Lục Chiêu mở to mắt nhìn đại ca chỉ khẽ gẩy mấy cái, liền rút ra được thứ gì đó từ móng trái vẫn co rút của con chim.
Lục Chiêu: "?"
Lục Chương quay đầu nhìn đệ đệ: "Thực sự là đệ nhặt được?"
Ánh mắt Lục Chiêu chao đảo: "Thì... thì đúng, đệ—"
Sắc mặt Lục Chương thoáng trầm xuống.
Sau lưng Lục Chiêu lập tức lạnh buốt, ngoan ngoãn thừa nhận: "Là đệ bắt được."
Hắn ta nhỏ giọng: "Đệ thấy nó bay chậm chạp, lại đứng trên cây cả nửa ngày không nhúc nhích, liền nghĩ chắc cánh nó bị thương, cho nên muốn mang về tìm đại phu xem thử."
Lục Chương dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Chiêu nói tiếp.
Lục Chiêu cắn răng: "Sau đó... nó vẫn chẳng chịu sà xuống, đệ với không tới, liền nhặt hòn đá nhỏ ném nó rơi xuống."
Lục Chương: "..."
Hắn lười tranh cãi với Lục Chiêu, trực tiếp xách con chim thu được từ trong ngực đệ đệ, đi thẳng về phía Thẩm Miên.
Lục Chiêu cúi nhìn vạt áo trống rỗng trước ngực, bi thương thở dài một hơi.
Hắn ta thực sự rất thích con chim ấy.
Vốn còn nghĩ, nếu thương thế không nặng, trị khỏi rồi thì lưu lại nuôi dưỡng.
Nhìn dáng vẻ như một con chim ưng chưa đầy một tuổi, Lục Chiêu từng thấy loài này trưởng thành oai phong biết bao!
Đáng tiếc, cuối cùng lại bị đại ca lấy đi mất.
Nhìn con chim ưng nhỏ giãy giụa không ngừng trong tay đại ca, trong lòng Lục Chiêu ngứa ngáy, cuối cùng lặng lẽ đi theo sau, thầm nghĩ liệu có cơ hội nào cướp nó về hay không.
......
Vệ Quốc Công theo sát bên cạnh Thẩm Miên, nghiêm cẩn bẩm báo tình hình trong doanh trại Tĩnh Bắc quân.
"Mưu đồ lần này của Lan Đê không nhỏ, chỉ e thành Tuyên Ninh và doanh trại bên kia chỉ là cờ hiệu."
Thần sắc Vệ Quốc Công nặng nề, nhìn qua lo lắng bất an.
Thẩm Miên quay đầu, an ủi một câu: "Vệ Quốc Công không cần lo, bên Thịnh Nhạc trẫm đã sớm có an bài."
Nghe đến Thịnh Nhạc, lúc đầu Vệ Quốc Công nhíu mày, nhưng biết Bệ hạ đã sắp đặt chu toàn, ông mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đoàn người chẳng mấy chốc đã tới phủ Triệu Thái thú.
Vừa bước vào chủ viện, Vệ Quốc Công thoáng trông thấy đại nhi tử lại lẽo đẽo bám sát bên người Hoàng Đế, sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống.
Giữa ban ngày ban mặt, ngay trước mắt bao người, tiểu tử này không biết thu liễm một chút sao?
Quả thực... quả thực khiến người ta mất hết thể diện!
Tay thật ngứa ngáy.
Vệ Quốc Công nhìn Lục Chương, theo bản năng siết chặt vỏ kiếm bên hông.
"Bệ hạ."
Lục Chương không buồn nhìn phụ thân, trực tiếp đưa vật trong tay về phía Thẩm Miên: "Ngài xem."
【Oa!】
Chưa kịp nhìn rõ vật trong tay Lục Chương, hệ thống đã nhào tới reo lên: 【Dễ thương quá!】
Nó hưng phấn x** n*n bộ lông mượt của con chim ưng non, cả thân nhỏ cuộn lại thành một quả bóng chôn trong đám lông sau gáy, nửa ngày cũng không chịu ló ra.
Con chim ưng xoay xoay cái đầu, chỉ cảm thấy sau cổ bỗng ngưa ngứa.
Nó kêu lên mấy tiếng "cục cục" đầy nghi hoặc, rồi giãy giụa trong tay Lục Chương.
Thẩm Miên vươn tay về phía chim ưng non.
Lục Chương khẽ siết đôi cánh của nó chặt hơn, thấp giọng nhắc: "Bệ hạ cẩn thận."
