pháo do Ứng Tông cải tiến quả nhiên hữu dụng."
Thẩm Miên đứng trên tường thành, ngắm chiến trường nơi xa, khẽ cảm khái với hệ thống: "Chẳng những tầm bắn xa, mà ngay cả uy lực cũng tăng lên gấp bội."
Trong nguyên tác, nguyên thân rốt cuộc đã bỏ lỡ một nhân tài quân sự tuyệt thế thế nào chứ.
Một lần nữa, y lại âm thầm chúc phúc cho nguyên thân: Tháng này mỗi ngày đều có thể ăn một phần bữa khuya.
Hệ thống ngồi chồm hổm trên đỉnh đầu Thẩm Miên, giơ móng liên tục gật gù.
—— từ sau khi giúp ký chủ hợp với hai màn lớn, đãi ngộ của hệ thống tăng vọt, hiện giờ nó có thể ngồi ngay trên đỉnh đầu ký chủ.
Đây vốn là vị trí mà trước kia nó không dám mơ tưởng!
Hai ngày sau, từ chỗ Vệ Quốc Công cũng truyền đến tin vui.
Quân Lan Đê phái đi kiềm chế Tĩnh Bắc quân đã bị diệt gọn, bọn họ đang chuẩn bị kéo đến tiếp ứng Tuyên Ninh.
Tin báo đến vào buổi sáng, mà buổi chiều Vệ Quốc Công đã kéo quân tới.
Thế nhưng dù vậy, quân Lan Đê công đánh Tuyên Ninh vẫn chưa chịu từ bỏ, hết lần này đến lần khác quấy rối, tấn công dồn dập.
Xem ra chúng đã đặt toàn bộ hy vọng lên trận công hạ Thịnh Nhạc.
Bởi thế mới bất chấp tổn thất, quyết tâm ghìm chân Tĩnh Bắc quân.
Đáng tiếc, toan tính này cũng sẽ thành công cốc.
Một lần nữa bị đánh lui, quân Lan Đê rút ra ngoài hai mươi dặm, dường như muốn chỉnh đốn rồi lại tiếp tục công thành.
"Quả là cố chấp."
Thẩm Miên bước xuống thành lâu, khẽ lắc đầu: "Đã không chịu rút, vậy thì tất cả đều lưu lại đi."
Đến khi ấy, những kẻ còn dùng được sẽ đưa cho Tống Thanh Ninh đem đi khai khẩn ruộng đất.
Lục Chương tiến lên, khẽ chỉnh lại tay áo có chút hỗn độn của Thẩm Miên, rồi nhét lò sưởi tay vào trong lòng ngực y.
Đúng lúc này, Vệ Quốc Công vừa từ chiến trường đánh lui quân Lan Đê trở về, liền thấy ngay cảnh trưởng tử nhà mình không ngừng bày ra những hành động nhỏ.
Gân xanh bên thái dương giật giật hai cái, ông gắng sức nén xuống cơn bốc đồng muốn đánh con, cúi đầu hành lễ: "Bệ hạ!"
"Vệ Quốc Công miễn lễ."
Thẩm Miên vội vàng đỡ ông dậy: "Những ngày này, Vệ Quốc Công đã lao nhọc nhiều rồi."
"Trẫm đã sai người chuẩn bị xong bữa tối, Vệ Quốc Công cùng trẫm đi dùng bữa trước đi."
"Cơm nước của các tướng sĩ cũng đã sẵn sàng, mọi người trước hết cứ nghỉ ngơi một lát."
Vệ Quốc Công hành lễ đáp ứng.
Người theo sau là Tống Thanh Ninh lập tức chen tới bên cạnh Thẩm Miên.
"Đồng hương!"
Giọng cậu ta hưng phấn: "Ta mang cho ngài thứ tốt đây!"
Ở phía xa, Lục Chiêu ôm chặt thứ gì đó trong ngực.
Lục Chương nheo mắt, chậm rãi bước về phía đệ đệ.
"Ca?"
Bất ngờ bị người vỗ lên vai, Lục Chiêu run lên, theo bản năng co rụt cổ.
Ánh mắt Lục Chương rơi xuống vật trong lòng hắn ta, giọng trầm xuống: "Trong ngực đệ giấu cái gì?"
Lục Chiêu khựng lại: "Không... không có gì cả."
Lời còn chưa dứt đã bị huynh trưởng giữ chặt.
Chỉ trong chớp mắt, vật trong ngực liền bị rút đi mất.
"Ê!"
Lục Chiêu vừa định đưa tay đoạt lại, nhưng đối diện ánh mắt lạnh lùng của Lục Chương, động tác liền cứng ngắc, rồi chậm rãi thu tay về.
Hắn ta nhỏ giọng giải thích: "Cái này... cái này là đệ nhặt được trên đường."
"Đệ thấy cánh của nó hình như bị thương, nghĩ mang đến cho đại phu trong thành xem thử."
Nếu chữa được thì giữ nuôi, chữa không được thì... nướng ăn.
Lục Chương không nói lời nào, tay trái nắm lấy con vật nhỏ đang không ngừng vỗ cánh, tay phải thì dò xét bụng nó.