Thẩm Miên gật đầu, vuốt qua bụng nó một lượt, rồi nhận lấy mảnh giấy từ lòng bàn tay phải của Lục Chương.
Lục Chương giải thích: "Lục Chiêu nói, con ưng này là nó nhặt... à không, bắt được trên đường."
Thẩm Miên cúi mắt nhìn cuộn thư nhỏ trong tay, chậm rãi mở ra.
"Đừng sờ nữa."
Y gọi hệ thống: "Mau ra đây làm việc!"
09 thở dài một hơi, bịn rịn bò xuống khỏi người con chim ưng non.
Nó vốn định bay l*n đ*nh đầu Thẩm Miên, không ngờ lại bị ánh mắt của ký chủ liếc qua một cái không nặng không nhẹ.
09: ....
Nó khựng lại, cuối cùng ngoan ngoãn đậu xuống vai Thẩm Miên.
Đãi ngộ này cũng ngắn ngủi quá đi mất!?
Trong lòng hệ thống ấm ức lẩm bẩm, thò đầu nhìn sang bức mật tín trong tay Thẩm Miên.
Thẩm Miên khẽ miết ngón tay lên tờ mật tín: "Trên này viết cái gì?"
"Đây là... thư cầu viện, xin Vương Lan Đê phái thêm binh mã tương trợ."
Còn chưa đợi hệ thống kịp phân tích, Lục Chương đã xem xong toàn bộ nội dung.
09: ??????
Người này sao cứ thích đoạt việc của nó thế chứ?!
Vệ Quốc Công ở bên cạnh nhìn trưởng tử càng lúc càng sát gần Hoàng Đế, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt cũng nhức nhối.
Tống Thanh Ninh âm thầm đánh giá sắc mặt mỗi lúc một đen của Vệ Quốc Công, lặng lẽ lùi lại hai bước.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ, Vệ Quốc Công không đồng ý chuyện nghĩa phụ và nghĩa mẫu của cậu ta sao?
Sao sắc mặt lại đen thẫm đến mức như muốn giết người thế kia?
Đang lùi, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói u ám: "Á, ngươi giẫm lên chân ta rồi."
Tống Thanh Ninh lập tức bật người nhảy sang một bên, cuống quýt xin lỗi: "Hu hu hu, xin lỗi xin lỗi!"
Ánh mắt Lục Chiêu nhìn Tống Thanh Ninh chẳng mấy thân thiện.
Bởi vì người này không chỉ chê bai con hồ ly hắn ta nuôi, mà còn giẫm lên chân hắn ta nữa!
Nhưng suốt dọc đường không ai thèm để ý đến hắn ta, quả thật nín nhịn cũng khó chịu.
"Ngươi xem ca ca của ta kìa."
Cuối cùng Lục Chiêu vẫn nhịn không nổi, liền bắt chuyện với Tống Thanh Ninh: "Ca ca và Bệ hạ có quan hệ tốt biết bao!"
Trong giọng nói của hắn ta ngập tràn kiêu hãnh: "Bệ hạ coi trọng ca ca lắm!"
Tống Thanh Ninh: "..."
Tống Thanh Ninh gật đầu cho có lệ: "Ừm ừm, đúng, quả là như thế."
Đó không chỉ là coi trọng, sợ rằng trong khắp Đại Cảnh này không tìm nổi người thứ hai được Hoàng Đế đối đãi như vậy.
Được khẳng định, Lục Chiêu càng hăng hái, tiếp tục lải nhải bên tai Tống Thanh Ninh.
Có người cổ vũ, hắn ta càng thêm khí thế.
Từ lúc ca ca hồi Kinh cho đến khi theo Hoàng Đế thân chinh, Lục Chiêu gần như kể lại tỉ mỉ từng chuyện từng chuyện về việc ca ca được Hoàng Đế sủng ái thế nào.
Khi nhắc đến thu săn, Tống Thanh Ninh lập tức nhớ ra: "Năm ngoái hình như Nhị công tử chính là người đoạt giải Nhất đúng không?"
Lục Chiêu lập tức ưỡn ngực, nét mặt dạt dào kiêu hãnh.
Hừ, người này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chí ít còn nhớ tới chiến tích anh hùng của hắn ta!
Ngoài miệng cố làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng khóe môi Lục Chiêu đã sắp cong tận lên trời, ngang hàng với ánh dương.
Tống Thanh Ninh chợt hỏi với giọng tò mò: "Khi ấy Bệ hạ từng nói có thể đáp ứng nguyện vọng của người đoạt giải Nhất, không biết Nhị công tử đã cầu xin điều gì?"
Lời còn chưa dứt, gương mặt của Lục Chiêu liền biến hóa muôn màu rực rỡ hơn cả cầu vồng.
"Không... không có gì cả."
Hắn ta vội vàng chỉnh lại vạt áo, lùi hẳn một bước, kéo dài khoảng cách với Tống Thanh Ninh.
Tống Thanh Ninh khẽ nhếch môi cười.
Hehe, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Bên kia, Thẩm Miên cầm bức mật tín lấy từ người chim ưng, trầm ngâm giây lát rồi bước vào chính sảnh.
Y ngồi trước án thư, lấy bút mực viết.
Lục Chương tự nhiên tiến lên giúp đỡ.
Vệ Quốc Công thì lặng lẽ đứng cách đó không xa.
Chẳng mấy chốc, trong tay Thẩm Miên đã có thêm một bức mật tín gần như y hệt.
—— chỉ là, nội dung bên trong đã hoàn toàn khác.
Thẩm Miên cẩn trọng thổi khô nét mực, kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi xác nhận không sai sót, mới nhét mảnh thư ấy vào ống thư buộc trên chân chim.
Lúc này, con chim ưng trong tay Lục Chương đã hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, cả thân hình mềm oặt, thỉnh thoảng phát ra tiếng r*n r* nhỏ như mèo con.
Thẩm Miên ngẩng mắt nhìn con chim bị Lục Chương giữ chặt.
"Nó... bị thương sao?"
Lục Chương đáp khẽ: "Cánh bị đánh trúng một lần, nhưng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi sẽ ổn."
Ánh mắt Thẩm Miên còn lưu luyến trên con chim ưng một hồi.
"Bệ hạ muốn chạm thêm không?"
Lục Chương lập tức đưa con chim ưng non đã chẳng còn sức phản kháng về phía Thẩm Miên.
Những chỗ có thể gây thương tổn đều bị hắn khống chế, chỉ để lộ cái bụng trắng muốt và đôi chân nhỏ phủ lông mềm.
Thẩm Miên chậm rãi đưa tay chạm vào.
Mềm mại, thật dễ chịu!
Lục Chương nhìn Hoàng Đế đang mải mê xoa ngực con ưng non, liền khẽ hỏi: "Bệ hạ thích chạm vào chỗ này sao?"
Mi mắt Thẩm Miên giật khẽ, y lập tức ngẩng đầu.
Bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Miên liền đọc thấu ý tứ ẩn sau lời của hắn
Tựa như trở lại mấy ngày trước, khi bản thân bị một kẻ nắm tay, ép phải chạm lên...
Dừng lại ngay!
Thẩm Miên "vèo" một cái rút tay về, lườm hắn: "Chỗ nào?"
Giọng Lục Chương vô tội: "Tất nhiên là trên người ưng—"
Thấy hắn thực sự định nói tiếp, Thẩm Miên vội cắt ngang: "Ngươi... Ngươi tốt nhất phải nói là ưng đó!"
Y lập tức quay đầu, phân phó cung nhân ngoài cửa: "Người đâu, mang con ưng này đi xem thương thế. Nếu không có gì đáng ngại thì để nó nghỉ ngơi, cho ăn chút gì rồi thả ra."
Cách đó không xa, Lục Chiêu nghe vậy liền lộ vẻ mặt tiếc nuối.
Ai da, ai da!
Tống Thanh Ninh trông thấy Thẩm Miên xoa ưng, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.
Cậu ta khẽ dịch lại gần: "Nghĩa phụ!"
Ánh mắt cậu ta không ngừng dán vào con chim trong tay Lục Chương, dè dặt hỏi: "Ta... ta có thể sờ một chút được không?"
Cậu ta chưa từng được sờ mấy thứ lông mềm xù này!
Thẩm Miên vừa gật đầu, Lục Chương đã mang con ưng nhét thẳng vào trong lòng của đệ đệ.
Hắn hất cằm với Tống Thanh Ninh: "Mau sờ đi."
Tống Thanh Ninh: "..."
Không phải chứ, đãi ngộ khác biệt cũng quá rõ ràng đi?!
Dưới ánh nhìn không mấy thiện cảm của Lục Chiêu, cậu ta do dự một lát, cuối cùng cũng vươn tay sờ nhẹ lên con ưng trong lòng đối phương.
Không sờ thì uổng.
Đến khi cung nhân ôm con ưng đi chữa thương, lông của nó đã bị vuốt đến nổ tung.
Con ưng oán thán kêu rít bị bế đi mất.
"Việc hôm nay đều nhờ Nhị công tử."
"Nếu không, mật tín này mà gửi tới tay Lan Đê, chỉ sợ sẽ sinh thêm phiền toái."
Lúc dùng bữa, Thẩm Miên khen Lục Chiêu một câu.
Đôi mắt Lục Chiêu lập tức sáng rỡ, cả người liền đắc ý phơi phới.
Đến ánh mắt giết người của Vệ Quốc Công cũng không ép hắn ta thu liễm lại được.
Dùng xong bữa tối, Vệ Quốc Công lưu lại bàn thêm với Thẩm Miên vài chuyện. Thấy trời đã muộn, ông chuẩn bị mang theo hai đứa con bất hiếu lui ra, lại phát hiện đại nhi tử vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có ý định nhúc nhích.
Vệ Quốc Công nháy mắt ra hiệu với Lục Chương:
Đi đi chứ?
Bệ hạ còn phải nghỉ ngơi, con còn ở đây làm gì?!
Lục Chương điềm nhiên mở miệng: "Nhi thần còn có chút việc cần cùng Bệ hạ thương nghị, phụ thân cứ về trước đi."
"Trong thành đã an bài chỗ ở cho phụ thân, ngài nên nghỉ sớm."
Vệ Quốc Công: "?"
Ông ngập ngừng nhìn sang Thẩm Miên.
Không phải chứ, còn có gì cần thương nghị nữa sao?
Chẳng phải bọn họ vừa mới bàn xong à?!
"Ngươi xem kìa."
Ở xa, Lục Chiêu thì thầm khoe với Tống Thanh Ninh: "Bệ hạ thực sự rất coi trọng ca ca của ta!"
Tống Thanh Ninh: ...
Cậu ta lặng lẽ đứng xa thêm một chút.
Cảm giác người này không được thông minh cho lắm, lỡ đâu cướp mất trí óc của mình thì sao.
Vệ Quốc Công muốn mở miệng, lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành cùng Thẩm Miên nói lời từ biệt rồi lui xuống.
Chờ bọn họ rời đi, Thẩm Miên mới quay đầu nhìn Lục Chương: "Chỗ ở của Vệ Quốc Công là ngươi an bài? An bài ở đâu vậy?"
Lục Chương thản nhiên báo ra một vị trí.
Thẩm Miên: ?
Đó chẳng phải là nơi Mộc Tê sắp xếp cho ngươi sao?!
"Hôm nay Bệ hạ đã mệt nhọc cả ngày, cũng nên sớm nghỉ ngơi."
Lục Chương mỉm cười với Thẩm Miên, nhẹ nhàng nắm cổ tay, dẫn người vào trong: "Hôm nay tay của Bệ hạ có thấy mỏi không? Có cần thần xoa bóp cho người không?"
......
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Vệ Quốc Công đã tỉnh dậy.
Ông vừa bước ra khỏi phòng, đi tới hậu viện, liền thấy tiểu nhi tử đang ngồi xổm dưới một gốc cây, trong tay lôi kéo thứ gì đó.
"Con đang làm cái gì đó?!"
Vệ Quốc Công chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, hít thở không thông.
Lục Chiêu run bắn cả người, lập tức nhảy dựng lên.
Trong tay hắn ta là một con bồ câu đưa tin đang giãy giụa liên hồi.
"Có... có một con bồ câu."
Lục Chiêu gãi đầu: "Phụ thân, có khi nào đây là chim do người Lan Đê thả ra không? Chúng ta có cần bẩm báo Bệ hạ không?"
Vệ Quốc Công liếc nhìn vật trong tay hắn ta: "Bồ câu? Đưa đây để ta xem thử."
Lục Chiêu "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn dâng con chim lên.
Vệ Quốc Công tiếp nhận, trong lòng thầm nghĩ:
Người Lan Đê hình như không quen dùng bồ câu để truyền tin, vậy thì... hửm?
Mới nghĩ được một nửa, ánh mắt của ông bỗng dừng lại trên ống thư buộc ở chân chim.
Vệ Quốc Công im lặng rút mảnh thư bên trong ra.
Ngay khoảnh khắc nhìn rõ nội dung, ông lập tức hít mạnh một hơi, thân hình chao đảo như sắp ngã quỵ.
________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Chiêu: "?!"
Sao vậy, là tin quân khẩn cấp à?
Vì sao nhìn cha ta cứ như... chết đến nơi thế kia!?